Tiêm Đầu vừa nghe thấy có cơ hội xuất tràng, nhanh chóng xông tới kêu to: “Chi chi, đại nhân, vừa rồi người kia muốn hại lão Đại, chính người đó làm cho lão Đại không thể động đậy, còn cưỡng ép thu thập tủy sống của lão Đại. Thu thập tuỷ sống cực kỳ đau, tui ở trong bệnh viện từng nghe thấy đám người bị đâm xuyên qua thắt lưng kẻ nào kẻ nấy đều kêu thảm thiết. Lão Đại đáng thương vừa rồi ngay cả kêu cũng không kêu được.”
Sắc mặt Viêm Chuyên thay đổi.
“Người kia đóng kịch rất giỏi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn, lúc đầu vẫn cười cười nói nói với lão Đại, tui thấy lão Đại cười đến vui vẻ nên cũng không đề phòng, ai ngờ đột nhiên lại trở mặt! Uổng phí lão Đại coi hắn là bạn bè. Còn nữa, nếu không phải lão Đại ngửi được mùi nước hoa trên người hắn thì cũng đâu đến nỗi không nhúc nhích được. Người kia thật là xấu, ngay cả mùi trên cơ thể cũng đều có thể hại người.”
Viêm Chuyên dừng gắp, vẻ mặt càng nhìn càng khủng bố.
Tiêu Hòa không biết Tiêm Đầu đã khai tuốt tuồn tuột, còn đang suy nghĩ nên bịa thế nào mới hợp lý, nhất thời cũng không lưu tâm tới vẻ mặt kẻ đang đút cho mình ăn.
“Ngươi lại làm cái gì?”
“Hả?” Tiêu Hòa khó hiểu, tại sao thanh âm này nghe có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi?
“Một tên xà nam chưa đủ sao? Ngươi còn muốn trèo mấy bức tường nữa hả?”
Ánh mắt của Tiêu Hòa cuối cùng cũng đối diện kẻ đang đút cho hắn.
“Tiểu Viêm, tốt nhất sau này ít xem mấy bộ phim dài tập dành cho người lớn đi một chút. Cậu nhìn lại mình xem, trước kia là một thiếu niên lãnh khốc thế nào, giờ thì cả ngày giống hệt cái thùng dấm, đi tới đâu chua loét tới đó. Răng tôi sắp rụng vì chua rồi nè. Đừng đừng đừng, đại gia ngài nguôi giận, giỡn thôi mà. Ha ha ha, ăn dấm tốt lắm, ăn càng nhiều thân thể càng khỏe mạnh nha.”
“Ta không ăn dấm.” Nhấn mạnh từng chữ.
Tiêu Hòa dùng ánh mắt lên án cánh tay đang bóp ở cổ mình.
“Tôi là người bệnh.”
“Bệnh cái rắm!”
“Tôi sắp chết.”
“Đi chết đi!”
“Tiểu Viêm, sao cậu càng ngày càng đáng yêu vậy nè? Khụ khụ! Tôi không thở được, buông tay! Mau buông tay!”
Tiêm Đầu thừa dịp hai vị phụ huynh không chú ý, bò lên tủ đầu giường. Nó cũng ngửi được mùi sủi cảo. Chi chi, nó sẽ ăn một cái, không, hai cái.
“Tiểu Viêm, không thể chuyện gì cũng đổ lỗi cho tôi được. Tuy rằng Tiêu đại ca của cậu mị lực vô hạn, người theo đuổi vô số, nhưng tấm lòng chung tình của tôi cũng nổi tiếng trên đời. Tôi nào biết thằng nhóc họ Chung kia vì yêu thành hận mà lại hạ độc thủ với tôi như vậy! Chẳng qua chỉ nói tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu ta, bởi vì trong lòng tôi đã có người yêu muốn chung sống cả đời. Ai ngờ… Ai!”
Viêm Chuyên biết rõ người này đang thêu dệt, nhưng mà tại sao y lại nhịn không được muốn cười cơ chứ?
Em trai Viêm lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười.
Một nụ cười rất nhẹ, lại khiến cho ông chú không biết xấu hổ đang chuẩn bị không ngừng cố gắng chuốc canh mê cho tiểu tình nhân nào đó nhìn đến ngây người.
“… Tiểu Viêm, tôi muốn hôn cậu.”
Viêm Chuyên thu lại khuôn mặt tươi cười, gắp một chiếc sủi cảo lên trực tiếp nhét vào trong miệng người này. Kẻ không thể nhúc nhích trong tám giờ liền, y mới không thèm hôn. Chờ tới khi hắn có thể động mà xem, y sẽ hôn hắn tới khóc luôn, xem hắn còn dám thừa dịp y đi vắng mà trèo tường nữa không.
“Ưm Ưm… Cậu phải giúp tôi báo thù!”
“Biết rồi.”
“Đừng có đánh vào mặt cậu ta.”
“Câm miệng! Ăn!”
Tiêm Đầu thấy vị kia không có ý định trừng phạt lão Đại, lập tức an tâm bò lên nóc hộp cơm ăn tiếp cái sủi cảo thứ ba của nó.
Ba kẻ Tiêu gia ở phòng bệnh bên này thì đang ngọt ngọt ngào ngào, lại không biết có hai nơi đang vì bọn họ mà náo nhiệt đến gà bay chó chạy người ngựa bất an.
Cục thanh tra cảnh sát phía đông thành phố S.
Hơn phân nửa người trong cảnh cục chạy ra xem chuyện lạ, một đám người vây lấy hai cái túi rác trong sân chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận.
“Đây là cái gì vậy? Thi thể động vật?”
“Hình như không chỉ là động vật, đó là… Người?”
“Ọe!”
“Kẻ nào lại ném cái thứ này vào trong cục của chúng ta? Có thấy là ai làm không?”
“Liệu có phải cục của chúng ta bị người khác nguyền rủa không?”
“Im! Nói quàng nói xiên, cẩn thận tớ tố cáo với đội trưởng cậu tuyên truyền mê tín dị đoan.”
“Vậy cậu nói chuyện này là sao? Đám người trưa nay cậu bắt về, trong hai mươi đứa thì có năm đứa tiêu mất nửa người dưới. Nghe nói giống như là bị đặt ở trên lửa nướng qua. Tớ nghe anh em tham gia thẩm vấn lúc đó nói, mấy phạm nhân kia kêu phải nói là muốn thảm thiết bao nhiêu có bây nhiêu, đều cho là thủ đoạn tra khảo cảnh sát mới nghĩ ra được, còn chưa kịp hỏi thì tội phạm đã khai tuốt tuồn tuột. Chậc chậc chậc, cậu bảo chuyện này bên ngành nghiên cứu giải thích thế nào đây? Mười mấy người còn lại nghe nói giống như bị người vô hình đập cho một trận, kẻ nào cũng gẫy vài cái xương sườn.”
“Có lẽ phạm nhân muốn dùng thủ đoạn gì đó để trốn tránh thẩm vấn, kết quả lại khéo quá hóa vụng. Một thanh tra cảnh sát trung niên chen miệng nói.
Vài tên cảnh sát đồng thời dùng ánh mắt xem thường liếc vị thanh tra kia, tới khi thấy rõ tướng mạo người nọ, ánh mắt cùng biểu cảm đều thay đổi ngay lập tức.
“Cục trường, ha ha. Đúng vậy nha, có thể lắm, bây giờ phần tử tội phạm đều rất giảo hoạt, ha ha ha.”
Cục trưởng Lưu lười chẳng muốn pha trò với đám người lọc lõi kia, xoa xoa cằm không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trương đội phó đứng trong đám người nghiêm trang hội báo với cấp trên của hắn: “Báo cáo đội trưởng, phát hiện trong sân tổng cộng có hai chiếc túi màu trắng lớn bằng túi rác. Một chiếc túi to chứa… Một, hai, ba, bốn sinh vật tương tự… con khỉ. Đội trưởng, tôi đề nghị tốt nhất nên mời người của trạm phòng dịch tới một chuyến. Ngoài ra chiếc túi còn lại chứa thi thể người ngoài hành tinh?”
Từ Nham Phi ấn ấn huyệt Thái Dương đang điên cuồng nảy lên, nâng tay ý bảo Trương Cường đừng nói gì nữa. Hắn đứng cạnh chiếc túi thứ hai, bên trong có cái gì đều thấy rõ mồn một.
“Đội trưởng, liệu đây có phải là trò đùa dai của kẻ nào đó không?” Trương Cường lặng lẽ lùi xa một bước khỏi cái bọc lớn chứa đầy thứ quái dị kia.
Từ Nham Phi lắc đầu, không nói gì, chỉ chỉ dấu hiệu in trên cái gói to.
“Đây là công ty CED? Ai đưa tới? Có mục đích gì?”
“Bình Tử, cậu thấy sao?” Từ Nham Phi hỏi pháp y Vương Thanh Bình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cẩn thận xem xét đống thi thể trong túi.
“Hiện tại cậu đang điều tra công ty này đúng không?”
“Ừ.”
“Bảo tất cả mọi người giải tán đi, đây đại khái là quà có người tặng tới.” Vương Thanh Bình đứng dậy, ý bảo trợ thủ và các thanh tra cảnh sát đứng bên cạnh vây xem hỗ trợ mang sinh vật trong túi lên phòng giải phẫu.
“Đúng rồi, tôi muốn gặp hai người bị hại. Tốt nhất là ngay lập tức.”
“Đợi lát nữa tôi bảo Trương Cường dẫn bọn họ qua gặp cậu.” Từ Nham Phi nghĩ thầm không thể đợi thêm chút nào nữa, hắn muốn gặp Tiêu Hòa ngay lập tức. Hắn cảm giác người đàn ông thông minh giảo hoạt kia có thể đưa ra một lời giải thích cho những việc lạ liên tiếp phát sinh trong cục cảnh sát hôm nay.
Bên cạnh có người chụp lấy vai của hắn, “Tiểu Từ, hôm nay cục cảnh sát xảy ra không ít chuyện ly kỳ nha.”
Từ Nham Phi quay đầu, vừa nhìn thấy cục trưởng Lưu, lập tức lộ ra nụ cười khổ.
“Luật sư công ty CED làm căng lắm, bảo cục cảnh sát chúng ta ngược đãi phạm nhân.”
“Nói bậy.”
Cục trưởng Lưu cũng không giữ ý, chuyển giọng nói: “Không phải cậu bảo có nguồn tình báo sao? Người đó có ý kiến gì về chuyện xảy ra trong cục cảnh sát không?”
“Tôi đang chuẩn bị đi tìm anh ta.”
“Tiểu Từ,”
Từ Nham Phi đã chuẩn bị bước đi, lại thu chân trở lại, xoay người nhìn về phía cục trưởng đại nhân chính trực tráng niên chưa đầy bốn mươi lăm tuổi của mình.
“Cậu nói truyền thông cũng tham gia, nhưng mà kỳ quái là cho đến bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại “Bạn bè” tôi cũng chưa nhận được.”
Từ Nham Phi nhíu mày. Tình huống này có chút bất ngờ.
Cục trưởng Lưu xoa xoa cằm trầm ngâm: “Việc này có điều cổ quái.”
“Không có một đơn vị liên quan nào gọi điện lại đây thăm hỏi?”
“Không có.” Cục trưởng Lưu cực kỳ chắc chắn.
Vẻ mặt Từ Nham Phi cũng tràn đầy nghi hoặc. Theo lẽ thường thì đáng ra lúc này điện thoại của cục trưởng Lưu và hắn đã bị người ta gọi tới nghẽn mạng mới đúng, bọn họ động tới một công ty lớn như vậy, tại sao những đơn vị liên quan tới công ty kia lại không có một chút phản ứng nào?
“Sau đó tôi vừa gọi một cuộc điện thoại.”
“Ngài gọi cho ai?”
“Thị trưởng.”
“Ông ấy nói sao?”
Biểu tình của cục trưởng Lưu rất kỳ diệu, “Cậu có biết không? Lúc biết tôi tìm ông ấy vì chuyện gì thì ông ấy nói với tôi một câu rất kỳ quái.”
Từ Nham Phi vểnh tai nghe.
“Ông ấy nói: Người lần này bộ an ninh quốc gia phái tới rất lợi hại.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là mê hoặc.
“Làm sao lại kéo tới tận bộ an ninh quốc gia?”
Cục trưởng Lưu lắc đầu, ” Thị trưởng giống như nhận được cảnh cáo gì đó, tôi hỏi thì ông ta lại không chịu nói chi tiết. Tôi thấy cơ hội hiếm gặp liền thuận nước đẩy thuyền nói: công ty CED này xem ra không sạch sẽ, nói không chừng một khi điều tra có thể tra ra một ít gián điệp cũng nên. Lão Trần vừa nghe tôi nói như vậy, lúc đó liền đùa cợt một cách ý vị, hỏi lại tôi có biết nội tình gì không.”
“Vậy ngài trả lời thế nào?” Từ Nham Phi vội vàng hỏi.
Cục trưởng Lưu đắc ý cười: “Tôi nói với ông ta: Cục cảnh sát chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với hành động của cấp trên. Ha ha ha!”
Từ Nham Phi gật đầu – lời này nói được thật đúng là hay, không nói là biết mà cũng không nói là không biết. Sau này tra ra cũng không tính là báo cáo sai quân tình, mà hiện tại bất cứ ai nghe tới cũng đều giống như cục cảnh sát nhận được chỉ thị Bộ an ninh quốc gia yêu cầu phối hợp hành động. Tên hồ ly này đúng là càng ngày càng giảo hoạt mà.
Cục trưởng Lưu lại vỗ vỗ bả vai Từ Nham Phi, “Tiểu Từ, đây chính là một cơ hội tốt đó.”
“Cám ơn cục trưởng, tôi biết nên làm như thế nào.”
“Ừ, đi đi. Buổi tối nếu rảnh thì tới ăn canh ba ba con gái tôi nấu, ninh từ chiều tới tận bây giờ đó.”
Từ Nham Phi cười khổ, lần trước còn chưa đủ sao, lần này lại tới tiếp? Nhưng vẫn phất phất tay tỏ vẻ đã biết.
“Đi thôi đi thôi, hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.” Cục trưởng Lưu cũng phất phất tay, thực sự yên tâm với năng lực của vị cấp dưới “cưng” này.
Nội bộ công ty CED.
Người phụ trách khu vực Trung Quốc ngồi trước bàn giám đốc, lo lắng đến vò đầu bứt tóc. Hắn phải báo cáo với tổng công ty thế nào đây?
Người lần trước tới nháo lần này lại tới nữa. Lần trước bắt F đi, lần này lại tóm không ít bán thành phẩm và thất bại phẩm của công ty, còn nện cho một số cảnh vệ hơi có năng lực của công ty thảm đến mức không thể gặp người.
Người này rốt cuộc là ai phái tới? Có mục đích gì? Hỏi cậu ta, cậu ta không thèm nói một câu, giống như chỉ có ý định tới quấy rối.
Lý giáo sư dường như đoán được gì đó, nhưng cũng không chịu hé miệng nửa lời.
Con quái vật F kia tưởng là lợi hại thế nào, vậy mà đến lúc cần dùng nó thì lại không biết chạy đâu mất tiêu, bảo Lý giáo sư gọi nó ra, ông già kia kiểu gì cũng không chịu, giống như biết F không phải đối thủ của người nọ.
Còn có đám người truy bắt kia nữa, luật sư của công ty đã năm lần bảy lượt yêu cầu cục cảnh sát phía đông thành phố thả người, nhưng mà bọn họ giống như tim ăn phải quả cân sắt, sống chết không chịu thả. Mà chẳng qua mới chỉ bị tóm có mấy giờ, nghe nói đám người truy bắt này cũng bởi vì chịu không nổi khổ hình mà khai sạch những gì không nên nói.
Khổ hình? Giờ là thời đại nào rồi? Cục cảnh sát thẩm vấn nghi phạm cũng bắt đầu dùng khổ hình sao? Liệu có phải hắn đang nghe truyện tiếu lâm quốc tế không vậy? Nhưng mà nhìn vẻ mặt luật sư, dường như chuyện này cũng không phải là giả.
Thế này là sao? Chẳng lẽ công ty bọn họ đã bắt đầu trở nên xui xẻo rồi?
Gọi điện thoại cho người phụ trách cục cảnh sát thành phố, đối phương ngoài miệng đáp ứng, nhưng mà chờ tới hiện tại cũng chưa thấy có bất cứ động tĩnh gì. Vừa rồi bảo thư ký gọi điện lại lần nữa, giờ thì tốt rồi, ngay cả tiếp cũng không tiếp.
Bất đắc dĩ, vị người phụ trách khu vực Trung Quốc này đành phải giở sổ liên lạc cơ mật ra, tìm được một vị quý nhân coi như có chút giao tình khác, bấm số điện thoại của hắn.
Nhưng vị phụ trách này không biết, bắt đầu từ mười giờ sáng, hễ là điện thoại hay tin nhắn phát ra từ văn phòng của hắn thì toàn bộ đều bị nghe trộm và giám sát, hiện giờ bất cứ một câu đối thoại nào giữa hắn và vị quý nhân kia đều được trực tiếp truyền tới tổng cục thanh tra cảnh sát, cũng chính là nơi chúng ta thường gọi là “″ không sót một tý gì, có điều đối phương chỉ có thể nghe mà không thể trả lời.
Quay lại bệnh viện bên này.
“Cậu bảo cậu giúp cảnh sát thẩm vấn phạm nhân?”
Ừ, rất có hiệu quả. Toàn bộ đều nhận tội. Mấy hình phạt chiếu trên tivi đó cực kỳ hiệu nghiệm, chẳng qua ta mới áp dụng có hai chiêu, dùng lửa nướng thịt với đánh người.
Tiêu Hòa cố gắng nuốt nước miếng.
“Cậu còn trực tiếp mang “Chứng cớ” ném vào sân của cục cảnh sát?”
Yêu quái Viêm gật đầu.
Tiêu Hòa lấy tay che mặt.
Viêm Chuyên toàn tâm toàn ý nhét đống sủi cảo còn lại vào miệng, hoàn toàn không cho là chuyện mình làm có vấn đề gì.
“Lúc cậu tới công ty CED đánh người có thấy F và Mân Côi không?”
Viêm Chuyên lắc đầu, y chỉ tùy tiện vào dạo chơi một chút, cũng không nhìn thấy hai tên kia.
“Lý giáo sư thì sao?”
“Có nhìn thấy.”
“A? Cậu có đánh ông ta không?”
“Ta đã đánh hắn rồi.”
“Không để đánh thêm lần nữa à?”
Vẻ mặt Viêm Chuyên hơi khó xử, “Trông hắn có vẻ không chịu đựng nổi bị đánh nữa.”
“Lúc cậu đi vào là thú hình hay nhân hình?”
“Nhân hình.”
“Có hóa trang không?”
Viêm Chuyên cúi đầu chăm chú ăn.
“Sao cậu lại không có chút đầu óc nào hết vậy? Thế này chẳng phải bại lộ rồi sao?”
Tiêu Hòa còn muốn mắng, vừa nhìn Viêm đại gia buông hộp đồ ăn, vẻ mặt hung ác, lập tức gió chiều nào che chiều nấy: “Bại lộ càng tốt, bại lộ rất hợp thời! Dù sao thù cũng đã kết rồi.”
“Khụ, cậu Viêm, là tôi. Hiện tại tôi vào có được không?”
Từ Nham Phi đưa đồ ăn trong tay cho đồng sự canh gác, đứng ở ngoài phòng bắt chuyện. Bầu không khí bên trong khiến hắn thấy không thích hợp trực tiếp tiến vào.
Viêm Chuyên quay đầu, Tiêu Hòa cũng thuận theo ánh mắt Tiểu Viêm nhìn qua.
“Từ cảnh quan, muộn như thế mà anh còn phải chạy tới đây, vất vả vất vả rồi. Mau tiến vào.” Tiêu Hòa lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Ngại quá, khuya khoắt như vậy còn tới làm phiền. Tôi có một số việc muốn nhờ anh Tiêu chỉ bảo, quấy rầy hai người trong chốc lát.”
Viêm Chuyên không biết cái gì gọi là khách khí, ánh mắt nhìn Từ Nham Phi tràn đầy mất kiên nhẫn. Chẳng phải đã giúp các người ép phạm nhân cung khai rồi sao? Còn chạy tới đây làm cái gì?
Ngược lại Tiêu Hòa khá nhanh nhẹn, tuy rằng nghe không được Từ Nham Phi đang nói cái gì, nhưng vẫn cứ khách sáo tiếp đón, đồng thời còn sai khiến Tiểu Viêm lấy một cái ghế dựa lại đây.