“Lại thất bại?”
“… Giống hệt như “nó”, cường hãn, bá đạo, độc lập không gì sánh kịp.”
“Có lẽ là do vấn đề chủng tộc chăng?”
“Đã thử qua toàn bộ những gì có thể thử, bất cứ chủng loại nào, bất cứ tế bào trứng của sinh vật nào, chỉ cần tới gần chúng nó, bị bài xích cũng còn đỡ, đại đa số không phải là bị cắn nuốt ngay lập tức thì cũng tan rã. Thật sự là tính khí cường liệt. Ha!”
“Nói cách khác, thứ chúng ta vất vả lấy được không có bất kỳ tác dụng gì?”
“Có thể nói như vậy.”
“Nhưng mà căn cứ theo truyền thuyết, “nó” đúng là có thể lưu lại đời sau. Cậu nghĩ liệu có nguyên nhân gì không?”
“Tôi chỉ đoán được một lý do.”
“Là gì?”
“Trừ phi là ý nguyện của bản thân “nó”, nếu không… rất khó. Nếu chỉ cần cùng “nó” kết hợp đã lưu lại được đời sau, vậy thì hậu duệ của thần tử đã sớm trải rộng khắp thế gian rồi.”
“Nhưng mà bọn chúng chỉ là một đám tng trùng! Chẳng lẽ còn có thể phân biệt được tế bào trứng kết hợp với mình là đến từ ai sao?”
“Bọn chúng là tinh tử của “nó”. Nếu tinh tử của “nó” mà dễ dàng kết hợp được với tế bào trứng khác mới là lạ.”
“… Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao? Cứ như vậy nhìn một đống hi vọng đặt ngay trước mắt mà chúng ta lại chỉ có thể ngắm?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khẽ chau mày, giương mắt nhìn về phía gã đàn ông thon dài đứng ở trước bàn điều khiển.
Gã đàn ông lần lượt cất đống ống nghiệm thất bại vào trong hộp ướp lạnh, đóng hộp lại, xoay người tựa vào bàn điều khiển, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, sau đó hai tay ôm ngực lâm vào trầm tư.
“Đỗ Vệ?”
“Tôi đang suy nghĩ, phu nhân.”
“Cậu suy nghĩ lâu lắm rồi.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn điều khiển, sau một lúc lâu, đột nhiên nói:
“Cậu bảo nếu xuất thân từ ý nguyện của chính nó là có thể đúng không?”
Đỗ Vệ duỗi tay, “Đây chỉ là phán đoán của tôi mà thôi. Có điều muốn tìm một sinh vật khiến nó cảm thấy hứng thú chỉ sợ là không dễ dàng như vậy, chúng ta đã thí nghiệm qua rất nhiều lần, đều thất bại. Lần trước thậm chí còn tiêm vào động dục dược cường hiệu, kết quả… Từ từ, ngài là nói…?”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Vệ, mỉm cười, “So với việc chúng ta phí thời gian hao tổn tinh lực đi kiếm một sinh vật không biết có thể khiến cho nó hứng thú được hay không, chi bằng lợi dụng người có sẵn bên cạnh nó.”
“Tiêu Hòa? Nhưng mà anh ta là nam giới.”
“Đương nhiên là tôi biết rõ. Có điều liệu có phải cậu đã quên cái gì rồi không?”
Trong lòng Đỗ Vệ khẽ động, đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn về phía người phụ nữ trung niên.
“Chúng ta có thể lợi dụng tủy sống của người tên Tiêu Hòa kia để tạo ra tế bào, dùng nó để nuôi cấy tế bào nguyên sinh thực, sau đó dưỡng thành tế bào trứng, tiếp tục cho kết hợp với tinh tử của nó.”
Đỗ Vệ trầm mặc một hồi lâu, biểu cảm cũng có vẻ không chắc chắn.
“Đó đúng là một biện pháp, nhưng có hai vấn đề. Thứ nhất, chúng ta không thể xác định được suy đoán này là chính xác hay không; thứ hai, dùng phôi thai để nuôi cấy tế bào nguyên sinh thực thì không thành vấn đề, nhưng việc sử dụng tuỷ sống của người trưởng thành để tạo ra tế bào có thể bồi dưỡng được tế bào nguyên sinh thực hay không, chúng ta cũng không nắm chắc. Huống hồ thực nghiệm trên cơ thể người vẫn chỉ là lý luận, chúng ta còn có rất nhiều nan đề cần giải đáp…”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp giơ tay lên, cắt ngang lời hắn: “Dù sao cũng vẫn tốt hơn so với tình trạng không hề tiến triển bây giờ.”
“…Được, để tôi thử xem.”
Người phụ nữ cười cười, vỗ vỗ lưng Đỗ Vệ rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Nhớ rõ, càng nhanh càng tốt. Thời gian của chúng ta không nhiều đâu.”
Đỗ Vệ thấy người phụ nữ rời đi, nâng nâng kính mắt, suy tư một lát, xoay người chậm rãi cầm lấy điện thoại trên bàn