Sau cuộc trao đổi với hiệu trưởng Ougami,trong lớp học-
[Chọn đi]
1.Bò bằng bốn chân và bắt chước như con lợn
2.Bò bằng bốn chân và bắt chước như con lợn(con người) bị dẫm đạp bởi nữ hoàng
“Tại sao chứ!?”
C-Cái gì đây..?
Cái thứ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi không phải văn bản hay âm thanh.
Nó giống như là thông tin được đưa vào trực tiếp trong bộ não của tôi...tóm lại, tôi bị buộc phải đưa ra lựa chọn giữa những yêu cầu vô lí này.
Nó thực sự rất không thực tế, nhưng những lựa chọn vẫn ở trong tâm trí tôi, và trông không có vẻ là sẽ biến mất sớm đâu.
Có vẻ nó đang cố thúc giục tôi phải đưa ra lựa chọn nhanh hơn.
Tuy nhiên,hiển nhiên là không đời nào tôi sẽ tuân theo những yêu cầu vô lí kia.
Nhưng ngay lúc mà tôi cố gắng từ chối nó-
“Gyaaaaaaahhhh!”
Một cơn đau đầu kinh khủng tấn công tôi.
C-Có phải là...tôi buộc phải chọn một trong hai yêu cầu đó ư?
Đừng có đùa với-
“Gyaaahhhhhhhhh!”
Không ổn rồi! Không thể nào! Chắc chắn không có cách nào tôi có thể chịu được thứ này!!
“..........”
Mặc dù tôi đang phải chịu cơn đau đớn trong quằn quại,cả lớp lại đang nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Mà,nếu một học sinh chuyển trường đột nhiên kêu lên và bắt đầu đau khổ khi đang trong giữa màn giới thiệu bản thân,thì những phản ứng như thế này cũng là lẽ thường thôi,tôi nghĩ vậy.
Khônggggggg nó đau quá,chả lẽ chỉ có chọn một trong hai.....mới có thể dừng nó lại!?
“Bốp!”
Khoảnh khắc tôi quyết định chọn 1 và bắt đầu hành động,
Cơn đau dầu biến mất như một trò đùa-nhưng đổi lại,
“Huh...?”
Ảnh mắt của mọi người đều chuyển thành dấu chấm.
Và bao trùm lên cả lớp học là bầu không khí không thể chịu nổi, với những tiếng rì rào phát ra từ đây và và xa hơn.
“Ồ,thú vị hơn mình nghĩ đấy.”
“Ừ, việc cậu ấy chuyển trường chỉ sau hai tuần từ khi khai giảng là đã hết sức kì lạ rồi, tôi nghĩ cậu ấy phải là một thiên tài...nhưng cậu ấy điên thật rồi.”
“Và việc cố để trở nên hài hước là quá vô vị...những tiếng la hét kì lạ là đủ rồi đấy, tại sao lại là lợn?”
U-Uầy, đột nhiên tôi thành tâm điểm của sự chú ý này! T-Tôi
phải bằng cách nào đó hồi phục lại danh dự thôi.
“Khụ...ahem...khụ!”
Tôi hắng giọng của mình lại và đứng lên, cúi đầu thật sâu.
“Mình rất xin lỗi ạ! Dù đã được chuyển đến Học viện Teiou mà mình vẫn luôn tôn trọng, mình đã làm những điều không thể hiểu nổi. Mình chân thành xin lỗi vì sự bất tiện này! Mong các bạn hãy đừng để tâm đến nó!”
“Hả, hợp lí một cách ngạc nhiên nhỉ?”
“Ừ, cậu ta nói chuyện bình thường rồi.”
“Mà, việc chuyển trường hẳn đã tạo ra những áp lực cho cậu ấy.”
“Và nếu nhìn kĩ hơn thì cậu ta có một khuôn mặt rạng rỡ đấy nhỉ?”
Đúng...đúng rồi đó! May mà tôi đã kịp phục hồi. Nếu tôi tiếp tục sửa chữa mọi việc và để lại ấn tượng về sự ngốc nghếch của mình, tôi có thể xoay xở được!
“Vậy một lần nữa...Mình là Youta Ootomo. Điều mình muốn chuyền đạt không phải là những gì lúc nãy. Để không còn mối bận tâm gì nữa, những điều mọi người nhất thiết cần phải biết về mình là-”
[Chọn đi]
1.Nói màu núm vú của bạn
2.Để lộ núm vú bạn cho họ xem
Tại sao!?
Đồ ngốc! Thực sự...đần độn không tả nổi!
2 là thực sự phạm tội rồi....so sánh với 1 thì tốt hơn nhiều- Không không, chả có cái gì là tốt cả.
Các giác quan của tôi như bị tê liệt, nhưng những lựa chọn đều, hoặc là kết thúc cuộc sống học đường của tôi, hoặc là kết thúc cuộc sống của tôi.
Nhưng-
“Ngh...”
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như thể nói rằng tôi biết mà phải không?
Kháng cự sẽ chắc chắn đem đến cơn đau dữ dội đến lần nữa.
Tôi không còn lựa chọn nào khác... ngoài làm nó.
“Nó là...hồng cá hồi.”(?)
“ “ “ “ “ “?” ” ” ” ” “
Với những từ ngữ tràn ngập nước mắt đó, mọi người lại đồng loạt nghiêng đầu mình.
Ồ, đúng rồi. Không có ngữ cảnh, họ sẽ không biết tôi đang nói về điều gì. O-Ooh, liệu tôi đã hoàn thành yêu cầu của nó chưa—
“Gyaaaaahhhhhhh!”
Lại đau đầu kinh khủng…ngh…đúng như tôi nghĩ, có vẻ như tôi phải nói rõ ràng ra.
“Núm…núm vú mình có màu hồng cá hồi.”
“ “ “ “ “ “ “ “ …………… Cái gì? ” ” ” ” ” ” ” ”
Mắt các bạn cùng lớp của tôi lại lần nữa trở thành dấu chấm. Uu...tất nhiên là điều này sẽ xảy ra.
Tiếp theo, giáo viên chủ nhiệm ngập ngừng bước đi…
“Ootomo…đó thực sự là điều em phải nói ra dù thế nào đi nữa…?”
“Dĩ nhiên là không ạ!”
Tôi đáp lại bằng toàn bộ sức lức của mình.
“Ồ-Ồ…”
Cô giáo lùi lại như thể bị câu gào của tôi đẩy lùi.
“À, không, xin lỗi cô, em hơi bối rối…liệu em có nên tiếp tục không…?”
“Đ-Đừng bận tâm… đó là tất cả thứ em muốn nói?”
Không, nó tệ lắm…… Tôi xong rồi.
Không ổn…giờ tôi nói gì cũng không thể khôi phục lại cho bản thân mình nữa rồi
“Cô hiểu rồi…chỗ ngồi của em ở đằng kia.”
'Vâng ạ…”
Tôi trả lời bằng một giọng gần như không thể nghe được và lê bước đến chỗ ngồi được chỉ định.
Kết thúc rồi…hoàn toàn kết thúc.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà trong tuyệt vọng, tôi đang đi về phía trước thì—
Trượt!
“Á!?”
Tôi trượt phải thứ gì đó và ngồi phịch xuống.
“Owwww…”
Như thể mọi chuyện vẫn chưa đủ tệ…ngoài những lựa chọn kỳ lạ trong đầu, còn cả sự bất hạnh của tôi nữa…
Theo một nghĩa nào đó, tôi đoán mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, nhưng đừng là lúc này chứ—
“C-Cái quái gì vậy…”
Một giọng nói run lên vì giận dữ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Ngước nhìn vào sự bối rối của tôi, chủ nhân của giọng nói đó là—
“Cậu… cái thể loại con người gì đây…”
Cậu bạn học nhìn gần trông giống như một ông chú du côn.
“Có chuyện gì thế, Ishibashi?”
“Ồ, xin lỗi, cô. Chỉ là em quá cảm động trước sự hăng hái của bạn học sinh chuyển trường thôi.”
Cậu con trai tên Ishibashi đưa tay về phía tôi, người vẫn đang ngồi phịch trên sàn.
“Hãy nắm lấy tay tôi, bạn học sinh chuyển trường…không, Ootomo Youta. Tôi cảm ơn bạn vì đã cứu Ishibashi Go này.”
“Huh…? Ồ xin lỗi.”
Tôi thực sự không hiểu ý anh ấy là gì, nhưng tôi nắm lấy tay anh ấy và đứng dậy.
“Này các cậu, các cậu đang nghĩ anh chàng này là một kẻ biến thái đúng không!? Nhưng đó là một sự hiểu lầm lớn đấy! Rất lớn!”
Ishibashi đột nhiên hét lớn.
“”””?””””
Dấu hỏi hiện lên trên đầu mọi người trong tiếng hét của cậu ấy, và sau đó một nữ sinh lên tiếng.
“Ishibashi-kun? Ý cậu là gì?'
“Ồ…thực ra, tôi đã nhận được thông báo trước rằng có một học sinh chuyển trường sắp đến. Đó là bởi vì tôi là lớp trưởng.”
Huh? Anh chàng có vẻ ngoài du côn này chính là lớp trưởng…đúng như mong đợi từ Teiou phi thường.
“Với việc chuyển trường vào thời điểm kỳ lạ giữa học kỳ như vậy. Một học sinh chuyển trường hẳn phải tràn đầy lo lắng. Để giảm bớt điều đó dù chỉ một chút, tôi đã chuẩn bị một món quà bất ngờ.”
Thật là một lớp trưởng tốt bụng đến không ngờ…Tôi đã nghĩ đến việc đánh giá anh ấy chỉ qua vẻ ngoài của anh ấy.
Ishibashi nhặt [thủ phạm] bị đánh rơi và giơ nó lên trước mặt tôi. [note56620]
“Đó là [Fundoshi hàng tháng của tôi].”
[note56619]
“Nói gì cơ!?”
“Ồ đúng rồi, mọi người sẽ không thể hiểu được nếu không có lời giải thích. Không phải khoe khoang đâu, nhưng tôi, Ishibashi Go không xứng đáng này, là người thừa kế của nhà sản xuất sản phẩm chăm sóc da Fundoshi dành cho nam giới lớn nhất thế giới.”
“Anh ta là đứa trẻ giàu có như thế nào vậy!?”
“Nên tất nhiên, món quà tôi tặng bạn đương nhiên sẽ là [Fundoshi hàng tháng của tôi] được xuất bản bởi công ty xuất bản liên kết với công ty của tôi—“
“Không có chút tự nhiên nào cả…Ý mình là, mình nghĩ vẫn có những lựa chọn tốt hơn ngay cả khi mình là người nhận nó…”
“Mày nói gì thế, đồ khốn!? Đừng nói với tao là tạp chí Fundoshi của công ty đối thủ tốt hơn nhé!?”
“Ý của mình không phải như vậy! Và mình bị sốc vì có quá nhiều tạp chí Fundoshi!”
“Hừm…quên nó đi. Dù sao thì, vấn đề là tôi đã chuẩn bị trước một điều bất ngờ, nhưng đây là lúc tôi đã phạm một sai lầm chết người.”
Ishibashi tiếp tục nói với một tiếng thở dài.
“Tôi vô tình… đã chuẩn phiên bản dành cho U70 của [Fundoshi hàng tháng của tôi].”
“Có những phiên bản dành riêng cho lứa tuổi!? Hãy xem sự phân hóa của nó đi! Sự suy thoái của ngành xuất bản sẽ đi đến đâu!”
Không chú ý đến những lời vặn lại của tôi, Ishibashi tiếp tục đắm mình vào thế giới của riêng mình.
“Tính năng đặc biệt là [Biến núm vú của tôi thành màu hồng cá hồi như thời còn trẻ].”
“Ishibashi-kun, đừng nói với tôi là…”
Nữ sinh ban nãy dường như nhận ra điều gì đó khi cô ấy lấy lòng bàn tay che miệng lại.
“Đúng rồi. Nhìn thấy tờ tạp chí rơi khỏi bục giảng, Ootomo mới nhận ra mọi chuyện. Và để không làm tôi xấu hổ… để tôi nhận ra đó là một sai lầm, cậu ấy đã cố tình công bố màu núm vú của mình là màu hồng cá hồi…”
Không không không không không không…
Không đời nào cậu ta có thể suy ra tất cả những điều đó chỉ từ đó. Ngay cả những thám tử siêu đáng ngờ trong lĩnh vực bí ẩn ngày nay cũng sẽ không nói những câu như “Hmmm, có gì đó đáng ngờ…” ở lúc đó.
“Nhưng ngay cả sau khi cậu ấy làm như vậy, tôi vẫn không nhận ra sai lầm của mình. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã đánh rơi cuốn tạp chí ngay từ đầu. Vậy là Oootomo cố tình giẫm lên nó, trượt chân và ngã để chỉ mình tôi biết về sự tồn tại của nó…Đó là tất cả những gì đã xảy ra trong lớp học này!”
….Cậu đã hiểu sai rồi, nhưng điều này có ổn không?
“Và đó không phải là tất cả! Cậu ấy đã không cố gắng bào chữa cho mình cho đến khi tôi nhắc đến chuyện đó…ngay cả khi phải trả giá bằng việc bị buộc tội là kẻ biến thái, cậu ấy vẫn ưu tiên bảo vệ danh tiếng của tôi…Sao các cậu có thể không gọi đây là một người đàn ông đích thực!? Nếu vẫn còn ai nghi ngờ tính cách của người đàn ông này, tôi Ishibashi Go sẽ là đối thủ của bạn!
“Ồ, khiến Ishibashi-kun phải nói ra tất cả những điều đó…” “Thật tuyệt vời! Nếu Ishibashi-kun thừa nhận thì không thể nhầm được!” “Chết tiệt…mình thật thảm hại khi nghi ngờ một kẻ như vậy…!”
Đ-Đây có thể là…một sự phát triển tốt không?
“Tôi, lớp trưởng Ishibashi Go, xin tuyên bố! Bắt đầu từ lúc này, Ootomo Youta là đồng đội của chúng ta!”
Với tuyên bố của Ishibashi là sự khởi đầu—
“Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!”
Lớp 2-1 được bao phủ trong một câu thần chú gọi tên tôi.
C-chuyện gì đang xảy ra thế này…
Bị những lựa chọn bí ẩn ném vào mặt, và với những bất hạnh chồng chất, tôi cam chịu một cuộc sống học đường vô vọng, nhưng với tình huống bất ngờ này…
Chắc chắn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng trong đời tôi chưa bao giờ có sự phát triển may mắn như vậy.
Được rồi…thời điểm này là tốt nhất để mọi người biết về sự bất hạnh của tôi!
'Cảm ơn mọi người! Và đây, hãy để tôi nói ra điều mà tôi đã cố gắng truyền tải suốt thời gian qua! Sự thật là tôi—”
[Chọn]
1.Thú nhận bạn đã mặc nhầm quần lót của mẹ
2.Thú nhận việc bạn mặc quần lót của mẹ là điều bình thường
“Tôi còn biết nói gì nữa đây!?”