Dữ Tích Thù

quyển 2 chương 14: man thiên quá hải (14)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Thời Tích là loại người không thích chịu thiệt.

Chính vì thế, khi để nàng biết người đáng lẽ phải chịu một buổi giáo huấn của mình đang ở gần đây, nàng cũng không khách sáo nữa, “Một sáng bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, chuyện thế này có lẽ cũng không thích hợp dùng cho Diệp Thời Tích, ngược lại, nàng vô cùng hưng phấn.

Mặc dù, chuyện này với nàng cũng không phải chuyện đại sự gì, nhưng, thái độ Diệp THời Tích đối đãi với người ta cũng rất cứng rắn, thậm chí cũng không muốn giải độc cho hắn.

Bất quá…

Diệp Thời Tích cẩn thận suy nghĩ một chút, độc này đã lưu lại trên người hắn quá lâu, từ lúc Bạch Ngọc Đường xông vào miêu trại tới giờ đã được một tháng, nói cách khác, độc này cũng dính trên người hắn một tháng, đã thế…

Cao lắm là không tới nửa năm, hắn sẽ mất mạng.

Cổ độc không phải độc, những đám đại phu sinh trưởng lâu dài ở đất Trung Nguyên, tuy ít nhiều gì cũng nghe nói tới độc Miêu cổ, nhưng, cũng không dễ dàng giải được nó, chờ tới lúc đám đại phu kia có thể hiểu ra, sợ rằng tên này cũng khỏi sống.

Diệp Thời Tích thầm quệt miệng, cùng Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu đi theo Cổ Lận Thiên, nhưng bên kia còn bất mãn.

Hừ, nếu không phải a cữu mấy lần nói với ta, “Miêu trại đã rời khỏi võ Lâm Trung Nguyên lâu, nếu không cần thiết thì đừng gây phiền toái”, thì lần này ta nhất định không tha cho ngươi!

Cơ mà, cũng không sao.

Diệp Thời Tích thầm tính toán, độc kia bám lại trên người quá lâu rồi, cho dù bây giờ lập tức bảo nàng ra tay trị cho hắn, e là phải để lại chút tác dụng phụ, sau này tới mùa mưa, hắn sẽ đau đớn tới bất tỉnh.

Thôi thôi, nếu hắn không quá đáng, thì tha cho hắn một mạng đi…

Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn không được làm chuyện quá đáng.

Triển Chiêu biết tác phong của đại tẩu mình, tuy nàng là người không thích bị thua thiệt, nhưng đều lấy đại cục làm trọng, huống gì, tộc trưởng Miêu tộc còn cảnh cáo đại tẩu trước khi đi, bảo tẩu ấy làm việc khiêm tốn, như thế, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì khiến người ta phẫn nộ, thì còn có thể giữ được mệnh.

Bất quá, có còn khỏe mạnh được như trước hay không, Triển Chiêu cũng không dám nói.

Cổ Lận Thiên sống trong một tiểu khu ngoài thành Tô Châu, vì ông là một thư sinh, lại là một thư sinh có tuổi, nên thường ngày cũng giúp viết mấy chữ kiếm chút bạc, khi nào rảnh rỗi, thì đi chăm sóc hoa cỏ trong vườn, không còn chuyện gì khác.

Cổ Lận Thiên là thư sinh, ông không cảm nhân được cái loại gọi sát khí mà ông nói chỉ là tin đồn, bất quá, dù sao ông cũng là người sống lâu năm, đã từng có một bằng hữu võ nghệ cao cường, cho dù không phát hiện ra sát khí, cũng có thể nhìn ra nhóm Triển Chiêu có gì đó bất ổn.

Họ đều là những người hết sức lợi hại, cho nên khi gặp chuyện, có lẽ sẽ có thái độ không giống với những người bình thường.

Đặc biệt là nữ nhân mặc váy tím cười nói uyển chuyển, nụ cười của nàng làm Cổ Lận Thiên có cảm giác lặn lẽo.

Diệp Thời Tích dựa vào cửa tiểu viện, giống như thần giữ cửa, nở nụ cười xinh đẹp, “Ta nói, nếu đã đi theo, cũng không cần lén lén lút lút như thế, người trẻ tuổi bây giờ a, kẻ nào cũng tự cho mình là đúng, bây giờ minh chủ võ lâm là kẻ nào thế, không chịu quản nữa sao…”

Người trong bóng tối vẫn trầm định, không có bị dụ ra, ngược lại, Triển Chiêu nhẹ nhàng nghiêng đầu, “Đại tẩu, minh chủ võ lâm hình như không quản mấy chuyện như thế chứ?”

“Phải không? Lúc tẩu còn ở trong giang hồ, Minh chủ võ lâm còn thường xuyên chạy qua chạy lại, cái gì cũng phải nhúng tay…” Diệp Thời Tích khinh thường nhún vai, “Bất quá, nếu Minh chủ võ lâm không quản những chuyện như vầy, thì hắn quản cái quỷ gì a?”

Ngồi lên vị trí đó để ở không sao?

“Lòng người không thành thật a…” Diệp Thời Tích thốt ra một lời cảm khái từ trong lòng, lắc đầu, “Ngược lại mùi âm mưu quỷ kế càng lúc càng đậm, từ năm trước, đều dựa vào bản lãnh nói chuyện, bây giờ đứa nào cũng tìm cách thu lợi mà không phải bỏ công…”

Tám chín năm trước…

Triển Chiêu thầm tính toán, cộng cả năm thời gian mình ngủ mê man bất tỉnh, phải là lúc mới cứu đại tẩu về nhà ha, chẳng qua không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại tẩu mình sao lại té xỉu ở Nhạn Đãng Sơn.

Thôi, dù sao cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi, ai mà không có tâm sự?

“Con chuột trắng, ngươi với tiểu Chiêu đi trước đi, ta tạm thời ở đây, nếu đúng là cái tên nọ, thì ta phải dạy dỗ hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là tôn trọng tiền bối, ừm…” Diệp Thời Tích ngưng một chút, “Sáng nay hình như quên cho tiểu Thanh ăn rồi, hèn gì sáng giờ không chịu yên…”

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng, quan sát Diệp Thời Tích từ trên xuống dưới.

Con rắn xanh kia tuy không phải mãng xà, nhưng dài những thước, muốn giấu đi hình như vẫn khó phải không? Hơn nữa, trông cơ thể cô ta rất nhẹ, không phải dùng nó làm đai lưng chứ…

Triển Chiêu ngược lại rất an tâm đại tẩu nhà mình, kéo Bạch Ngọc Đường qua đi theo Cổ Lận Thiên vào trong nhà, “Bạch huynh cứ an tâm, đại tẩu có phân tấc, hơn nữa, nếu không để tẩu ấy tận mắt gặp cái người gọi gì gì đó kia, hẳn đại tẩu sẽ khó chịu trong lòng, nếu người theo tới chính là hắn, thì cứ dứt khoát kệ đi, để đại tẩu xả giận một chút cũng được.”

Thất Tinh Long Uyên được Cổ Lận Thiên giấu kỹ vô cùng.

Trong phòng ngủ còn có một ám thất, dưới ám thất còn có cơ quan, tính phức tạp của cơ quan, Bạch Ngọc Đường cũng phải gật đầu, có thể so sánh với Trùng Tiêu Lâu năm đó.

Khó trách, tới nay Thất Tinh Long Uyên còn được an ổn ở nơi này, Cổ Lận Thiên không có võ, nhưng cơ quan ông ta làm rất tinh xảo.

“Thất Tinh Long Uyên là bảo vật duy nhất hắn để lại, tôi cũng không muốn tùy tiện vất bỏ nó đi, bất quá, chắc là khoảng khi hắn còn sống, Thất Tinh Long Uyên có hắn còn trấn được, vậy mà sau khi hắn đi rồi, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ có thể tận lực đào hầm cách xa nó đi một chút, nhưng vẫn còn chưa thoải mái, nếu không, tôi cũng không muốn mang nó cho người ta như thế…”

Nghe Cổ Lận Thiên nói vậy, Bạch Ngọc Đường có chút ngượng ngùng.

Hắn dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của binh khí với võ giả, chủ nhân vốn có của Thất Tinh Long Uyên hẳn cũng rất coi trọng thanh kiếm này, nếu không phải bất đắc dĩ, Cổ Lận Thiên cũng không muốn dễ dàng giao di vật của hảo hữu cho người ta nhỉ.

“Bạch Ngũ gia, tuy hôm nay tôi quyết định giao Thất Tinh Long Uyên cho cậu, bất quá, Cổ mỗ cũng nghe nói rằng, cậu sẽ dùng nó tặng người ta, nên thứ cho tại hạ nhiều chuyện hỏi một câu, cậu định đưa kiếm này cho người nào?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy, tuy Cổ Lận Thiên rất bất đắc dĩ mới phải đem bảo kiếm cho người khác, nhưng, ông ta vẫn còn để ý, tới kiếm này…

“Cổ tiên sinh xin cứ an tâm, Bạch mỗ…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bên cạnh một cái, mím môi, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng cho y biết, dù sao người biết chuyện này cũng đã nhiều rồi, chỉ cần là người có quan hệ thân mật với Triển Chiêu, không khỏi đêm dài lắm mộng, dứt khoát nói thẳng chuyện này cho y đi, hắn thầm cắn răng, “Bạch mỗ định là, mang kiếm này tặng cho người trong lòng…”

Sau đó, Bạch Ngọc Đường lập tức cảm thấy cơ thể Triển Chiêu ở bên cạnh mình khựng lại, tiếp đó dời tầm mắt lên trên người hắn, cho dù hắn không nhìn, cũng biết ánh mắt người nọ khốn hoặc, mê man, ngoài không hiểu, còn thêm kinh ngạc.

Nhưng, chỉ cần y là Triển Chiêu, y sẽ không xem thường ai chỉ vì một chuyện như vậy.

Triển Chiêu là một người quá mức ôn nhu, ôn như tới mức cho dù biết là vạn kiếp bất phục, cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm con thiêu thân dập lửa, người ôn nhu như thế, tới giờ sẽ không xem thường bất kể ai vì bất kể chuyện gì, cho dù có là một ác đồ từng giết người, y cũng sẽ không nhìn bọn hắn bằng ánh mắt xem thường.

Bạch Ngọc Đường đã không chỉ từng một lần chửi, “Ngươi trời sanh tính lạnh lùng”, Triển Chiêu tới giờ đều không phản bác.

Nhưng, tới nay, Bạch Ngọc Đường cũng không nói ra lời như vậy nữa.

Triển Chiêu không phải trời sanh lạnh lùng, y chẳng qua là không muốn ghi nhớ quá nhiều người, quá nhiều chuyện, tính cách này có lẽ liên quan rất nhiều tới Diệp Thời Tích cùng Triển Lâm, trên đời này có quá nhiều quá nhiều chuyện, làm người ta cảm thấy rất nhiều rất nhiều chuyện đó đều dơ bẩn không chịu nổi.

Bọn họ không muốn để Triển Chiêu đứng ở nơi như thế.

Nếu Triển Chiêu không thể không đứng ở nơi như thế, thì chỉ có cách để y quên đi những chuyện dơ bẩn kia, để một mình y sạch sẽ, không còn nhiều suy nghĩ lung tung nữa.

Cho nên, ôn nhu của Triển Chiêu, thật ra chính là ánh đèn trong đêm tối.

Trông thì sáng, lại vô cùng nguy hiểm.

Nó chỉ biết sáng, không có bất kỳ mục đích gì, lại làm người ta không thể tự kìm hãm.

Mà Bạch Ngọc Đường sở dĩ nói ra cậu nói trên, chỉ vì hắn không muốn lúc nào cũng làm mình nhất phương tình nguyện, hắn mong ước xa vời, để ngọn đèn kia chỉ vì mình mà sáng.

Hắn đang đánh cược, hắn đang đánh cược địa vị của Bạch Ngọc Đường trong lòng Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bây giờ còn chưa tới thời cơ, hắn với Triển Chiêu chỉ “mới vừa” quen biết, nhưng, hắn lại cảm thấy mình không thể chờ thêm nữa, mặc dù chuyện hắn với Triển Chiêu dựa trên đạo lý mà nói, ít nhất trong lòng Triển Chiêu mà nói, là mới quen biết không lâu, nhưng, hắn luôn cảm thấy mình đã chờ thật lâu, cực lỳ lâu rồi…

Lâu tới mức, hắn cảm giác tình cảm trong tim đã bành trướng tới mức không còn chỗ chứa, nhất định phải kể cho người ta.

Người ta, gọi là Triển Chiêu.

Người ta, bị hắn gọi “Miêu nhi.”

“Người yêu?” Cổ Lận Thiên cũng không để ý đến phản ứng lạ lùng của Triển Chiêu, chợt hiểu, “Khó trách, nghe nói đại hội võ lâm lần trước Trữ Tư lập ra cho võ lâm nhân sĩ cùng tới, còn bị Bạch ngũ gia khinh thường…”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, “Bạch gia cũng không hi vọng gì vào cái tên đó, loại người như thế, có thể nắm được binh khí nào trong tay?”

Cổ Lận Thiên cũng cười, “Cái này cũng khó nói, tên Trữ Tư kia, tuy không có công phu, nhưng thủ đoạn không ít…”

Thủ đoạn?

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, lại nhìn vô số cơ quan trong mật đạo, hiểu ra, “Thì ra, Cổ tiên sinh cũng chịu không ít khổ vì lão, bất quá, lão ấy không đánh chủ ý lên Thất Tinh Long Uyên chứ?”

“A, sao lại không, bất quá nếu chủ nhân Thất Tinh Long Uyên mà không để ý tới cả điểm này, thì sao có thể tự xưng là chủ nhân được? Không giống tôi, hắn là người từng trải qua sóng gió trên giang hồ, Trữ Tư không thể làm gì hắn.” Cổ Lận Thiên lắc đầu, cười khẽ, “Như đã nói, người yêu của Bạch ngũ gia cậu…”

“Cổ tiên sinh cứ an tâm, y…” Bạch Ngọc Đường cười rực rỡ, liếc về Triển Chiêu ở bên đang không biết làm sao, “Y là một người rất lợi hại, chẳng qua có chút chậm lụt…”

“Đã thế…” Cổ Lận Thiên chỉ chỉ Thất Tinh Long Uyên bị ông để lên bàn trong ám thất.

Đã thế, kiếm này, cậu liền mang đi đi…

Chú đã tỏ tình, đã giao sính lễ … ahihi

Truyện Chữ Hay