Đông Phương Ly dừng ngựa, quay đầu lại nhìn thấy một nam tử đang hướng phía này đi lại, ba người theo sau y cũng vì thế mà dừng ngựa chờ.
Đôi mắt đẹp híp lại, y liếc mắt liền nhận ra người này là đại đệ tử Thiên Phong phái, cũng là trưởng tử của chưởng môn.
Thỉnh thoảng sẽ có giang hồ nhân sĩ muốn cầu kiến Minh chủ, nhưng tiền Minh chủ đều do Đoan Mộc gia làm, nơi đến cũng là Đoan Mộc sơn trang, mà Đông Phương Ly sợ phiền phức cho nên cũng thiết lập nơi gặp gỡ tại Đoan Mộc sơn trang. Thứ nhất đỡ phiền, thứ hai lại gần Vân Tiên sơn, y lui tới cũng thừa thời gian.
Người đi vào, Ngư Nhược Nhi buồn bực nhìn nữ tử đi tới, mà Đông Phương Ly lại nhìn Dương Thiên Chi thần sắc nghiêm túc.
“Dương huynh.” Phía trước ngồi một người không tiện chắp tay, Đông Phương Ly đơn giản lấy gật đầu làm chào hỏi.
Hai người năm trước từng gặp qua, là ngày y tuyên cáo lên làm Minh chủ, người này còn riêng tiến lên chúc mừng.
“Minh chủ, đã lâu không gặp, nghe nói các vị dự định lên Đoan Mộc sơn trang?” Trên gương mặt tuấn tú tuy treo nụ cười nhưng lại không khó nhìn ra tâm tư trọng trọng.
“Phải, Dương huynh có việc?”
“Nếu Minh chủ không chê phiền, chúng ta mong có thể đi cùng một đoạn.” Nói xong liền giới thiệu nữ tử trước hắn: “Nàng là biểu muội tại hạ, Lăng Hàm, trên giang hồ danh xưng Hàm Tiên Tử, tháng trước tại môn phái bị người tập kích, bị quán hạ vong dược, hiện tại chuyện gì cũng không nhớ được. Tại hạ nghe nói Đoan Mộc gia có đột phá trọng đại với giải dược nên muốn theo Minh chủ đi tới, trên đường cũng có thêm bạn.”
Đông Phương Ly ánh mắt đạm nhiên đảo qua nữ tử kia, nhìn thấy nàng ánh mắt vô thần thẳng nhìn Nhược Nhi không tha. Y trực giác cúi đầu nhìn Nhược Nhi, phát hiện hắn đang thẳng tắp ngắm nữ tử kia.
Lúc này đây, hắn là ngắm nhìn dung mạo nàng.
Đôi mắt đẹp như sương sớm, xán ánh sáng nhân, thêm diện mạo tuyệt mỹ, cực kỳ động nhân, không hổ với danh xưng tiên tử.
“Nàng là sao bị hạ dược?” Không nhìn bao lâu, Đông Phương Ly đem đường nhìn trở lại Dương Thiên.
“Tháng trước, đột nhiên nổi lên danh đạo tặc vô thanh vô tức xông vào Thiên Phong phái, thẳng nhập phòng ngủ của Lăng Hàm. May mà Lăng Hàm lúc đó hô to khiến đệ tử canh giữ gần đó nghe được, mới có thể tức thời xông vào cứu người, nhưng là vẫn đến không kịp, trong lúc bối rối nàng bị quán dược, thừa dịp nàng đau đầu mà để vuột mất tặc phạm.”
“Cho nên…. Các ngươi cũng không rõ lí do đạo tặc xông vào Thiên Phong phái?”
Dương Thiên Chi xấu hổ gật đầu, “Đúng vậy, đều trách chúng ta thủ vệ thiếu sâm nghiêm, mới có thể khiến tên trộm xấm nhập, thậm chí xông tận vào trong môn phái vẫn không tự biết.” Hắn vô pháp tưởng tượng, nếu ngày đó Lăng Hàm muội không kịp tri hô, hậu quả sẽ ra sao.
“Các ngươi muốn theo cũng không sao, nhưng ta trước đính chính một việc, các ngươi tin tức có sai lầm, chúng ta hiện nay vẫn không tìm được giải dược, chỉ có thể nói bắt được phối phương.” Đông Phương Ly đột nhiên chuyển mã thân, ngạng sinh sinh cắt đứt hỗ khán của hai người, mang theo Hùng gia ba người tiếp tục đi ra khỏi thành.
Dương Thiên Chi thấy thế lập tức giá mã đuổi kịp Đông Phương Ly.
“Thực không có giải dược?” Trong giọng nói có nồng hậu thất vọng.
“Ân, nhưng có độc phương, tin tưởng không bao lâu nhất định có thể làm ra giải dược.” Y lạnh giọng nói. Đột nhiên, y kéo lên mũ choàng của Ngư Nhược Nhi, che khuất hai bên trái phải, chỉ có thể nhìn phía trước.
Đối với hành vi của y Nhược Nhi đầy bụng khó hiểu, nhưng ngại đang trên lưng ngựa nên không dám lộn xộn nghịch y.
“Thuốc này … hại không ít người.” Dương Thiên Chi lại nói: “Minh chủ biết kẻ đứng phía sau là ai chăng?”
“Có người nói là Thần Nguyệt giáo.”
“Tà giáo!?” Ngữ khí có chút ngạc nhiên.
“ÂN, hiện nay chứng cứ tìm được đều chỉ hướng bọn họ, cho nên có khả năng.” Y lãnh đạm nói, đôi mắt đẹp thẳng nhìn đường phía trước, không nhìn kẻ nào.
Nghe vậy, Hùng Ngũ đi cuối tay cầm cương khẽ run lên, cưỡng chế chấn động trong lòng mới có thể ngừng run.
“Nhưng… Giang hồ luôn luôn không đụng chạm bọn họ, bọn họ vì sao phải làm như thế?” Dương Thiên Chi không giải thích được truy vấn, càng không rõ vì sao lại tìm tới Thiên Phong phái.
“Để bày ra thực lực đi, bọn họ biến mất cũng lâu, giáo chủ trước đây có thể gì cũng không tranh, nhưng không có nghĩa là giáo chủ sau đều là như vậy.” Theo y biết, vài chục năm trước có thể đối Đoan Mộc gia hạ thủ, chính là vì tiên trảm trừ cường giả tối cao trong chốn võ lâm.
Bọn họ võ công có thể không địch lại người giang hồ, nhưng những thiên môn độc dược này, lại có thể khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ, mà đó cũng là mục đích cuối của bọn họ.
Chí, không ở xưng bá võ lâm, mà là chứng minh bọn họ có năng lực phá đổ võ lâm.
Lời này khiến Dương Thiên Chi nhất thời rơi vào trầm mặc, trong đầu ngẫm lại chuyện phát sinh những năm gần đây.
Hồi lâu, hắn nhìn về người phía trước Đông Phương Ly, tạm bỏ ưu phiền, cười hỏi: “Được rồi, chưa thỉnh giáo vị công tử này, ngài là…”
Ngư Nhược Nhi nhìn không thấy hai bên trái phải, nghe tiếng liền minh bạch hắn hỏi chính là mình, nhưng chưa mở miệng, người phía sau đã giành thay hắn trả lời.
“Cùng Dương cô nương đồng dạng tao ngộ, cái khác ba người, là hắn thân nhân.” Câu nói nói cực lãnh đạm, cũng có chút ý tứ không muốn nói thêm gì nữa.
Đáng tiếc Dương Thiên Chi không hiểu thái độ lạnh lùng của y, cười hỏi lại: “Như thế nói đến, cùng chúng ta Dương gia rốt cuộc đồng bệnh tương liên. Không biết nên làm sao xưng hô vị công tử này?”
“Ngư … ”
“Hắn họ Ngư, ngươi gọi hắn Ngư công tử là được.”
Đông Phương Ly lại một lần nữa giành trước Ngư Nhược Nhi trả lời, điều này làm cho Ngư Nhược Nhi hơi hờn giận.
“Ngươi sao không nói cho hắn ta là một sơn tặc?” Hắn hạ giọng, bất mãn hỏi.
“Bởi vì người giang hồ giống nhau đối sơn tặc không có hảo cảm, chúng ta ra xa nhà, chính đừng chọc nhiều tranh luận tương đối tốt.” Quay về trước người, ngữ khí Đông Phương Ly mang theo điểm ấm áp.
“Ta đây không phải vẫn giấu diếm? Thẳng đến quay về Vân Tiên sơn?”
Nghe vậy, miệng y bỗng giơ lên, mang theo nụ cười như có như không. “Ngươi đã quên ta là Minh chủ sao? Chỉ cần ta nhận định ngươi là sơn tặc lợi hại, không ai dám nói không, đợi sự tình giải quyết xong, ta sẽ công khai tuyên dương ngươi có tư cách làm sơn tặc.”
Công khai tuyên dương? Là y dùng sai từ hay là mình nghe lầm?
Không hiểu sao, gương mặt búp bê đột nhiên phiếm hồng, vi quẫn: “Cũng… Cũng không cần tận lực … Ta rất có tự mình hiểu lấy.” Hắn dục vọng không lớn, làm một sơn tặc yên lặng vô danh là tốt rồi, không cần phải khiến cho mọi người đều biết.
“Hảo, ngươi định đoạt.”
Tiếng vó ngựa đát đát đát, kế tục đi phía trước.
Mọi người liền như thế đột nhiên yên tĩnh, phảng phất để chạy đi mà chạy.
Ngư Nhược Nhi bắt đầu có vẻ buồn ngủ, nghe nói phải đến chạng vạng mới có thể đến khách sạn, hắn không có tâm tư nhìn đường, cũng không có chú ý gì, liền toại ý để sâu ngủ tập kích.
Ngay lúc hắn mau rơi vào ngủ say, Đông Phương Ly đột nhiên mở miệng kéo một chút thanh tỉnh nhỏ nhoi còn lại của hắn quay về.
“Ngươi cho rằng… Na Dương cô nương đẹp chính ta đẹp?”