Giữa trung tâm ngã tư đột ngột có một chiếc xe bị lật nghiêng, con SUV chở Cảnh Tú bị va lệch thân xe, đâm vào cây xanh bên đường, cả đầu xe lẫn cửa xe đều móp hết cả. Cả trong lẫn ngoài hai chiếc xe đều bốc lên khói trắng.
Con đường hiện tại không ai qua lại, xe cộ không nhiều, thế nhưng nhanh chóng có hẳn một hàng dài tắc nghẽn. Có người sốt sắng gọi cả cảnh sát giao thông lẫn , cũng có người xuống xe kiểm tra tình hình.
Nhưng người xuống xe chưa kịp đến bên chiếc SUV thì cửa xe đã đột ngột bật mở, một người đàn ông cắt đầu cua nghiêm mặt rời khỏi xe từ ghế tài xế.
Giây phút hai xe va chạm, túi hơi an toàn đã khởi động nên người đàn ông không bị đập vào vô lăng, có điều túi hơi cũng khiến anh ta choáng váng, toàn thân đau nhức, lỗ tai ong ong. Dù sao anh ta xuất thân quân nhân được huấn luyện bài bản, giờ đã xuất ngũ, anh ta sớm bỏ qua được cơn đau mê man để buộc mình tỉnh táo suy xét. Theo bản năng, anh ta quay đầu, dù cảm giác như thể đầu không còn nằm trên cổ nữa, để nỗ lực xem Cảnh Tú ngồi ở đằng sau: trán Cảnh Tú rỉ máu, nhỏ hẳn xuống mắt, người đổ oặt xuống ghế ngồi, không nhúc nhích.
Anh ta hoảng sợ, tức khắc dùng hết sức bình sinh để đẩy cửa xuống xe, xiêu xiêu vẹo vẹo vòng về ghế sau để kiểm tra thương thế của Cảnh Tú.
Có người tốt bụng tiến lại gần ngỏ ý muốn dìu anh ta, hỏi anh ta có ổn không?
Anh ta đang bị ù tai, căn bản không nghe được đối phương nói gì, cũng không khống chế được âm lượng nên chỉ trầm giọng đáp, "Lùi lại đi." Lớn tiếng đến mức chẳng khác nào đang quát tháo khiến người tốt bụng bị dọa sợ.
Tiểu thư Cảnh là người của công chúng, nếu sự cố này bị lộ trên mặt tin tức thì ắt hẳn sẽ gây nên sóng lớn. Bởi thế trước khi điều tra được ngọn nguồn, nhất định phải phong tỏa toàn bộ.
Sau khi anh ta mở cửa ghế sau liền lại gần kiểm tra Cảnh Tú. Cũng may cô chỉ bị thương ngoài da, vị trí vết thương nằm ở đỉnh đầu. Anh ta vừa cố gắng đánh thức Cảnh Tú, vừa cầm máu cho cô.
Cảnh Tú cảm giác có người đang luôn miệng gọi mình, cô muốn mở mắt nhưng mắt như bị thứ gì dính chặt, vô cùng nặng nề, đầu óc trống rỗng...
Mình đang ở đâu đây? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Đau quá...
Viên tài xế thấy Cảnh Tú cựa quậy liền an tâm hơn một chút. Tai y cũng đỡ ù rồi, tuy vẫn khá vang nhưng đã có thể nghe được cả những âm thanh khác. Anh ta nhìn ra bên ngoài thấy có một đám người đang đứng chỉ trỏ bèn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu rồi gọi cấp trên, thông báo vụ việc vừa xảy ra.
Lúc Cảnh Tú nằm trên xe cứu thương thì ý thức mới khôi phục hoàn toàn như cũ. Đợi đến khi hiểu rõ đã có chuyện gì, gần như cũng là lúc cô khàn giọng lẩm bẩm, "Ngôn Ngôn..."
Viên tài xế ngồi ngay bên, lúc nghe được động tĩnh, anh ta lập tức ghé lại gần hỏi, "Tiểu thư, tiểu thư thấy thế nào rồi? Tiểu thư có khát nước không? Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện, tiểu thư cố gắng thêm một lát."
Cảnh Tú định lắc đầu nhưng cổ đau tới mức không thiết cử động. Cô chẳng thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn cơn đau đến từ cuống họng, yếu ớt hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp mười giờ."
Ngôn Ngôn sắp sửa tới Gia Thành rồi. "Đưa tôi điện thoại."
Lúc va chạm, điện thoại của Cảnh Tú bị văng ra, rơi xuống bên cửa xe, trước khi viên tài xế lên xe cứu thương đã cẩn thận nhặt nó lên. Anh ta đưa điện thoại cho cô, cô lại bảo, "Anh bấm đi. Bấm gọi cho Đào."
Viên tài xế tuân lệnh. Điện thoại vừa kết nối, Đào Hành Nhược đã hỏi thăm, song Cảnh Tú liền nhờ vả, "Đào, phái thêm hai vệ sĩ bên phía Gia Thành đi, đề cao cảnh giác, bảo tài xế thay đổi cả lộ trình đi. Nhất định phải bảo đảm Ngôn Ngôn được an toàn." Tuy nói không nhiều nhưng cơ hồ đã rút cạn hết sức lực của cô. Cái mấy lần cô đã nôn nao muốn thổ.
Cô không xác định được đây đơn thuần là sự cố hay... Tiêu Điệt muốn trả thù.
Đào Hành Nhược nhận ra Cảnh Tú uể oải bèn quan tâm hỏi han, "Tú Tú, em sao vậy?"
Cảnh Tú lời ít ý nhiều, "Xảy ra tai nạn xe cộ, em không sao cả." Cô sợ Đào Hành Nhược tốn thời giờ nên vội nói, "Đào, sắp xếp trước đã."
Đào Hành Nhược vừa nghe được cụm 'tai nạn xe cộ' thì trái tim đã vọt lên cuống họng. Nhưng dù sao Đào Hành Nhược cũng đã sớm nhận biết được tầm quan trọng của Quý Hựu Ngôn trong lòng Cảnh Tú nên chẳng thể làm gì khác ngoài đè nỗi lo âu xuống trước, sau đó cúp máy, tìm người điều vệ sĩ, an bài mọi chuyện.
Nhờ bên phía Cảnh Tú phong tỏa tin tức kịp thời nên phía truyền thông không có bất kỳ tin gì lọt ra, tới chiều trong giới giải trí mới có tin ngầm lan truyền về việc Cảnh Tú gặp tai nạn xe, hiện đang dưỡng thương tại một bệnh viên nào đó.
Quý Hựu Ngôn không có thời gian nghịch điện thoại nên không hay biết gì, cứ thế tham gia hoạt động của nhãn hiệu.
Gần tới lúc kết thúc, Lâm Duyệt đột nhiên hay tin từ một nhóm người chuyên buôn dưa lê trên WeChat, thành thử căng thẳng trong lòng.
Bình thường thì mối quan hệ giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú có là bạn thân đến đâu chăng nữa, Lâm Duyệt cũng không cần thiết phải thông báo chuyện này với Quý Hựu Ngôn khi mà công việc vẫn chưa hoàn tất. Nhưng Lâm Duyệt đã sớm nhận ra sự mập mờ giữa Quý Hựu Ngôn và Cahr Tú, cho nên cuối cùng vẫn quyết định dè dặt tiến lại gần Quý Hựu Ngôn lúc cô đang xuống nghỉ ngơi, ghé sát bên tai nói nhỏ, "Chị này, có chuyện rồi, cô Cảnh gặp tai nạn."
Cô nàng chưa dứt lời, Quý Hựu Ngôn đã quay phắt đầu sang. Mặt Quý Hựu Ngôn cắt không còn một giọt máu, thanh âm run rẩy, "Em nói gì cơ?!" Ánh mắt hung dữ như sắp giết người đến nơi.
Lâm Duyệt bị nét mặt của cô dọa nạt, hoang mang bổ sung, "Em chưa biết thật hư chuyện này, trên mạng cũng chưa có thông tin gì, có điều đây là tin từ trong vòng, nghe khá thật..." Càng nói, giọng cô nàng càng bé.
Tâm trí Quý Hựu Ngôn hoảng loạn, cô chẳng nghe lọt thêm lời giải thích nào của Lâm Duyệt nữa, lập tức mở túi xách Lâm Duyệt đang đeo trên người, lấy điện thoại mình ra, run rẩy nhấn gọi cho Cảnh Tú.
Là giả, chắc chắn là giả. Cô nghe thấy tiếng tút tút khiến người ta nôn nóng sốt ruột, sợ hãi tự an ủi bản thân.
May mắn thay cuộc gọi nhanh chóng được nối máy.
"A Tú!" Quý Hựu Ngôn mừng rỡ như điên.
"Là tôi, Đào Hành Nhược." Giọng nữ có chút xa lạ khiến trái tim Quý Hựu Ngôn như rơi xuống đáy vực thẳm.
"A Tú đâu?" Quý Hựu Ngôn run chân, âm thanh cứng nhắc như phát ra từ dưới cổ họng.
"Em ấy đang phải kiểm tra." Đào Hành Nhược nói xong lại nghĩ đến lời dặn dò của Cảnh Tú, cô không hy vọng sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của Quý Hựu Ngôn nên bổ sung, "Vết thương nhẹ thôi, không có gì nguy hiểm đâu, nên không cần lo lắng."
Sao có thể không lo cho được? Quý Hựu Ngôn phải đỡ lấy tường để giữ thăng bằng, nước mắt tuôn trào.
"Ở đâu? Nói em biết đi, em sẽ qua ngay." Cô nói.
Cô không trao đổi gì với người tổ chức, cứ thế đi lấy túi xách từ Lâm Duyệt, móc ví với chứng minh thư ra, hỗn loạn nhắc nhở Lâm Duyệt, "Giao lại chỗ này cho em, cứ bảo tự dưng chị không thoải mái trong người hoặc trong nhà có việc, lí do gì cũng được. Có hậu quả gì thì đến gặp chị Ngụy."
Lâm Duyệt bối rối, cô nàng muốn khuyên Quý Hựu Ngôn rằng hoạt động sắp sửa kết thúc rồi mà, chờ một chút nữa đã. Nhưng Quý Hựu Ngôn chẳng thiết nghe thêm nửa lời, cô vung tay rảo bước chạy khỏi đây.
Trong một phòng khám tại bệnh viện Thành Bắc, đỉnh đầu Cảnh Tú phải khâu mấy mũi, cổ phải cố định, cô đang nói chuyện với ông ngoại mình - Lâm Triệu Nguyên. Dù ở Lâm Triệu Nguyên toát ra sự uy nghiêm bắt nguồn từ quãng thời gian dài thượng vị, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Tú lại đầy ắp xót xa và thương yêu.
Mấy năm gần đây thân thể ông không còn khỏe như trước, đi đứng bất tiện nên vô cùng kỵ đến những bệnh viện như thế này. Có điều vừa nghe đến chuyện cháu gái gặp tai nạn, ông đã lập tức chống gậy tới đây.
Gã tài xế gây chuyện cũng bị chấn thương, hiện đang bị giam giữ trong phòng bệnh, tài xế quả quyết nói đây là sự cố bất ngờ vì mải đi đón con nên mới vượt đèn đỏ, phát sinh tai nạn. Nhưng lời khai rõ ràng lủng củng đầy kẽ hở, mọi điểm đáng ngờ đều dẫn về Tiêu Điệt. Lâm Triệu Nguyên có thể nhanh chóng kết luận thủ phạm đứng đằng sau chỉ có thể là Tiêu Điệt hoặc nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu mà làm vậy âu cũng dễ hiểu. Nếu chờ ông ra mặt thì nhà họ Tiêu chỉ còn nước bán thể diện, mặc kệ lòng nghĩ sao cũng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, nuốt xuống cơn giận này chứ không thể động thủ. Nhưng hiển nhiên họ sẽ không muốn nhẫn nhịn nên trước khi hai nhà đàm hòa, họ sẽ ăn miếng trả miếng bằng cách khiến Cảnh Tú cũng phải nhập viện. Họ cho rằng xét lợi ích thì Lâm Triệu Nguyên cũng chỉ có thể chịu thiệt, nhân nhượng cho yên chuyện.
Nhưng họ đánh giá thấp tình yêu thương của Lâm Triệu Nguyên dành cho cô cháu gái này rồi. Ông ta nhìn cháu gái suy yếu nằm trên giường bệnh, lòng nghĩ mà vẫn còn sợ. Lúc nhận được điện thoại, ông ta phải uống mấy viên thuốc mới hạ hỏa được chút. Thân thể cháu gái ông kể từ hai năm trước gặp tai nạn ngoài ý muốn đã yếu đi nhiều lắm rồi. Hai tháng trước ông còn nghe Đào Hành Nhược bảo mẹ Cảnh Tú tiết lộ với mình rằng đến đêm cơ thể Cảnh Tú lại đau nhức, khám xét thế nào cũng không ra nguyên nhân cụ thể. Bảo bối nhà bọn họ đặt trong lòng bàn tay còn sợ nát, thế mà Tiêu Điệt lại dám hãm hại.
Dường như trong suốt mười năm qua Lâm Triệu Nguyên chưa tức giận như lần này. Tối qua ông ta còn muốn khuyên nhủ Cảnh Tú đừng nên kích động, nếu nhổ cỏ không nhổ tận gốc thì chỉ lưu lại hậu hoạn, vì thế nên tốt nhất là đợi đến thời cơ thích hợp. Nhưng bây giờ ông lại hận không thể lập tức rút xương Tiêu Điệt.
Bất ngờ nhất chính là Lâm Triệu Nguyên nắm tay Cảnh Tú, cam kết với cô, "Ông nhất định sẽ cho cháu một đáp án mà cháu hài lòng."
Thế mà Cảnh Tú tối hôm qua còn chăm chăm muốn nhấn chìm Tiêu Điệt nay lại thay đổi, "Quên đi thôi ông. Trừng phạt một chút là được rồi." Cô nhẹ vuốt bàn tay khô gầy của ông mình, thấp giọng nói, "Cả Tiêu Điệt lẫn người nhà họ Tiêu đều là chó điên, con sợ bọn họ tức nước vỡ bờ."
"Ông còn chưa chế thì chống mắt lên xem chúng nó có dám không?!" Ông lão tức giận.
"Nhưng con sợ." Cảnh Tú nhẹ nhàng nói, "Ông, trong chuyện này không chỉ dính dáng đến con..." Quý Hựu Ngôn chính là điểm yếu của cô. Cô không cho phép có bất kỳ quả bom hẹn giờ nào phục kích Quý Hựu Ngôn.
Cô chưa dứt lời đã quyết định đổi chủ đề, "Nếu như kết quả là giờ đây con phải nằm ở trong này thì có thể giúp nhà họ Tiêu thấy chuyện đến đây đã huề nhau, trước cứ vậy đi ạ."
Lâm Triệu Nguyên nghe hiểu. Cảnh Tú đâu sợ cho bản thân, rõ ràng đang sợ liên lụy cô bạn gái bé nhỏ kìa.
Thép luyện trăm năm cũng hóa mềm. Lâm Triệu Nguyên thở dài, không định lật tẩy cháu gái. Trong lòng ông có sẵn tính toán, ánh mắt thoáng ánh sáng, "Vậy trước cứ để bọn nó vui vẻ mấy hôm đi, ác giả ác báo, Tiêu Điệt sớm muộn cũng sẽ phải trả cái giá đắt, Tú Tú kiên nhẫn đợi một chút nhé."
"Vâng ạ." Cảnh Tú ngoan ngoãn thuận theo.
Ông lão yêu thương vỗ tay Cảnh Tú, quan tâm hỏi han, "Lúc trước ông nghe con vào đêm thỉnh thoảng đau nhức, giờ thế nào rồi?"
Cảnh Tú không muốn ông ngoại phải lo bèn đáp qua loa, "Đã tốt hơn rồi ạ, không quá đáng lo đâu." Cô như chợt nhớ ra chuyện gì bèn trịnh trọng nói, "Ông ngoại này, ông có thể giúp con tìm một người không?"
Hiếm khi thấy Cảnh Tú chủ động nhờ vả chuyện gì nên tất nhiên ông lão chấp nhận ngay tắp lự.
Lúc Quý Hựu Ngôn đến bệnh viện đã hơn sáu giờ tối, dưới cửa đã xuất hiện phóng viên ngồi chồm hổm canh giữ. Đào Hành Nhược nhận điện thoại liền dẫn theo vệ sĩ đi xuống, nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ để ngăn trở đám phóng viên chụp hình, đích thân đón Quý Hựu Ngôn lên lầu. Dọc đường, Quý Hựu Ngôn dồn dập đặt ra câu hỏi cho Đào Hành Nhược để truy hỏi tình hình Cảnh Tú, câu nào Đào Hành Nhược cũng trả lời đúng trọng tâm.
Khi biết Cảnh Tú chỉ bị thương ngoài da, Quý Hựu Ngôn như được cứu rỗi, sau đó cô lại nghe thấy Đào Hành Nhược bảo chủ mưu là Tiêu Điệt.
Quý Hựu Ngôn nhất thời đứng sững người lại, hoang mang không biết phải làm sao.
Hốc mắt cô ửng đỏ, cảm giác tự trách và xót xa ân hận nhấn chìm trái tim cô.
"Vào đi." Đào Hành Nhược nói.
Quý Hựu Ngôn cứng nhắc nhấc chân bước vào thang máy.
"Có thể cởi khẩu trang với kính râm được rồi." Đào Hành Nhược nhắc nhở.
Quý Hựu Ngôn như một con rối vô hồn, cứ nghe sao làm vậy. Bấy giờ Đào Hành Nhược mới phát hiện trong tròng mắt Quý Hựu Ngôn đầy tơ máu, sắc mặt tiều tụy chẳng thua kém gì Cảnh Tú. Thậm chí trán còn sưng tấy bắt mắt.
"Trán bị sao thế?" Đào Hành Nhược thắc mắc.
"Đụng vào kính." Quý Hựu Ngôn lạnh nhạt đáp. Cô đi gấp gáp quá nên máy bay vừa hạ cánh đã lập tức muốn lao ra, kết quả không thấy rõ cửa kính nên cứ thế đâm sầm vào.
"...." Đào Hành Nhược vừa thương vừa mừng. Biểu hiện lần này của Quý Hựu Ngôn đã khiến người ta hài lòng hơn so với lần trước rồi.
Bọn họ đi đến phòng bệnh Cảnh Tú, vừa lúc bắt gặp một người phụ nữ ăn diện sang trọng bước ra từ đó.
Là mẹ Cảnh Tú. Quý Hựu Ngôn vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác lạnh toát vọt lên từ bàn chân Quý Hựu Ngôn. Mọi lỗ chân lông quanh thân cô đều dựng lên, cảm thấy thời gian như nhất thời đảo ngược, quá khứ năm xưa phảng phất tái hiện.