Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiến vào phòng ngủ, tiểu Tiểu Viêm đạp chân sau một cái, đóng cửa lại đồng thời nhảy lên giường.

Đêm nay Tiêu Hòa lười tắm rửa, cởi hết chỉ chừa một cái quần lót, nhấc chăn lên chui vào.

Tiểu Tiểu Viêm trèo qua cơ thể Tiêu Hòa, cuộn thành một ổ bên gối đầu của hắn.

“Tắt đèn đi.” Tiêu Hòa nhắm mắt phân phó.

Tiểu Tiểu Viêm tâm tình tốt, ngay cả động tác nhảy lên cũng mang theo ba phần hoạt bát, móng vuốt nhỏ nhấn công tắc một cái, lại nhảy về chỗ cũ.

Căn phòng bỗng chốc trở nên u ám, nhưng tiểu Tiểu Viêm lại thấy rõ như ban ngày.

Vừa rồi Tiêu Hòa tỉnh còn chưa cảm thấy, chờ hắn vừa nhắm mắt lại, quầng thâm dưới hốc mắt hiện lên rõ ràng.

Hắn dường như lại gầy đi không ít. Ấu thú Viêm Chuyên chìa móng vuốt đặt lên hai má Tiêu Hòa. Ừm, quả thật gầy, cảm giác cũng không giống với trước kia.

“Đừng làm rộn. Tôi mệt.”

“Ngao.”

Trầm tĩnh hồi lâu, ngay khi Viêm Chuyên tưởng rằng Tiêu Hòa đã ngủ.

“Trước kia cậu không nói lời nào là không nói được, hay là không muốn nói?”

Viêm Chuyên ngẩng đầu.

“Hay là có nguyên nhân nào khác?”

Người này cuối cùng nhịn không nổi sao? Dã thú nào đó mặt không chút thay đổi nghĩ.

Không nghe được câu trả lời của y, bên cạnh lại trầm tĩnh trong chốc lát.

“Nếu không thể nói thì thôi.”

Trước khi trưởng thành ta không thể nói chuyện. Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy nói cho người này cũng không sao, lại bổ sung một câu: không chỉ là ngôn ngữ nhân loại, ngôn ngữ của tất cả các chủng tộc khác đều không được.

“Cậu rốt cuộc là cái gì?”

Lần này Viêm Chuyên vô pháp trả lời ngay lập tức. Y không muốn lừa dối Tiêu Hòa, cũng chẳng thèm. Nhưng nếu nói cho Tiêu Hòa biết y là “Cái gì”, cũng tương đương với việc thừa nhận địa vị của Tiêu Hòa bên cạnh y.

Viêm Chuyên do dự, vừa do dự vừa kỳ quái sự do dự của mình lúc này. Bởi vì theo lý thuyết Tiêu Hòa chỉ là thư phục giả, căn bản sẽ không có tư cách biết y là “Cái gì”, y hẳn là không chút do dự nói với hắn: ngươi hỏi ta, ta cũng không cho ngươi biết, mà không phải do dự có nên nói hay không.

Tiêu Hòa thấy Tiểu Viêm không trả lời, cũng không ép hỏi thêm, chỉ lãnh đạm nhếch môi.

Viêm Chuyên đang suy tư, không nhìn thấy biểu cảm này của hắn.

“Chất độc trên người của cậu… Không sao chứ?”

Tới sáng mai là tốt rồi.

Viêm Chuyên thấy Tiêu Hòa không hỏi tới cùng, cảm thấy thả lỏng, đồng thời lại cảm thấy có chút khó chịu. Tại sao không truy vấn y? Có lẽ hỏi y lần nữa, y sẽ nói cho hắn biết.

“Vậy là tốt rồi. Nhóc con cậu tuy có hơi bá đạo, nhưng tôi cũng không hy vọng cậu xảy ra chuyện, F chỉ là một đứa bé đáng thương, chẳng phải cậu vừa nói cậu đã trưởng thành sao, như vậy lần sau nhìn thấy nó thì nhường nhịn nó một chút. Được không?”

… Ta mới không thèm chấp nhặt với nó. Tiểu dã thú xoay đầu, chổng mông vào mặt Tiêu Hòa, đầu nhỏ ngẩng cao, dường như đang tỏ vẻ y căn bản không để F vào mắt.

“Ha ha, vào đây, ở ngoài không lạnh sao?” Tiêu Hòa hơi hơi mở mắt, vừa cười vừa nhấc một góc chăn lên.

Viêm Chuyên liếc hắn. Ngươi sợ lạnh muốn để ta làm ấm ổ chăn thì nói thẳng ra. Lại còn đạo đức giả!

Có điều nể tình thân thể đối phương còn chưa phục hồi, Viêm Chuyên quyết định thể hiện sự rộng lượng khi làm hùng tính của y.

Nhìn vật nhỏ sấp xuống trên khuỷu tay của mình, Tiêu Hòa lại đắp kín chăn một lần nữa. Ưm, ổ chăn mới vừa rồi còn hơi lạnh bây giờ đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Tiêu Hòa nhịn không được đưa tay sờ sờ người tiểu Tiểu Viêm, lò sưởi tự nhiên thế này biết kiếm đâu ra đây? Nếu mùa hè có thể giảm nhiệt độ xuống thì càng tốt, tiết kiệm luôn tiền điều hòa.

“Tôi thích nghe tiếng cậu nói, sau này nói nhiều chút cho tôi nghe được không?”

Màu sắc con ngươi của Viêm Chuyên thoáng chốc sẫm lại. Y phát hiện mỗi khi Tiêu Hòa hỏi y cái gì mà “được không” thì hạ thể của y lại co rút một trận.

“Được không?”

Bàn tay Tiêu Hòa nhẹ nhàng vuốt ve người y, vuốt cho y vừa thoải mái vừa rối loạn bất an.

Cúi đầu xuống.

“Hả?”

Ta muốn liếm môi của ngươi. Con dã thú nào đó bá đạo nói.

Tiêu Hòa cười khẽ, thế nhưng lại không cự tuyệt, chậm rãi cúi mặt tới gần bên đầu tiểu dã thú.

Tiểu dã thú lập tức nhào tới, chìa đầu lưỡi nho nhỏ liếm láp môi Tiêu Hòa một lần rồi lại lần nữa. Dần dần, đầu lưỡi càng ngày càng thăm dò vào bên trong, liếm tới răng nanh của Tiêu Hòa.

Đột nhiên có thứ gì đó non mềm chợt lóe lên giữa hàm răng.

Tiểu dã thú “Ngao ô” một tiếng, đuổi theo.

Tiêu Hòa rên khẽ, chẳng những không đẩy ra tiểu dã thú xâm phạm, ngược lại hơi hơi mở miệng, thậm chí vươn đầu lưỡi.

Hai đầu lưỡi bất đồng chủng tộc, bất đồng kích cỡ chơi đùa cùng nhau, đuổi bắt trốn tìm, có khi quấn thành một đoàn.

Sợi chỉ màu bạc rớt ra từ hai đầu lưỡi dây dưa, dính lại cùng một chỗ.

Viêm Chuyên hưng phấn tới mức sắp không thể duy trì trạng thái ấu thú, y muốn lập tức bổ nhào vào cái người chủ động khiêu khích mình này, y muốn lập tức tiến vào hắn, y muốn thống thống khoái khoái rong ruổi sát phạt trong cơ thể gã đàn ông này.

Tiêu Hòa dường như cũng động tình, thở hổn hển, thậm chí miệng còn phát ra tiếng rên rỉ.

“Viêm… Tiểu Viêm…”

Ngao ngao ngao ──!

“Không được, tôi phải đi tắm.” Tiêu Hòa đột nhiên nhấc chăn bò dậy, mở cửa chạy ra ngoài.

Tiểu dã thú nhào tới nhưng không kịp, chủ yếu là không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên lại nhấc chăn chạy trốn.

“Ngao ô ──!” Xong rồi, sao ta lại đổi thành dã thú, còn nói sáng mai mới ổn cơ chứ?!

Tiểu dã thú tức giận giống như nổi điên mà chà đạp chăn mền một trận.

“Chi chi, Viêm đại nhân?” Tiêm Đầu đáng thương, hiển nhiên lúc trở về đã không canh ngày giờ.

Có chuyện gì? Viêm Chuyên tức giận trả lời.

Tiêm Đầu bò vào từ cửa sổ đang mở rộng.

“Tiêu lão đại đâu?” Tiêm Đầu mẫn cảm nhận thấy được khí áp nơi này bất thường, lập tức tìm kiếm thân ảnh Tiêu Hòa khắp xung quanh.

Viêm Chuyên vừa lúc một bụng tà hỏa không nơi phát tiết, nhìn Tiêm Đầu vừa về đã kiếm Tiêu Hòa, lại càng điên lên, lập tức nhào tới.

Ta cho ngươi xun xoe trước mặt hắn! Giẫm chết ngươi!

“Chi ──! Cứu mạng cứu mạng!” Tiêm Đầu liều mạng giãy dụa.

Ngươi tiếp tục kêu thử coi? Tiểu dã thú một cước đạp lên đầu nó, lãnh khốc nói.

“Tôi không dám, Viêm đại nhân, van cầu ngài tha cho tôi!”

Ta biết gần đây có một cái bệnh viện thú y.

“Chi chi?”

Thiến một con chuột đối với bọn họ mà nói hẳn là không khó.

“Chi ──! Đừng mà, đại nhân! A, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo! Đại nhân, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!” Ô ô, ta rốt cuộc làm sai cái gì chứ?

Viêm Chuyên buông móng vuốt ra.

Tiêm Đầu nhanh chóng lủi mất.

Viêm Chuyên nhẹ nhàng nhảy lên, vừa vặn nhảy tới trước mặt Tiêm Đầu, sau đó vuốt nhỏ đẩy khẽ một cái, “Bộp” lại giẫm lên. Lần này vừa vặn đạp đến cái bụng của Tiêm Đầu lộ ra khi bị bắt, giẫm tới Tiêm Đầu “Chi chi” thét chói tai.

“Đại nhân, tha cho tôi đi, ô ô.”

Sau này không được bảo Tiêu Hòa nấu cơm cho ngươi ăn.

“Vâng vâng.”

Không được trèo lên giường của hắn.

“Vâng.”

Cũng không được bò lên người hắn.

“Vâng.”

Viêm Chuyên hài lòng, lại buông vuốt ra.

Tiêm Đầu nhanh chóng lật người, lén lút bò hai bước, cũng không dám đi xa, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị kia bị thu nhỏ. Tuy rằng kỳ quái y tại sao lại đột nhiên thu nhỏ, nhưng nó nào dám hỏi.

Tìm được kim cương rồi?

Tiêm Đầu co rụt đầu lại, sợ hãi nói: “Không có.”

Tiểu dã thú nghiêng đầu nhìn nó.

“Là, là chuyện quan trọng khác…”

Nói.

“Dạ.”

Tiêu Hòa tắm gội xong thuận tay mở đèn phòng ngủ ra, kết quả nhìn thấy trong phòng ngủ đang trình diễn trò chơi “Mèo đuổi chuột”.

Tại sao lại nói là trò chơi? Bởi vì cục lông màu đen kia rõ ràng đang đùa giỡn con chuột to bằng nửa người nó.

Tiêm Đầu đáng thương bị đuổi chạy đông chạy tây, nhảy lên nhảy xuống, cục lông nhỏ màu đen chơi tới say sưa. Vài lần bắt được người ta, lại một cước đạp bay, tiếp tục đuổi theo trêu đùa.

Tiêm Đầu trèo lên bức màn, cục lông nhỏ nhào tới, xoẹt xoẹt vài cái, bức màn biến thành vải vụn rơi lả tả.

Lông mày Tiêu Hòa cau thành một đường thẳng.

Tiêm Đầu chui xuống gầm giường, độ mềm dẻo của cục lông nhỏ cũng không kém, chui vào theo. Sau đó chỉ nghe tiếng “Ngao ô, chi chi” không ngừng vang lên dưới giường.

Chờ hai đứa tiếp tục chui ra, kẻ nào kẻ nấy đều phờ phạc, trên người lại còn khoác theo một lớp bụi dày đen sì tích tụ lâu ngày dưới gầm giường.

Tiêu Hòa đè lại cái trán. May mắn nơi này không phải là nhà hắn, nếu như là nhà hắn…

Tiêm Đầu mắt thấy mình bị đuổi tới đường cùng, thuận theo chân giường muốn trèo lên.

Nắm lông nhỏ màu đen đang truy đuổi nó nhìn thấy, lập tức cong người chuẩn bị phi lên giường.

“Xuống hết ngay!”

Một tiếng bạo rống, Tiêm Đầu sợ tới mức trượt xuống chân giường.

Nắm lông nhỏ màu đen nhân cơ hội tiến lên đạp một phát, đá bay Tiêm Đầu vào gầm giường, sau đó chính mình uy phong bước tới trước mặt Tiêu Hòa đang chỉ dùng một cái khăn bông bao quanh nửa người dưới.

“Cậu! Đi tắm rửa ngay cho tôi. Nhanh lên!”

Ngươi dám ra lệnh cho ta? Tiểu dã thú khó chịu nhe răng.

“Không rửa sạch sẽ thì đừng có nghĩ tới việc ngủ chung chăn với tôi.”

Tiểu dã thú ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn nửa ngày, nói: Ngươi bảo ta tắm kiểu gì?

Tiêu Hòa ngửa đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người nhấc nắm lông nhỏ một thân đầy bụi lên, đi vào phòng tắm.

Trước khi ra khỏi cửa, lại rống một tiếng về phía gầm giường: “Tiêm Đầu, mày cũng ra rửa sạch sẽ cho tao!”

Tiểu dã thú treo trên khuỷu tay Tiêu Hòa nhìn chằm chằm hai viên thịt trước ngực gã đàn ông, nhìn tới mắt cũng không thèm chớp.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của Tiêu Hòa đã xa, Tiêm Đầu mới dám ló ra từ gầm giường.

Chi chi, Viêm đại nhân đêm nay tại sao lại hưng phấn như vậy nhỉ?

Tiêm Đầu không dám tới phòng tắm mà đúc kết, đành phải tự mình chạy tới chỗ chậu nước lau nhà ngoài ban công, lại gọi Mân Côi đến hỗ trợ, nhanh chóng cọ rửa thân mình. May mắn là nó không sợ nước.

Cũng may mắn là Tiêm Đầu không đi theo vào phòng tắm, nếu không con tiểu dã thú hưng phấn tới kích động nào đó có khả năng thật sự sẽ làm nó thành thịt chuột xiên nướng.

Chờ Tiêu Hòa đi ra từ trong phòng tắm, trên mặt đã có vết đỏ ửng vô cùng khả nghi, trên cơ thể chỉ bao quanh bởi một chiếc khăn bông dường như cũng có chút dấu vết đáng ngờ.

Mà nắm lông nhỏ vốn bị hắn ôm trong ngực mang vào phòng tắm, lúc này lại dựa vào bốn chân ngắn ngủn của chính mình theo hắn đi về phía phòng ngủ, vừa đi còn vừa dùng đôi con ngươi giống như ngọn lửa cháy bừng bừng nhìn chằm chằm bàn chân, bắp chân, đùi… của Tiêu Hòa theo thứ tự dần hướng lên trên, tiếp tục dò xét trở lại. Đương nhiên vị trí y nhìn nhiều nhất, vẫn là nơi bị khăn bông che lại kia.

Lúc hai chân Tiêu Hòa đan xen nhau bước đi, trong nháy mắt cảnh xuân giữa hai chân chợt lộ ra, tiểu dã thú một bộ nóng nảy hận không thể nhào tới giật cái khăn kia xuống.

Cuối cùng cũng về đến phòng ngủ, Tiêu Hòa nằm sấp trên giường, mệt đến mức tay chân cũng không muốn cử động nữa. Nhưng mà rõ ràng mệt mỏi như vậy, ngược lại lại dâng trào.

A, đây là hậu quả của việc nhóm lửa đốt người mà. Tiêu Hòa cười khổ.

Vốn chỉ là muốn khiêu khích nhóc con kia một chút, thuận tiện khiến nó nhịn chết. Kết quả biến thành chính hắn…

Tiếng thở phì phò của tiểu dã thú truyền đến từ bên chân, xem ra đối phương cũng nhẫn nại khá vất vả.

Không phải mày nói tới sáng mới có thể khôi phục sao?

Tiêu Hòa lộ ra một nụ cười gian xảo, cũng không muốn tiếp tục ngược đãi chính mình, thuận theo chủ tâm, tay phải thăm dò về phía hạ thân bị khăn bông che mất.

Tiêm Đầu núp ở ngoài cửa giơ tay che mắt. Tim nhỏ của nó thoáng cái đập thần tốc.

Mân Côi tò mò ló đầu vào nhìn một cái, lập tức… xoay người đi, trong lòng thì đang mắng: Hai người các ngươi làm chuyện người lớn tại sao không đóng cửa? Cái này căn bản là đang đầu độc thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thanh thiếu niên mà! Nào có phụ huynh như vậy?

Viêm Chuyên muốn điên rồi!

Người này đêm nay sao lại đãng đến thế?

Hắn đang dụ dỗ mình!

Chết tiệt, hắn chắc chắn là đang dụ dỗ mình!

Cứ như vậy nằm sấp ở trên giường, chiếc khăn che ở trên mông cần rớt thì không rớt, chẳng những không phát huy nổi tác dụng che đậy, ngược lại khiến cho hình ảnh càng thêm vài phần .

Đáng chết nhất chính là tên gia khỏa đãng này lại dám vuốt ve chính mình trước mặt y!

Y chịu không nổi! Y không quản được nhiều như vậy, hiện tại y liền muốn!

Viêm Chuyên nháy mắt hóa thành nguyên hình nhào tới.

Tiêu Hòa cảm thấy sức nặng trên người bất thường, quay đầu nhìn lại, sợ tới mức hét thảm một tiếng: “Tiểu Viêm!”

Tiêm Đầu buông móng vuốt, Mân Côi xoay người.

Dã thú khổng lồ màu đen chìa đầu lưỡi đỏ tươi.

Ác mộng thức tỉnh trong đầu.

“Không, không…”

Sắc mặt Tiêu Hòa càng ngày càng tái nhợt, trong mắt toát ra vẻ tuyệt vọng.

Tiêm Đầu, Mân Côi liếc nhau một cái. Xảy ra chuyện gì rồi?

“Tiểu Viêm cứu tôi ──!”

Tiêm Đầu, Mân Côi theo bản năng chạy vào phòng ngủ. Bọn nó chưa từng nghe thấy Tiêu Hòa phát ra âm thanh tuyệt vọng thê thảm như vậy.

Ngao ──!

Dã thú màu đen nhìn chằm chằm người dưới thân ước chừng mười giây, đột nhiên ngửa đầu vô thanh rống dài một tiếng, thoáng chốc nhảy từ trên giường ra ngoài cửa sổ.

Dần dần, sắc mặt Tiêu Hòa khôi phục bình thường.

Lúc này toàn bộ ham muốn đã sớm không cánh mà bay, lật người lại, Tiêu Hòa nhìn cửa sổ mở toang, lâm vào trầm mặc.

Hắn đã nghĩ Tiểu Viêm sẽ bất chấp tất cả, Bá Vương ngạnh thượng cung. Nhưng mà không ngờ tới thằng nhóc đó lại ghìm cương bên bờ vực, chạy trốn ở thời điểm cuối cùng. Hắn rõ ràng cảm giác được thứ đồ chơi nóng bỏng giống cái thiết côn của thằng nhóc chết tiệt bạo lực lại tham dục kia đã chọc đến cái mông của hắn.

Gần một năm ở chung khiến cho hắn hiểu được Tiểu Viêm căn bản chính là dã thú, sau này sự thực chứng minh y quả là một con dã thú. Nếu năm phút trước ai nói với hắn, con dã thú kia sẽ có thể “tên lắp vào cung mà không bắn”, đánh chết hắn cũng không tin.

Nhưng mà trên thực tế chuyện này đã xảy ra.

Khóe miệng Tiêu Hòa nhếch lên một đường nhỏ, lại nhanh chóng hạ xuống.

Hắn cao hứng cái quái gì! Có gì đáng mừng chứ? Tránh được mùng một, trốn không khỏi mười lăm. Nói không chừng đêm nay thằng nhóc đó không muốn làm thì sao? Hoặc là vừa rồi đột nhiên có chuyện khẩn cấp?

Hắn không muốn cười, thật sự.

Nhưng mà tại sao khóe miệng lại không hạ xuống được?

Hừ, đừng tưởng rằng mày buông tha tao một lần là tao xóa hết nợ cho mày. Trước kia mày không thèm để quan tâm tới ý nguyện của tao, số lần Bá Vương ngạnh thượng cung nhiều lắm, không phải chỉ thế này là đã có thể bù lại.

Dã thú chết tiệt, dám dùng thú thân làm tao! Thù này không báo không phải tiểu nhân, cứ chờ xem, ông đây xài một trăm năm chậm rãi trả thù mày.

Đúng rồi, không phải nó nói đến sáng mai mới có thể khôi phục sao?

…Thằng nhóc thối tha lại dám gạt mình! Đợi đó cho tao!

Nhưng nếu như thằng nhãi đó không trúng độc, vậy tại sao nó phải giả vờ trúng độc? Lại còn biến thành trạng thái ấu thú?

Tiêu Hòa cũng không phải là thằng ngốc chẳng biết cái gì, tổng hợp tất cả tình huống, cộng với biểu hiện trước sau của con dã thú kia mà phân tích, còn có thứ gì không rõ nữa?

Thôi xong, cái miệng của hắn sắp đóng không nổi nữa rồi.

A a a, vừa rồi tại sao không ức hiếp thằng nhãi kia nhiều chút nữa? Sờ thêm hai cái cũng được a! Lần sau không biết có còn cơ hội này nữa hay không. Thật hối hận mà!

Tiêm Đầu, Mân Côi đứng ở trước giường, lại đưa mắt nhìn nhau.

Lão Đại đang làm cái gì vậy? Tại sao liều mạng đấm giường, còn phát ra tiếng cười kỳ quái?

Không phải mới vừa rồi còn kêu thảm thiết sao? Hiện tại đã cười rồi?

“Mân Côi, Tiêu lão đại xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêm Đầu thật sự không hiểu nổi trạng thái tâm lý phức tạp của nhân loại, đặc biệt là lão Đại nhà nó.

Mân Côi chỉ chỉ cái đầu của mình, phun ra bốn chứ: “Kích thích quá độ.”

Ngay khi Mân Côi vừa dứt lời, Tiêu Hòa đang đập giường hối hận đột nhiên há miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm sợ hãi đến cực điểm.

Truyện Chữ Hay