Sự giằng co giữa hai người chỉ vỏn vẹn mấy giây mà kéo dài như hàng thế kỷ. Người chủ trì bắt đầu thúc giục, Quý Hựu Ngôn nghĩ mình đã hiểu nhầm đáp án lặng im của Cảnh Tú khi ở trên máy bay bèn rầu rĩ chuẩn bị rút tay về, ai ngờ Cảnh Tú đột nhiên đặt tay lên lòng bàn tay cô.
Khoảnh khắc chạm nhau ấy, Quý Hựu Ngôn cảm giác trái tim như lệch nhịp, rồi như có một vạn con bướm bay lượn xung quanh. Cô ngước mắt nhìn Cảnh Tú, Cảnh Tú lại làm như không có chuyện gì đáng nói xoay lưng về phía cô.
Quý Hựu Ngôn cử động tay, năm ngón giần giật, ý đồ muốn chen vào những kẽ ngón tay của Cảnh Tú.
Cảnh Tú không hề định khước từ.
Quý Hựu Ngôn mở cờ trong bụng, cứ như thể chỉ sợ Cảnh Tú sẽ đổi ý, cô vội vã hoàn thành ước nguyện mười ngón đan xen với Cảnh Tú. Thời điểm cảm nhận được sự ấm áp khi hai bàn tay gần gũi thân mật, đôi mắt Quý Hựu Ngôn rạng rỡ tựa bể sao trời.
Ngón tay Cảnh Tú có chút cứng nhắc giữ thẳng tắp chứ không hề gần kề mu bàn tay Quý Hựu Ngôn. Cô giả vờ lạnh nhạt nhắc nhở, "Đã đi được chưa?"
Quý Hựu Ngôn cười ngoác đến tận mang tai, tiến lại gần Cảnh Tú thêm một bước, "Được rồi." Tranh thủ lúc máy quay ống kính vẫn chưa lia về phía này, cô ghé sát tai Cảnh Tú, khàn giọng nói, "Lần này tôi sẽ không buông ra nữa."
Hàng mi Cảnh Tú khẽ run.
Quý Hựu Ngôn khom người cẩn thận chỉnh trang lại lễ phục của mình và Cảnh Tú, những ngón tay nãy giờ theo khuôn khổ của Cảnh Tú rốt cuộc cũng đã chậm rãi áp lên mu bàn tay Quý Hựu Ngôn.
Hai người nắm tay nhau cùng rời khỏi hành lang, bước vào tầm quan sát của trăm vạn khán giả.
Người chủ trì trêu ghẹo hòng hâm nóng bầu không khí, "Hai tiểu thư có thể tiến thẳng đến vị trí trung tâm thảm đỏ của chúng ta không ạ, tự dưng tôi lại hơi hoài niệm lần cuối cùng hai vị có thể cùng nắm tay giẫm thảm đỏ thế này không biết đã cách đây bao lâu rồi nhỉ, hai người còn nhớ không?"
Cảnh Tú hướng ánh mắt về phía những ánh đèn chớp không ngừng lóe sáng, nở nụ cười đúng mực, thản nhiên đáp, "Tôi học toán không được giỏi lắm, sợ là tính sẽ không được chính xác, nhưng cảm giác cũng chưa quá lâu đâu, thậm chí như mới chỉ hôm qua vậy."
Quý Hựu Ngôn đứng bên cạnh cô cũng phối hợp nhìn về phía ống kính, thoải mái trêu ghẹo, "Tôi thì lại học toán tốt lắm, vậy nên tôi nhớ đã nhiều năm tôi không dám đứng chung một chỗ với cô giáo Cảnh của chúng ta rồi."
"Sao lại nói thế?" Người chủ trì hiếu kỳ.
Giọng điệu Quý Hựu Ngôn liền dí dỏm, "Cô Cảnh quá đẹp, tôi sợ tôi đứng bên cạnh cô ấy sẽ khiến bản thân lập tức bị mờ nhạt thảm hại." Trong giới giải trí cũng có câu khác hoa khác bình, áp dụng trường hợp nào cũng có phần chí lý. Dù sao miễn không chung khung hình thì mặc ai khó xử hay lúng túng vì ngoại hình.
Người chủ trì bật cười thành tiếng, vội đáp, "Hựu Ngôn khiêm tốn quá rồi, cô Cảnh đúng là rất xinh đẹp nhưng cô cũng không hề thua kém đâu, đúng không? Mỗi người một vẻ mà, mỗi người một vẻ." Rồi quay sang hỏi Cảnh Tú, "Cô Cảnh có thấy vậy không?"
Ánh mắt Cảnh Tú dịu dàng như nước, nhẹ nhàng trả lời, "Cô Quý còn đẹp hơn cả tôi."
Đây là lời chân thật từ tận đáy lòng.
Hôm nay dạ phục Quý Hựu Ngôn diện trên người là một bộ đầm họa tiết dải ngân hà phối màu theo phong cách gradient, lớp voan mềm mại lay động, những vì sao như đang tỏa sáng lấp lánh khiến bộ đầm lộng lẫy như một bể sao trời lồng lộng, vừa phóng khoáng tự do lại vừa huyền bí ma mị. Vóc dáng Quý Hựu Ngôn cao gầy, vòng eo còn chẳng hết một cái ôm, xương quai xanh gợi cảm, đúng là người đẹp vì lụa mà lụa càng đẹp vì người - khí chất được đẩy lên đến độ tao nhã thanh tân. Ngay cả chiếc mũ nồi màu đen phối cùng suối tóc uốn quăn cũng mang một vẻ đẹp đặc biệt, ẩn giấu cả vẻ anh tuấn giữa sự thanh tú toát ra từ cô.
Lời khen ngợi này thực sự chân thành hơn rất nhiều so với tình cảnh ban nãy ở trong hành lang. Quý Hựu Ngôn nhẹ vuốt ve ngón tay cái Cảnh Tú, vô cùng hài lòng.
"Hai người đều quá mức khiêm tốn." Phía nhân viên nhắc người tiếp theo đã chuẩn bị bước ra, vậy nên người chủ trì dành ít thời gian cuối cùng để hỏi, "Trong ấn tượng của tôi thì việc cô Cảnh năm nào cũng tham gia đêm từ thiện đều xuất phát từ tấm lòng hảo tâm. Lần này cô Cảnh liệu có ý định hay mong muốn tài trợ món đồ gì hay không?"
Cảnh Tú rũ mi cong, ôn hòa trả lời, "Lần này tôi có mang theo một tác phẩm của tôi, là một bức tranh, chốc nữa sẽ tham dự phiên đấu giá."
Hai người cùng rời khỏi thảm đỏ, hướng về phía hội trường, phải đợi Cảnh Tú giật ngón tay thì Quý Hựu Ngôn mới lưu luyến buông tay đối phương ra. Cô tò mò hỏi Cảnh Tú, "Tôi chưa hề hay tin cậu sẽ góp đồ vào phiên đấu giá đấy, tiếc quá, không kịp chiêm ngưỡng trước tác phẩm của cậu."
Cảnh Tú bình thản đáp, "Cũng không có gì đặc sắc, là bức tôi vẽ hồi còn ở Pháp."
Bước chân Quý Hựu Ngôn hơi khựng lại, kinh ngạc hỏi, "Đó không phải tác phẩm tâm đắc nhất của cậu sao?" Tài năng hội họa của Cảnh Tú được đánh giá là xuất chúng dù chỉ xuất phát từ sở thích cá nhân, bức ra đời khi hai người bọn họ cùng nghỉ dưỡng tại một trang viên bên Pháp, cô còn tận mắt chứng kiến Cảnh Tú đặt bút vẽ kìa. Bên ngoài khung cửa ngập tràn ý xuân, giá tranh dựng dưới cảnh xuân lại vô cùng chọc ghẹo. Bức tranh này có thể được coi là một trong những minh chứng cho quãng thời gian dĩ vãng tốt đẹp nhất giữa hai người.
Có điều Cảnh Tú thờ ơ đáp, "Vì đó là tác phẩm tôi ưng ý nhất nên mới đem đi đấu giá." Cô liếc nhìn vẻ buồn bã không vui của Quý Hựu Ngôn, trầm mặc vài giây lại bổ sung, "Mang đi làm việc thiện để giữ trong lòng, đây là tâm ý."
Quý Hựu Ngôn mím môi, miễn cưỡng đáp, "Ừ, tôi biết rồi."
Cảnh Tú lại nghĩ Quý Hựu Ngôn không biết. Không biết đây là tâm ý của cô và Quý Hựu Ngôn.
Lúc tiến vào hội trường, bên trong đã có vài người ngồi trước. Các trợ lý đứng ngoài khu vực chờ cùng nhân viên, người đại diện cho buổi dạ hội thông báo buổi lễ còn chưa bắt đầu nên cứ việc tự do đi lại. Ngụy Di Chân và Tưởng Thuần cũng có thư mời, trong giới được tính là người đại diện nổi tiếng nên đã ngồi từ trước.
Lúc trông thấy Cảnh Tú với Quý Hựu Ngôn, Ngụy Di Chân cùng Tưởng Thuần đều đến tiếp. Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn ra nhận chỗ xong theo người đại diện mỗi bên đi chào hỏi mọi người.
Đào Hành Nhược hôm nay cũng lộ diện, Quý Hựu Ngôn theo Ngụy Di Chân đi khắp một vòng mới đến bên cạnh Đào Hành Nhược. Hiện tại Đào Hành Nhược mặc một bộ váy liền thân thuần đen bó sát, lúc lọt vào màn hình nổi bật cánh tay thon dài trắng nõn nà cùng phần xương quai xanh đẹp hút hồn. Cô đeo cả hai bên khuyên tai, một chiếc kiểu sợi dài bằng vàng rũ xuống, một chiếc đính hạt kim cương tinh xảo, trông vừa thành thục vừa tao nhã, xinh đẹp không thua kém gì các nữ minh tinh xuất hiện ở đây.
"Tổng giám đốc hôm nay lại khiến tôi phải thấm thía một lần nữa danh hiệu mỹ nữ tổng tài rồi." Ngụy Di Chân trêu chọc.
"Em cũng thấy vậy đấy." Quý Hựu Ngôn mỉm cười phụ họa, nâng ly chạm nhẹ vào ly rượu trên tay Đào Hành Nhược.
Đào Hành Nhược nhấp rượu, hài hước đáp trả, "Hình như hôm nay có ai rót thêm mật vào rượu thì phải."
Cô liếc nhìn Quý Hựu Ngôn, không mặn không nhạt nói, "Nghe Di Chân bảo gần đây cô đã làm nhiều chuyện vượt ngoài khả năng dự đoán của người khác à."
Quý Hựu Ngôn lúng túng, vừa ngạc nhiên lại vừa thắc mắc nhìn về phía Ngụy Di Chân. Cái chị này còn kể tội mình ư?!
May thay Đào Hành Nhược cũng không có vẻ gì muốn truy cứu, thậm chí còn lạnh nhạt cổ vũ, "Muốn gì thì phải tranh thủ, phấn đấu nỗ lực để giành được."
Ý gì vậy? Quý Hựu Ngôn thăm dò Đào Hành Nhược, "Tổng giám đốc Đào đang nhắc đến bộ phim hay là...?"
Đào Hành Nhược hơi cong môi, hỏi ngược lại, "Ngoại trừ bộ phim thì còn vụ gì nữa?"
Quý Hựu Ngôn nuốt nghi hoặc của mình xuống bụng, phủ nhận, "Không có gì cả."
Phía trên sân khấu đã bắt đầu chiếu đèn, Quý Hựu Ngôn nhìn từ phía xa, quyết tâm đề nghị Đào Hành Nhược, "Tổng giám đốc Đào này, chị có thể giúp tôi một việc không?"
Đào Hành Nhược ôn hòa đáp, "Nói thử xem."
Quý Hựu Ngôn liếm môi, nói ra đề nghị của mình cho Đào Hành Nhược.
Đào Hành Nhược cười như không cười trả lời, "Vậy à, thế thì để tôi xem xét thử."
Quý Hựu Ngôn liền coi như đối phương đã đồng ý. Cô trở lại chỗ ngồi ban tổ chức sắp xếp, nhận ra Cảnh Tú vẫn chưa quay về. Một bàn trống rỗng, không biết là đã trở lại đây lần nào hay chưa.
Vị trí của các diễn viên được xếp ở hàng đầu, là nơi dễ lọt vào khung hình ống kính nhất, sau đó mới tới ca sĩ và giới doanh nhân. Hiện tại hàng ghế trước lại vắng tanh vắng ngắt còn mấy hàng ghế sau cực kỳ đông vui náo nhiệt.
Quý Hựu Ngôn nghiêng người về đằng sau tìm kiếm bóng hình Cảnh Tú, lập tức phát hiện bóng dáng đối phương thấp thoáng giữa đám đông nhộn nhịp. Cảnh Tú sóng vai bên cạnh Tưởng Thuần, đứng đối diện bọn họ là một người đàn ông trẻ trung phong độ đồng hành cùng một người đàn ông trung niên vóc dáng có hơi phát tướng.
Trái tim Quý Hựu Ngôn run rẩy mãnh liệt, tâm trí hỗn loạn.
Cô biết người đàn ông ấy, đó là người đời trước Cảnh Tú đã nắm tay bước vào lễ đường, là một nhân tài trong giới thương nhân - Tống Văn Ngạn...
Khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể mơ hồ trông thấy Tưởng Thuần đang trò chuyện với Tống Văn Ngạn, Cảnh Tú bị Tưởng Thuần che thì hình như không nói gì, dáng vẻ lại đôi phần xa cách.
Đột nhiên Cảnh Tú trở mình như thể định xoay người, Quý Hựu Ngôn vô cớ hoảng hốt quay đi. Đã nghèo còn mắc cái eo, tay cô không cẩn thận va phải chiếc ly đặt trên bàn. Chiếc ly lệch đi, mắt thấy rượu trong ly sắp sửa văng ra ngoài thì có người nhanh chóng duỗi tay giữ lấy chân ly.
Quý Hựu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đang định ngẩng đầu cảm ơn chủ nhân cánh tay thì sắc mặt lập tức lạnh như bằng sau khi nhận ra đối phương.
Là Uông Quân Thiền.
Uông Quân Thiền tảng lờ vẻ lạnh lùng của cô, còn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nương theo tầm mắt Quý Hựu Ngôn ban nãy để trông sang Cảnh Tú, chế giễu, "Dính đến độ ấy cơ à?"
Quý Hựu Ngôn căng da mặt, hờ hững đáp, "Hôm nay chị nhiệt tình quá nhỉ, còn tới tìm em ôn chuyện nữa."
Điểm yếu của Uông Quân Thiền còn nằm trong tay Quý Hựu Ngôn nên đương nhiên chị không dám đả động gì Quý Hựu Ngôn. Có điều chị ta thấy khó chịu trong lòng, muốn tìm Quý Hựu Ngôn chọc phá để khiến người ta cũng không vui như mình.
Chị nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Quý Hựu Ngôn, tiếp tục khích tướng, "Sao hồi trước chị lại không thử cân nhắc xem vì sao em bỗng dưng lại thay tính đổi nết ta, hóa ra là tìm được chỗ chống lưng rồi." Bốn bề ồn ào, nhưng tựa hồ vẫn sợ có người cố tình nghe lén, chị ghé lại gần tai Quý Hựu Ngôn giả bộ thân mật, lạnh giọng nói, "Bám cho chắc vào, dù sao được người như vậy hầu hạ chắc cũng hưởng thụ lắm."
Nếu là Quý Hựu Ngôn đời trước thì hẳn nghe được những lời lẽ như vậy sẽ nổi trận lôi đình. Tuy nhiên cô của hiện tại chỉ nhấc mắt nhìn liếc Uông Quân Thiền rồi hơi nâng khóe môi, không những không cho những lời đó là sỉ nhục còn đáp, "Chị cũng ước ao à?"
Cô cũng ghé lại gần tai Uông Quân Thiền, đáp lễ chị, "Chị Uông lại hơi quá lứa lỡ thì rồi, khả năng không được đâu, có điều nếu cố gắng một chút cũng không phải không có cơ hội."
"Cô!" Uông Quân Thiên đẩy Quý Hựu Ngôn ra, tức đến tái cả mặt. Chị ta không tài nào ngờ được Quý Hựu Ngôn thực sự như biến thành hẳn một người khác, rõ ràng trước kia chẳng khác nào cái hũ nút, vậy mà bây giờ lại mau mồm mau miệng như vậy.
Quý Hựu Ngôn nhấp một ít rượu, ung dung nhìn chị.
"Đã lâu không gặp chị." Không biết Cảnh Tú tiến lại gần từ lúc nào. Cô ngồi xuống bên cạnh Quý Hựu Ngôn, nhàn nhạt hỏi thăm Uông Quân Thiền.
Uông Quân Thiền lập tức thu hồi vẻ ác độc, nặn ra một nụ cười hướng về phía Cảnh Tú, "Đúng là đã lâu không gặp. Phong thái miss Cảnh quả nhiên đã hơn hai năm trước rất nhiều."
Cảnh Tú lễ phép đáp lời, "Chị khen quá lời. Tôi có quấy rầy chị với cô Quý hàn huyên không?"
Uông Quân Thiền đứng dậy cáo từ, "Không đâu, chị chỉ đến chào hỏi Tiểu Ngôn thôi. Giờ chị phải ra phía sau tiếp chuyện người quen, xin lỗi vì không thể táu gẫu tiếp nhé."
Cảnh Tú gật đầu.
Sau khi Uông Quân Thiền bỏ đi, mấy lần Quý Hựu Ngôn định mở miệng gợi chuyện về Tống Văn Ngạn với Cảnh Tú. Có điều những thắc mắc cứ quẩn quanh lồng ngực, mãi vẫn không thoát được sao cho hợp lý.
Ở vào trường hợp như thế thì việc xã giao với người khác là bình thường mà. Sao cô có thể hỏi Cảnh Tú người đàn ông cô ấy vừa tiếp chuyện là ai cơ chứ? Hơn nữa cô cũng làm gì có tư cách để hỏi Cảnh Tú vấn đề như vậy.
Do dự một hồi, thành thử khi những nghệ sĩ khác lục tục kéo đến ngồi quanh bàn, Quý Hựu Ngôn liền đánh mất luôn cơ hội.
Quý Hựu Ngôn buộc mình phải tỉnh táo. Vừa rồi xét biểu hiện của Cảnh Tú thì dường như cô ấy cũng đâu có thân thiết gì với Tống Văn Ngạn. Đời trước khi cô nghe tin về hôn lễ của Cảnh Tú thì lòng tàn như tro nguội, cho rằng Cảnh Tú đã thực sự gặp được người trong mộng thích hợp nhất với cô ấy. Song sau khi Cảnh Tú hủy lễ cưới rồi liều mình chạy tới đưa tiễn cô nốt đoạn đường cuối cùng lại khiến cô cảm giác hôn lễ này không hề giống như cô những tưởng.
Huống hồ Cảnh Tú bây giờ không hay biết gì kết cục năm ấy.
Quý Hựu Ngôn bình tĩnh trở lại.
Dù có thể nào thì người ở bên cạnh Cảnh Tú lúc này cũng là cô. Cô chắc chắn sẽ không bao giờ đánh mất Cảnh Tú nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Người đàn ông trung niên: Ấy ấy, sao Tú Tú lại đột nhiên bỏ đi vội vã như vậy chứ?
Tưởng Thuần ngoài miệng cười xòa: Chắc là đang có việc gì bận mải đấy.
Bên trong thầm oán: Đi bảo vệ vợ yêu bé bỏng chứ còn đi đâu nữa.
Chị - tự nhận mình công khí ngời ngời - Quý lập tức xù lông: Bảo ai là vợ yêu bé bỏng thế hả?!
Tưởng Thuần lạnh lùng: Ồ, không phải em, em là cô vợ hờ.
Chị Quý:.... Thôi hay là cứ gọi em là vợ yêu bé bỏng đi.