Dữ Tích Thù

quyển 3 chương 11: trọng phùng tương tích (11)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối mùa thu.

Lúc mặt trời còn chưa lên cao, bên trong hoàng cung đã bắt đầu “tí tách” vang dội.

Trước đó mấy hôm, Bàng phi vì gặp một nữ nhân không quen biết xong vào ngự hoa viên của hoàng cung, từ nữ nhân đó nghe nói ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu còn chưa chết, nên bị Thái hậu nương nương ra lệnh cấm trở về cung diện bích tư quá.

Vậy mà, mới mấy ngày ngắn ngủi, lại có người tới báo, Bàng phi ngủ từ đêm qua, sáng này gọi thế nào cũng không dậy.

Chuyện đột nhiên phát sinh, làm Lý thái hậu cũng sốt ruột.

Bàng phi hiện tại là phi tử được Thánh thượng sủng ái nhất, lại là con gái của đương triều Bàng thái sư, huống chi bình thường Bàng phi cũng thông tình đạt lý, chưa từng làm ra chuyện gì không hợp quy củ, nếu tính luôn mấy ngày trước…

Lý thái hậu cười khổ.

Nếu Triển Chiêu thật sự còn sống, bà có tư cách gì đi trách Bàng phi không bẩm báo kịp thời? Triển Chiêu công phu cao thâm khó lường, cho dù có là đại nội thị vệ thì sao? Rất nhiều người sẽ không chống lại được, huống gì, nghe nói nữ nhân kia cũng có võ công…

Bà vốn nghĩ, thương lượng với Bàng phi một chút, chuyện này bỏ qua, bất kể Triển Chiêu còn sống hay không, chỉ bằng mấy người họ cũng sẽ không tạo ra sóng gió gì, về phần biết mà không báo, liền bỏ đi!

Về phần Bàng phi, qua loa chút là được, dù sao nhân số hậu cung không ít, bị người nắm thóp cũng không ổn.

Thật là không nghĩ tới, chỉ mới mấy ngày, lại xảy ra chuyện như vậy.

Theo bà biết, Bàng phi trước giờ ưa dậy sớm, mỗi sáng sớm đều tới ngự hoa viên đi dạo, hoàng cung rất nhàm chán, cũng chỉ có Bàng phi mới có nhã trí bực này.

Hôm nay gọi sao cũng bất tỉnh, nhất định có nguyên do khác.

Thái hậu tóm lại rất nóng nảy, lại nhớ tới sáng sớm hôm qua, Triệu Lâm bị Công Tôn tiên sinh phái ngươi đưa về hậu cung xong, cũng nói với bà như thế.

Sáng sớm hôm đó Triệu Lâm mất tích, cũng có thể là tối trước đó thoát khỏi cảnh giới hoàng cung ra ngoài, võ công của tiểu nha đầu này thật ra không ra bộ dáng nào, bản lĩnh trốn cung lại là nhất đẳng, đoán được khi nào hộ vệ đi qua, lúc nào hộ vệ trở về…

Mà sáng sớm hôm đó, Triệu Lâm thong thả chạy từ ngoài về, hình như muốn tìm hoàng đế, nhưng lúc đó, hoàng đế còn đang lâm triều, không thể thoát thân.

Cho dù Triệu Lâm tùy ý thế nào, cũng hiểu nàng chỉ là người hậu cung, mà người ở hậu cung, tùy ý chạy tới đại điện, chính là đại kỵ, cho dù hoàng đế không đánh nhau với nàng thì mấy đại thần không có mắt sẽ lôi chuyện này ra phàn nàn, tốt nhất đừng gây phiền toái cho hoàng đế, cho nên, mới tìm tới bà.

Cổ độc Miêu Cương, cho dù bà sống trong thâm cung cũng nghe kể không ít, huống gì năm đó bà lưu lạc dân gian, lời đồn đãi cỡ này càng không đếm xuể.

Cái thứ này, thật là quá ác độc, bà tất nhiên không muốn liên quan tới loại người ác độc như thế.

Cũng vì như thế, khi bà nghe thấy Triệu Lâm bảo nàng xuất cung gặp một nữ nhân Miêu cương, còn thân thiết gọi “Tỷ tỷ”, sắc mặt liền đen xuống, miễn cưỡng bảo người mình mệt mỏi, còn cần nghỉ ngơi, bảo người đuổi Triệu Lâm về, cũng không quản Triệu Lâm còn muốn nói chuyện gì nữa.

Hôm nay nhớ lại, chỉ sợ có chuyện quan trọng.

Vậy mà nhớ tiếp, Thái hậu không khỏi hối hận, lúc ấy không để ý, cũng hại Bàng phi chịu khổ.

Thái hậu chống trượng đi qua đi lại trong tẩm cung Bàng phi, làm sao cũng không an tâm được, thỉnh thoảng hỏi thăm thái ý, “Bàng phi rốt cuộc có sao không?”

Thái y cũng bất đắc dĩ, “Hồi bẩm Thái hậu, mạch của Bàng phi nương nương không có gì bất ổn, chỉ là thân thể không tốt, theo lý thuyết không tới mức ngủ hoài không tỉnh…”

Thân thể không tốt…

Thái hậu cuối cùng không biết nói gì, bà lưu lạc ở ngoài lâu, tự nhiên biết trong này có gì bất ổn, thái y đã không khám ra gì, vậy bệnh của Bàng phi, tất là cực nặng…

Có lẽ là độc, khiến người ta không phát hiện, mà cũng có thể, chính là cổ độc…

Nghĩ tới đây, thái hậu không nhịn được, “Mau, mau gọi công chúa tới đây, ai gia có chuyện hỏi nàng…”

Chuyện đã tới nước này, thì không thể nói thích hay không nữa, cho dù có thích hay không, chuyện này cũng lớn, tóm lại không tốt, không biết Lâm nhi có nghe cách giải quyết gì không…

Lúc hoàng cung phái người tìm tới tòa nhà của Triển gia, mặt trời đã lên cao.

Người tới Triển trạch tìm người, đương nhiên là chính đương triều Thái sư, nghĩ tới chuyện liên quan nữ nhi bảo bối của mình, Thái sư cũng gấp.

Tuy bảo con gái gả ra như bát nước hất đi, nhưng vẫn là xương thịt của mình, hôm này Thái sư đã không quản được là Triển Chiêu hay không Triển Chiêu nữa, mặc dù lừa được Thái hậu, báo cáo tất cả với Thánh thượng, Thánh thượng cũng cho ám hiệu, nếu thật ngẫu nhiên gặp được Triển Chiêu, tốt nhất khuyên y trở lại.

Ông không nghĩ nhiều tới vậy, chỉ bảo Triển Chiêu đúng là nhân tại, Hoàng đế coi trọng.

Huống gì, xưa nay Triển Chiêu dễ nói chuyện, mặc dù Bàng thái sư cảm thấy, chuyện Triển Chiêu dễ tính là thật, mà Triển Lâm khó tính cũng thật, hơn nữa bây giờ họ càng có điều cầu xin Diệp Thời Tích, muốn mang Triển Chiêu trở về, e là rất khó khăn.

Triển Lâm trước giờ căm ghét quan trường, mà bây giờ Bao Chửng đã vững bước trên đường triều, Triển Chiêu trở lại làm gì?

Bàng thái sư cũng biết hôm nay muốn cầu cạnh người, nhất định phải lấy lễ tương đãi, cho nên trước hết sai người đi bẩm báo, ông cũng không phải đám người ngu xuẩn chỉ biết cách dùng chức quan lấn hiếp người, thương nhân giống Triển Lâm, người giang hồ như Diệp Thời Tích, quan, áp không nổi.

Nếu tính tình tốt hơn, có lẽ vẫn còn có chút lợi.

Vậy mà, ông không nghĩ ra, sau khi Diệp Thời Tích nghe ông kể xong, trước là ngẩn người, lẩm bẩm một câu, “Không thể nào, ta đã bảo nàng ta đừng uống trà, hơn nữa, cổ trùng trong đó, hẳn đã chết sạch mới phải….”

Ông chợt nghĩ tới một khả năng, giương mắt nhìn lại, Diệp Thời Tích cũng không làm gì, chỉ trầm tư.

Nàng, là người trong giang hồ, rất nhiều người giang hồ đều có cừu báo cừu, nếu nàng nghĩ hiện giờ Triều đình thiếu Triển Chiêu, nàng tới báo thù cũng đâu có gì không ổn.

Chẳng qua, giang hồ sẽ không đối địch triều đình…

Lại chợt nhớ, nàng là người Miêu cương, vậy nên nàng có tư cách xem giang sơn là chuôi.

“Diệp cô nương…”

Diệp Thời Tích lạnh lùng trừng ông, thờ ơ nói, “Phu gia họ Triển…”

Bàng Cát giật giật khóe miệng, tuy ông cũng không cho vị Triển phu nhân này dùng lễ tương đãi, nhưng cũng không nghĩ nàng nói chuyện không khách khí như vậy, mà chẳng thể làm gì.

Ai bảo hiện giờ ông có chuyện muốn nhờ vả.

“Bàng thái sư, ông nên đoán ra đi, hôm đó người vào nói chuyện với Bàng phi, chính là tại hạ.” Diệp Thời Tích nhìn Bàng Cát, đầy thâm ý cười nói, “Bất quá, làm nàng ta ra nông nỗi này, không phải là ta, cũng không biết Thái hậu nương nương có phải rất ghét người Miêu cương cho nên chưa nghe công chúa điện hạ nói hết lời liền đuổi đi hay không, chuyện thế này ta gặp qua nhiều rồi, có thể hiểu được, tại hạ hôm qua đều đem cách phòng chống ra nói rõ với công chúa điện hạ, nếu vẫn có người trúng cổ, tại hạ cũng nói, không chịu trách nhiệm.”

Bàng thái sư bấy giờ lạnh mặt.

Người này thật không nể mặt ai, chẳng qua giờ, ngoài Diệp Thời Tích ra, ông thật không biết đi tìm ai…

Bàng Cát vốn tính nói cái gì, há miệng, lại bị một loạt tiếng “Oa oa” cắt lời, sau đó cửa bị đẩy ra, một nam nhân lẫm liệt bước vào.

“Con khóc…”

Diệp Thời Tích méo cả miệng, “Rốt cuộc chàng có phải cha nó không? Không biết dỗ con nữa à?”

“Dỗ con không phải chuyện của nàng sao?”

Sắc mặt Bàng thái sư rất xấu, “Các hạ trước khi vào cửa, cũng nên gõ, nếu là ta…”

Lại không ngờ, sắc mặt Triển Lâm càng thêm khó nhìn hơn, khóe miệng kéo ra một nụ cười, lạnh băng, “Bàng thái sư, nơi này là trong nhà, trong cửa là thê tử của tại hạ, tại hạ còn cần gõ cửa sao? Hay là nói, Bàng thái sư muốn cùng ái thê của tại hạ làm chuyện gì không dám nhìn người?”

Bấy giờ, Bàng Cát mới tỉnh hồn lại, cảm thấy lúng túng, cũng thấy mình làm sai.

Trước mắt ông là người có phu có thê, chồng của nàng là Triển Lâm a, người đã cho ông cảnh cái, “Tốt nhất không được khi dễ bảo bối đệ đệ của hắn” nha, hiện tại hắn muốn tìm ái thê của hắn, người này không dễ chọc…

Mà lúc này, sau lưng cửa có hai thanh âm “xì xào bàn tán” càng làm Bàng Cát phát quẫn.

“Miêu nhi, Bạch gia cảm thấy tiểu quỷ rất đau, mặc dù nhìn nó khóc Bạch gia thật vui vẻ…”

“Ngọc Đường chớ nói bậy, đại ca làm thế thật không ổn, nhưng cũng có thể thông cảm đi…”

“Bạch gia vẫn thấy đại ca em với nhãi con nhà hắn có thù lớn ghê hồn, mới nãy nhéo một phát có phải dùng sức lớn lắm không?”

“Tay Ký nhi chắc đã bị bầm một mảng rồi…”

Hai người bên kia vẫn còn xì xào, bên này tiểu hài nhi khóc lớn đã im lặng, giơ hai tay về phía nữ nhân, “Mẹ, ôm, phụ thân dữ….”

Diệp Thời Tích tuy bảo công phu không cao thâm bằng Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng không kém, mà hai người bên kia tuy giọng nói chuyện rất thấp, cũng tính là nói nhỏ nhau nghe, nhưng hình như không có ý giảm thấp, vì vậy, Diệp Thời Tích nghe rất rõ ràng, có chút dở khóc dở cười, nhận lấy đứa trẻ trong lòng Triển Lâm, nhìn về phía hắn, “Chọc cho con trai khóc, cái chức cha của chàng thật là có giá trị…”

Triển Lâm chẳng thèm để ý, “Hừ” một tiếng.

“Tới, mẹ xem nè, tay của Ký nhi có bị bầm hay không đây…”

Tiểu hài nhi ở trong lòng mẹ nhẹ nhàng co quắp, nghe nói như thế, lập tức trả lời, “Xanh, xanh một miếng bự luôn, xanh y như tiểu Thanh vậy á…”

“Tiểu tử thúi, sao cứ cướp tiểu Thanh với mẹ?”

“Tiểu Thanh là do Ký nhi phát hiện…”

“Tiểu Thanh là do lão nương nuôi nhiều năm!”

Bạch Ngọc Đường ngoài cửa giơ tay chọt chọt tay Triển Chiêu, “Gia định đại ca nhà em thật đúng là lợi hại, lão tử bấm tay con trai không chút lưu tình, con trai còn phải cùng nương tử cướp một con rắn…”

Lời còn chưa dứt, trong kia Triển Lâm âm trầm nói một câu, “Ai là nương tử ngươi?”

Bạch Ngọc Đường bên kia không yếu thế đáp lại, “Em trai ngươi.”

Rước lấy một cái liếc mắt của Triển Chiêu, nhận tiện mang theo một chữ ‘Hừ’ không được tự nhiên, cầm cánh tay hắn đang khoác lên vai Triển Chiêu ném xuống, quay người đi.

“A, Miêu nhi, đợi Bạch gia…”

Bạch Ngũ gia thành công chọc giận Triển tiểu miêu.

Còn bên này, Diệp Thời Tích cũng giương mắt liếc Triển Lâm một cái, “Thật ngây thơ, bị người ta chế giễu…”

Triển Lâm híp mắt, giơ tay kéo cằm ái thê, “Nàng lại nói ta ngây thơ…”

Bàng Thái sư đứng cũng không xong ngồi cũng không được đi cũng không thể, ở lại càng chết, chỉ đành âm thầm kêu khổ.

Triển gia phu phụ này sao lại phát tình rồi…

Truyện Chữ Hay