Hôm sau khi Quý Hựu Ngôn thức dậy, Cảnh Tú vẫn còn chìm trong giấc mộng. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức, vẫn còn sớm, thế là cô bèn hôn lên cánh tay ngọc ngà Cảnh Tú đặt trên người mình rồi rón rén rời nó đi, xuống giường vào nhà tắm, ôm đồ nghề rửa mặt nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Lâm Duyệt với Diêu Tiêu đang ở ngoài phòng khách thay phiên là trang phục Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú sẽ phải mặc hôm nay. Diêu Tiêu ngồi xổm giúp Lâm Duyệt trải phẳng áo phông, trông thấy Quý Hựu Ngôn liền ngạc nhiên hỏi: "Sao chị dậy sớm thế?"
Quý Hựu Ngôn che miệng ngáp, giọng điệu vẫn còn chút biếng nhác khi mới dậy: "Tỉnh mất tiêu, tiện thể chuẩn bị bữa sáng cho mấy đứa."
Mấy hôm trước khi khai máy, Quý Hựu Ngôn tranh thủ dịp rảnh rỗi đích thân chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Lúc nhàn rỗi thì họ còn có nhiều thời gian, ai cũng dậy muộn, nấu nướng bữa sáng được xem như một công đoạn thú vị nên Lâm Duyệt vừa được lười lại vừa có thể yên tâm để cô thích làm gì thì làm. Có điều bắt đầu công việc rồi mà Quý Hựu Ngôn còn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng thế này thì Lâm Duyệt cũng ngại.
Cô nàng là xong bèn tắt bàn là, khuyên nhủ: "Hôm qua anh Vương có nói hôm nay chính thức mở máy rồi, đoàn làm phim sẽ cung cấp ngày ba bữa cơm, đợi lát nữa em với chị Diêu Tiêu xuống nhận bữa sáng. Bây giờ còn sớm, chị về ngủ thêm tí đi."
Quý Hựu Ngôn tiến lại gần, cúi đầu nhìn chỗ trang phục cần phải là tiếp theo, thuận miệng trêu chọc: "Ồ, xem ra Lâm Duyệt thèm được nếm thử hương vị bữa sáng dưới kia lắm rồi, ngấy bữa sáng do chị nấu rồi hở?"
Lâm Duyệt giải thích: "Em chỉ không muốn chị vất vả thôi."
Quý Hựu Ngôn búng trán cô nàng, mỉm cười: "Ừm, vậy được, hôm nay trong lúc nấu trừ đi một phần của em là nhẹ gánh."
Lâm Duyệt 'ôi' một tiếng, nhíu chặt mày, cứ muốn nói lại thôi, bĩu môi hờn dỗi khiến Diêu Tiêu cười thành tiếng.
Quý Hựu Ngôn trêu Lâm Duyệt xong cũng tự biết chừng biết mực, nhẹ nhàng nói: "Không trêu em nữa, từ giờ phải nhờ cậy hai đứa nhiều rồi. Khai máy sẽ chẳng có mấy thời gian rảnh nên chị mới muốn tranh thủ chuẩn bị bữa sáng cho cô Cảnh nhà mấy đứa."
Bất công một cách vô tư.
Cô thấy Diêu Tiêu treo một cái váy dài tới đầu gối lên chuẩn bị là hơi bèn hỏi: "Đây là đồ hôm nay cô Cảnh phải mặc à?"
Diêu Tiêu gật đầu.
Quý Hựu Ngôn khẽ vuốt lớp vải, duỗi tay đoạt lấy bàn là từ tay cô nàng, bảo: "Để chị làm cho."
Diêu Tiêu vốn định từ chối, liếc mắt lại thấy Quý Hựu Ngôn khom người là quần áo, nét mặt tập trung, dáng vẻ dịu dàng thành ra lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng.
Tâm trạng cô Cảnh khi mặc quần áo do chị Quý là hẳn sẽ khác so với được mình là nhỉ? Diêu Tiêu cũng thoải mái, lẳng lặng lùi đi.
Quý Hựu Ngôn là xong quần áo, tinh thần cực kỳ phấn chấn, đang xoay người định vào nhà tắm rửa mặt thì mới đi hai bước đã nở nụ cười, nhắc nhở Diêu Tiêu: "Hai hôm nữa trời mưa, chắc sẽ trở lạnh, để phòng thì em cứ chuẩn bị cho cô Cảnh một bộ ấm áp chút đi."
Lâm Duyệt và Diêu Tiêu đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vừa ló rạng, nhìn thế nào cũng thấy hôm nay phải là một ngày nắng to mới đúng? Nhưng Quý Hựu Ngôn đã nói thế thì Diêu Tiêu vẫn chu đáo là thêm một bộ dự phòng.
Đến giờ, Diêu Tiêu đang chuẩn bị vào gọi Cảnh Tú dậy thì Quý Hựu Ngôn đã sốt sắng ngăn cản, bảo để chị gọi cho, bấy giờ Diêu Tiêu mới hiểu ý Quý Hựu Ngôn.
Lúc cô nàng ôm hai bộ quần áo bước vào phòng, Cảnh Tú đã vào nhà tắm rửa mặt, trên người khoác mỗi áo ngủ. Diêu Tiêu thầm quan sát phần cổ, vai cùng khu vực xương quai xanh lộ ra ngoài của Cảnh Tú, đến khi xác nhận không có bất kỳ dấu vết nào mờ ám mới thở phào nhẹ nhõm, để quần áo lại cho Cảnh Tú.
Có điều thật sự không ngờ rằng đợi tới khi Cảnh Tú ra phòng ăn, vừa mới bước qua cửa Lâm Duyệt đã ngạc nhiên thốt lên như mới phát hiện tân đại lục: "Cô Cảnh, đầu gối chị sao thế à? Sao lại tím bầm lên thế kia?"
Trái tim của cả Quý Hựu Ngôn lẫn Diêu Tiêu đều đập lệch nhịp, tầm mắt không tự chủ hướng về phía đầu gối Cảnh Tú theo lời Lâm Duyệt.
Cảnh Tú cứng người đứng ở cửa, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn đầu gối của mình, sau đó lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày nhìn về phía Quý Hựu Ngôn đang ngồi bên bàn ăn, ánh mắt buốt giá.
Quý Hựu Ngôn cắn môi nín cười, chớp chớp mắt với Cảnh Tú, trông đầy vô tội.
"Chắc là do lúc ngủ đụng vào mép giường." Ngữ khí Cảnh Tú không chút trập trùng, trả lời Lâm Duyệt xong cô xoay người nói: "Mọi người ăn trước đi, chị đi thay quần áo." Cô vừa đi vừa mất tự nhiên đưa tay lên vén tóc, để lộ vành tai đang đỏ như sắp sửa nhỏ máu đến nơi.
Quý Hựu Ngôn nhấp người định đứng dậy bám theo, Cảnh Tú nghe được tiếng động bèn quay đầu trừng mắt nhìn, tức giận nói: "Cậu theo làm gì? Ở đó ăn cơm của cậu đi."
Quý Hựu Ngôn ngoan ngoãn ngồi trở lại, muốn cười mà không dám cười.
Bầu không khí cứ là lạ khiến Lâm Duyệt thắc mắc: "Em nói gì sai rồi à?"
Diêu Tiêu không nhịn nổi bèn phì cười, chế nhạo: "Em không nói gì sai đâu, là do chị Quý làm bậy đấy."
Quý Hựu Ngôn đằng hắng, Diêu Tiêu cúi đầu lẳng lặng ăn bánh mì.
Một lúc sau cô nàng chợt nhớ ra mình còn phải nghiêm túc giải quyết vấn đề thay Quý Hựu Ngôn: "Chị này, ờm... chị với cô Cảnh có muốn thay đệm không? Nếu người ta hỏi thì bảo em với Duyệt Duyệt muốn mua là được."
Quý Hựu Ngôn chưa trả lời, Lâm Duyệt đã nghi ngờ: "Không phải do đụng vào mép giường à? Liên quan gì đến đệm đâu? Sao lại phải mua đệm?"
Cảnh Tú đã đổi sang một chiếc quần đen rộng ống, mang theo khí lạnh bước vào, không lạnh không nhạt tiếp lời Lâm Duyệt: "Nên mua đệm."
Quý Hựu Ngôn đứng dậy ân cần kéo ghế cho Cảnh Tú, Cảnh Tú liếc nhìn cô, vành tai vẫn còn hơi ửng đỏ, miệng nở nụ cười có cũng như không: "Không phải giường bên của cô Quý vẫn chưa có đệm hay sao? Bây giờ muốn qua đó ngủ thì phải mua cái đệm tốt thì mới ngủ ngon được."
Quý Hựu Ngôn: "? !"
Lâm Duyệt thốt lên nghi vấn mang tính chất tử vong: "Chị Quý muốn ngủ một mình ư?"
Huyệt thái dương của Quý Hựu Ngôn co giật, cô quay đầu nhìn Lâm Duyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Duyệt Duyệt à, ăn đi chứ, chặn cái miệng của em lại."
Cô lại quay sang lấy nĩa xiên một miếng trứng cuộn nhỏ đưa tới bên môi Cảnh Tú, nhìn Cảnh Tú, nói: "Cô Cảnh đùa thôi, em nghe mà không hiểu hả?"
Ánh ban mai phủ lên người Quý Hựu Ngôn, ý cười xen lẫn tình ý dạt dào toát ra từ đáy mắt còn ấm áp hơn cả ánh nắng cô, mặt Cảnh Tú còn lạnh là thế mà khóe môi cũng không khỏi để lộ một độ cong rõ ràng.
Cảnh Tú không xác nhận lời Quý Hựu Ngôn, cũng không thèm phản bác, chỉ mở miệng cắn miếng trứng cuộn rồi bình thản nói: "Ăn cơm thôi, bị muộn rồi."
Quý Hựu Ngôn không quá yên tâm với đáp án này, trên mặt thì giả đò nghiêm túc ăn cơm, dưới bàn lại lấy chân cọ bắp đùi Cảnh Tú, nỗ lực làm nũng.
Cảnh Tú bị cọ đến mức ngứa ngáy trong lòng, lại sợ Lâm Duyệt với Diêu Tiêu phát hiện đành phải thả tay xuống giữ lại cái đầu gối đang làm chuyện xấu xa của Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn cũng bình thản buông tay xuống chọc chọc bàn tay Cảnh Tú
Cảnh Tú hết cách, vừa tức là vừa mềm lòng, không thể làm gì khác ngoài viết vào lòng bàn tay đối phương: "Không được thế nữa."
Mắt Quý Hựu Ngôn sáng rực, mười ngón đan xen với cô, rốt cuộc cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Buổi tuyên bố khai máy được tổ chức ở một địa điểm cách đó không xa, toàn bộ nhân viên đều đi bộ, vì dọc đường có rất nhiều người và fan đứng chụp ảnh nên Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn tránh không đứng quá gần, cũng như những diễn viên khác, đợi trợ lý mở ô thì một trước một sau rời đi.
Đợi đến nơi thực hiện họp báo thì bốn phía đông đúc, trợ lý lùi ra cất ô, các diễn viên tụ lại với nhau thì Quý Hựu Ngôn mới đứng ở bên cạnh Cảnh Tú một cách hợp tình hợp lí.
Mở đầu nghi thức, phụ trách sản xuất lên bục mở màn, giới thiệu hãng sản xuất, dàn diễn viên, nhân viên ở dưới bắt đầu đốt hương, chuẩn bị đọc diễn văn xong sẽ chính thức cúng bái.
Các diễn viên đứng cách lư hương không xa, khói hương theo gió dạt hết về phía họ.
Cảnh Tú đứng bên phải Quý Hựu Ngôn nên gần với lư hương hơn, bị hun lâu nên cô không nhịn được cứ phải xoa mũi rồi ho nhẹ, cổ họng khó chịu. Quý Hựu Ngôn liếc mắt nhìn Cảnh Tú, hơi nhíu mày rồi chợt đặt tay lên eo cô.
Trước mặt mọi người, Cảnh Tú bất ngờ, dùng ánh mắt để thể hiện sự ngạc nhiên. Bàn tay đang kề sát eo cô của Quý Hựu Ngôn nhẹ đẩy, Cảnh Tú dịch hai bước theo hướng đấy theo bản năng, Quý Hựu Ngôn lập tức thuận thế thay đổi vị trí với cô.
Cô đứng bên phải Cảnh Tú, tháo chiếc mũ lưỡi trai che nắng xuống, nâng lên ngang gò má nhẹ nhàng phẩy để tản hết khói hương bay đến.
Độ cong bên khóe môi cô nhàn nhạt, động tác quạt mũ cũng tùy tiện tự nhiên như thể bản thân cô thấy oi bức nên mới làm thế, nhưng Cảnh Tú biết không phải như vậy. Cô đã sớm không nghe rõ trên đài đang phát biểu cái gì, trái tim dường như cũng run rẩy theo chiếc mũ của Quý Hựu Ngôn, cảm giác ngay cả những giọt mồ hôi đọng trên chiếc mũi duyên dáng của Quý Hựu Ngôn cũng gợi cảm đáng yêu đến lạ.
"Cô Cảnh này..." Nam diễn viên đứng bên nhỏ giọng nhắc nhở Cảnh Tú trước khi Quý Hựu Ngôn mở miệng.
Cảnh Tú hoàn hồn, quay sang nhìn chưa hiểu đầu cua tai nheo, người ta mới đưa cô một nén hương, lúng túng nói: "Cô Cảnh, phải vái rồi."
Việc Cảnh Tú mải ngắm Quý Hựu Ngôn bị bắt tại trận khiến cô còn lúng túng hơn cả anh chàng, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhận lấy nén hương, cúi xuống vái rồi đưa lại cho Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn đội mũ lên, lúc nghiêng người nhận hương còn ghé sát vào Cảnh Tú, cố ý cười hai tiếng khiến vành tai Cảnh Tú ngày càng nóng bừng, không khỏi giận hờn lườm cô một cái.
Nghi thức cúng bái bắt đầu, sau khi lạy bốn phương thì mọi người lần lượt cắm hương vào trong lư. Đầu tiên là đạo diễn, nhóm giám sát, rồi đến các diễn viên.
Hiện tại cái gì fan cũng đem lên kéo war được nên các diễn viên cũng học khôn, là bộ phim điện ảnh hai nữ chính, vị trí của Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn tương đương nhau. Tổ đạo diễn thắp hương xong đến lượt diễn viên mà hai người đóng vai chính bất động thành thử những diễn viên khác cũng không dám nhúc nhích.
"A Tú?" Quý Hựu Ngôn ra hiệu cho Cảnh Tú đi trước.
Bàn về suất diễn thì hai người đều là vai chính, nhưng nếu bàn về thứ tự trong mảng điện ảnh thì Cảnh Tú thực sự trên cơ.
Cảnh Tú cũng không động đậy, nhàn nhạt nói: "Cùng đi đi."
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, nhìn thấy vẻ kiên trì qua ánh mắt Cảnh Tú bèn nghe lời, cùng cô bước khỏi nhóm diễn viên.
Cô trêu ghẹo bằng mức âm lượng chỉ mình Cảnh Tú nghe thấy, "Tôi có cảm giác thể nào tôi cũng bị mắng."
Cảnh Tú dừng trước lư hương, độ cong bên khóe môi như ẩn như hiện: "Vậy cậu có sợ không?"
Quý Hựu Ngôn bật cười, không đáp. Hai người nâng hương, sau đó cúi người xuống vái. Trong quãng thời gian cúi người ngắn ngủi đó, Quý Hựu Ngôn thì thầm: "Bị mắng cũng vẫn vui. Cậu xem, bây giờ chúng mình trông có như đang bái thiên địa không?"
Thế là trong màn ảnh của nhóm fan tác nghiệp trên lầu cao cách đó không xa bắt được hình ảnh gương mặt vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt của Cảnh Tú lộ ra nụ cười rạng rỡ như nắng xuân sau khi hai người đứng thẳng lưng trở lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Người trưởng thành rồi mà còn kém một đứa trẻ con.
Lâm Duyệt u u mê mê.
Diêu Tiêu trìu mến: Chị à, khả năng em ấy chính là truyền nhân của người chơi hệ single dog đó chị.
Chị Quý: Tiêu Tiêu, em phải mau chóng dạy dỗ em ấy đi.
Lâm Duyệt: ? ? ?
! ! !
A!
Lấy chăn trùm kín người.jpg
Editor or or or: =))))) Cố lên các bảo bối thân yêu, sắp hoàn rồiiiiiiii