Mặt Viêm Chuyên đen lại.
Tiêm Đầu thừa dịp hai người không chú ý, lặng lẽ lẻn đến trên bàn ăn tranh thủ một phần cơm tối, một bên nghĩ thầm: Lão đại, ngài còn có thể vô sỉ hơn chút nữa sao?
Viêm Chuyên đột nhiên nhìn về phía Tiêm Đầu, giận dữ nói: “Tại sao tính tình hắn vẫn y như vậy? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần hắn nhìn thấy hạc giấy sẽ trở nên giống chim nhỏ nép vào người, dịu dàng như nước, hơn nữa có thể để cho ta muốn thế nào được thế đó sao?”
Đại nhân, ngài đừng dùng miệng nói chuyện với tôi được không! Tại sao lại có cảm giác uy áp càng lớn thế này? Tiêm Đầu đáng thương cảm thấy mình sắp bị một cỗ khí thế cường đại đè bẹp, vừa run lẩy bẩy vừa lùi về phía sau.
“Nói! Tại sao? Không nói ta thiến ngươi.”
“Chi chi, đó là lý thuyết, đúng vậy, chỉ là lý thuyết mà thôi!” Nói xong, chuột nhỏ nhát gan oạch một cái nhảy xuống bàn, lủi không còn bóng dáng tăm hơi.
“Hai người vừa nói gì?” Tiêu Hòa híp híp mắt, không muốn cho hắn biết nội dung, trăm phần trăm là đang nói xấu sau lưng hắn.
Viêm Chuyên không trả lời.
“Được rồi, đừng tức giận, tôi suy nghĩ riêng của tôi, chỉ muốn nhân lúc mình còn động đậy được thì giải quyết xong vài chuyện mà thôi, nếu không thật sự tôi chết cũng không nhắm mắt.”
Trên mặt Viêm Chuyên lộ ra biểu cảm hung ác. Y không thích Tiêu Hòa nói tới chữ “chết”, nghe cực kỳ chói tai.
“Đúng rồi, F có tới tìm tôi hay không?”
Viêm Chuyên vừa nghe tên gã xà nhân, sắc mặt trực tiếp chuyển từ hung ác sang sát khí tràn ngập.
Tiêm Đầu núp sau lưng Mân Côi, lạnh run. Nó rất muốn nói cho Tiêu Hòa biết, chẳng những F đã tới, còn đánh một trận với Viêm đại nhân. Có điều bọn họ không đánh nhau trong phòng mà chạy lên nóc nhà.
“Ách, Tiểu Viêm, đừng như vậy mà, F thực sự rất đáng yêu, cậu không thấy vậy sao?”
“Bộp.” Viêm Chuyên đập đũa, buông chiếc bát không xuống, đứng dậy.
Tiêu Hòa thấy y đi về phía cửa chính.
“Tiểu Viêm?”
Viêm Chuyên quay đầu lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
Viêm Chuyên âm trầm trả lời: “Mua thức ăn.”
“A?” Tiêu Hòa theo bản năng nhìn ra cửa sổ: “Bây giờ là buổi tối đúng không? Mấy giờ rồi? Chợ chắc hẳn đều đã đóng cửa. Cậu định mua ở đâu…”
“Rầm.” Cửa chính nặng nề đóng sầm lại.
“Nhóc con chết tiệt này càng ngày càng không đáng yêu.”
Tiêu Hòa nói thầm hai câu, quyết định trước tiên tắm nước lạnh khiến cho mình tỉnh táo lại một chút, sau đó tiếp tục tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch báo thù. Dỗ tiểu tình nhân hả, đợi đến đêm khuya thanh tĩnh rồi nói sau.
Chuông điện thoại vang lên, Từ Nham Phi cầm lấy di động nhìn nhìn, một dãy số lạ.
“A lô, ai vậy?”
“Từ cảnh quan phải không? Tôi là Tiêu Hòa.” Tiêu Hòa chuyển chế độ sang loa ngoài, bảo Mân Côi ở bên cạnh giúp hắn gõ lời của đối phương lên máy tính cho hắn nhìn. Tốc độ tay của Mân Côi đúng là kinh người, hoàn toàn có thể làm được phiên dịch viên tức thời.
Tay Từ Nham Phi nắm chặt, di động càng thêm gần sát lỗ tai, “Anh Tiêu, vừa lúc tôi cũng muốn tìm anh. Hôm đó hai người đi vội quá, tôi còn có món đồ chưa kịp trả lại. Đúng rồi, thân thể của anh thế nào rồi?”
“Đã tốt rồi, chuyện lần trước cảm ơn anh. Còn về món đồ kia, nếu như đã đưa cho anh thì là của anh.” Tiêu Hòa nhìn nhìn màn hình trả lời.
“Anh Tiêu, làm như thế là tôi tố cáo anh tội hối lộ đó nha.”
“Ha ha ha! Từ cảnh quan, thật có lỗi, đùa chút thôi mà. Nếu Tiêu Hòa tôi cần hối lộ ai đó, chắc chắn sẽ không dùng phương thức trắng trợn như vậy đâu. Chắc anh đại khái cũng cảm giác được nhóc con nhà tôi cũng không giống người bình thường đúng không, nếu cậu ta có chỗ nào thất lễ mong anh thông cảm một chút. À, còn có tiền viện phí lần trước, không biết có phải anh ứng ra hay không, tổng cộng bao nhiêu để tôi trả lại.”
Từ Nham Phi xoa nhẹ cái trán, cười ha ha: “Không có gì nhiều, chẳng phải tôi còn nợ hai người một món tiền thưởng sao, lần này coi như thanh toán xong.”
Tiêu Hòa bĩu môi, nghĩ thầm mười vạn tệ tiền thưởng so với hai ngàn tệ tiền thuốc men, thật đúng là biết tính toán mà.
“Lần đó ở bệnh viện sao không thấy em họ anh?”
Tiêu Hòa sửng sốt, Từ Nham Phi không nhận ra Tiểu Viêm? A, đúng rồi, Tiểu Viêm thành Đại Viêm, mình cũng thiếu chút nữa nhận không nổi, huống chi…
“Nó đang đi học.”
“À, vậy còn…”
“Cậu ta là một em họ khác.”
Từ Nham Phi rất muốn nói cho hắn biết: đồng chí, đừng cố giấu diếm nữa được không, vị “em họ khác” kia của anh đã thành thật khai báo quan hệ của hai người rất rõ ràng rồi, hơn nữa lúc ấy nhân chứng có mặt không dưới mười người đâu.
Đương nhiên, Từ Nham Phi cũng không vạch trần lời nói dối này. Có đôi khi rất nhiều chuyện tôi biết anh biết là được, không ai ngốc đến độ cái gì cũng huỵch toẹt ra, trừ một số kẻ lỗ mãng mới vừa ra ngoài xã hội không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Mà cái loại lỗ mãng không biết khi nào thì đắc tội người ta ấy bình thường “chết” cũng rất nhanh.
“Từ cảnh quan, anh có thể gửi trực tiếp món đồ kia cho tôi, tôi vẫn ở hoa viên Kim Bảo.”
“Tôi cảm thấy vẫn tự tay đưa thứ đó cho anh là tốt nhất.”
Tiêu Hòa không đề cập tiếp chuyện này, “Mặt khác, tôi còn có chút quà tặng anh, hi vọng anh sẽ thích. Thứ đó tôi đã sắp xếp nhanh chóng đưa tới cục cảnh sát, chậm nhất là sáng sớm mai sẽ đến.”
“Anh Tiêu?” Từ Nham Phi nhíu mày, gã họ Tiêu này có ý tứ gì, muốn hãm hại hắn?
“Đó là một ổ cứng di động.” Tiêu Hòa nói nhanh: “Tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy hứng thú. Tôi biết anh là một vị cảnh sát rất tốt chịu phục vụ vì nhân dân, nguyện ý vì nhân dân mà biểu dương chính nghĩa mà.”
Này nên được coi là gì? Đang khen hay là đang mỉa mai đây? Từ Nham Phi gập di động lại, thở dài thật sâu. Hắn luôn luôn cảm thấy người họ Tiêu này không dễ chọc, lần này tặng cho hắn món “quà lớn”, cho dù không phải bom, chỉ sợ uy lực cũng chẳng kém bom là mấy.
Ai, tại sao hắn lại không thể có chút thời điểm nào nhàn rỗi chứ? Chẳng lẽ số hắn thật sự là trời sinh bận rộn sao?
Tiêu Hòa nhìn nhìn thời gian trên trên điện thoại di động, : . Không biết đêm nay F có lại đây hay không?
“Chi chi, lão Đại, tôi có chuyện muốn nói.” Tiêm Đầu nhảy lên đầu gối Tiêu Hòa, khiến cho đối phương chú ý.
Tiêu Hòa nhìn về phía Mân Côi, Mân Côi gõ lời Tiêm Đầu nói cho hắn nhìn.
“Lão Đại, có thể bảo xà nhân kia mang Khâu Phương ra được hay không?”
Tiêu Hòa xem hết chữ thuyết minh, cúi đầu nhìn về phía Tiêm Đầu, “Tại sao đột nhiên nói những lời này?”
Hai móng vuốt nho nhỏ của Tiêm Đầu vặn tới vặn lui, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Tên bán thú nhân kia đã từng cứu tôi, tôi không muốn thiếu nhân tình của người ta. Nghe Viêm đại nhân nói chúng ta phải lập tức rời khỏi thành phố này, cho nên…”
Tiêm Đầu ngẩng lên mang theo khẩn cầu cùng mong đợi nhìn về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa không trả lời ngay mà lâm vào trầm tư.
Tiêm Đầu ngây ngốc quay lại nhìn Mân Côi, Mân Côi nhún vai tỏ vẻ nó cũng bất lực.
“Ha ha, nói không chừng như vậy càng thêm náo nhiệt.” Tiêu Hòa xoa xoa chiếc cằm lún phún râu, ngẩng đầu, nụ cười âm hiểm trên mặt rõ ràng chứng tỏ hắn đã âm thầm quyết định điều gì đó, hơn nữa đối với một số người mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
“Như vậy, Tiêm Đầu, mày biết F đang nghỉ ngơi ở đâu đúng không? Đi tìm thằng bé, nói tao có việc gấp tìm nó, bảo nó tối nay sau giờ ngủ chạy lại đây.”
“Muốn, muốn tôi đi?” Tuy rằng lão Đại có ý hỗ trợ, nó rất cao hứng, nhưng nó không muốn đi tìm con rắn kia nha.
“Nhanh lên, F cũng sẽ không cắn mày.”
Ô ô, nó sẽ không cắn, mà trực tiếp nuốt luôn ấy chứ. Tiêm Đầu đáng thương nhìn về phía Mân Côi.
Lần này, Mân Côi hoàn toàn không đếm xỉa.
Tiêm Đầu chậm chạp bò về phía cửa, đi một bước quay đầu lại ba lần.
Tiêu Hòa nhìn thời gian còn sớm cũng không gấp, mặc cho nó chậm rãi bò, mở laptop mới mua ra, vẽ một cái tời gian biểu về những việc cần làm tiếp theo, suy xét tỉ mỉ.
“Tay trái bị làm sao vậy?” Một cánh tay thép nho nhỏ chọc chọc hắn, đánh ra một câu trên máy tính.
Tiêu Hòa quay đầu.
Con robot nhỏ mới vừa rồi còn đang nghịch máy tính tới say mê, hiện tại lại chăm chú nhìn vào tay trái của hắn.
Tiêu Hòa dùng bả vai lắc lắc cánh tay trái: “Bãi công.”
Vị trí mắt của Mân Côi chợt lóe hồng quang, tiếp tục gõ: “Bệnh rất nặng sao?”
Tiêu Hòa liếc một cái thuận miệng trả lời: “Ừ.”
“Sẽ chết à?” Lại lắc lắc ống tay áo Tiêu Hòa, lôi kéo sự chú ý của hắn.
“…” Tiêu Hòa nhìn về phía máy tính, trầm mặc một hồi mới nói: “Mày hi vọng tao chết sao?”
“… Không biết.” Khoảng năm giây sau, Mân Côi trả lời trên máy tính.
A, liệu có phải hắn nên cố gắng cải thiện quan hệ giữa hắn và Mân Côi một chút không?
Tiêu Hòa cười cười, thuận tay sờ sờ đầu Mân Côi.
“Có thể nói cho tao biết mày là cái gì không? Chắc hẳn không phải chỉ là máy móc chứ?”
Tiêu Hòa cho là Mân Côi không trả lời, không nghĩ tới vật nhỏ lại hồi đáp.
“Tôi cũng không biết mình là cái gì, lúc đầu còn nghĩ là con giun, nhưng hình như cũng không phải. Khi tỉnh lại đã như thế này.”
“Tỉnh lại?”
“Có một tia chớp đánh trúng tôi, tới lúc tỉnh lại mới phát hiện mình có thể thao túng thân thể người máy kia làm ổ.”
“Còn nhớ rõ trước đó mày đang làm gì không?”
“Chắc là đang ăn.”
“Ăn? Ăn cái gì?”
Ngón tay Mân Côi đặt ở trên bàn phím trầm tư, lập tức lại gõ: “Trước kia không biết, bây giờ nghĩ lại giống như tôi nuốt một con chip nhỏ.”
“Nuốt?” Tao nhớ hình như mày vừa mới nói mày là con giun chứ không phải rắn mà?
“Lúc đó thân thể tôi lớn hơn so với rất nhiều đồng loại. Tôi … hình như sống rất lâu. Nhưng mà lúc làm giun thì trí nhớ rất mơ hồ, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, trong trí nhớ hình như chỉ có ăn và ăn.”
Con giun biết nuốt chửng sao? Tiêu Hòa nghĩ thầm chính mình có nên tiếp tục nghiên cứu sinh vật học trong thời gian ngắn ngủi còn lại hay không. Có lẽ Mân Côi cũng đã biến dị trước khi tia chớp đánh trúng chăng? Có điều là chưa có trí tuệ mà thôi?
“Nói cách khác mày nuốt một con chip, tiếp theo nhanh chóng bị tia chớp đánh trúng, sau đó là có thể điều khiển thân thể người máy, đúng không?”
“Ừm.”
“Hiện tại con chip kia còn ở trong bụng mày?”
“Bụng? Tôi không có bụng. Dựa theo cách nói của nhân loại, tôi ở trong đầu của mình, ý tôi là không biết bây giờ mình là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải con giun.”
“Ừm, xem ra ý thức của con chip cao cấp hơn.”
“Tôi cũng không phải là con chip không có sinh mệnh!” Mân Côi lập tức thét chói tai, thét xong mới nhớ Tiêu Hòa không nghe được, lại gõ mạnh trên máy tính một lần nữa.
“Được rồi, đại khái tao có thể lý giải mày là cái gì.” Tiêu Hòa qua loa sờ sờ đầu Mân Côi.
Mân Côi giận, vươn tay bắt lấy tay Tiêu Hòa, tay còn lại gõ máy tính: “Tôi không phải tên F ngu ngốc kia, đừng có sờ đầu!”
“Ha ha, đúng rồi, tao cho mày nhìn bản vẽ của thiết bị theo dõi kia, mày nhìn đã hiểu chưa?”
“Không biết!”
“Thật đúng là đứa trẻ không ngoan.” Tiêu Hòa ha ha cười, vẫn cứ hung hăng sờ soạng vài cái trên đầu Mân Côi. Mân Côi tức đến mức muốn phóng điện điện hắn.
“Được rồi, không náo loạn nữa, đánh cái này ra, đợi lát nữa tao dạy cho mày cách chế tạo card.”
“Tại sao lại muốn bỏ tư liệu của anh vào kho tư liệu bộ đội đặc công của Bộ an ninh quốc gia? Anh muốn giả mạo đặc công sao?”
“Suỵt, trẻ ngoan không nên hỏi nhiều như vậy.”
Mân Côi khinh thường trong lòng.
Tiêm Đầu trở về rất nhanh, bảo Mân Côi chuyển lời cho Tiêu Hòa: F không có nhà, còn ở công ty CED chưa về.
Trực tiếp tới công ty CED thì quá nguy hiểm, Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, để gần h hẵng cho Tiêm Đầu tiếp tục chạy tới đi.
Tiêm Đầu đau khổ úp sấp trên đầu gối Tiêu Hòa giả dạng đáng thương.
Tiêu Hòa không đau lòng chút nào búng búng đầu nó, thuận tiện nói một câu: Tiêm Đầu, nhớ kỹ lần này mày lại thiếu tao một cái nhân tình thật lớn đó.
Tiêm Đầu nợ nhiều không lo, hoàn toàn không để ý đến dọa dẫm của Tiêu gia trưởng, có điều nó vẫn cố nặn ra hai giọt nước mắt đồng tình từ cặp mắt to bằng hạt đậu nhỏ.
Mân Côi khinh bỉ liếc Tiêm Đầu, thầm tức giận trong nhà ai cũng hướng về tên Tiêu Hòa giả dối tham lam bại hoại này.
Nửa giờ sau, ban công cửa sổ sát đất bị kéo ra, một bóng đen cao lớn đi vào, phía sau còn kéo theo một cái đuôi rất dài.
Mân Côi đang lên mạng kịp phản ứng trước tiên, ngẩng đầu nhìn người đi tới, hào quang trong mắt chớp động rất nhanh, sau đó liều mạng kéo kéo ống tay áo Tiêu Hòa bên cạnh.
Tiêm Đầu đang ngồi trên máy tính coi web thì trực tiếp hôn mê.
Tiêu Hòa đang đánh mã vạch cho card, hơi mất kiên nhẫn nói: “Không thấy tao đang bận sao? Có việc gì đợi lát nữa nói sau.”
“Tiêu, Tiêu.” Mân Côi tiếp tục kéo.
Tai Tiêu Hòa không nghe được, nhưng mà bị Mân Côi kéo đến bực mình, nén giận ngẩng đầu, “Rốt cuộc chuyện gì… Tiểu Viêm, thứ cậu bắt là cái gì vậy?”
Tay Viêm Chuyên nắm một đầu rắn lớn màu xanh quơ quơ: “Đồ ăn. Cơm ngày mai, canh rắn.”
“…” Cả nhà chết lặng.