Dữ Tích Thù

quyển 2 chương 3: man thiên quá hải (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Ngọc Đường vốn dĩ muốn lập tức lên đường trở về Khai Phong, chẳng qua trước khi hắn lên đường, lại gặp trúng hai người.

Người tới là người Bạch Ngọc Đường hết sức quen thuộc, nhưng trong ấn tượng của Bạch Ngọc Đường, hai người kia không thể xuất hiện ở nơi này mới phải.

Người tới là ai?

Chính là người lúc nãy đáng ra phải ở lại Kim Hoa xử lý chuyện buôn bán của Bạch gia, Bạch Cẩm Đường cùng ái thê của gã Thủy Nhược Hinh.

Đây rốt cuộc là tình thế gì?

Bạch Ngọc Đường hơi nheo mắt, chợt cảnh giác.

Đại ca đến tột cùng vì sao lại xuất hiện ở Triển phủ? Bạch gia từ khi nào dính lứu tới Triển gia? Mặc du Bạch Ngọc Đường từ trước tới nay đều là ông chủ trên danh nghĩa, tuy có tiếng là Nhị thiếu gia của Bạch gia, nhưng thực tế, ngay cả chuyện Bạch gia có bao nhiêu mối làm ăn hắn cũng không biết, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đều do Bạch Cẩm Đường định đoạt.

Nghĩ tới đây, có lẽ, đại ca từ lúc nào đó đã có làm ăn với Triển Lâm?

Nhưng Bạch Ngọc Đường là thế, Triển Chiêu cũng không phải thế, lúc y còn ở phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường cũng không chỉ một lần thấy y ngồi xem sổ sách, lúc đầu còn cười y, bảo chuyện gì cũng phải quản, đơn giản là trời sanh mệnh lao lực.

Lúc đó, Triển Chiêu nói thế nào nhỉ?

Đây là chuyện nhà Triển mỗ, không nhọc Bạch huynh phí tâm.

Bạch Ngọc Đường nhớ đại khái là một câu như vậy, cũng rất hợp phong cách Triển Chiêu.

Nói vậy, đại ca mình có phải cũng biết Triển Chiêu không? Thậm chí, giao tình không cạn? Hoặc giả cho phép, đại ca sẽ biết tung tích hiện giờ của Triển Chiêu?

Mà Bạch Cẩm Đường, tuy nói đã mấy năm liền không gặp mặt Bạch Ngọc Đường hắn, nhưng chung quy vẫn là thân huynh đệ, thậm chí công phu của Bạch Cẩm Đường cũng tính là tương đối khá, còn Bạch Ngọc Đường lại không có ý ẩn nấp, vì vẫn gã dĩ nhiên nhận được khí tức của Bạch Ngọc Đường.

Cười khẽ, Bạch Cẩm Đường nhập miếng nước trà bên miệng mình, “Ngọc Đường, nếu tới, thì xuống gặp một chút đi, huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không gặp…”

Ngược lại, Thủy Nhược Hinh ngẩn người, “Ngọc Đường ở đây?”

Bạch Ngọc Đường cũng không có gì khó chịu, lập tức nhảy xuống nóc nhà, bước vào đại trạch Triển gia.

Huynh đệ mình, cũng không cần quá khách khí, Bạch Ngọc Đường rất tự nhiên ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Đường, “Đại ca, sao huynh lại tới đây? Lại cùng đi với đại tẩu nữa chứ? Huynh với Triển… huynh, giao tình không tệ?”

Bạch Ngọc Đường tự thấy không nhìn sai, lão đầu tử nhìn qua rất có địa vị trong Triển gia đối xử với thân ca ca của hắn rất tốt.

Nhưng mà…

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhíu mày, đại ca mình với nhà Triển gia rốt cuộc quan hệ thế nào?

Bạch Cẩm Đường cũng không nghĩ nhiều như vậy, gã chẳng qua là nhìn Triển Trung đang rót trà giải thích một tiếng, “Đây là em trai út nhà tôi, tình cờ gặp.” Về phần vì sao tình cờ gặp được thì, gã cũng không nói quá nhiều.

Chuyện này, càng nói càng loạn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một phen, sau đó tiến tới trước mặt đại ca mình, “Đại ca, sao huynh lại tới Triển gia?”

Bạch Cẩm Đường vẫn như cũ hết sức bĩnh tĩnh, “Đừng tự mình đa tình, chuyện Bạch Ngọc Đường đệ muốn làm trước giờ đều không giống người khác, Bạch mỗ còn không muốn nhúng tay vào chuyện phức tạp như thế của đệ, một chút cũng không biết, huynh tới nơi này, chẳng qua tới tìm Triển huynh mà thôi…”

Bạch Ngọc Đường hơi híp mắt: “Đại ca, huynh với Triển Lâm có quan hệ thế nào?”

Bạch Cẩm Đường thoáng dừng một chút, đưa mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, bĩu môi: “Dù sao cũng không phải quan hệ phức tạp như đệ với Triển Chiêu…”

“Thế là quan hệ gì?”

“Chắc là khoảng hai năm rưỡi trước, không phải lúc đó huynh bị bệnh nặng sao?” Bạch Cẩm Đường nhấp một ngụm nước trà, bây giờ nghĩ lại lòng vẫn còn sợ hãi, “Lúc đo rất nhiều đại phu đều bảo huynh sắp chết, sau đó Nhược Hinh nghe nói, Triển phu nhân ở phủ Thường Châu, Vũ Tiền y thuật tinh xảo, vì vậy nàng liền dẫn huynh tới Thường Châu.”

“Vậy…” Chuyện năm đó ồn ào một trận, bệnh của Bạch Cẩm Đường tới đột ngột, Mẫn Tú Tú cũng phải bó tay, vậy mà sau đó, Bạch phu nhân cùng chồng mình mất tích phải ba tháng, sau đó bình yên trở về, bệnh đau gì cũng mất, cả bệnh căn cũng không lưu lại, “Đệ nhớ đại tẩu còn muốn cùng người chữa bệnh cho huynh “bàn luận một chút”, chẳng qua huynh làm sao cũng không chịu nói ra người nọ là ai…”

“Đúng vậy, Triển phu nhân vốn là người giang hồ, kẻ thù không tính là ít, cho nên nhờ huynh với Nhược Hinh đem chuyện này đặt trong lòng.” Bạch Cẩm Đường để chén trà xuống, “Y thuật của Triển phu nhân quả là rất tốt, nếu mới đầu gặp người, đại khái một tháng là khỏi rồi, bất quá, lúc huynh với Nhược Hinh tới, Triển phu nhân vẫn còn ở Miêu Cương ngồi ở cữ, cho nên mới phải chờ thật lâu…”

Thủy Nhược Hinh cười khanh khách, “Lần này, nghe nói Triển công tử vì cứu em út của hắn, mà gãy mất phiến quạt ngọc của mình, thật tiếc, ngọc kia tuyệt đối là thượng thừa, bởi vì cơ duyên xảo hợp, bọn tẩu có được một khối ngọc tốt trên tay, cho nên nhờ người ta mài dũa qua đưa tới nơi này, bất quá hình như không đúng dịp, Triển công tử cùng Triển phu nhân đều không có trong phủ…”

“Phu nhân có lòng.” Triển Trung lại thay Bạch phu nhân rót trà. “Thiếu gia với Thiếu phu nhân mang Nhị thiếu gia tới Miêu cương mổ cổ, sợ rằng tạm thời còn không thể về được.”

“Mổ cổ?”

Triển Trung liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ thở dài, “Nhị thiếu gia cậu ấy hai năm trước bị thương quá nặng, Thiếu gia với Thiếu phu nhân cứu được người về đã hết sức nguy hiểm, ngay cả Thiếu phu nhân y thuật tinh xảo cũng phải chịu thua, cuối cùng đành phải dùng cổ lưu lại người, nhưng, cổ vật, là thứ hết sức phức tạp, ngay cả cổ để cứu mạng, nếu để lại lâu trong người cũng sẽ đoạt mạng, vì vậy, lần này, Thiếu gia với Thiếu phu nhân đặc biệt mang Nhị thiếu gia tới Miêu cương chính là để tiện mổ cổ.”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng đã hiểu, Triển Lâm cũng không tính là lừa hắn, hôm nay trên người Triển Chiêu quả thật còn rất nhiều yếu tố bất ổn.

“Ngọc Đường, tuy ca không biết trong lòng đệ có cái loại ý tưởng gì, ca cũng không muốn hỏi, đệ không hay nghe lời người ta, nhưng, ca vẫn muốn nói với đệ một câu, “Nhân mạng quan thiên, đệ phải làm việc cẩn thận…”

Thôi, chuyện này còn cần phải tự từ thương nghị, nếu là hắn vất vả đi tìm đất Miêu Cương, mà chuyện này lại dồn y đến cuối đường, chỉ sợ bản thân hắn cũng không tha thứ cho mình, huống gì, có Triển Lâm với Diệp Thời Tích ở, y hẳn sẽ sống tốt.

“Được rồi ca, đệ có phân tấc.”

Ta có phân tấc, ta không thể để hành động vô lý nhất thời của mình mà hại y.

Trong đầu Bạch Cẩm Đường, đệ đệ mình luôn là người phách lối vô cùng, trong đầu nghĩ gì, liền đi làm ngay, mà bây giờ muốn làm lại úy úy súc súc, tới giờ chưa từng thấy.

Đột nhiên biến thành bộ dáng này, làm sao không để người ta đau lòng?

Bạch Cẩm Đường không nói được tột cùng là có tâm trạng gì, thì thán một chữ “Tình”, hại người không cạn.

Vậy mà, Bạch Cẩm Đường cũng hiểu, dưới tình cảnh này, không thể trách bất cứ ai, Bạch Ngọc Đường tự phụ “Phong lưu thiên hạ”, lúc chân chính gặp người trong lòng, cũng vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn đem người đẩy đi thật xa, còn Triển Chiêu…

Triển Chiêu căn bản gì cũng không biết.

Bất kể là năm đó hay còn là bây giờ, Triển Chiêu cũng không biết Bạch Ngọc Đường giấu y ở trong lòng, trước kia không biết, bây giờ, càng không nhớ mình từng biết một người gọi là Bạch Ngọc Đường.

Thật không biết nên khóc hay cười nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cả thấy nghĩ không ra, Bạch Cẩm Đường dứt khoát không nghĩ lung tung nữa, nói chuyện với Triển Trung, “Trung bá, Triển huynh khoảng khi nào thì trở lại?”

Triển Trung lắc đầu, “Cái này không chắc được, Thiếu phu nhân bảo, chuyện của Nhị thiếu gia nếu nhanh thì ba, năm tháng liền thành, bất quá nếu chậm, mấy năm cũng có thể, bất quá, thiếu gia chắc sẽ không thể ở lại lâu như vậy, dù sao hôm này toàn Triển gia chỉ dựa vào thiếu gia thôi, Bạch công tử cứ yên tâm, nếu thiếu gia trở lại, lão sẽ nói với thiếu gia.”

“Như vậy…” Bạch Cẩm Đường cười nói, “Đã thế, chúng tôi cũng không lưu lại lâu, nếu Triển huynh hồi gia, kính xin Trung bá chuyển lời, cũng gửi cho Bạch mỗ tin thơ, ngày sau Bạch mỗ lại tới.”

Triển Trung cũng không giữ người lại, cung kính tiễn người ra khỏi cửa.

Mặc dù Triển Trung không nói thêm cái gì, nhưng Bạch Ngọc Đường lại luôn cảm thấy, Triển Trung hình như bất mãn với mình vô cùng, cơ mà bất mãn ở đâu thì hắn cảm thấy không nghĩ được.

Hắn không nghĩ Triển Trung sẽ biết tâm tư của mình với Triển Chiêu, dù sao Diệp Thời Tích cũng phải tận tới khi vô tình gặp hắn ở “Mộ Triển Chiêu” mới biết được.

Bất quá, Bạch Ngọc Đường lại luôn cảm thấy là lạ.

Giống như, bỏ sót chuyện gì…

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nghĩ ra được.

Nếu không nghĩ ra, cũng không sao!

Bạch ngũ gia hoàn toàn quên mất, mình đã từng không chỉ một lần vì chuyện vớ vẩn của “Cẩm mao thử” với “Ngự miêu” mà tìm Triển Chiêu gây phiền toái, còn vì chuyện này mà đạo Tam bảo làm Ngự miêu cực khổ.

Mấy chuyện này, cho dù Triển Chiêu không mất đi trí nhớ, cũng đã sớm không nhớ, nhưng, không có nghĩa là người khác cũng quên.

Bạch Ngọc Đường không biết, Triển Trung đã sớm hạ quyết tâm trong đầu, lần này, quyết định không muốn Nhị thiếu gia nhà mình cùng tên Ngọc diện Diêm la này có một chút quan hệ gì nữa.

“Ngọc Đường không về Kim Hoa sao?”

“Ừ, đệ trước không về.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười cười, “tẩu tẩu cứ yên tâm chờ chuyện trên tay Ngọc Đường xử lý tốt, tự nhiên sẽ về Kim Hoa, có lẽ khi đó…”

Còn có thể mang theo vợ về nhà….

Mặc dù trên mặt Bạch Ngọc Đường cười tự tại, trong lòng cũng không yên.

Hiện giờ, giữa hắn với Triển Chiêu có thể nói là một chút quan hệ cũng không có, muốn quải người về nhà làm sao đơn giản như vậy? Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, trong mắt rất nhiều người đã trở thành chuyện cũ, nhiều lắm là thứ người kể chuyện trong lúc rảnh rồi, cùng với người vừa ăn xong trò chuyện một phen.

KHông ngờ, Bạch ngũ gia cũng có lúc lo được lo mất như vậy.

Bạch Ngọc Đường cười khổ một tiếng, đưa tay kéo dây cương, “Đã vậy, Ngọc Đường trước cáo từ, ca, huynh phải chiếu cố đại tẩu…”

Bạch Cẩm Đường lườm hắn một cái, “Vợ ta còn phiền tới đệ lo lắng? Đệ còn là lo lắng cho vợ của mình đi, bây giờ còn không biết y đang ở nơi nào? Bất quá, Ngọc Đường…”

“Dạ?”

“Đừng miễn cưỡng, còn nữa, không cần để y nhớ đệ…”

Bạch Ngọc Đường lạnh mặt, nhưng cũng biết chuyện ca ca mình nói là chuyện phải chú ý, những vẫn không nỡ nhét vào đầu, “Yên tâm, Ngọc Đường tự có phân tấc…”

Nếu là chuyện sẽ làm y bị thương bị đau, hắn dĩ nhiên sẽ chú ý phần.

Bạch Cẩm Đường cùng Thủy Nhược Hinh đưa mắt nhìn thanh niên Bạch y đã trưởng thành cưỡi ngựa rời đi, đều thở dài.

Ngọc Đường đệ ấy, tuy bảo từ khi đệ ấy còn rất trẻ đã là phong lưu thiên hạ, mà hiện tại xem ra, cũng rất tịch mịch, hoặc có lẽ, chỉ là tịch mịch thôi…

“Chỉ không biết, đệ ấy có thể tìm thấy người trong tim mình hay không…”

“Đại khái, sẽ rất khó khăn đây…”

Truyện Chữ Hay