Bạch Ngọc Đường say thật, hai năm qua, được một lần hoàn toàn say.
Phương Mẫn để tiểu nhị của Quân Mẫn lâu đỡ Bạch ngũ gia tới phòng khách, lúc đi ngang qua người nàng, nàng nghe thấy ngàn chén không say Bạch ngũ gia vô thức hạ giọng lẩm bẩm, “Miêu nhi, chờ ta một chút, ngươi chờ ta một chút…”
Có một ý niệm như măng mọc sau bão mùa xuân, ở trong lòng nhanh chóng mọc.
Phương Mẫn hơi híp lại mắt, cuối cùng chỉ nhìn bóng lưng lảo đảo đang được đỡ về phòng của Bạch ngũ gia, thở dài, sau đó chuyển tầm mắt về bảng hiệu có nét chữ khéo léo khắc trên sảnh kia, đã không còn quan hệ gì nữa rồi, sau hai năm, nàng cuối cùng đã có thể thản nhiên đối mặt, với sự thật Triển Chiêu đã chết.
Chết ở biên giới, bị bụi mù mờ mịt bao phủ thân thể gày gò nhưng đầy sức mạnh.
“Thông báo cho Tương tứ gia, mang Ngũ gia đi đi…” Phương Mẫn chỉ cười nhạt, không nhìn ra vui buồn, cứ thế nói với tiểu nhị.
Nàng không hi vọng Triển Chiêu sẽ mất đi khi còn trẻ, nhưng, nàng không biết, tin tức này với nàng là tốt hay xấu đây, bất quá, cứ thế này, tiểu thư Đinh gia sẽ không còn quan hệ gì với y nữa, không cần trơ mắt nhìn nam nhân trong lòng mình cưới cô gái khác, nàng cảm thấy mình vẫn còn may mắn.
Nếu thật để cho nàng nhìn thấy, nàng cảm thấy mình sẽ hỏng mất.
Mà bây giờ, không cần khó chịu vì chuyện này nữa rồi, về phần chắp tay cả đời với y, vốn dĩ cũng là hão huyền.
Không, cả ảo tưởng cũng không thành, Triển Chiêu có lúc rất tàn nhẫn, cả cơ hội cho nàng ảo tưởng cũng không cho, mặc dù nàng biết, Triển Chiêu thật ra chỉ muốn tốt cho nàng, là thật lòng coi nàng như muội tử ruột thịt, muốn vì muội tử mình tìm ra một phu gia tốt hơn.
Chẳng qua, Phương Mẫn thật là một người cố chấp đến không ngờ, sau khi tim có người, làm sao có thể để người khác dùng thân phận phu quân mình đứng bên cạnh.
Cả nàng còn có giác ngộ như thế, Bạch ngũ gia, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận một nữ nhân không thích mình hoặc mình không thích, lấy thân phận phu nhân đứng bên cạnh, hoặc là trong Tuyết Ảnh cư của mình ở Hãm Không Đảo, hoặc là địa vị Nhị thiếu nãi nãi của Kim Lăng Bạch gia.
Mặc dù, Bạch ngũ gia đã từng tự xưng “Ngạo tiếu thiên hạ phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân.” Nhưng đây dường như đã qua rồi.
Hai năm qua đi, cây quạt bạch ngọc nọ, không biết đã bị vất bỏ tới nơi nào.
Nghĩ tới chuyện này, thông tuệ như Phương Mẫn dĩ nhiên có thể mang hết nguyên nhân hậu quả kéo ra, chân tướng cũng bị lộ diện.
Phương Mẫn dời tầm mắt từ bảng hiệu trở về bàn ăn còn dang sở, Bạch ngũ gia vẫn như thường lệ hào phòng, chẳng qua từ hai năm trước, khi Triển Chiêu bỏ trận sa trường, món ăn hắn gọi lúc tới Quân Mẫn lâu, hoàn toàn thay đổi, không còn trửu tử thủy tinh cao quý, không có cao Hoa quế vừa bỏ vào miệng đã tan, không có những món bánh nhỏ nhỏ hắn luôn yêu thích, mà là đổi thành rất nhiều rất nhiều những món bình thường Bạch Ngũ gia không yêu thích.
Nhiều thêm cá luộc, nhiều thêm Trúc Diệp Thanh, nhiều thêm Tây hồ dấm cá, nhiều thêm Tô Lê Hoa, thậm chí, còn có lúc gọi một bầu Quân Sơn Ngân Châm.
Là loại trà Triển Chiêu thường uống.
Triển Chiêu là một người yêu trà hơn rượu, biết rõ sự quan trọng của tu tâm dưỡng tính, uống rượu nhiều thương thân cũng thương thần, tuy y cũng uống rượu, nhưng chỉ uống loại rượu Trúc Diệp Thanh thanh cạn của Giang Nam.
Phương Mẫn cười, không oán không hận.
Thật ra, cũng không thể bảo Bạch Ngũ gia hoàn toàn không hiểu y, ít nhất hắn biết, Triển Chiêu thích ăn món gì, thói quen thường nhật ra sao.
Chẳng qua, hôm nay, có nói gì nữa cũng vô dụng, Bạch Ngũ gia không phải Phương Mẫn nàng, Phương Mẫn đã từng vì chuyện của Thái tử mà sớm thoát khỏi hoàng tộc, bây giờ bất kể nàng muốn làm gì, cũng không ai quản tới nàng nữa, mà Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ gia không phải vậy, hắn là Bạch ngũ gia của Hãm Không đảo, là Nhị thiếu gia của Kim Lăng Bạch gia, hắn có trách nhiệm nối dõi tông đường, bên người còn nhiều người như thế, không cho phép hắn tùy ý.
Nghe nói, trên Hãm Không đảo trừ Bạch ngũ gia với Tương Bình ra, ba bị đảo chủ đều đã thành hôn, Hàn phu nhân cũng mang thai hài tử, mà gia nghiệp của Hãm Không Đảo phần lớn đều phải nhờ tới Tương tứ gia xử lý, đến nay vẫn còn một thân một mình, bất quá, nhờ sự cố gắng của Lô phu nhân, mà bây giờ cuối cùng đã có đối tượng, mặc dù Tương tứ gia không giống Bạch ngũ gia, anh tuấn tiêu sái, phong lưu vô cùng, nhưng nữ nhân biết nhìn anh hùng cũng không ít, giống như Tương tứ gia, cô nương kia cũng là người khôn khéo.
“Có gì không tốt? Nếu là người giống như Bạch ngũ gia mới không để người ta an tâm đây…”
Thật đúng là không để người ta an tâm, rõ ràng ngoài hoa danh còn có hồng nhan tri kỷ vạn thiên, đến cuối cùng, hắn còn bị một nam tử đã chết đi buộc lại tâm, mà hắn với y, khi còn sống vẫn luôn ở trong trạng thái thù địch cố chấp, chưa bao giờ nghiêm túc chung sống với đối phương…
Phương Mẫn thật không biết nên đau lòng thay cho Bạch ngũ gia, hay còn phải nói, tự tìm khổ.
Nếu ban đầu chịu nhịn xuống tính tình khinh cuồng niên thiếu, không đi khiêu chiến cơn giận của thanh niên ôn nhuận kia, có lẽ bọn họ đã trở thành tri kỷ, tuy không được như hắn nghĩ, nhưng ít ra, quan hệ giữa họ sẽ không trở nên bết bát như trước đây, còn hắn sẽ không cần đau khổ như vậy.
Quá khổ.
“Phương cô nương…”
Tương Bình lên lầu, đã thấy lão bản nương Phương Mẫn vẫn ngồi trước cái bàn, nhìn một bàn cơm chưa hề động vô, tựa hồ là ngẩn người, thở dài, khẽ gọi.
Phương Mẫn bấy giờ mới hồi thần, môi nhẹ nhàng câu lên một góc, “Tứ gia, Ngũ gia hắn ở trên lầu, muội đã nhờ người nấu canh giải rượu, ngài lên đó nhìn một lát đi…”
“A Mẫn cô nương, cô còn trẻ…” Tương Bình cau mày, cảm thấy cô nương này cứ hành hạ mình như thế, cũng không đáng, Triển Chiêu đã đi hai năm, A Mẫn cô nương so với Nguyệt Hoa muội tử ở thôn Mạt Hoa còn cố chấp hơn nữa, “Cô một cô gái, cứ như vậy…”
“Tứ gia…” Phương Mẫn đột ngột lên giọng, đối với chuyện này, côi đều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lùi bước, “Tứ gia, A Mẫn biết, trong mắt rất nhiều người, tôi làm như vậy quả là không đáng giá, y không về được, tôi với y không thể có kết quả gì, A Mẫn tới giờ đều không nghĩ tới chuyện có được gì đó với y, nhưng, lầu này, là thứ duy nhất y để lại cho tôi, để lại cho tôi, chứ không phải cho người khác, bất kể thế nào, A Mẫn cũng muốn lưu lại nó, đến khi tôi già rồi, đi rồi, đến khi nghĩ lại, vẫn còn tốt hơn Đinh cô nương một chút…”
Không thả tay ra sao, đều là si tình không muốn thả…
Tương Bình nhớ lại Đinh lão tam tới giờ vẫn còn ở thôn Mạt Hoa đấu tranh với người trong nhà, lại đưa mắt nhìn Phương Mẫn đang cười thỏa mãn ở bên kia, chỉ lắc đầu, “A Mẫn, bây giờ Triển Chiêu đã không còn ở đây, lão Ngũ thế nào cũng không chịu lấy vợ, huynh đệ chúng tôi khuyên bao nhiêu cũng khuyên không được, nghĩ là nếu Ngũ đệ không muốn tìm đại một người để thành thân, tôi thấy, nếu A Mẫn cô nương đã quen biết với Ngũ đệ, chi bằng…”
“Tứ gia, ý niệm này, A Mẫn khuyên ngài sớm thu hồi lại đi, kiếp này của A Mẫn, chỉ chờ đợi Triển đại nhân, cho dù y không về được, A Mẫn cũng nguyện.” Phương Mẫn chưa chờ Tương tứ gia nói hết, đã thẳng thắn từ chối đề nghị của đối phương, từ chỗ ngồi đứng dậy, “Tương tứ gia, A Mẫn tuy là nữ nhân, nhưng, cũng không phải cứ là nữ nhấn thì phải tìm một nam tử để bảo hộ cả đời mà càng là một kiếp, ít nhất, A Mẫn không muốn cứ thế mà sống một đời, huống chi, trong lòng A mẫn thủy chng không thể bỏ được Triển đại nhân, a Mẫn bây giờ, tuyệt đối không thể vì nam nhân khác mà sinh con, tuyệt đối.”
Tương tứ gia cũng không định thuyết phục A Mẫn, chỉ thở dài, “A mẫn cô nương quả thật là nữ trung hào kiệt, Tương mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, nếu sau này A mẫn cô nương có chuyện gì cần Tương mỗ giúp đỡ, cứ việc nói, Tương mỗ nhất định nghĩa bất dung từ, theo lời cô nương, lầu này, cũng xem như là di vật duy nhất Triển huynh đệ lưu lại khi còn sống, cho dù không phải của Tương mỗ, Tương mỗ cũng nguyện vì huynh đệ mà giúp một tay…”
A Mẫn rốt cuộc nở nụ cười, “Vậy, A Mẫn trước đa tạ Tứ gia.”
“A Mẫn cô nương không cần đa lễ, Ngũ đệ tôi trước giờ cũng thường tới làm phiền cô…” Nhắc tới Bạch Ngọc Đường, Tương Bình cuối cùng cũng nhớ tới chánh sự, “Đúng rồi, Ngũ đệ của tôi đang ở trên lầu? Nó uống say? Thật là hiếm có, cái con bạch hạo tử này chính là ngâm trong hang rượu, có thể nói là ngàn chén không say, hôm nay thế mà say, thật không có đạo lý…”
Đang nghĩ, tiểu nhị đã bưng lên canh giải rượu từ phòng bếp, đang tính lên tiếng chào hỏi lão bản nương của mình, lại bị Tương tứ gia ngăn cản.
“Không sao, để ta đưa đi được rồi, lầu này làm ăn cũng không tệ, các người bận rộn thì đi đi, đừng vì lão Ngũ mà phá hủy danh tiếng của Quân Mẫn lâu…” Nói rồi, Tương tứ gia liền cầm lấy chén canh giải rượu trong tay tiểu nhị, đi lên lầu, “A Mẫn cô nương, là nhã gian Lão Ngũ thường dùng sao?”
“Phải.”
Tương tứ gia tay trái bưng canh, tay phải “cạch” một tiếng, mở cửa nhã gian, rất nhanh thuận tay đóng lại.
A Mẫn chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng không cam.
Nhã gian kia, là ngày trước lúc Triển Chiêu tuần nhai về, nàng đặc biệt giữ lại cho y, mà bây giờ lại thành chỗ Ngũ gia thường ở.
Không cam lòng.
Trách lại trách, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, đối với Ngự miêu Triển Chiêu, quả là rất nhạy cảm.
Ban đầu, hắn chỉ mới bước qua căn phòng kia, đã dừng bước, cau mũi, “Mùi con xú miêu kia đúng thật không chỗ nào không có, thật là làm người ta chán ghét…”
Tuy lời thốt ra như thế, nhưng chân không ngừng bước, đẩy cửa phòng ra, đã gặp Triển Chiêu đang chậm rãi thưởng thức Quân Sơn Ngân Châm trong phòng, người sau cũng không có ý tránh né, chẳng qua là rất rõ ràng cau mày lại, dĩ nhiên cũng không ngờ sẽ gặp Bạch ngũ gia, lại vẫn dùng thanh âm trong trẻo, khiêm khiêm lễ độ mà xa cách nói: “Bạch huynh.”
Trên bàn nhã gian đặt cây bút, tuy nàng không nhìn thấy, nhưng hiểu, y đang viết thư cho đại tẩu vừa mới sanh con chưa được bao lâu, tâm tình vốn là cực tốt.
Y luôn nói chuyện đó với nàng.
Khi ấy, chắc là y vừa mới gác bút, mực trên thơ còn chưa khô, tâm tình cực tốt kia, đã bị Bạch Ngọc Đường quấy phá, nhiễu không còn chút nào.
“Ai da, miêu đại nhân đây là đang viết thơ cho cô nương nhà nào vậy, còn cố tình tránh né người phủ Khai Phong, tới Quân Mẫn lâu này viết, Quân Mẫn lâu do A Mẫn cô nương trấn giữ ở thành Biện Lương cũng xem như có danh tiếng, bổng lộc của một tứ phẩm hộ vệ nho nhỏ như Miêu đại nhân, chỉ sợ…”
“Ngũ gia, Mẫn cô nương nói, Triển đại nhân ở Quân Mẫn lâu, muốn cái gì, cũng không được thu bạc của y.” Gã nô dịch lo lắng nói, sắc mặt của Bạch ngũ gia đã sớm lạnh.
“Vì sao? Cũng không thể chiếm tiện nghi của Quân Mẫn lâu…”
Gã nô dịch cứng mặt, cười, “A Mẫn cô nương chính là Triển đại nhân mang về, Quân Mẫn lâu này đều là do Triển đại nhân bỏ tiền mua lại…”
Nàng ở dưới lầu, thấy được sắc mặt khó coi của Bạch Ngọc Đường, có thể tưởng tượng, thanh niên đang ngồi trong nhã gian, nhìn ra ngoài, nhìn những dòng thuyền bè lui tới trên sông Biện Lương cách mấy con phố, thỉnh thoảng sẽ thấy thuyền buôm vô cùng khiêm tốn dùng màu lam vẽ một chữ “Triển”, liền nở nụ cười.
Mà hôm nay, ôn nhuận thanh niên kia đi mất, nhã gian có thể nhìn ngắm tới sông Biện Lương ngoài phố phường, đã bị Bạch ngũ gia chiếm mất.
Nơi này còn lưu lại khí tức ôn nhuận của thanh niên, đều bị thanh niên khinh cuồng nọ trong hai năm nay xóa sạch.
Làm sao để nàng cam tâm?
Thanh niên khinh cuồng niên thiếu kia, bây giờ đầy mùi rượu, nằm trên tháp hắn vẫn thường nằm.
Tại sao lại say? Bạch Ngũ gia vì sao lại say?
Không phải vì hắn say, mà là…
Hắn muốn say….
Hoặc cũng có thể là… hắn nhớ y rồi…