"Cậu cứ nhìn tôi mà không nói lời nào là có ý gì? Đuối lý chột dạ có phải không?" Mạc Vân Sam một thân chính khí, thật giống như người đang nắm giữ chân lý pháp tắc trong tay, một chút cũng không giống người vô cớ gây rối.
Nhìn thấy bạn gái cũ say thành một đống bùn lầy còn không nhân cơ hội đó làm chút gì, cậu cảm thấy đúng lý hợp tình à?
"Mạc tiểu thư cứ như vậy xông thẳng vào văn phòng của bạn gái cũ thì đúng lý hợp tình?" Ân Như Ly lộ ra nụ cười khéo léo.
Tuyệt! Đối! Không! Phải! Giả! Cười!
"NO NO NO!" Mạc Vân Sam lắc lắc ngón trỏ, "Tôi tới không phải là để tham quan văn phòng của cậu, tôi tới là vì chất vấn cậu.
Cậu có thấy cảnh sát nào muốn tróc nã tội phạm còn phải hẹn trước không?"
"Logic của Mạc tiểu thư tôi rất bội phục." Tầm mắt của Ân Như Ly dừng lại trên cửa, "Tôi rất bận, gặp lại sau."
"Cậu nói gặp lại sau thì tôi phải gặp lại sau à! Sao tôi phải nghe lời một cô bạn gái cũ không thấu tình đạt lý chứ?" Mạc Vân Sam nâng cằm lên, cất bước đi về phía sô pha, đôi chân thẳng tắp trước sau đan xen, tựa như người mẫu đang biễu diễn trên sàn chữ T.
Không bao lâu liền lưu loát xoay người, ưu nhã ngồi xuống, một chân điệp trên một chân khác, hai chân bắt chéo khiêu đến một loại phong tình rất riêng.
Ân Như Ly không khỏi cười thành tiếng: "Mạc tiểu thư đúng là mỗi ngày đều có thể cho người ta thêm một phần kinh hỉ, trả đũa còn có thể tươi mát thoát tục như vậy, tôi cũng ngại đuổi cô ra ngoài."
Mạc Vân Sam: "Vậy vừa lúc, tôi liền ngồi ở chỗ này chờ Ân tổng tan tầm, nghe nói phụ cận có một nhà hàng cá nướng hương vị không tồi."
Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư không giữ dáng sao? Buổi tối ăn cá nướng không thích hợp."
Mạc Vân Sam: "Hôm nay tôi đói một bữa thì ngày mai có thể gầy đi hai cân à? Nếu Ân tổng có thể bảo đảm được như vậy tôi sẽ không ăn bữa này.
Nếu ngày mai tôi không ốm nổi, vậy tôi chỉ có thể đến ăn vạ Ân tổng."
Ân Như Ly khẽ cắn môi, các thớ cơ trên mặt cứng đờ: "Tôi rất tò mò từ khi nào Mạc tiểu thư biến thành bộ dạng vô lại như vậy."
"Nếu không vô lại tôi có thể làm bạn giường của Ân tổng sao? Nếu có thể vậy thì tôi sẽ không vô lại nữa.
Cậu muốn đáng yêu hay là cấm dục? Tôi đều có thể làm." Mạc Vân Sam chớp chớp mắt, trên mặt chỉ kém viết tám chữ "Trăm biến bạn gái, nhậm quân định chế".
Ân Như Ly giơ ngón tay cái lên: "Là tôi thiếu kiến thức."
"Vậy có phải cậu nên trả lời vấn đề lúc nãy của tôi không?" Mạc Vân Sam gõ gõ bàn, có một loại khí phái chủ nhiệm lớp gọi học sinh đến văn phòng trách phạt.
"Vấn đề gì?" Ân Như Ly ngạc nhiên.
Mạc Vân Sam: "Tại sao tối hôm qua lại không làm gì tôi?! Tôi không đẹp sao? Hay là cúp ngực của tôi không đủ sâu? Cho nên cậu một chút cũng không nhấc nổi hứng thú?!"
Ân Như Ly: "Chẳng lẽ tùy tiện người nào Mạc tiểu thư cũng có thể nhấc lên hứng thú à?"
"Ân tổng làm thế nào nhấc lên hứng thú với nữ nhân khác thì với tôi cũng có thể như vậy, không phải sao?" Ánh mắt Mạc Vân Sam trở nên sắc bén, ý vị xem kỹ dày đặc.
Ân Như Ly lắc đầu: "Xin lỗi, Mạc tiểu thư và những nữ nhân khác phi thường bất đồng."
Mạc Vân Sam ngừng thở, chờ mong Ân Như Ly có thể nói ra mấy lời mà nàng muốn nghe.
"Nữ nhân khác sẽ không ngáy ngủ trước mặt tôi." Ân Như Ly tiếp tục nói.
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì đó?! Tôi ngáy ngủ trước mặt cậu khi nào!" Độ ấm quanh hai má Mạc Vân Sam nhanh chóng tăng cao, da mặt dày mới vừa rồi không biết đã đi đến nơi nào nghỉ phép rồi.
"Bộ dáng há to miệng ngáy ngủ tối hôm qua của Mạc tiểu thư vứt không ra khỏi đầu tôi." Ân Như Ly nói, "Tôi nghĩ không riêng gì tôi, với bất luận một người nào cũng khó lòng nhấc lên hứng thú."
"Cậu có biết nói như vậy rất đả thương người khác không!" Hai phiến môi Mạc Vân Sam run rẩy, "Sao cậu có thể nói những lời quá phận như vậy với con gái, tôi cũng không phải người tùy tiện với ai cũng có thể phát sinh loại quan hệ như thế này!" Nói xong liền xoay mặt sang hướng khác, hít hít mũi.
Rất giống như bị chọc khóc.
Ân Như Ly có chút hoảng thần, vội vàng nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi! Là tôi vui đùa quá phận, thực xin lỗi! Tôi thật sự không có ý như vậy!"
Mạc Vân Sam không nhúc nhích, thân mình cong xuống, Ân Như Ly hoàn toàn không nhìn thấy được biểu tình của nàng.
"Tôi sai rồi, là tôi nói lời bậy bạ, đừng nóng giận, được không?" Thanh âm của Ân Như Ly rất ôn nhu, tựa như quay ngược thời gian trở về Ân Như Ly của thời niên thiếu vẫn thường hay dỗ dành Mạc Vân Sam.
Nói xong liền đứng lên đi đến cạnh sô pha.
Mạc Vân Sam lúc nãy chỉ là giả vờ, khóe môi câu cười chờ hồ ly tinh cắn câu, nhưng hiện tại lại khống chế không được rơi nước mắt.
"Mạc Vân Sam?" Ân Như Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam càng vùi thấp đầu, dùng mu bàn tay cọ lên mặt một phen, nếu thật sự để hồ ly tinh nhìn thấy nàng khóc thì sẽ rất mất mặt.
Biểu tình trên mặt của Ân Như Ly càng thêm vô thố, "Tôi rất chân thành xin lỗi cô, Vân tiểu thư đừng nóng giận, được không?" Xoa xoa đầu Mạc Vân Sam, ngữ khí, động tác bên trong đều mang theo thân mật mà bản thân không ý thức được.
"Sau này cậu có thể cũng đối xử với tôi như vậy được không?" Mạc Vân Sam xoay người ôm lấy Ân Như Ly, chôn mặt trên người cô, lặp lại một lần nữa: "Sau này cậu có thể cũng đối xử với tôi như vậy được không?"
Ân Như Ly giật mình, nghẹn lời.
Cô đứng ở nơi đó, eo bị Mạc Vân Sam ôm lấy, trầm mặc hồi lâu cũng không thể trả lời vấn đề này.
"Tiểu ngốc nghếch bị lừa rồi à?" Mạc Vân Sam ngẩng mặt, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, "Cậu nên biết cái gì gọi là Núi cao còn có núi cao hơn, tôi chính là nhân vật cấp bậc ảnh hậu đó!"
"Không phải nói muốn ăn cá nướng sao, đi thôi." Ân Như Ly thu cảm xúc lại, một lần nữa treo nụ cười lên.
Thời điểm lùi về sau đứng không vững, vấp chân ngã xuống sô pha.
"...."
"Cậu cố ý?" Mạc Vân Sam nhìn chằm chằm Ân Như Ly, xem kỹ một phen, "Cho tôi cơ hội bá vương ngạnh thượng cung?"
Ân Như Ly nghe thấy mấy chữ "Bá vương ngạnh thượng cung", eo lại bắt đầu đau.
"Không đứng vững mà thôi, sức tưởng tượng đừng phong phú như vậy." Cô nói.
"Cậu nghiêm túc giải thích như vậy làm gì? Nghe hệt như chột dạ." Mạc Vân Sam tiến sát lại, hai tay đè hai bên sườn Ân Như Ly trên sô pha, cúi người chăm chú nhìn.
"Nếu Mạc tiểu thư tinh lực dư thừa dùng không hết có thể đi vận động, đừng ở trong văn phòng của người ta ăn vạ." Ân Như Ly quay mặt đi, một tay đỡ lấy eo, cật lực duy trì biểu tình bình thường.
Lúc nãy té ngã hình như eo bị trật rồi, cảm giác đau càng ngày càng rõ ràng.
"Sao tự nhiên cậu nói chuyện còn người ta người ta, nghe rất là quái dị! Cậu muốn tôi làm vận động gì? Làm một mình không vui, hai người cùng làm mới thú vị." Mạc Vân Sam vây lấy Ân Như Ly, một bên khóe môi câu lấy nụ cười nguy hiểm, hệt như ác bá đang đùa giỡn thôn nữ nhà lành.
Ân Như Ly thật sự nhịn đau không được nữa, ninh mi nói: "Cô giúp tôi đỡ eo chút, mới vừa rồi té ngã đau quá!"
Mạc Vân Sam có chút sửng sốt, nhanh chóng nhảy xuống giúp Ân Như Ly cố định thân mình, đặt chân của cô lên sô pha, để người nằm giãn ra một chút.
Tất cả đều là hành động theo bản năng.
Làm xong hết mọi thứ mới không thể tưởng tượng được mà trợn tròn mắt: "Không phải cậu đó chứ! Thân thể thật sự già thành vậy rồi! Mới hơn ba mươi tuổi mà động một cái đã trật eo?"
Ân Như Ly nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Mạc Vân Sam.
"Vậy thì ăn cá nướng gì nữa a, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi." Mạc Vân Sam nhìn xuống eo già của Ân Như Ly, "Không không không, tôi nên giúp cậu xoa trước đã."
Hai mắt Ân Như Ly nhắm nghiền, mặt lạnh như băng: "Không cần, tôi có thể tự mình về nhà."
"Cái tuổi này rồi mà còn giả vờ kiên cường! Tôi xoa eo giúp cậu không phải là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cậu, khẩn trương cái gì?" Mạc Vân Sam bảo vệ eo của Ân Như Ly, "Tôi giúp cậu lật người lại, đau thì cậu kêu một tiếng."
Ân Như Ly xác thật là vô cùng đau đớn, cũng không có tâm tư đi phân cao thấp nữa, nương theo Mạc Vân Sam hỗ trợ xoay người nằm sấp xuống.
Mạc Vân Sam "chậc chậc chậc" mấy tiếng, lắc đầu nói: "Với cái thân thể này của cậu, chẳng ai biết cậu mỗi ngày đều tập thể hình đâu! Tôi thấy cái eo mỗi ngày đều tập thể hình này so với tôi còn kém hơn, tôi cũng không phải là dạng tuổi không còn trẻ ngã một cái đã trật eo."
"Nếu cô không thể an tĩnh một chút thì đi ra ngoài cho tôi!" Ân Như Ly thẹn quá hóa giận, hận không thể ngay tại đây để cho Mạc Vân Sam thử xem eo của cô ấy có tốt hơn eo của mình không.
"Hung dữ cái gì! Người ta có ý tốt xoa eo giúp cậu đã không cảm ơn thì thôi đi, còn có cái thái độ này!"
Mạc Vân Sam "hừ" một tiếng với Ân Như Ly, hai tay đều đè lên sau eo của cô, dò hỏi: "Là nơi này sao?"
"Sang trái một chút."
"Nơi này?"
"Sang trái."
"Nơi này?"
"Qua!"
"Đừng hung dữ với tôi! Là nơi này?"
"Ừm."
Trải qua một phen gian nan hiểm trở rốt cuộc Mạc Vân Sam cũng đã tìm đúng vị trí, bàn tay mềm mại phủ lên, xoay vòng ấn, giúp Ân Như Ly thư giãn cơ bắp.
Dần dần, eo của Ân Như Ly cũng vơi bớt đi phần cứng nhắc, thậm chí thoải mái đến mức muốn ngủ.
"Mệt thì ngủ một lúc đi, trong thời gian ngắn không có việc gì đâu, nửa giờ sau tôi gọi cậu dậy." Mạc Vân Sam nói.
"Không cần." Ân Như Ly kiên trì chống đỡ mí mắt.
"Rõ ràng là một tiểu nữ nhân cần được che chở chiếu cố, vậy mà lúc nào cũng phải bày ra một dáng có thể khống chế trước mặt mọi người, ở trước mặt người khác thì hẳn là nên như vậy nhưng ở trước mặt tôi còn như vậy thì không nên." Mạc Vân Sam một bên xoa một bên lầm bầm, "Nếu cậu sớm nói eo của mình không tốt thì lúc nãy mới té ngã tôi đã lấy thân mình lót cho cậu rồi, tốt xấu gì cũng có thể ngã nhẹ hơn chút có phải không?"
"Cô nói nhiều quá!" Mười đầu ngón tay của Ân Như Ly gắt gao khảm chặt gối ôm, ánh mắt u ám, cật lực khắc chế lửa giận.
Nếu không phải tối hôm qua.....thì sao mình dễ như vậy đã bị trật eo!
Cô nhất thời cũng không biết là nên vui vì Mạc Vân Sam cái gì cũng không nhớ, tỉnh lại không phiền toái; hay là nên buồn bực bản thân như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ cũng không có cách nào nói ra.
Muốn phóng hỏa cũng không có người để phóng.
Mạc Vân Sam không biết chút tính toán trong lòng Ân Như Ly, ủy khuất ba ba nói: "Tôi nói đến độ muốn lấy thân lót cho cậu rồi mà cậu một chút cũng không cảm động sao?"
Ân Như Ly thật sự rất mệt, vô lực dây dưa miệng lưỡi với Mạc Vân Sam, mí mắt trên dưới đánh nhau vài cái liền chậm rãi khép lại.
Mạc Vân Sam nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, biết Ân Như Ly thật sự mệt mỏi cho nên cũng không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng ở phía sau xoa ấn trên dưới eo của cô mấy vòng, nghiêm túc cực kỳ.
Mười phút sau.
Yết hầu của Mạc Vân Sam trượt động.
Hồ ly tinh là một chính nhân quân tử, một chút ý tưởng không an phận đối với bạn gái cũ say như chết cũng không có.
Nhưng mình hiển nhiên không phải a!
Tay của mình hình như nó không chịu nghe mình khống chế nữa!
Mạc Vân Sam ngẩng đầu, đôi mắt bay tới ngoài cửa sổ, đôi tay nhưng thật ra lại dài hơn đôi mắt, khắp nơi giương oai trên lưng Ân Như Ly, hệt như cưỡi trên lưng một con ngựa hoang.
.......
Đầu Ân Như Ly rất nặng, tựa hồ như ngủ say nhưng rồi lại có chút thanh tỉnh.
Cô cảm giác được trên lưng như bị người chạm vào.
Rất giống như đang mát sa, hai tay khi nhẹ khi nặng, chân khí dao động.
Cả người lại như bị bóng đè, không mở mắt ra được, không động thân mình được.
"Hồ ly tinh, tôi gọi cậu hai lần nha.
Nếu nội trong năm phút cậu không tỉnh lại, tôi làm ra việc cầm thú gì thì cậu đừng trách tôi." Là thanh âm của Mạc Vân Sam, "Hay là hai phút đi, giây, giây, giây..... giây..... giây......! giây....!, ......"
Theo con số giảm dần, Ân Như Ly càng ngày càng sốt ruột.
Tối hôm qua làm việc cầm thú còn chưa đủ nhiều, bây giờ còn muốn tới sao!
Nhưng sốt ruột cũng vô dụng, tứ chi của cô hệt như bị phong ấn, ngay cả câu "cứu mạng" cũng kêu không được..