Dư Tình Khả Đãi

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Vậy nên tôi đã không níu kéo khi cậu đề nghị chia tay. Tôi nhận ra mình không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cậu."

"Tôi thuyết phục bản thân rằng tôi cần phải buông tha cho cậu, cậu xứng đáng với một người tốt thật sự." Giọng điệu Quý Hựu Ngôn cực kỳ bình thản, như thể cô đã bình tâm khách quan xem xét lại mọi chuyện kỹ càng hơn khi chúng đều chỉ còn thuộc về quá khứ.

Ở đoạn cuối của câu chuyện, những giọt nước mắt ân hận của Cảnh Tú không ngừng tuôn rơi.

Cô giận oan Quý Hựu Ngôn lâu biết bao, cũng để đối phương chịu tủi khổ uất ức lâu biết chừng nào. Cô vẫn nghĩ năm ấy Quý Hựu Ngôn lấy việc mất hộ chiếu để làm cái cớ né tránh việc thăm cô khi vẫn còn đứng ở đầu sóng ngọn gió. Cô vẫn hằng tin rằng bố mẹ mình xem trọng Quý Hựu Ngôn, rằng bọn họ toàn tâm toàn ý chấp nhận Quý Hựu Ngôn.

Những giọt nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay Quý Hựu Ngôn khiến trái tim Quý Hựu Ngôn đau đớn. Quý Hựu Ngôn dỗ dành, "Đừng khóc mà, A Tú, tôi kể cậu nghe chuyện này không phải muốn để cậu buồn phiền." Đều đã là chuyện năm xưa, vốn dĩ cô cũng không định cho Cảnh Tú biết, sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa Cảnh Tú và Cảnh Thư Dung.

Nhưng hô hấp của Cảnh Tú ngày càng nặng nề. Cô chỉ mới tưởng tượng đến nỗi tuyệt vọng năm ấy đã nuốt chửng lấy Quý Hựu Ngôn khi phải xoay lưng bỏ đi thôi mà trái tim như bị đâm thủng một lỗ khiến cô không tài nào hít thở.

Quý Hựu Ngôn nhìn cô cắn môi tới mức gần như đã hiện lên tia máu thì lòng đau như búa bổ. Cô hôn phiến môi dưới bị chính chủ nhân mình cắn rách của Cảnh Tú, "Nếu muốn khóc thì đừng nhịn, khóc thành tiếng đi được không? Chẳng lẽ tôi không phải người cậu có thể yên tâm dựa dẫm khi òa khóc hay sao?"

Cảnh Tú buông môi, chôn vào bả vai Quý Hựu Ngôn nức nở thành tiếng.

Quý Hựu Ngôn nhẹ vỗ về lưng cô, xót xa trấn an.

"Thực sự xin lỗi, vậy mà tôi chẳng hay biết gì cả." Cảnh Tú đỡ hơn một chút thì nghẹn ngào nói.

Quý Hựu Ngôn xoa đầu cô, nói những lời chân thành từ tận đáy lòng, "Người cần phải xin lỗi là tôi mới phải. Trước đây cậu đã nói rất đúng, do tôi chẳng chịu chia sẻ chuyện gì với cậu nên cậu mới mất đi cơ hội an ủi tôi. Thế nên tôi vui lắm, tôi vui vì cậu dũng cảm hơn tôi, cậu đã lựa chọn cho tôi biết chuyện."

"A Tú, thật ra năm ấy khi cậu đề nghị chia tay, cậu đã hi vọng tôi sẽ níu kéo, sẽ thay đổi, sẽ trở nên can đảm hơn dù chỉ một chút phải không?"

Cảnh Tú gục đầu xuống, 'ừm' một cái khẽ khàng như tiếng muỗi kêu.

Lòng Quý Hựu Ngôn chua xót. Đời trước khi hiệu ra vấn đề thì đã quá muộn.

"Đến cả tôi còn không thể chịu đựng được một người như mình thì tôi có gì đáng để cậu lưu luyến như vậy chứ? Ngay cả một người văn minh tiến bộ như mẹ cậu còn không đánh giá cao tôi, cậu không nghĩ sẽ có người hợp với cậu hơn cả tôi sao?"

Cảnh Tú ngửa đầu nhìn cô, giọng vẫn còn nức nở, "Đừng tự hạ thấp bản thân như vậy. Tôi chưa từng nghĩ thế một lần nào hết. Mẹ tôi nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là cảm nhận của tôi. Tôi giới thiệu cậu cho cha mẹ không phải để cậu nhận được sự tán thành của bọn họ mà là vì mong muốn cậu có thể nhận được thêm càng nhiều tình yêu thương và niềm hạnh phúc hơn."

Có lẽ do thuở niên thiếu chưa từng gặp một ai khiến bản thân mình ấn tượng đến mức choáng ngợp, lần đầu chạm mặt là khi mới tám tuổi, đợi đến năm hai mốt lại tương phùng, tình yêu giữa cô và Quý Hựu Ngôn đã vượt qua ánh sáng và bóng tối, vượt qua núi non và đại dương, như thể cả hai đã được định sẵn là hai nửa không thể tách rời, suốt đời sẽ chỉ có một mình đối phương mà thôi.

Đã từng yêu một Quý Hựu Ngôn như vậy thì còn ai có thể bước vào tầm mắt của cô được nữa?

Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, "Cậu xem, bản thân cậu hiểu rất rõ điều ấy thì sao cậu lại phải tự hoài nghi chính mình chứ?"

Cảnh Tú nghẹn ngào.

Quý Hựu Ngôn lau đi giọt nước mắt đọng trên mi Cảnh Tú, dịu dàng nói, "A Tú, sau khi chia tay tôi vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân mình, vậy nên tôi ngày càng hiểu được sai sót của mình nằm ở đâu. Lỗi lầm lớn nhất của tôi là đã quá mức để ý đến ánh nhìn của người khác mà quên mất phải lắng nghe thanh âm của cậu. Yêu thì không phân phải trái đúng sai, cho nên không thể quyết định bằng chuyện hợp hay không hợp được. Nhưng nếu buộc phải đem lên bàn cân cân đo đong đếm theo kiểu đó thì chắc chắn cậu mãi là sự lựa chọn tối ưu của tôi."

"Bởi vì chỉ có không yêu nữa mới thành không hợp. Tôi sẽ chẳng yêu ai ngoài cậu hết." Cô nhớ tới đời trước rồi đau khổ bật cười, "A Tú, câu này có thể hơi khó nghe tẹo cơ mà chết trong vòng tay cậu còn hạnh phúc hơn việc phải sống cô đơn một thân một mình nhiều."

Cảnh Tú như nghĩ tới chuyện gì, chỉ giây lát nước mắt lại tuôn ra như mưa, đau đớn đến mức ngạt thở.

Cô che miệng Quý Hựu Ngôn, lời lẽ đứt quãng van nài, "Đừng nói những lời như vậy... thực sự xin lỗi, Ngôn Ngôn, thực sự xin lỗi cậu..."

Quý Hựu Ngôn không hiểu vì sao đối phương lại khổ sở như vậy, chỉ đành luôn mồm dỗ dành, "Được rồi, tôi không nói nữa."

Thế nhưng Cảnh Tú vẫn đau lòng tới mức khó có thể kiềm chế, cô khóc nức nở tới mức toàn thân run rẩy.

Quý Hựu Ngôn sợ Cảnh Tú khóc nhiều như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cơ thể bèn cố ý hôn nhẹ lỗ tai cô, thì thầm trêu chọc, "Đừng khóc nữa được không? Cậu khóc nữa thì mai sẽ khàn giọng, truyền thông tin tức rồi bạn bè lại tưởng tôi ở bệnh viện mà vẫn không quên giở trò đồi bại."

Cảnh Tú bị cô hôn đến mức rùng mình theo bản năng, vừa nghe cô nói xong thì vừa muốn khóc tiếp lại vừa muốn bật cười.

"Nói linh ta linh tinh gì vậy." Cuối cùng cô cũng chịu nín khóc để nở nụ cười, xấu hổ xen lẫn ảo não vỗ đùi Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn cúi đầu cười, cưng chiều ôm chặt lấy Cảnh Tú, "Coi như đóng được cái van nước rồi, cậu còn dám chối cậu không phải nhỏ mít ướt hở?"

Cảnh Tú sợ Quý Hựu Ngôn không rành kiểm soát sẽ ngửa về đằng sau ảnh hưởng tới phần gáy bèn cẩn thận nửa dựa vào ngực Quý Hựu Ngôn. Không còn bầu không khí đầy xúc động khiến cô không khỏi xấu hổ, nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc.

Quý Hựu Ngôn lại ngồi xổm, ương bướng quyết tâm vươn tới trước mặt Cảnh Tú để xem vẻ mặt của cô. Đôi mắt ửng hồng của Cảnh Tú trừng lên lườm Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn liền đỡ tay lên tường, cúi người thơm 'chụt' một cái lên trán Cảnh Tú.

Vẻ giận dỗi giả vờ giả vịt của Cảnh Tú tan vỡ trong nháy mắt, lòng mềm nhũn tới mức rối tinh rối mù.

"Cẩn thận bả vai đấy." Hai tay cô đỡ lấy lưng Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn ngoan ngoãn lùi về, nghiêng người để tạo thành tư thế ngồi đạp vịt ôm Cảnh Tú. Cô duỗi tay kéo tay Cảnh Tú vào ngực mình, ánh mắt nhìn Cảnh Tú đầy thành khẩn, "A Tú, không ai có thể hoàn toàn bảo vệ một người khác bình yên vô sự trăm phần trăm cả, tôi không thể, cậu không thể, không ai có thể hết."

Trái tim Cảnh Tú dần lắng xuống trong giọng nói ấm áp điềm đạm của đối phương.

"Có lẽ ở trong mắt bố mẹ, chúng ta mãi mãi chỉ là những đứa bé cần được bao bọc chở che. Nhưng trong tình yêu thì chúng ta là hai người trưởng thành, hai cá thể độc lập sánh bước bên nhau. Dù là việc ở bên cậu hay việc phát ngôn, thậm chí cả việc công khai sau này nữa, thật ra chẳng chuyện nào liên quan đến cậu cả. Là do đích thân tôi lựa chọn điều đó, là vì tương lai mà tôi đang hướng tới nên để mà nói ai phải chịu trách nhiệm thì người ấy cũng chỉ có thể là riêng cá nhân tôi mà thôi."

"Cậu đồng ý yêu tôi, chung tay cùng tôi dựng xây nên cuộc sống cả hai chúng ta cùng mong ngóng đã là phần thưởng lớn nhất dành cho tôi rồi. Vậy nên xin hãy hứa với tôi rằng hãy tiếp tục ở bên tôi như thế này, trừ phi một ngày nào đấy cậu không còn yêu tôi nữa, không còn muốn ở bên tôi nữa, còn không thì đừng bao giờ dao động vì lời nói của một người khác."

Cảnh Tú xúc động. Cô nhìn Quý Hựu Ngôn, sóng mắt như nước, tình ý nồng nàn mà không thể diễn đạt thành lời ép cô phải đích thân quỳ gối để dựa sát vào người Quý Hựu Ngôn, hạ xuống một nụ hôn lên đôi môi mỏng lúc nào cũng láu cá hoạt ngôn kia.

"Tôi hứa với cậu." Cô nói, "Cậu cũng phải hứa với tôi, đừng tái phạm những lỗi lầm đã từng mắc phải."

"Tình yêu trong mắt tôi là chỉ chấp nhận cậu ở bên riêng mình tôi mà thôi."

Quý Hựu Ngôn cảm động, "Được." Cô kéo cổ áo Cảnh Tú, liếm môi toan tính, "A Tú, tôi quên chưa bảo cậu rằng mới ban nãy cậu quyến rũ mức nào trên sân khấu đúng không?"

"Quyến rũ cỡ nào?" Cảnh Tú nhẹ nâng khóe môi.

Quý Hựu Ngôn cọ chóp mũi cô, "Quyến rũ tới mức tôi mộng mị đầu óc, chỉ muốn được cởi từng lớp phục trang của cậu dưới thân để chứng minh nữ thần thật sự thuộc về tôi."

Tai Cảnh Tú nóng bừng. Cô muốn cười nhạo Quý Hựu Ngôn đã gãy một tay rồi còn ham muốn làm gì không biết thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ho khan của nữ giới, "Hựu Ngôn, có tiện vào không nhỉ?"

Là Ngụy Di Chân.

Trong nháy mắt Cảnh Tú vuốt quần áo phẳng phiu chỉnh tề, dáng ngồi nghiêm túc đoan trang. Quý Hựu Ngôn bật cười, cô cũng dựa vào đầu giường, đáp, "Chị vào đi chị."

Thật ra Ngụy Di Chân đã tới được một lát rồi. Khi chị mới tới đã chứng kiến cảnh Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn mờ ám trên giường qua khung cửa kính nhỏ của cửa phòng bệnh, vốn chị nghĩ mình tới không đúng lúc nên mới thức thời ở bên ngoài đợi hồi lâu, ai dè khi ngó vào kiểm tra thêm lượt nữa thì phát hiện ra hai người này lại dám ngày càng to gan.

Chị sợ nếu chị không lên tiếng thì không biết phải chờ tới bao giờ nên mới mất kiên nhẫn gõ cửa.

Cảnh Tú leo xuống giường, đích thân kê ghế cho Ngụy Di Chân ngồi, Ngụy Di Chân được săn sóc mà kinh ngạc khôn nguôi.

Chị tới cốt để thương lượng phương án xử lý khủng hoảng công chúng với Quý Hựu Ngôn. Chị đã bàn qua với Tưởng Thuần rồi, bước đầu của phương án cũng đã được quyết định.

"Hiện tại hot search thành ra như vậy chắc chắn là do có người muốn thừa nước đục thả câu, muốn dắt mũi dư luận tập trung chú ý vào quan hệ tình cảm giữa em và cô Cảnh, thậm chí còn bịa đặt thân phận cho kẻ đã tấn công nhằm mục đích tung tin vịt rằng đây là một tam giác tình yêu. Fan cô Cảnh và fan bên mình đều đã bắt đầu lên tiếng phản đối hòng làm rõ sự mập mờ mơ hồ của cánh báo chí, rõ ràng họ đang rắp tâm mưu đồ chuyện gì đó. Sự kiện này rùm beng lắm, người ở khắp nơi đều dồn dập hỏi chúng ta rốt cuộc ngọn nguồn ra làm sao, khi biết được nguyên nhân thực sự của kẻ tấn công thì ai nấy đều tức giận. Cho nên phía chúng ta cũng đã chuẩn bị tươm tất cho kết hoạch gậy ông đập lưng ông, mượn sự kiện lần này để tạo thêm nhiều phe ủng hộ, tẩy chay hội thành kiến phiến diện đi, mở rộng phạm vi chiến trận khiến mọi người quan tâm đến slogan 'không gỡ bỏ thành kiến thì tổn thương còn trường tồn' hơn, có khi còn tăng thêm người ủng hộ cho việc bỏ phiếu."

"Vâng." Quý Hựu Ngôn trầm ngâm, "Có cần em đăng bài báo bình an trên weibo rồi giải thích mọi chuyện, dẫn dắt đề tài hay không?"

Ý tưởng này cũng đúng ý Ngụy Di Chân, "Chị cũng nghĩ vậy đấy, chị đã chuẩn bị sẵn nội dung cho em rồi đây, gửi qua WeChat ấy, em xem qua xem."

Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú cúi đầu đọc bản thảo, Ngụy Di Chân chợt chần chừ lên tiếng, "Có một chuyện chị muốn xác nhận với hai em trước đã."

Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú đồng thời ngẩng đầu nhìn Ngụy Di Chân.

"Hai ngày nữa Hựu Ngôn xuất viện thì em ấy sẽ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở đâu? Quay về nhà mình hay là đi đến nhà cô Cảnh?"

Tất nhiên trong những ngày nhạy cảm thế này thì bên phía báo chí tin tức sẽ tranh thủ mọi cơ hội để theo sát bước chân bọn họ, nếu giờ mà tới nhà Cảnh Tú thì không biết che giấu kiểu gì mà quay về nhà mình thì Quý Hựu Ngôn lại luyến tiếc không thôi.

Cảnh Tú yên lặng lắng nghe, có vẻ không hề có ý định tham dự vào quyết định của cô. Phải trông thấy vẻ khó xử của Quý Hựu Ngôn, Cảnh Tú mới mở miệng khiêm tốn đáp, "Chị thấy nên làm thế nào ạ?"

Ngụy Di Chân thẳng thắn, "Đương nhiên là nên về thẳng nhà Hựu Ngôn rồi, tránh phiền toái." Nhưng rồi chị lại bổ sung, "Có điều nếu các em muốn về sau công khai dễ dàng hơn thì có thể tranh thủ cơ hội lần này."

Mắt Quý Hựu Ngôn sáng lên, "Là sao ạ?"

"Là so với việc sau này bị chụp đúng phải ảnh lén lút thân mật thì chi bằng giữ quyền chủ động trong tay. Em có thể dựa vào việc bản thân em đang là người bị hại để lấy được sự thương xót và tin tưởng của mọi người, thoải mái up weibo cho mọi người thấy em đang ở tạm nhà cô Cảnh. Có thể lấy cớ là mẹ cô Cảnh đội ơn em rất nhiều, không thể không đích thân chăm sóc em, vân vân chẳng hạn."

"Phần truyền thông bên phía đạo diễn Cố cũng sắp bắt đầu rồi. Có thể nhân thời cơ này để tuyên bố hai em là diễn viên chính, đồng thời dẫn đường đến tựa 'Có một tình bạn gọi tên Kiều Nguyệt và Thẩm Úc' để làm lý do thuyết phục những ai không muốn tin vào chuyện tình cảm giữa em và cô Cảnh. Tuy nhiên xét bản chất thì chung ta hoàn toàn không thừa nhận cũng không phủ nhận tin đồn tình cảm ấy."

Bản thân chuyện tình cảm đồng giới rất khó thừa nhận nó là thật, trừ phi bị bắt quả tang đúng lúc đang hôn môi còn không thì chỉ cần cả hai bên im hơi lặng tiếng không ai thừa nhận thì sẽ không có tính chân thực.

"Đương nhiên có rủi ro đấy, trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy thì các em hoàn toàn trong suốt. Chỉ cần kiểm soát không khéo một mắt xích thôi thì có thể biến thành một màn come out thực sự."

Việc không cần phải che giấu nghiêm ngặt đồng nghĩa với việc càng có thêm nhiều thời gian tự do bên nhau, Quý Hựu Ngôn xúc động.

Cô đưa mắt im lặng nhìn Cảnh Tú hỏi ý, Cảnh Tú liền do dự, "Liệu cha mẹ cậu có ý kiến gì không?" Ngày ấy khi ở trong nhà vệ sinh cô đã nghe được hai mẹ con khắc khẩu, nhỡ đâu nếu thật sự come out thì...

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn đầy ắp tình yêu thương, "Đó là vấn đề giữa tôi và bố mẹ tôi, hãy cứ giao cho tôi giải quyết, cậu không cần phải bận tâm đâu. Cậu chỉ cần nghĩ về bản thân mình mà thôi, cậu có nguyện ý không?"

Mắt Cảnh Tú long lanh ánh nước, cô nở nụ cười, trả lời với vẻ đầy trịnh trọng, "Tôi nguyện ý."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngụy Di Chân hối hận vì đã không kéo theo Tưởng Thuần tới đây: Sao lại như cảnh tượng cầu hôn thế này? [chanh] [chua]

Chị Quý: Còn lâu, cầu hôn sao có thể thiếu lãng mạn thế này được?

Ngụy Di Chân: Cô Cảnh nghe thấy không, đợi đến lúc làm thật mà không lãng mạn thì cô có thể từ chối.

Cô Cảnh nghĩ một đằng mà nói một nẻo: Được, em đã ghi nhớ.

Nội tâm thì: chỉ cần cô ấy cầu hôn em cũng đã là một chuyện quá ư lãng mạn rồi.

Cảnh Thư Dung ở một nước Pháp xa xôi nở nụ cười: không thể làm được gì nữa.jpg

Editor or or or: Ooooo, ai là người đã sắp đặt việc tui có thể edit chương vào ngày tháng năm thế nàyyyyyy! =)))) Vui quá đỗi =)))) Chúc các bảo bối năm mới vui vẻ nhe =)))) Yêu các bảo bối, các bảo bối đã vất vả đợi tui gần một năm rồi :

Truyện Chữ Hay