Dù thế giới có chối bỏ em, anh sẽ không bao giờ quên mùa hè mà ta đã trải qua cùng nhau

chương 3 : thân phận của em và sự thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Chí mạng

2 ngày ngủ đc 6 tiếng quá ổn...:> đau tay quá huhu:<

____________________________

Sau buổi hẹn hò đầu tiên với Kotoha, đã hai tuần trôi qua. Kỳ thi cuối học kỳ đã kết thúc và giờ là thời gian trả lại bài kiểm tra. Khi điều này kết thúc, kỳ nghỉ hè cũng sắp đến rồi.

Không có nhiều thay đổi trong hai tuần qua.

Kotoha vẫn đến trường từ nhà của Kaishu như thường lệ, cô vẫn dành thời gian nghỉ trưa tại lớp của cậu và cả hai vẫn đi học và về nhà cùng nhau. Cuộc sống hàng ngày không có gì thay đổi đặc biệt.

Tuy nhiên, cũng có một vài điều thay đổi. Kotoha đã hòa nhập với bạn bè của Kaishu và bây giờ cô ấy nói chuyện với Yuki và hai người bạn thân của cậu ta một cách tự nhiên. Khi có người bắt đầu nói "Không cần dùng kính ngữ nữa", cô ấy dần dần trở thành bạn cùng lớp với họ.

Một điều khác đã thay đổi là các bạn nữ trong lớp bắt đầu phàn nàn với Yuki và những người bạn của cậu ta vì họ để cho đàn em nói chuyện một cách không kính trọng (có lẽ họ không thích việc những đàn em dễ thương được chú ý). Do đó, giờ nghỉ trưa họ bắt đầu dành thời gian ở ngoài lớp học.

Ngoài ra, có một vài thay đổi trong nhà.

Trên bồn rửa mặt, có những chiếc bàn chải đánh răng và cốc đáng yêu, cũng như các sản phẩm chăm sóc da riêng của Kotoha. Trong phòng tắm, có thêm sản phẩm dưỡng tóc cho mái tóc dài và đẹp của cô ấy, và những vật dụng nhỏ xinh mà các cô gái tuổi teen thích đang dần xuất hiện trong phòng khách.

Mặt khác, Kaishu không hề cảm thấy khó chịu về điều này. Thực tế, cậu còn cảm thấy rất vui.

Từ khi Kaishu có trí nhớ, cậu đã sống với Haruko trong ngôi nhà này. Hầu hết mọi thứ đều theo sở thích của mẹ cậu và không có gì thay đổi trong suốt mười bảy năm qua. Nhưng bây giờ, có vẻ như mọi thứ đang dần thay đổi và điều đó làm cậu cảm thấy hạnh phúc.

Chắc chắn, nếu sự thay đổi này đến từ người khác, có lẽ cậu sẽ không hài lòng. Nhưng sự thay đổi hiện tại là từ Kotoha, và điều này làm cậu cảm thấy rằng cô ấy đang sống trong ngôi nhà này. Không thể nào Kaishu cảm thấy không thích điều đó.

Bây giờ, việc cô ấy đánh thức cậu mỗi sáng, những bữa ăn cùng với Haruko và Kotoha, thời gian xem TV và phim cùng cô ấy, tất cả đều trở thành những phần không thể thiếu trong cuộc sống của Kaishu. Đương nhiên, cảm giác hồi hộp khi thấy cô ấy sau khi tắm và mùi hương ngọt ngào từ cô ấy cũng không thể thiếu. Thời gian kích thích nhưng êm đềm và đầy đủ này chính là những gì mà Kaishu có được từ cuộc sống chung với Kotoha.

"Con dạo này thay đổi nhiều đấy nhỉ?"

Khi Kotoha đang tắm trước, Haruko đột ngột nói như vậy.

"Thay đổi gì ạ?"

"Ừm? Mẹ thấy con có vẻ mặt vui tươi hơn."

Trong khi rót whisky vào ly có nhiều đá, mẹ cậu trả lời.

Vào những ngày Haruko đi làm muộn vào ngày hôm sau, bà thường thưởng thức whisky một

mình như thế này. Đôi khi, Kaishu sẽ làm bạn nói chuyện với mẹ cậu, nhưng cũng có khi không. Gần đây, Kotoha là người nói chuyện với bà, điều đó khiến Kaishu cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

"Chuyện gì thế này. Con chẳng thay đổi gì cả."

Kaishu thở dài khi chuyển kênh TV.

Những bình luận viên được trả tiền để nói về những tin tức ngoại tình chỉ toàn nói những điều quá hiển nhiên khiến cậu khó chịu. Thật sự là mọi người trong phòng khách thích những chuyện tầm phào như vậy. Chắc chắn còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần đưa tin.

"Nếu phải nói, thì là từ một cậu bé trở thành một người đàn ông?"

"Mẹ mới uống ly đầu tiên thôi mà. Đã say rồi sao?"

"Rất tiếc nhé! Mẹ còn chưa uống ngụm nào nữa kìa."

Mẹ cậu nói với vẻ bực bội.

Kaishu biết mẹ chưa say. Nhưng khuôn mặt nhìn con trai đầy tinh nghịch của bà khiến cậu không thể không nói như vậy.

"Thật phiền phức."

Kaishu lẩm bẩm và chuyển sự chú ý sang TV.

Trên TV chỉ có những chương trình ngu ngốc, còn mẹ cậu thì chỉ biết chọc ghẹo con trai mình bằng những chuyện vô bổ, điều đó khiến cậu cảm thấy thật phiền phức.

Haruko cười khúc khích và nhấp một ngụm whisky từ ly của mình.

"...Lý do khiến một người đàn ông thay đổi, dù tốt hay xấu, đều là do phụ nữ."

Sau một lúc yên lặng thưởng thức, mẹ cậu đột ngột nói.

Hả?"

"Khi một người đàn ông thay đổi, luôn có một người phụ nữ phía sau. Cha con cũng vậy."

Mẹ cậu mỉm cười, cảm thấy có chút hoài niệm.

Cha của Kaishu đã qua đời vì bệnh tật khi cậu còn rất nhỏ, nên cậu hầu như không có ký ức gì về cha, ngoài những bức ảnh và video được chụp khi ông còn sống.

"Khi mẹ gặp cha con, ông ấy thực sự rất ngố. Trông như người chưa bao giờ có bạn gái suốt cả đời, nói chuyện cũng chẳng thú vị. Mẹ đã nghĩ rằng, 'Người này không thể nào là bạn trai của mình'."

Haruko vừa cười vừa nói những điều thậm tệ.

Nếu linh hồn của cha cậu có tồn tại và nghe được cuộc nói chuyện này, có lẽ ông sẽ làm điều gì đó thật đặc biệt để phản ứng.

"Nhưng rồi... cha con đã dần dần trở nên cuốn hút hơn. Và rồi, mẹ lại là người thích ông ấy, cuối cùng chúng ta hẹn hò."

Mẹ cậu thở nhẹ và nhấp một ngụm whisky từ ly của mình trước khi tiếp tục.

"Ông ấy đã thay đổi sau khi gặp mẹ. Chắc chắn ông ấy đã cố gắng để thu hút sự chú ý của mẹ."

Mẹ nheo mắt lại, nói rằng cha có nhiều điểm đáng yêu dù ông ấy rất cứng đầu.

Vẻ mặt bà dịu dàng, nụ cười gợi nhớ về những ngày tháng tươi đẹp và sôi nổi. Khi nhìn thấy biểu hiện đó, Kaishu hiểu lý do tại sao mẹ cậu không tái hôn hay thậm chí là không có bạn trai mới. Chắc chắn mẹ vẫn còn yêu cha rất nhiều, đến mức không thể nghĩ đến việc ở bên người khác.

"Dù sao đi nữa... nếu con có những cảm xúc như vậy, thì hãy hành động sớm."

Haruko thay đổi vẻ mặt thành nghiêm nghị, nhìn thẳng vào con trai và nói.

"Hả?"

"Con nghĩ rằng cuộc sống này sẽ kéo dài mãi sao? Không thể như vậy được. Sớm muộn gì thì cuộc sống này cũng sẽ kết thúc thôi."

Tiếng đá kêu leng keng trong ly whisky của Haruko vang lên.

Bà cầm ly bằng một tay và xoay nó nhẹ nhàng. Tiếng đá kêu lanh canh vang vọng trong phòng khách.

Đó là điều Kaishu đã cố gắng không nghĩ đến. Nhưng đó là thực tế không thể tránh khỏi.

Kotoha đã bỏ nhà ra đi và chỉ tạm thời ở nhờ nhà họ. Thực tế rằng cuộc sống này đã kéo dài hơn hai tuần mà không có bất kỳ tin tức nào đã là một điều kỳ diệu.

Và không biết khi nào điều đó sẽ kết thúc. Khi Kotoha quyết định trở về hoặc khi cha mẹ cô đến đón, cuộc sống này sẽ chấm dứt ngay lập tức.

Hiện tại, chỉ là thời gian kỳ diệu đang kéo dài.

"Tất nhiên, mẹ cũng rất thích Kotoha-chan. Nếu cô bé muốn ở lại, mẹ cũng mong cô bé sẽ ở lại mãi."

Mẹ cậu uống cạn ly whisky đã bị đá tan chảy làm nhạt.

"Nhưng không thể như vậy mãi được. Cô bé có nơi mà bản thân nên trở về. Một ngày nào đó cô bé sẽ phải về. Con nên nhận thức rõ điều đó."

Haruko nói xong liền đứng dậy, đặt ly vào bồn rửa và nói "Mẹ say rồi, để mai tắm" rồi đi vào phòng ngủ.

"Dù mẹ không nói… con cũng hiểu mà."

Trong phòng khách trống vắng, Kaishu lẩm bẩm một mình.

Hai ngày sau, cơn bão lớn đầu tiên của mùa hè đã xuất hiện, mang theo mưa lớn. Dường như bão đang tiến thẳng về phía khu vực này và ngày mai toàn bộ vùng này sẽ bị bao phủ bởi gió mạnh.

"Thật khủng khiếp, gió này. Cái ô chẳng giúp ích gì cả."

Kaishu ném cái ô bị gió làm hỏng vào thùng rác gần đó và thở dài.

"Với gió thế này, có ô cũng chẳng khác gì không có. Về đến nhà phải tắm thôi."

Kotoha cũng cười khổ và gập ô lại.

Mái tóc dài của cô ấy ướt đẫm mưa, nặng nề dính vào má. Chiếc áo sơ mi trắng cũng bị ướt và lộ rõ chiếc áo lót màu hồng bên dưới.

"…Biến thái."

Kotoha có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của Kaishu và lấy cả hai tay che ngực lại.

"Không, anh không nhìn mà!"

Bị bắt gặp, Kaishu hét lên và vội vàng bước nhanh lên phía trước. Kotoha cười khúc khích và đi theo cậu.

Tiếng gió và mưa lớn đến nỗi họ không muốn trò chuyện, chỉ tiếp tục bước đi. Khi họ đi dọc theo con đường ven sông, Kotoha đột ngột nắm lấy tay Kaishu.

"Ê này."

"Hả?"

"Em gọi anh nãy giờ mà."

"Hả, à. Xin lỗi."

Có vẻ như tiếng mưa gió đã khiến cậu không nghe thấy cô gọi.

"Vậy, chuyện gì?"

"Kia kìa..."

Kotoha chỉ về phía con sông bằng tay đang nắm lấy tay Kaishu.

Cậu nhìn theo hướng tay cô chỉ và thấy một chú mèo con. Chú mèo đang ở trong một chiếc xô lớn, mắc kẹt vào khúc gỗ trên bãi cát giữa dòng sông.

Chú mèo con sợ hãi trước dòng nước ngày càng dâng cao, không thể di chuyển. Nó yếu ớt kêu cứu.

"Mèo con sao... tại sao lại ở đó?"

Có lẽ, chú mèo đã rơi xuống sông và bám vào bất cứ thứ gì có thể. Dù không biết làm sao chú mèo lại có mặt ở đó, nhưng nếu bỏ mặc, chú mèo sẽ bị cuốn trôi và chết đuối trong tương lai gần.

Kaishu và Kotoha xuống bờ sông để kiểm tra dòng chảy.

Dòng sông không lớn và vẫn chưa dâng cao lắm. Tuy nhiên, nước chắc chắn đã nhiều hơn bình thường và dòng chảy cũng nhanh hơn. Do dòng nước đục ngầu khiến họ không thể đoán được độ sâu, nhưng chắc chắn mực nước cao hơn bình thường và không đảm bảo rằng họ sẽ chạm được đáy.

(Có thứ gì đó có thể với tới chỗ đó không...?)

Cậu nhìn quanh nhưng không thấy thứ gì có thể với tới bãi cát giữa sông.

Và cũng không thể nhờ ai giúp đỡ. Nếu đó là một đứa trẻ, cậu có thể gọi 119, nhưng đây chỉ là một chú mèo con. Người lớn sẽ không bận tâm.

Liệu phải từ bỏ sao── đó là suy nghĩ của cậu lúc đó.

Ngay gần cậu, có tiếng "ào" lớn khi một vật gì đó rơi xuống nước.

"Hả... cái gì!?"

Khi cậu vội nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc túi và ô dự phòng cậu cho Kotoha mượn nằm trên mặt đất, nhưng không thấy chủ nhân của chúng.

Khi nhìn về phía sông, Kaishu thấy Kotoha đang bơi trong bộ đồng phục.

"Kotoha!? Em đang làm gì vậy!"

Cậu hét lên hướng về phía cô nhưng cô không nghe thấy.

Dù dòng chảy chưa mạnh lắm nhưng việc nhảy xuống sông trước cơn bão là quá nguy hiểm. Không chỉ dòng chảy, còn có những khúc gỗ và rác trôi theo dòng nước. Hoàn toàn khác với việc bơi trong hồ bơi.

Tuy nhiên, cô dường như bơi rất giỏi, và đã đến được bãi cát nơi chú mèo con đang ở.

Cô nhẹ nhàng ôm chú mèo con, mỉm cười dịu dàng và nói, "Đừng sợ nữa."

"Đồ ngốc! Làm sao em trở lại đây được chứ!"

Kaishu hét lên giận dữ với Kotoha trên bãi cát.

Đúng vậy. Việc bơi một mình đã khó khăn trong tình huống này, việc bơi trở lại với chú mèo con trên tay là điều không thể đối với người chỉ biết bơi bình thường.

"Em sẽ cố gắng!"

Dù Kaishu nghĩ rằng cố gắng thôi không đủ, nhưng giờ nói gì cũng vô ích.

Kotoha nghiêm mặt lại, hôn nhẹ lên trán chú mèo con và thì thầm, "Cố chịu đựng một chút nhé." Sau đó, cô từ từ lội xuống nước, cố gắng giữ cho mặt chú mèo không bị ngập.

Nhưng việc bơi trở lại bằng một tay với con mèo khó khăn hơn nhiều so với việc bơi đến đó bằng cả hai tay. Cô ấy cảm thấy khó khăn trong việc thở và ho sặc sụa.

(──Đồ ngốc!)

Khi nhìn thấy Kotoha ho sặc sụa, Kaishu ném túi xách của mình xuống và nhảy vào dòng nước.

Đó không phải là một hành động có suy nghĩ. Cậu không phải là người không biết bơi, nhưng cũng không phải là người bơi lội giỏi. Nhưng khi nhìn thấy Kotoha đang gặp khó khăn, cơ thể cậu đã tự động di chuyển.

Chắc chắn, việc cố gắng cứu người đang bị đuối nước và rồi cũng bị cuốn theo là điều dễ hiểu── Mikoto vừa cố gắng bơi vừa nghĩ về điều này.

Khi bơi đến gần Kotoha, cô đang cố gắng giữ cho chú mèo con không bị chìm bằng cách duỗi tay ra khỏi mặt nước.

Kaishu nâng eo cô lên, đẩy cơ thể cô lên mặt nước.

"Khụ khụ! Ơ, tại sao anh lại nhảy xuống!?"

"Cứ giữ chặt chú mèo, đừng để nó rơi! Anh không phải là người bơi giỏi đâu!"

Với câu trả lời không rõ ràng, hai người họ hợp tác cố gắng bơi về phía bờ.

Những gì xảy ra sau đó cậu không nhớ rõ lắm. Khi họ chạm tới nơi mà chân có thể đứng vững, cậu gần như ngã gục vì nhẹ nhõm. Thực tế, khi trở lại chỗ ban đầu, cả hai đều ngã khuỵu xuống.

"Đã... được cứu rồi."

"Phù... Thật tốt quá..."

Kotoha ôm chặt chú mèo con ướt sũng trong khi cơ thể cô cũng ướt đẫm, khẽ nói.

Dù trước đó cả hai đã ướt vì mưa, nhưng nước mưa và nước bẩn từ dòng sông có sự khác biệt. Cả hai đều tỏa ra mùi nước bẩn khó chịu.

"Em thật là... quá liều lĩnh. Nhảy xuống sông, tim anh suýt ngừng đập đấy."

Lúc đang bơi, Kaishu đã nghĩ sẽ mắng cô một trận, nhưng giờ thì cảm giác nhẹ nhõm và mệt mỏi khiến cậu không còn đủ sức để giận dữ.

"Đó là lời của em mới đúng. Tại sao anh lại nhảy xuống? Nếu anh bị đuối nước thì sao?"

Không biết vì sao, nhưng Kotoha lại mắng Kaishu. Làm cậu cảm thấy không thỏa đáng chút nào.

"Đồ ngốc bởi vì em suýt chết đuối đấy. Không thể nào mà đứng yên nhìn người sống cùng mình chết đuối mà không làm gì cả."

"Xin lỗi. Nhưng mà, em nghĩ là 'chắc chắn sẽ không sao' mà."

"...Chắc chắn sao?"

Kaishu khẽ phản ứng với những lời đó.

Lại rồi. Lại là những lời nói khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Nó giống như khẳng định rằng chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra.

"À, ừ thì... hồi học sơ trung em cũng giỏi bơi mà."

Cô ấy vội vàng thêm vào với vẻ mặt lúng túng, rồi cười nhẹ nhàng.

Thực sự thì nhìn cách bơi của cô ấy, cậu cũng biết cô ấy bơi giỏi. Nhưng dù vậy, cách nói 'chắc chắn sẽ không sao' không nên xuất hiện.

"Ừm... bây giờ thì thôi vậy."

Vì mệt mỏi nên đầu óc cậu không thể hoạt động bình thường được nữa.

Kaishu thở dài lớn rồi đứng dậy, đưa tay ra cho Kotoha để đỡ cô ấy dậy.

"Nào, về nhà nhanh thôi. Cả hai chúng ta đều bốc mùi không chịu nổi. Mau đun nước tắm, trước khi mẹ về thì phải tìm cách che giấu chuyện này."

"Nhưng còn nhóc này thì sao..."

"Chúng ta sẽ nuôi nó ở nhà."

Trước khi Kotoha lo lắng hỏi, Kaishu đã trả lời.

Đây không phải là câu trả lời đã chuẩn bị trước mà hoàn toàn là ý nghĩ ngẫu nhiên. Cậu hoàn toàn chưa nghĩ đến việc thuyết phục Haruko.

Nhưng mẹ cậu không ghét động vật, và cũng không bị dị ứng với động vật. Có lẽ bà sẽ đồng ý thôi.

"...Thật sao?"

"Thật hay không cũng thế thôi, đã nhặt về một con mèo hoang to lớn rồi, thêm một con nhỏ nữa thì cũng không ai phàn nàn đâu."

Khi Kotoha hỏi với vẻ lo lắng, Kaishu thở dài một lần nữa và nói như vậy.

"A, có phải anh đang nói em không? Thật là thô lỗ. Em không phải là bị bỏ rơi đâu nhé."

"Bỏ nhà đi hay mèo hoang cũng như nhau thôi."

"Ơ? Hoàn toàn khác nhau mà, phải không, Kyuu-chan?"

Kotoha hỏi chú mèo con, mà từ lúc nào đã được đặt tên là Kyuu-chan. Khi con mèo con kêu "meo" như để đồng ý, Kotoha nhìn Kaishu với vẻ đắc ý.

Thật là vô tư lự.

Tuy nhiên, nụ cười của cô ấy khi nhìn con mèo con với sự an tâm thật sự khiến tim cậu đau nhói.

(Mẹ không cần phải nói gì nữa...)

Nhận ra cảm giác đau đớn đó, Kaishu bỗng nghĩ.

Cậu đã nhận thức được cảm xúc của mình. Từ khi mới gặp cô, cậu đã bị thu hút bởi cô, và trong những ngày tháng sống cùng, cảm xúc đó đã trở thành một điều đặc biệt, và cậu nhận thức rõ ràng điều đó.

Khi Haruko nói rằng Kaishu đã thay đổi, cậu cảm thấy như bị chỉ ra cảm xúc đó và cảm thấy xấu hổ.

(Thật là... Khi nào thì mình trở thành nhân vật chính trong một tiểu thuyết hay phim tình cảm vậy nhỉ?)

Kaishu thở dài lớn một lần nữa trong khi nhặt túi và ô của cô ấy.

Nhảy xuống sông mà không suy nghĩ vì người mình thích, giống như việc nhân vật chính trong những tiểu thuyết tình cảm mà cậu thường đọc sẽ làm. Và chắc chắn, đây chính là tình yêu mà cậu đã mơ ước. Kaishu có cảm giác như vậy.

Những người đang yêu một cách nghiêm túc đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình. Dù đó có là cái kết hạnh phúc hay cái kết buồn, thì không ai biết trước được.

Cơn bão đã đi qua. Đường đi của bão đã lệch ra phía Thái Bình Dương nhiều hơn so với dự kiến, nên không gây ra thiệt hại lớn.

Trời trong xanh đến nỗi khiến cơn mưa lớn tối qua như một điều không có thật, bầu trời không một gợn mây.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, nên Kaishu nghĩ rằng mình sẽ có thể đi học vui vẻ cùng Kotoha─ nhưng điều đó đã không thành. Vì hôm qua nhảy xuống sông, Kotoha đã bị cảm lạnh.

Đưa một người đang bị cảm đến trường là điều không thể, nên cậu đã nói với cô ấy rằng hãy nghỉ học hôm nay.

Ngạc nhiên thay, Kotoha ngoan ngoãn chấp nhận lời khuyên. Kaishu nghĩ cô sẽ phản đối và muốn đi học, nhưng có lẽ cô ấy thực sự không khỏe. Tuy nhiên, Kotoha nói rằng "sẽ ngoan ngoãn ở nhà chơi với Kyuu-chan," có lẽ cô ấy chỉ muốn chơi với con mèo hoang mà cả hai nhặt được hôm qua.

Nhân tiện, con mèo hoang đó đã được họ nhận nuôi.

Kaishu đã đau đầu suy nghĩ làm sao để xin phép Haruko, nhưng khi thấy con mèo, bà vui mừng đến mức phát cuồng, không cần cậu phải hỏi nữa. Dường như Haruko đã muốn nuôi mèo từ lâu, nhưng vì công việc bận rộn nên không muốn giao việc chăm sóc cho con trai mình.

Vì vậy, từ sáng Haruko đã đi mua sắm nhiều thứ ở cửa hàng thú cưng và rời nhà còn sớm hơn cả Kaishu. Cửa hàng thú cưng mở cửa lúc chín giờ, và khi đó vẫn chưa mở cửa.

Về việc nhặt mèo, cậu chỉ nói đơn giản là cả hai đã nhặt nó về. Không thể nói rằng cô gái bỏ nhà ra đi và con trai bà đã nhảy xuống dòng nước lũ để cứu nó.

Hôm qua không chỉ có mèo, mà còn rất nhiều việc khó khăn khác. Cả hai đều bốc mùi hôi khó chịu. Trước khi Haruko về, họ đã cho cả hai bộ đồng phục vào máy giặt và máy sấy, Kotoha vội vàng ủi chúng và làm như không có chuyện gì xảy ra. Phải gội đầu ba lần mới hết mùi, còn Kotoha với mái tóc dài phải vất vả hơn nhiều. Nhảy xuống sông ở thành phố không phải là việc nên làm.

Tuy nhiên, nếu việc trở nên hôi hám và hối hả giặt đồng phục có thể cứu được một mạng sống nhỏ, thì cũng đáng. Nếu bỏ mặc, chắc chắn "Kyuu-chan" đã bị cuốn trôi và chết đuối.

Chú mèo con dường như biết ai là người đã cứu mình, nó rất thân với Kotoha và quấn quýt bên cô ấy suốt ngày hôm qua. Có lẽ vì chơi với nó đến khuya nên Kotoha mới bị cảm.

Về việc nghỉ học, Kaishu đã đề nghị gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm giúp Kotoha, nhưng cô ấy nói sẽ tự làm.

Thật sự, một học sinh năm ba chưa từng giao lưu trước đó đột nhiên báo nghỉ học cho giáo viên chủ nhiệm năm nhất thì cũng sẽ bị hỏi về mối quan hệ. Tốt hơn là để cô ấy tự báo.

(Ơ… mà này, em ấy học lớp nào nhỉ?)

Lúc này, Kaishu mới chợt nhận ra thắc mắc.

Dù đã sống cùng Kotoha hơn hai tuần, nhưng cậu vẫn chưa hỏi cô ấy học lớp nào trong năm nhất. Dẫu sao thì cậu cũng không quen biết ai trong năm nhất, nên có hỏi cũng chẳng ích gì.

Việc đi học một mình sau vài tuần có Kotoha đi cùng, thật cô đơn và thiếu thốn hơn cậu tưởng. Khi Kotoha đi cùng, cậu luôn có người để trò chuyện, nhưng khi cô ấy không ở đó, cậu lại ít nói hẳn.

Trước khi gặp Kotoha, điều này vốn dĩ là chuyện bình thường. Cậu thường đi học một mình vì không gặp Yuki và hai người bạn còn lại cho đến khi đến cổng trường hoặc vào lớp.

Dù chỉ trở lại cuộc sống trước kia, nhưng chỉ sau hơn hai tuần sống cùng Kotoha, cuộc sống hàng ngày của cậu đã bị ảnh hưởng, khiến cậu cảm thấy cô đơn. Những điều vốn dĩ "bình thường" trong hai năm rưỡi của Kaishu đã bị thay đổi chỉ trong hơn hai tuần sống cùng Kotoha.

(Tình yêu thật đáng sợ.)

Kaishu thở dài nhẹ và đi đến trường.

Vì Kotoha không có điện thoại di động, nên khi ở trường, cậu không thể liên lạc với cô ấy, nhưng nếu cô ấy ở nhà thì cũng không cần lo lắng. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu muốn về nhà sớm như vậy kể từ khi nhập học.

Sau đó, cậu đi học và vào lớp như bình thường, tham gia các tiết học. Ngày học cũng không có gì khác biệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Kotoha không ở trường đã khiến cậu thấy nhàm chán và không tập trung vào học được. Trong giờ giải lao hay khi di chuyển giữa các lớp, mỗi lần nhìn thấy học sinh năm nhất, cậu lại tự hỏi liệu có thể nhìn thấy Kotoha không, đến mức cậu tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình.

Tuy nhiên, vào ngày học bình thường đó, đã xảy ra một biến cố. Đó là vào giờ nghỉ trưa.

"À, hôm nay Kotoha nghỉ, nên chúng ta ăn trong lớp đi."

Khi Kaishu nói điều đó với Yuki và hai người bạn đang tụ tập ở bàn cậu như thường lệ, cả ba người họ nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ kỳ quặc.

"...? Có chuyện gì vậy?"

Kaishu cảm thấy không thoải mái với bầu không khí này và hỏi ba người họ.

Sau đó, Yuki và những người khác nhìn nhau rồi nói:

"Không, Kotoha là ai vậy? Đó là con gái à?"

"Cái tên đó là con gái sao?"

"Mày có bạn gái từ bao giờ vậy?" [note60232]

Ba người họ cười gian xảo và hỏi tới tấp.

Trong một khoảnh khắc, Kaishu không hiểu họ đang nói gì. Ban đầu cậu nghĩ đó là trò đùa, nhưng cả ba người họ thực sự không biết Kotoha là ai. Họ hỏi y như lúc Kotoha lần đầu tiên đến lớp.

"Này... các cậu đang nói gì vậy...?"

Kaishu có một linh cảm rất xấu. Đó là một cảm giác khó tả, như bị một cục thịt xấu xí liếm vào lưng, khiến cậu thấy khó chịu. Cảm giác đó bao trùm lấy cậu.

"Này này, Kaishu! Mày giấu bọn tao mà có bạn gái à? Đồ gian xảo. Giới thiệu cho bọn tao đi."

"Kotoha? Cô ấy tên là Kotoha à? Cô ấy học lớp nào? Cô ấy có xinh bằng Mahiru-chan lớp 2 không?"

"Không không, chắc chắn là không thể đẹp bằng Mahiru-chan rồi. Mày gặp cô ấy ở đâu? Mày đã từng đi những nơi có nhiều con gái như vậy à?"

Ba người họ không có vẻ như đang đùa. Họ thật sự không biết Kotoha là ai.

Theo như họ, Kotoha đáng lẽ phải được so sánh ngang hoặc hơn Mahiru-chan. Việc bàn cãi về điều đó là vô nghĩa, và cậu không hiểu tại sao họ lại nêu ra vấn đề này lúc này.

Tuy nhiên, kể từ khi tình trạng này bắt đầu, lại có một điều kỳ lạ khác. Nghĩ lại thì, họ đã không gọi tên Kotoha dù chỉ một lần kể từ sáng nay. Nếu Kaishu đến trường một mình, họ thường sẽ hỏi những câu như "Hôm nay chuyện gì xảy ra với Kotoha-chan vậy?" "Hai người cãi nhau à?" với vẻ tò mò như những phóng viên săn tin đồn vậy. Nhưng hôm nay, họ không hỏi cậu gì cả.

"Này này, chờ đã... Kotoha mà!?"

"Hả? Chuyện gì vậy, Kaishu?"

"Không, là Kotoha! Mizutani Kotoha! Hôm qua trong giờ nghỉ trưa, cô ấy đến đây mà!? Chúng ta đã ăn trưa cùng nhau đấy thôi!"

Kaishu nói với vẻ cực kỳ bức xúc, khiến Yuki và hai người bạn nhìn nhau với vẻ lo lắng.

Rồi đồng thời cả ba người kêu lên "À!"

"A, đúng rồi! Kotoha-chan mà. Đúng rồi đúng rồi."

"Phải, đúng là Kotoha-chan. Cô ấy học năm nhất và là bạn gái của cậu..."

"Ơ, tại sao mình lại quên nhỉ? Một cô gái dễ thương như vậy, chắc chắn không thể quên được sau khi nhìn thấy một lần."

Ba người họ đồng thanh thở dài và có vẻ ngượng ngùng và bối rối.

Từ lúc đó, họ không còn quên về Kotoha nữa. Kaishu đã nói về việc nhặt được mèo hôm qua và hôm nay Kotoha bị cảm, như thể không có gì xảy ra.

Nhưng vào lúc đó, họ thực sự có vẻ đã quên. Lúc đầu, Kaishu nghĩ đó là một trò đùa để trêu chọc cậu, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy đó là trò đùa.

(Cái gì đang xảy ra vậy...? Cả ba người đồng thời quên đi, có chuyện đó sao?)

Ít nhất, từ khi Kotoha lần đầu tiên đến lớp, Yuki và hai người bạn cũng gặp mặt Kotoha hàng ngày. Chuyện ba người cùng lúc quên về Kotoha là điều không thể xảy ra.

(Mà… nếu họ còn nhớ thì cũng được thôi.)

Mặc dù cảm giác rất kỳ lạ, nhưng giờ không còn không khí đó nữa. Họ nói chuyện như bình thường, "Mong Kotoha-chan sớm khỏe lại."

Kaishu tự nhủ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng ba người họ vô tình quên Kotoha cùng lúc. Cậu không còn cách nào khác ngoài tự thuyết phục mình như vậy.

Ngày hôm sau, Kotoha khỏi cảm và đi học bình thường. Yuki và hai người bạn không có vẻ gì nhớ về việc họ đã quên Kotoha hôm qua. Họ nói chuyện với Kotoha như thường lệ, không có gì thay đổi.

Nhưng sự kỳ lạ không dừng lại ở đó. Nó dần dần tăng lên.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến khi cả hai dừng lại ở một cửa hàng thú cưng trên đường đi học về vì muốn mua đồ chơi cho Kyuu-chan. Sau đó, họ vào một quán cà phê.

"Cậu đi một mình à?"

Nhân viên quán hỏi ngay khi nhìn thấy Kaishu.

Mặc dù cả hai đều mặc đồng phục của cùng một trường và cùng vào quán, nhưng nhân viên dường như không nhận ra họ đi cùng nhau.

"Không, hai người."

Kaishu liếc nhìn Kotoha phía sau và trả lời, Nhân viên giật mình, cúi đầu xin lỗi và dẫn cả hai đến một bàn đối diện.

Nếu chỉ có vậy, thì có thể bỏ qua là vì Kaishu và Kotoha không hợp nhau và không ai nghĩ rằng họ sẽ đi uống cà phê cùng nhau. Điều đó chỉ để lại ấn tượng xấu về quán.

Tuy nhiên, khi một nhân viên khác mang nước ra, một sự kỳ lạ khác lại xảy ra. Nhân viên chỉ đặt nước trước mặt Kaishu và nói "Khi nào gọi món, hãy nhấn nút này," rồi định rời đi.

"Này, đợi đã. Quán này làm sao vậy? Từ nãy đến giờ."

"Hả?"

Nhân viên quán cà phê quay lại với vẻ mặt khó hiểu và nghiêng đầu.

"Ở đây có hai người mà, tại sao chỉ đặt nước cho tôi? Đây là cách phục vụ của quán sao? Làm sao các người lại có thể làm vậy?"

Kaishu đương nhiên là cũng bắt đầu tức giận, lời nói đã trở nên thô bạo hơn.

Dù Kotoha bảo "không sao đâu, đừng để ý" để xoa dịu, nhưng cô không thể im lặng được. Nếu chỉ một lần thì còn có thể nhịn được, nhưng lần thứ hai liên tiếp thì không thể chịu nổi. Như thế này chẳng khác gì việc đang phớt lờ Kotoha sao?

"Cái gì? A...! Xin, xin lỗi!"

Ngay lập tức, như thể lần đầu tiên chú ý đến Kotoha, nhân viên cúi đầu và vội vàng mang thêm một ly nước khác. Khi Kotoha cúi đầu, nhân viên lại liên tục xin lỗi: "Thực sự xin lỗi rất nhiều."

Không có vẻ gì là nhân viên có ác ý hay ý đồ xấu, nhưng điều đó càng làm cho Kaishu tức giận hơn. Có lẽ sự bực bội đó của cậu còn kèm theo nỗi lo lắng về Yuki và những người khác từ ngày hôm qua.

"Thôi nào Kaishu-kun đừng giận vì những chuyện như thế này nữa. Em cũng cảm thấy có lỗi đấy."

Nụ cười của Kotoha với Kaishu trông có vẻ gượng gạo, như thể đang chiến đấu với sự lo lắng, đối diện với một nỗi sợ hãi nào đó.

Kaishu không đủ can đảm để hỏi, "tại sao nhân viên lại phớt lờ em", chỉ có thể nói "xin lỗi, anh sẽ cẩn thận hơn".

Nhưng những điều kỳ lạ vẫn tiếp diễn sau đó.

Khi đi trên đường, nhiều lần có người tránh Kaishu mà lại va vào Kotoha. Điều kỳ lạ là sau khi va phải, họ mới nhận ra và vội vàng xin lỗi: "Ơ? À, xin lỗi nhé!" Không có vẻ gì họ cố ý va chạm để gây khó chịu.

Và từ đó trở đi, những điều kỳ lạ như vậy vẫn tiếp tục diễn ra.

Thậm chí đôi khi xảy ra cả trong trường học, khiến nỗi lo lắng vô hình ngày càng lớn trong lòng Kaishu.

Kotoha chỉ cười buồn bã và nói, "Chắc tại em không nổi bật lắm."

Kaishu nghĩ rằng không thể nào như vậy được. Chỉ một thời gian ngắn trước đây, cô ấy đã thu hút mọi ánh nhìn từ người đi đường và các học sinh trong trường. "Cô bé đó học lớp nào thế?", "Cô ấy còn dễ thương hơn cả Mahiru-chan học năm ba đấy."- cô ấy là một học sinh năm nhất rất nổi bật trong trường. Một người như vậy không thể nào lại ít nổi bật được.

Tuy nhiên, Kaishu cũng bắt đầu nhận ra một số điều kỳ lạ rõ ràng hơn.

Cho đến bây giờ Kaishu đã quen biết với Kotoha một cách tự nhiên, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Dù đã ở bên nhau hơn hai tuần, Kaishu vẫn không biết Kotoha học lớp nào của năm nhất. Thêm vào đó, cậu chưa từng thấy cô dành thời gian với các học sinh năm nhất khác.

Mặc dù cô ấy là một cô gái xinh đẹp và nổi bật, không ai biết gì về Kotoha. Ngay cả Yuki, người luôn thu thập thông tin về các cô gái nhanh nhất, cũng không biết gì về cô ấy.

Không chỉ có thế. Kotoha không bao giờ mang sách giáo khoa về nhà, ngay cả trước kỳ thi, và cô ấy vẫn thường đọc tiểu thuyết mà không quan tâm đến kỳ thi.

Và còn những cuốn tiểu thuyết đó. Thông tin về những cuốn tiểu thuyết của cô ấy có chút muộn màng. Dù cô ấy thích đọc sách, nhưng cô ấy lại không biết về những cuốn sách mới ra mắt, hoặc đọc cùng một cuốn sách mà không biết kết thúc của nó. Cô ấy không biết gì về những cuốn sách phát hành trong một hoặc hai năm qua, như thể thông tin đó đã bị lãng quên.

Điều này cũng áp dụng cho phim ảnh. Dù không ngoa khi nói tác phẩm là hit quốc dân nhưng cô vẫn ngạc nhiên và thắc mắc: "Chờ đã, tác phẩm này được chuyển thể thành phim à?" Dù đi học hay không, thông tin này sẽ chắc chắn lọt vào mắt cô ấy nếu cô ấy nhìn vào điện thoại thông minh của mình.

Ngoài ra, còn có những điểm đáng ngờ khác.

Trước hết, một cô gái xinh đẹp ở tuổi học sinh cao trung không về nhà trong hai tuần mà không có bất kỳ liên lạc nào từ cha mẹ cô ấy là điều kỳ lạ. Bình thường, cha mẹ sẽ liên lạc với trường học hoặc lo lắng, thậm chí có thể nộp đơn tìm kiếm. Có thể Haruko đã liên lạc với cha mẹ của Kotoha, nhưng nếu vậy, bà sẽ nói chuyện với con trai mình là Kaishu. Nếu không, đây thật sự là một trường hợp bỏ rơi hoàn toàn.

Không, nếu bị bỏ rơi thì vẫn còn đỡ. Mặc dù giữa mùa hè, cô ấy không về nhà để lấy đồng phục mùa hè, và thậm chí không quay về để lấy điện thoại thông minh, thứ không thể thiếu đối với học sinh trung học hiện nay. Có thể cô ấy ghét việc phải về nhà đến mức đó, nhưng điều này có gì đó kỳ lạ.

"...Em nghĩ là không thể về được."

Lời nói của Kotoha chợt hiện lên trong đầu cậu.

Đó là vào ngày họ hẹn hò lần đầu tiên. Trước khi về nhà, họ đã ghé qua công viên nơi họ gặp nhau lần đầu. Khi cậu hỏi cô có cần về nhà không, cô đã trả lời như vậy.

Và cô còn nói thêm:

"Không thể về được, nên em chắc chắn... đang ở đây."

Cậu cảm thấy rùng mình.

Lúc đó, cậu nghĩ cô chỉ không muốn về nhà vì lý do tâm lý.

Nhưng nếu không phải là lý do tâm lý mà là lý do vật lý thì sao? Nếu cô ấy không thể về nhà vì lý do vật lý, thì những hiện tượng này cũng có thể được giải thích.

(Điều đó không thể nào… lẽ ra phải tồn tại, không thể nào như vậy được.)

Kaishu tự phủ nhận suy nghĩ của mình.

Cậu không thể tin vào những điều phi thực tế như vậy. Dù có yêu thích tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và giả tưởng đến đâu, đó chỉ là những câu chuyện hư cấu. Chúng không thể xảy ra trong thực tế.

(Giả tưởng… sao?)

Từ "giả tưởng" làm Kaishu nhớ lại cuộc trò chuyện với Kotoha. Đúng vậy, cô ấy đã từng hỏi cậu một câu hỏi sử dụng từ "giả tưởng" đó.

Đó là ngay trước khi họ nói về việc về nhà hay không. Cô ấy đã bất ngờ hỏi:

"Em có thể hỏi một câu hỏi hơi mang tính giả tưởng được không?"

Và cô ấy đã hỏi:

"Nếu một ngày nào đó tỉnh dậy, anh thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thời đại cũng khác đi một chút... không có gì để dựa vào thì anh sẽ làm gì?"

Nhớ lại câu hỏi đó, Kaishu rùng mình.

Những lời nói kỳ quặc và những thông tin rời rạc của Kotoha từ trước đến nay, những sự kiện đột ngột bị lãng quên hoặc biến mất, dường như đều liên kết với nhau.

Đó là—

(Khoan đã! Bình tĩnh nào, Kaishu. Mày đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi... chuyện đó không thể xảy ra được.)

Kaishu cố gắng phủ nhận khả năng mà mình sắp nghĩ tới.

Không thể có chuyện người đứng trước mặt cậu thực sự không tồn tại. Điều đó không thể xảy ra.

Hơn nữa, cậu đã từng nắm tay Kotoha và hôm trước cậu còn ôm cô ấy trong dòng sông. Kaishu đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cảm giác rõ ràng của cô ấy. Cô ấy không thể nào không tồn tại.

(Không sao đâu, đó chỉ là lo lắng vô căn cứ của mình. Là ảo tưởng thôi. Chắc chắn là như vậy.)

Cách duy nhất để chứng minh với bản thân rằng những suy nghĩ của cậu chỉ là lo lắng vô căn cứ và ảo tưởng

Đó là về việc xác nhận rõ ràng sự tồn tại của cô ấy. Mizutani Kotoha là ai? Cô ấy học lớp nào? Và nhà cô ấy ở đâu?

Có thể điều này sẽ khiến cậu trông giống như một kẻ theo dõi, nhưng thực tế cậu không hề theo dõi hay rình mò. Hơn nữa, cô ấy đang ở trọ tại nhà của Kaishu. Cậu sẽ không trở thành một kẻ theo dõi.

Nếu lo lắng vô căn cứ và ảo tưởng thì đó là điều tốt nhất nên làm. Kaishu chỉ muốn xua tan sự bất an này mà thôi.

Chiều hôm đó, Kaishu nói dối rằng còn bài tập phải hoàn thành để Kotoha về nhà trước. Nói rằng không có cảm giác tội lỗi là nói dối, nhưng nếu sự lo lắng của cậu được xua tan, cậu sẽ giải thích mọi chuyện và xin lỗi Kotoha một cách đàng hoàng. Sau khi xác nhận Kotoha đã về trước, Kaishu đi đến phòng giáo viên.

Cậu suy nghĩ cách để tìm hiểu thông tin về học sinh lớp dưới, nhưng việc đi từ lớp này sang lớp khác hỏi trong giờ nghỉ hay giờ ăn trưa sẽ quá lộ liễu. Điều đó sẽ khiến người khác nghi ngờ, và tệ hơn, có thể sẽ bị gọi vào phòng giáo viên. Với Kaishu, người đang cân nhắc việc xin học bổng, đó là điều cần tránh.

Vì vậy, cậu quyết định đi thẳng đến phòng giáo viên. Cậu nghĩ rằng cách tốt nhất là tìm giáo viên chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm của các lớp năm nhất và hỏi về Mizutani Kotoha.

Kaishu cũng nghĩ đến việc hỏi trực tiếp Kotoha, nhưng cậu cảm thấy cô ấy sẽ khéo léo lảng tránh. Thực tế, trong hai tuần qua, mỗi lần cậu cố gắng hỏi về cô ấy, cô ấy đều thay đổi chủ đề hoặc lảng tránh câu hỏi. Ngay cả khi cô ấy nói cho cậu biết lớp của mình, cũng không chắc điều đó là sự thật.

Kaishu không muốn nghi ngờ Kotoha. Nhưng cậu không thể không cảm thấy lo lắng. Sự hiện diện của cô ấy như một lỗ hổng lớn, khiến cậu lo lắng rằng cô ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Nếu cậu có thể phủ nhận sự lo lắng ngớ ngẩn này, thì đó là điều tốt nhất. Thực ra, Kaishu muốn Kotoha phủ nhận nó. Cậu muốn cô ấy mắng mình vì đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.

Nhưng──

"Mizutani Kotoha? Không, trong lớp tôi không có học sinh đó."

"Không phải lớp tôi."

"Hử? Có học sinh nào tên đó ở năm nhất không nhỉ?"

Những lời phát ra từ các giáo viên đều khẳng định sự lo lắng vô căn cứ của Kaishu.

Các giáo viên chủ nhiệm chỉ đảm nhận một lớp, nhưng họ cũng dạy các lớp khác. Thật khó tin rằng không ai nhớ đến Kotoha với ngoại hình nổi bật như vậy.

"Ồ, Takigawa! Lâu quá không gặp. Có chuyện gì thế?"

Cuối cùng, Kaishu đến gặp Suzumoto Kouchi, giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu khi còn học năm nhất. Ông là giáo viên dạy toán, rất được học sinh yêu mến và có mối quan hệ rộng rãi.

Đối với Kaishu, đây là hy vọng cuối cùng. Nếu ông cũng không biết gì về Kotoha, thì thật sự không ai biết về cô ấy.

"Thầy hiện đang làm giáo viên chủ nhiệm lớp năm nhất đúng không ạ?"

"Ừ, đúng vậy. Thầy thường làm chủ nhiệm lớp năm nhất."

Không biết vì lý do gì, Suzumoto cười lớn và thêm vào.

"Trong lớp thầy có học sinh nào tên là Mizutani Kotoha không ạ? Cô ấy có mái tóc dài và đẹp, là một cô gái nhỏ nhắn và dễ thương."

"Hửm? Gì vậy, Takigawa? Em là người nghiêm túc mà lại để mắt đến một cô gái lớp dưới sao? Nghe nói em đang nhắm đến học bổng đại học quốc gia, đâu có thời gian để mơ mộng về con gái chứ."

"…Chỉ cần cho em biết cô ấy có ở lớp thầy không thôi!"

Kaishu hét lớn hơn cả mong đợi của mình.

Điều đó làm các giáo viên khác ngạc nhiên, khiến phòng giáo viên im lặng trong giây lát. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kaishu và Suzumoto.

"E-em xin lỗi…"

Kaishu ngay lập tức cúi đầu xin lỗi vì đã gây ra sự chú ý.

Các giáo viên, sau khi thấy phản ứng của cậu, thở dài và quay lại với công việc của mình như muốn nói "Lại chuyện gì đây."

"À, xin lỗi. Có lẽ, trêu chọc trong trường hợp này là không nên sao? Ừm, Mizutani Kotoha phải không? Có học sinh nào tên đó nhỉ..."

Suzumoto lúng túng nói, rồi cẩn thận rà soát từng cái tên trong danh sách lớp.

Kaishu nín thở theo dõi, nhưng ngón tay của Suzumoto không dừng lại ở bất kỳ cái tên nào.

"Hmm, không có học sinh đó trong lớp thầy."

Suzumoto đóng cuốn danh sách lại và thốt lên những lời đầy tuyệt vọng đối với Kaisuke.

"Vậy... sao..."

Kaishu cố gắng nói ra những lời đó, cúi đầu và chuẩn bị rời khỏi phòng. Lúc đó, Suzumoto gọi cậu lại, "Chờ đã."

Khi Kaishu yếu ớt quay lại, thấy Suzumoto đang khoanh tay và thở dài. Có lẽ vì thấy Kaishu quá thất vọng, ông không thể bỏ mặc.

"Em vừa hỏi cùng câu hỏi với tất cả giáo viên chủ nhiệm năm nhất, nhưng cô bé đó thật sự là học sinh năm nhất chứ?"

"Cô ấy đeo dải ruy băng màu xanh, nên em nghĩ là học sinh năm nhất..."

"Mizutani Kotoha, phải không? Tóc dài, dáng mảnh khảnh... lại còn xinh đẹp nữa. Nếu vậy, lẽ ra thầy phải nhớ ra chứ nhỉ..."

Suzumoto ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. Dường như hy vọng cũng đang tàn dần.

"Thầy có nghĩ đến học sinh nào không, thầy Hosoda?"

Ngay khi Kaishu sắp từ bỏ và rời khỏi phòng, Suzumoto hỏi Hosoda, giáo viên môn sinh học ngồi cạnh.

Dù Hosoda không phải là giáo viên chủ nhiệm năm nhất, nhưng vì chỉ có một giáo viên dạy sinh học trong trường, nên ông ấy dạy tất cả các lớp. Có lẽ ông ấy sẽ nhớ ra ai đó.

"Không... tôi không nhớ có học sinh nào như vậy... Tóc đen và tên là 'Kotoha' à? Cái tên đó, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi."

"Thật sao!?"

Lần đầu tiên có một tia hy vọng lóe lên, Kaisuke không thể không ngẩng đầu lên.

Hosoda nhíu mày, dùng ngón tay xoa trán và lẩm bẩm.

Có lẽ họ đã đổi họ. Nhớ lại, hoàn cảnh gia đình của Kotoha có vẻ phức tạp. Có thể sau khi nhập học, cha mẹ cô ấy đã tái hôn.

"Suzumoto-sensei, thầy không nhớ à? Một học sinh năm nhất tên 'Kotoha', tóc đen và rất xinh đẹp... hai năm trước, nhớ không?"

"A, đúng rồi! Có đấy. Vậy là đã hai năm trôi qua rồi à."

Hai giáo viên gật đầu đồng ý, dường như đã nhớ ra.

Hai năm trước—từ đó khiến trái tim Kaishu đập mạnh. Cậu cảm thấy một dự cảm vô cùng tồi tệ, chưa từng có trước đây.

"Hai năm trước, có chuyện gì xảy ra sao...?"

Kaishu hỏi, cố gắng kiềm chế giọng nói không run rẩy.

"À, Takigawa có lẽ không nhớ. Lúc các em nhập học, có một học sinh như vậy. Một cô gái có những đặc điểm mà em nói, tên là 'Kotoha'."

"Em ấy là một học sinh rất giỏi. À, tên họ của em ấy là gì nhỉ?"

"Ờ... ừ, đúng rồi. Yuzuki. Yuzuki Kotoha. Thành tích đầu vào rất tốt, và trong bài kiểm tra năng lực tháng Tư cũng đứng nhất. Em ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý."

Hai giáo viên trao đổi với nhau, dường như hoài niệm và tiếc nuối.

Yuzuki Kotoha— đó là cái tên mà Kaishu không nhớ. Nhưng, vì lý do nào đó, cậu không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng từ cuộc trò chuyện này. Cậu cảm thấy trực giác đang dẫn bản thân đến với sự thật.

Kaishu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, chờ đợi kết thúc của cuộc trò chuyện này.

Và những lời nói tiếp theo khiến cậu rơi vào tuyệt vọng một lần nữa.

"Nhưng thật đáng thương. Ngay sau khi nhập học, đã gặp tai nạn."

"Cái gì—!?"

Từ "tai nạn" khiến ký ức của Kaishu lóe lên.

Đúng vậy, vào cuối tháng Tư hai năm trước, trước khi tuần lễ vàng bắt đầu. Cậu nhớ đã nghe câu chuyện về một bạn nữ cùng lớp gặp tai nạn ngay sau khi nhập học. Yuki đã bàn tán về một cô gái xinh đẹp gặp tai nạn.

Cùng lúc đó, Kaishu nhớ lại ngày đầu tiên gặp Kotoha. Khi cậu hỏi tên cô, cô đã nói:

"Tên em? Ừm, Yuzu—không, ừm..."

Đúng vậy, cô đã bất chợt nói "Yuzu" rồi sửa lại ngay.

Kaishu nhớ đã tự hỏi tại sao cô lại nhầm tên mình một cách bất thường như vậy. Và thêm một điều nữa. Khi Kotoha lần đầu tiên đến lớp của Kaishu, một cô gái cùng lớp đã hỏi "Em ấy có chị gái không?"

Khi cậu trả lời là không biết, cô gái đó nói:

"Chỉ là tớ nhớ rằng hồi năm nhất có một cô gái rất giống em ấy. Chỉ nghĩ vậy thôi."

Từ những mảnh ghép không tự nhiên nổi lên từ trước, tất cả đều khớp lại với nhau một cách hoàn hảo. Những thông tin về Kotoha trong một hai năm gần đây mà cô ấy không biết, việc không có đồng phục mùa hè, không thể về nhà, tất cả đều được giải thích bằng sự thật này.

"Cô ấy... cô ấy giờ sao rồi? Không lẽ, cô ấy đã chết rồi sao?"

Kaishu cất lời trong tuyệt vọng.

Nếu điều này được khẳng định, cậu thực sự không biết phải làm gì tiếp theo. Mặc dù cậu đã nghĩ vậy, nhưng không thể không hỏi.

Tuy nhiên, trước câu hỏi của Kaishu, Suzumoto cười phá lên và nói: "Này này, em thật là thiếu lịch sự," rồi sau đó Hosoda tiếp lời:

"Cô ấy vẫn còn sống. Nhưng mà, từ khi tai nạn xảy ra, em ấy vẫn trong trạng thái hôn mê."

*

Kaishu đứng trước một ngôi nhà, trên bảng tên ghi "Yuzuki". Đúng vậy, đây là nhà của "Yuzuki Kotoha".

Sau khi nghe câu chuyện từ Suzumoto và Hosoda, Kaishu đã nói dối hết mức có thể để có được địa chỉ nhà của cô ấy. Cậu đã bịa ra đủ thứ chuyện như mình có một món nợ với cô ấy, muốn trả ơn, và cần phải nói lời cảm ơn. Việc cậu hỏi về một người với tên khác "Mizutani Kotoha" và việc cậu đã hỏi các giáo viên chủ nhiệm lớp một, nếu bị hỏi thêm, sẽ không có hồi kết, nhưng cậu đã nói dối đến mức họ không thể hỏi thêm.

Cuối cùng, mặc dù Suzumoto miễn cưỡng nói: "Thật ra điều này không tốt lắm," nhưng vì sự tuyệt vọng của Kaishu, ông đã cảm thương và cung cấp địa chỉ của Yuzuki Kotoha. Có lẽ vì Kaishu quá khẩn thiết mà ông ấy đã cảm thấy thương hại.

Sau khi hít thở sâu vài lần, Kaishu nhấn chuông. Ngay lập tức, một giọng nữ vang lên từ trong nhà: "Vâng?" Đó có thể là mẹ của Kotoha. Giọng bà nghe rất dịu dàng.

"À... chuyện đó... không, cháu là bạn cùng lớp với Yuzuki Kotoha."

Kaishu nói những lời đã chuẩn bị trước.

Đây cũng là một lời nói dối hoàn toàn. Kaishu và Kotoha không phải là bạn cùng lớp vào thời điểm đó, thậm chí cậu còn không biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Chỉ là, vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn rằng "Yuzuki Kotoha" và "Mizutani Kotoha" là cùng một người. Cơ bản là, những câu chuyện của các giáo viên và cảm giác bất an mà Kaishu có trước đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, bây giờ có thể xác nhận điều đó. Dù cầu mong rằng không phải như vậy, Kaishu gần như chắc chắn về điều đó.

Khi nói mình là bạn cùng lớp của Kotoha, mẹ của Yuzuki Kotoha đã ngạc nhiên nhưng vẫn mời vào nhà. Bà ấy còn cẩn thận pha trà và đưa bánh kẹo nữa. Thật sự là một người tốt.

Ngay khoảnh khắc ngồi trong phòng khách và nhìn quanh căn phòng, Kaishu gần như chắc chắn đây là nhà của Kotoha.

Những vật dụng và đồ trang trí trong nhà giống hệt những thứ đã xuất hiện trong nhà cậu vài tuần qua. Điều này hoàn toàn khớp với sở thích của Kotoha. Thậm chí có những món giống y hệt, chắc hẳn là cô ấy rất thích.

Cả mùi hương và không khí trong phòng cũng giống với những gì mà cậu cảm nhận được từ cô ấy.

"Không ngờ là con gái cô lại có bạn trai."

Người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt giống Kotoha nói. Đôi mắt xanh biếc có lẽ là di truyền từ mẹ.

Tên bà ấy là Yuzuki Akiho. Akiho trông trẻ hơn Haruko một chút, và cũng có vẻ hiền hậu giống Kotoha. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài đó, khuôn mặt bà ấy có vẻ tiều tụy khá nhiều.

"Ngay sau khi nhập học, cháu đã nói chuyện với cô ấy một chút và được cô ấy giúp đỡ trong việc học. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy..."

Cậu bịa ra những lời nói dối đã suy nghĩ trước khi đến đây. Từ khi bắt đầu tìm hiểu về Kotoha, Kaishu đã chất chồng nhiều lời nói dối, nhưng lần này là không thể tránh khỏi.

"Vậy... Sao bây giờ lại đến tìm? Đã hai năm trôi qua rồi. Cô không ngờ vẫn còn người nhớ đến con bé..."

Không chút nghi ngờ, Akiho ngồi xuống trước mặt Kaishu.

Dù trông có vẻ tiều tụy, nhưng rõ ràng bà rất vui khi Kaishu đến thăm. Từ biểu cảm của bà, cậu cảm nhận được niềm vui thật sự, khiến cậu cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối.

"Tối qua... cô ấy đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của cháu. Vì vậy, cháu không thể ngồi yên được nữa, nên đã hỏi địa chỉ của giáo viên ở trường và đến đây."

"Ôi, con bé...!"

Akiho rạng rỡ hẳn lên.

Cậu không chắc đó có phải là giấc mơ hay thực tế, nhưng phần sau của câu chuyện thì cậu không nói dối.

"À... nếu có thể, cô có thể cho cháu xem ảnh của Kotoha-san được không? Đã lâu rồi nên cháu nhớ không rõ khuôn mặt cô ấy."

"Được chứ! Đợi chút nhé."

Sau đó, bà lấy điện thoại di động ra và cho cậu xem thư mục ảnh. Thư mục đó tên là "Kotoha", có vẻ như đó là nơi dành riêng cho ảnh của con gái.

Khi nhìn vào bức ảnh đầu tiên hiện lên, Kaishu thở dài một hơi. Cảm giác như toàn bộ sức lực trong cơ thể bị rút cạn.

(Ừm... đúng là như vậy.)

Thầm thở dài trong lòng với cảm giác giống như sự cam chịu, cậu nhìn kỹ lại bức ảnh hiển thị trên chiếc điện thoại di động lần nữa.

Đó là bức ảnh từ buổi lễ nhập học hai năm trước. Lễ nhập học của trường cao trung Kaihin Hosei mà Kaishu cũng theo học, với ngày tháng giống với ngày cậu nhập học.

Bên cạnh tấm bảng lớn có chữ "Lễ Khai Giảng", có một nữ sinh đứng.

Mái tóc dài, đẹp và bóng mượt, nụ cười e thẹn nhưng đáng yêu giống như một người mẫu...

Không thể nhầm lẫn, đó chính là cô gái mà cậu biết rất rõ. Không chỉ là quen biết, chắc chắn cô ấy vẫn đang ở nhà, chơi đùa với chú mèo con và chờ cậu về.

Đúng vậy... người phụ nữ tự xưng là Mizutani Kotoha thực chất chính là Yuzuki Kotoha.

"...Nếu không phiền, cô có thể kể cho cháu nghe về Kotoha được không?"

"À... Vì cô ấy gặp tai nạn trước khi chúng cháu trở nên thân thiết... Thực ra, có nhiều điều cháu không biết về cô ấy. À, tất nhiên, nếu cô không phiền thì..."

"Không phiền gì đâu...! Cảm ơn cháu vì đã nhớ đến con gái cô và muốn biết thêm về nó..."

Đôi mắt Akiho ngấn nước, vội vàng cúi mặt và lau mắt bằng khăn tay.

Kaishu tự hỏi liệu cậu có làm bà ấy đau lòng không, nhưng không phải vậy. Mẹ của Kotoha thực sự rất vui vì điều đó.

Sau đó, Akiho bắt đầu kể về con gái mình. Kotoha mà Akiho kể là một cô gái nhút nhát và dè dặt hơn nhiều so với Kotoha mà Kaishu biết. Ít nhất, không có sự mạnh mẽ hay táo bạo như những gì cô ấy đã thể hiện với cậu.

Dù có ngoại hình nổi bật, tính cách của cô ấy lại hiền lành và khiêm tốn. Thành tích học tập xuất sắc, và trong thời gian học sơ trung, cô ấy được nhiều bạn nam mến mộ nhưng vì tính cách nhút nhát nên không có bạn trai. Thay vì sống trong thực tế, Kotoha thích đắm chìm trong thế giới sách vở. Cô ấy thích đọc đủ loại sách và thường nói rằng trò chuyện với bạn cùng lớp không thú vị. Cô cũng rất thích xem phim và thường dẫn Akiho đi xem phim mới ra mắt, Akiho kể lại với sự nhớ nhung.

"Vậy là cô ấy thích ở trong nhà."

"Ừ. Nhưng lại giỏi bơi lội. Khi còn học tiểu học, con bé từng giành chức vô địch trong một cuộc thi bơi lội."

"Ồ, thật bất ngờ. Cháu luôn nghĩ rằng các cô gái yêu văn chương thường không giỏi thể thao. Thật là tài giỏi, Kotoha-san có thể làm được mọi thứ."

Dù tỏ ra ngạc nhiên, trong lòng Kaishu tự nghĩ, có gì đáng ngạc nhiên đâu.

Nếu không giỏi bơi lội, Kotoha sẽ không lao vào dòng nước xiết để cứu mèo con. Tuy vậy, đó là lần đầu tiên cô ấy bơi trong khi ôm mèo, và suýt nữa đã bị đuối nước.

"Con bé cũng rất thích mèo và luôn muốn nuôi một con..."

"Vậy cô không cho nuôi sao?"

"Không... Cô bị dị ứng nặng với mèo nên không thể nuôi được."

Nghe vậy, Kaishu chợt hiểu ra. Giờ đây, Kotoha đang thực hiện ước muốn đó.

"Chỉ là, bây giờ nghĩ lại..."

"Sao ạ?"

"Không, cô nghĩ rằng... Giá mà mình chịu đựng được dị ứng, thì đã cố gắng nuôi mèo cho con bé... Cô thật sự rất hối hận."

Biểu cảm của Akiho, người trước đó rất vui khi kể về con gái, bỗng chốc trở nên u ám. Bà cúi đầu và đôi vai run lên một chút.

"Có chuyện gì vậy ạ...?"

"Không, xin lỗi... Thực ra..."

Gần đây, tình trạng của con gái cô không tốt lắm── Akiho nói tiếp, giọng nghẹn ngào.

Trái tim Kaishu như thắt lại, một cảm giác lo lắng bao trùm lên ngực cậu.

Tình trạng của Kotoha xấu đi từ hai tuần trước. Vốn đã ở trong trạng thái hôn mê, nhưng gần đây cô không có phản ứng gì và có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, theo lời giải thích của bác sĩ.

"Thế nghĩa là..."

"Đúng vậy... Họ nói rằng có lẽ không còn hy vọng hồi phục nữa."

"Không thể nào..."

Khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, sức lực trong tay Kaishu hoàn toàn rời bỏ cậu. Đây là lần thứ mấy cậu phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng này trong ngày hôm nay? Cậu muốn hét lên rằng đã quá đủ rồi.

Trước đây, khi nói chuyện với Kotoha, cậu luôn nhận được phản ứng gì đó từ cô. Nhưng giờ đây, phản ứng đó ngày càng mờ nhạt. Và rồi, hai tuần trước, những phản ứng đó hoàn toàn biến mất... Đúng vào thời điểm Kaishu và Kotoha gặp nhau lần đầu tiên.

"Bác sĩ bảo cô phải suy nghĩ kỹ..."

"Suy nghĩ kỹ... về điều gì ạ?"

"Về việc có nên tiếp tục điều trị kéo dài sự sống hay không..."

Akiho cố tình né tránh từ ngữ. Bác sĩ cũng đã nói bóng gió về điều này.

Vấn đề về điều trị kéo dài sự sống và cái chết nhân đạo là một vấn đề rất nhạy cảm trong y học hiện đại. Quan điểm về sự sống và cái chết khác nhau tùy thuộc vào từng bác sĩ, chưa kể đến những vấn đề về tôn giáo.

Tuy nhiên, kéo dài sự sống không chỉ đơn giản là việc chi trả viện phí. Để duy trì sự sống, cần phải cung cấp ít nhất là nước và dinh dưỡng, cũng như các thiết bị hỗ trợ sự sống. Điều này đặt một gánh nặng lớn lên người giám hộ. Không phải lúc nào cũng có thể duy trì sự sống chỉ vì mong muốn đó.

"Con bé từng nói rằng khi vào cao trung, con bé muốn sống một tuổi trẻ thật sôi động. Không chỉ đọc sách, mà còn muốn vui chơi, yêu đương và trải nghiệm nhiều điều hơn nữa... Nhưng tại sao lại là con bé..."

Akiho che mặt bằng hai tay và lặng lẽ khóc.

Kaishu không thể nói bất cứ lời an ủi nào. Không, thực ra cậu đang suy nghĩ về một điều khác.

Tại sao Kotoha lại xuất hiện trước mặt Kaishu sau khi cô rơi vào tình trạng đó? Câu trả lời có thể nằm trong những lời vừa nói của Akiho.

Sự tiếc nuối, hối hận── và nỗ lực cuối cùng để xóa bỏ chúng. Có lẽ Kotoha xuất hiện vào ngày hôm đó là vì những lý do như vậy. Cô có thể đã nhận ra rằng ý chí và cái tôi của mình sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa, và cô đang cố gắng chống lại số phận lần cuối cùng.

Tất nhiên, không có bằng chứng chắc chắn nào cho điều đó. Kaishu thậm chí không biết liệu Kotoha có nhận thức được tình trạng của mình hay không.

Nhưng nếu điều đó là sự thật, thì người duy nhất có thể xóa bỏ sự tiếc nuối của cô── có lẽ chỉ là cậu.

Trong một lúc, Akiho lặng lẽ khóc. Chắc hẳn, bà đã luôn khóc một mình như thế này. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Kaishu có thể hiểu được tại sao bác sĩ lại đề nghị điều đó. Có lẽ, bác sĩ muốn nói rằng bà nên sống cho chính mình.

Kaishu không thể nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tách trà trên bàn. Cậu biết rằng bất kỳ lời nào cũng không thể an ủi được, và dù có chuẩn bị lời nào thì cũng không thể làm dịu đi nỗi lòng của chính cậu.

"Takigawa-san, đúng không...?"

Sau một lúc, Akiho dường như đã bình tĩnh lại và bất ngờ nói.

"Nhờ có cháu... mà cô đã quyết định được rồi."

"Ơ?"

Quyết định gì? Tại sao mình lại liên quan đến quyết định đó? Kaishu hoàn toàn không hiểu.

Cậu chờ đợi bà nói tiếp. Nếu bà nói về quyết định mà cậu không mong muốn, cậu cũng không biết phải phản ứng thế nào. Cậu không chắc mình có quyền ngăn cản hay không. Nhưng cậu chỉ mong đó không phải là quyết định tồi tệ nhất.

Sau một khoảng thời gian im lặng, Akiho tiếp tục nói.

"Nếu vẫn còn người nhớ đến con bé... Nếu vẫn còn một tia hy vọng, cô sẽ tin tưởng vào con bé đến cùng... Cô đã nghĩ như vậy."

"Vậy ạ."

Kaishu thở phào nhẹ nhõm. Đó là một hơi thở đầy sự an ủi.

Nếu đúng vào lúc tìm ra câu trả lời lại kết thúc mọi thứ, thì thật là không chịu nổi. Cậu là người duy nhất biết rằng ý thức và bản ngã của Kotoha vẫn còn.

Vậy thì, vẫn còn những việc có thể làm. Ít nhất, cậu muốn cố gắng hết sức mình, giống như Kotoha.

"À, Takigawa-san. Cô có thể hỏi cháu một câu không?"

"Vâng, điều gì vậy ạ?"

"Takigawa-san có cảm tình với con gái cô... Kotoha không?"

Hơi thở của Kaishu nghẹn lại trong giây lát trước lời nói đó. Cậu cảm thấy tương lai của mình sẽ thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào câu trả lời cho câu hỏi này.

Nhưng câu trả lời của cậu đã có sẵn. Chính vì có câu trả lời này mà cậu đã đến được đây.

Kaishu hít một hơi sâu rồi nhìn thẳng vào mặt Akiho.

"Vâng... Cháu thích Kotoha-san. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Cậu nói rõ ràng để tự khích lệ và để có quyết tâm. Akiho mỉm cười vui vẻ và nói "Ồ, thật sao".

Đúng vậy, đó chắc chắn là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Ngay khoảnh khắc Kaishu nhìn thấy cô ấy một mình dưới mưa trong công viên vào buổi tối, một cô gái dường như tách biệt khỏi thế giới thực, cậu đã rơi vào lưới tình.

Cậu muốn bảo vệ cô gái mong manh ấy── chắc chắn là cậu đã nghĩ như vậy. Đó là lý do cậu không thể bỏ rơi cô ấy vào đêm hôm đó.

Hơn nữa, cậu tin rằng lời thổ lộ này cũng sẽ là điểm tựa cho Akiho. Nếu biết rằng có người khác cũng đang chờ đợi con gái mình trở về giống như mình, bà ấy sẽ có thêm động lực. Thực ra, bà ấy cần phải có động lực đó. Vì Kotoha, người vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

Sau khi trò chuyện thêm một chút, Kaishu rời khỏi nhà Yuzuki. Trên tay cậu là tờ giấy ghi tên bệnh viện và số phòng bệnh.

"Chút nữa cô định đến bệnh viện, cháu có muốn cùng đi thăm không?"

Akiho đã hỏi cậu như vậy sau cuộc trò chuyện.

Kaishu phân vân. Cậu thực sự muốn gặp Kotoha, nhưng cùng lúc đó, cậu có một dự cảm xấu.

Nếu cậu gặp thân xác thật của Kotoha, liệu cô gái ở nhà có biến mất không? Liệu cậu có quên mất Kotoha như Yuki và những người khác không? Cậu lo lắng về điều đó.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Kaishu đã từ chối.

Kotoha mà cậu biết bây giờ không phải là "Kotoha đó". Vậy thì, trước tiên cậu sẽ làm cho "Kotoha mà cậu biết" hạnh phúc. Đó là quyết định của cậu.

Kaishu trả lời rằng cậu chưa sẵn sàng. Đây cũng là sự thật. Cậu chưa sẵn sàng để gặp thân xác thật của cô.

Akiho nghe câu trả lời của cậu, rồi viết lại một ghi chú và đưa cho cậu.

"Khi nào cảm thấy sẵn sàng, hãy đến thăm con bé nhé. Cô chắc chắn con bé sẽ rất vui."

Kaishu đáp lại, "Một ngày nào đó, nhất định."

Sau khi rời khỏi gia đình Yuzuki một lúc, cậu lấy từ trong túi ra một quyển sách mới. Tiêu đề của cuốn sách là "Ký ức trong góc khuất", nguyên tác của bộ phim mà cậu và Kotoha đã cùng xem trước đây. Trước đó cậu đã đọc quyển sách này ở thư viện, nhưng bây giờ cậu mua một bản mới để đọc lại.

Cậu cẩn thận kẹp tờ ghi chú của Akiho vào giữa cuốn sách.

(Để ở đây thì chắc là không mất được.)

Kaishu đóng sách lại, rồi đặt nó trở lại vào túi.

Khi nào cảm thấy sẵn sàng, cậu sẽ mở lại cuốn sách này. Đó sẽ là lúc cậu gặp lại Kotoha thật sự.

Cậu đi bộ về nhà với tâm trạng u ám.

Sự thật được hé lộ nhanh chóng và dễ dàng hơn cậu dự đoán. Nhưng liệu biết được điều này có phải là tốt không?

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu cậu.

Niềm vui mà cậu đã cảm nhận suốt mấy tuần qua, thứ đã làm cho cuộc sống của cậu trở nên có ý nghĩa── đó lại là một điều không có thật. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tin được.

Nhưng cậu không thể không tin. Kotoha hiện tại sống cùng với cậu, Mizutani Kotoha, chính là Yuzuki Kotoha, người đã rơi vào trạng thái hôn mê sau một tai nạn hai năm trước. Điều đó đã rõ ràng từ câu chuyện của giáo viên và lời kể của mẹ Kotoha.

Và cô ấy vẫn đang ngủ, chiến đấu với ý thức và cái tôi của mình đang dần biến mất. Cô ấy đang cố gắng giữ lại bản thân mình một cách tuyệt vọng.

(Được biết những điều này rồi… mình phải làm sao đây!)

Nếu là nhân vật chính trong thế giới giả tưởng, có lẽ cậu sẽ thức tỉnh một năng lực nào đó và cứu được cô ấy. Có lẽ cậu sẽ tạo nên một phép màu.

Tuy nhiên, Kaishu chỉ là một con người. Cậu không phải là thần cũng không có năng lực đặc biệt gì. Cậu không có cách nào cứu được ý thức đang dần biến mất của cô ấy, cũng không có phép màu nào để đánh thức nàng công chúa ngủ trong rừng.

Cuối cùng, cậu về đến trước nhà mà không biết phải làm gì hay nên làm gì. Cậu cũng không thể sắp xếp lại cảm xúc của mình, cũng không thể chấp nhận thực tại.

Gặp Kotoha trong tình trạng này, mình phải đối mặt với cô ấy như thế nào?

Tuy nhiên, vì sau giờ tan học cậu đã đến phòng giáo viên và hỏi han từng giáo viên chủ nhiệm của năm nhất, sau đó còn ghé thăm nhà của Kotoha, nên bây giờ đã khá muộn. Nếu về muộn hơn nữa, có lẽ Kotoha sẽ lo lắng.

Kaishu thở dài một cái rồi dùng lòng bàn tay tự vỗ vào hai má của mình.

(Tỉnh táo lại đi, Takigawa Kaishu. So với mày, Kotoha còn khó khăn hơn nhiều. Nếu cô ấy vẫn chưa từ bỏ, thì mày từ bỏ sao được)

Tự nhắc nhở bản thân, cậu siết chặt biểu cảm và nhìn chăm chăm vào ngôi nhà.

Từ giờ, đây cũng là cuộc chiến với chính mình. Chắc chắn, sẽ có những điều khó khăn xảy ra. Nhưng liệu mình có thể đối mặt với thực tại đó không?

Tự hỏi bản thân như vậy, rồi cậu đáp lại: "Đương nhiên rồi".

Chính vì quyết tâm đó, Kaishu đỏ mặt đã thú nhận với mẹ của Kotoha rằng "Cháu thích con gái của cô". Vì Kotoha, vì mẹ của cô ấy, cậu phải đối mặt và vượt qua tất cả.

"...Được rồi, đi thôi. Mình bình thường, mình bình thường."

Kaishu hít một hơi sâu và tự ám thị để có thể tiếp xúc với Kotoha một cách bình thường nhất có thể, rồi mở cửa trước.

"Ah, cuối cùng anh cũng về rồi. Kaishu-kun, chào mừng về nhà."

Ngay khi cửa trước mở ra, người chào đón cậu là Kotoha, đang ôm chú mèo con Kyuu-chan.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, cậu cảm thấy như có thứ gì đó trào lên từ sâu trong ánh mắt, nhưng cậu kìm lại bằng quyết tâm.

"Anh về muộn nhỉ. Em đã nghĩ không biết làm gì với bữa tối."

"Ngày hôm nay em đói meo luôn," cô thêm vào và cau mày.

Vì hôm nay Haruko về muộn nên bà đã nhắn tin nhờ hai người ăn trước. Kotoha cũng biết điều này nên có lẽ đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi. Mùi thơm từ thức ăn đã lan đến tận cửa.

Kaishu hít một hơi nhỏ để không bị cô ấy phát hiện, rồi nở một nụ cười.

"Xin lỗi, xin lỗi, anh bị kéo dài một vài việc. Để anh thay đồ xong rồi ăn ngay nhé."

Sau khi cởi giày và bước vào nhà, cậu vuốt ve đầu chú mèo con mà Kotoha đang ôm.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt cô. Đôi mắt trong xanh to tròn của cô ấy nhìn thẳng lên cậu.

Có lẽ vì cậu đã nhìn thấy cô như vậy, bàn tay cậu vô thức rời khỏi đầu chú mèo con và chuyển sang vuốt ve má của Kotoha.

"Kaishu-kun...?"

Kotoha có vẻ ngạc nhiên một chút, nhưng cô không đẩy cậu ra hay né tránh.

Làn da không trang điểm của Kotoha mịn màng và mềm mại như quả trứng luộc đã bóc vỏ. Tuy nhiên, đôi môi hồng nhạt của cô lại toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ, khiến trái tim cậu thắt lại.

(Mặc dù cảm giác rõ ràng đến thế này... nhưng cô ấy...!)

Nước mắt mà cậu đã kìm nén lại muốn trào ra, theo bản năng cậu vội vàng rút tay ra khỏi má cô.

"...Có chuyện gì vậy?"

Hành động bất thường của cậu khiến Kotoha lo lắng và nhìn cậu đầy thắc mắc.

"Không có gì đâu. Da em đẹp quá nên anh muốn chạm thử từ lâu rồi."

Kaishu trả lời với giọng điệu bông đùa, mặc dù thực sự cậu cũng muốn chạm vào làn da ấy từ lâu.

Kotoha cười phá lên trước câu nói khác thường của Kaishu.

"Trời ạ, Kaishu-kun thật hư quá."

"Xin lỗi, anh không cưỡng lại được."

"Đột ngột quá, tim em suýt ngừng đập ấy."

"Vậy lần sau anh sẽ xin phép trước."

"Vấn đề không phải nằm ở chỗ đó đâu!"

Sau cuộc trò chuyện đó, hai người cười đùa với nhau.

Những lời trao đổi như những người yêu nhau. Nhưng có chút vụng về và cả hai dường như đều đang cố gắng quan tâm đến nhau. Nếu có thể trở thành người yêu thực sự, liệu sự vụng về này có biến mất không?

"Kotoha..."

Khi tiếng cười của hai người lắng xuống, Kaishu hít một hơi nhẹ rồi gọi tên cô.

"Gì vậy?"

"Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi. Em có muốn đi đâu hay làm gì không? Nếu có thì anh sẽ cùng em đi."

"Kaishu-kun…"

Kotoha ngạc nhiên hít thở sâu, nhìn cậu chăm chú nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.

"Ừm, vậy thì..."

Cô thả Kyuu-chan xuống và chạy vào phòng khách, rồi nhanh chóng quay lại với một tờ rơi trong tay.

"Em muốn đi đến đây."

Cô nói rồi đưa tờ rơi đó cho Kaishu.

Đó là tờ rơi về lễ hội pháo hoa lớn được tổ chức vào cuối tháng bảy hàng năm. Kaishu chưa bao giờ đi, nhưng Yuki và những người khác năm nào cũng tham dự.

"...Được rồi. Chúng ta sẽ đi."

Kaishu mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.

Cậu không thích đám đông, nên thật ra cậu không ưa các lễ hội pháo hoa. Nhưng Kaishu không biết mình còn có thể ở bên Kotoha bao lâu.

Nếu Kotoha là một con người bình thường, cậu sẽ không bận tâm như vậy, nhưng cô ấy là một tồn tại bất ổn hơn những gì cậu nghĩ. Theo lời của Akiho, có thể một buổi sáng thức dậy, cô ấy sẽ biến mất.

Vì vậy... cậu muốn thực hiện ước nguyện của cô. Đó là điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến vào lúc này.

"Yeah! Nếu vậy thì em muốn mặc yukata. Không biết bác gái có cái nào không nhỉ?"

"Không biết nữa. Có thể có đấy. Anh sẽ hỏi thử."

Kaishu không thích đám đông. Cậu nghĩ rằng sẽ không bao giờ muốn đi đến một lễ hội pháo hoa.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Kotoha khiến cậu lại cảm thấy muốn đi đến lễ hội đó.

Điều này thật kỳ lạ và sự thay đổi trong bản thân cậu thật thú vị. Nhưng khi nghĩ rằng thời gian như vậy có thể không kéo dài mãi, cậu lại cảm thấy buồn.

"Mẹ ơi, con với Kotoha sẽ đi xem pháo hoa. Mẹ có bộ yukata nào không?"

Khi Haruko vừa về đến nhà sau giờ làm, Kaishu liền hỏi mẹ như vậy.

Vì nghĩ rằng con trai mình là một người nhút nhát, bất ngờ hỏi câu hỏi như vậy mà không biết xấu hổ, nên mẹ cậu không nói gì, chỉ đặt tay lên trán cậu và so sánh nhiệt độ.

Hành động này của mẹ khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu và xấu hổ, nhưng khi thấy Kotoha cười khúc khích, cậu đã cố gắng chịu đựng. Kaishu nhận ra rằng, vì nụ cười đó của cô, cậu có thể làm bất cứ điều gì.

"Nếu con bé không ngại mặc bộ yukata mà mẹ đã từng mặc, thì nó ở sâu trong tủ. Mẹ sẽ đem đi giặt ủi giúp con."

Nhìn thấy vẻ mặt của con trai mình, Haruko mỉm cười và nói.

Nếu đem đi giặt ủi vào ngày mai, có lẽ sẽ kịp cho ngày lễ hội pháo hoa.

Khi mẹ cậu lấy bộ yukata ra từ tủ và cho xem, Kotoha rất thích họa tiết và màu sắc của nó, cô ấy rất vui mừng.

"Em tự mặc được không? Mẹ anh có việc vào ngày đó..."

"Đây là loại chỉ cần mặc obi vào thôi đúng không? Em có thể tự mặc được!" [note60231]

Hai người trải yukata ra trong phòng khách và trò chuyện như vậy.

Đó là một bộ yukata với tông màu xanh, trông hơi trưởng thành (thực tế là vì người lớn đã từng mặc), nhưng chắc chắn Kotoha sẽ trông rất đẹp dù cô mặc gì đi nữa.

Ngày xưa, Haruko cũng gầy hơn bây giờ nhiều, nên kích thước vừa vặn với Kotoha mảnh mai.

"Mẹ ơi, bây giờ mẹ mặc bộ yukata này thì chắc bị chật đấy."

"Con dám nói vậy à, mẹ đánh con bây giờ!"

Trong lúc hai mẹ con trêu chọc nhau, Kotoha vui vẻ nhìn họ tranh cãi.

Kaishu bỗng dưng nghĩ đến việc nếu mẹ của Kotoha, Akiho, nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ nghĩ sao.

Hiện tại, bà vẫn hàng ngày đến bệnh viện với niềm tin con gái mình sẽ hồi phục. Chắc chắn Akiho cũng muốn có những khoảnh khắc như thế này với con gái mình.

Trong nhà của gia đình Yuzuki, khắp nơi đều có dấu vết của Kotoha. Chắc hẳn điều đó rất đau lòng để nhìn thấy.

Nhưng dù vậy, bà vẫn tin rằng con gái sẽ trở lại sống trong căn nhà này, nên đã giữ nguyên mọi thứ như khi đó. Nếu có thể, Kaishu cũng muốn để Kotoha gặp lại mẹ cô ấy. Tuy nhiên, họ có lẽ sẽ không gặp được nhau. Điều đó được chứng minh bởi việc Kotoha không về nhà mà ở lại nhà của Kaishu.

Về điều này, Kaishu gần như không thể làm gì. Dù cố gắng đưa cô về nhà, Kotoha sẽ không muốn và nếu ép buộc, thì nếu Akiho không nhìn thấy Kotoha, chính cậu sẽ bị tổn thương.

Vì vậy, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm cho Kotoha vui theo cách này và hy vọng cô sẽ bình phục.

(Hoặc có lẽ, mình cũng muốn tận hưởng thời gian ở bên Kotoha.)

Trong khi nhìn Kotoha phàn nàn cùng Haruko về việc nhắc đến chuyện hình thể phụ nữ, Kaishu suy nghĩ như vậy.

*

Kể từ ngày hôm đó, trong lòng Kaishu có điều gì đó đã thay đổi. Cậu bắt đầu sống hết mình cho hiện tại.

Những việc có thể làm ngay thì cậu làm ngay, mọi quyết định đều được đưa ra và hành động ngay lập tức. Chắc hẳn là vì cậu không biết khi nào "thời điểm đó" sẽ đến. Nhiều người nói rằng hãy sống như thể ngày mai bạn sẽ chết, và thực sự, lúc này Kaishu cảm thấy đúng như vậy.

Ngay ngày hôm sau, Kaishu đã trở nên năng động hơn. Chính xác hơn, cậu trở nên năng động hơn vì những điều có thể làm Kotoha hạnh phúc.

Sau giờ học, cậu ghé qua trung tâm trò chơi và đi mua sắm. Cả hai đến thư viện và đọc sách cùng nhau cho đến giờ đóng cửa, thỉnh thoảng cậu còn dẫn cô đến quán cà phê manga để thưởng thức truyện tranh.

Tại Manga Cafe, cậu đã hết can đảm và thử sử dụng một thứ gọi là ghế đôi. Lúc đầu, Kotoha cảm thấy xấu hổ với khái niệm "ghế đôi" và cảm giác chật chội của gian phòng (không thể tránh khỏi việc cơ thể chạm vào nhau), nhưng sau đó, cô tựa vào cậu và cả hai cùng nằm đọc manga.

Mỗi khi Kotoha cử động, cơ thể họ chạm vào nhau, và mùi hương của cô thoảng qua mũi làm tim cậu đập nhanh. Cậu thậm chí lo lắng rằng cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Nhưng dường như Kotoha cũng cảm thấy tương tự, vì cô ngượng ngùng liếc nhìn Kaishu. Cậu thấy cô ấy thật đáng yêu.

Mặc dù họ sử dụng ghế đôi, nhưng thực ra Kaishu và Kotoha không hẹn hò, và từ lần đầu tiên nắm tay nhau trong buổi hẹn hò đầu tiên, họ không làm điều gì tương tự.

Nhưng khi ở bên nhau thế này, cậu cảm thấy như họ thực sự là một đôi, điều đó thật kỳ lạ. Cậu cảm nhận được nhiệt độ và trọng lượng của cô khi cô tựa vào mình.Ngay cả khi ở nhàkhi Haruko chưa về, chỉ có hai người họ, nhưng họ chưa bao giờ gần gũi như vậy. Ở nhà, cảm giác xấu hổ thường lấn át, nên họ không thể thoải mái như khi ra ngoài.

Tuy nhiên, xét về mặt đó thì chiếc ghế đôi này không tệ chút nào. Dù không gian nhỏ hẹp, nhưng có tường bao quanh nên không cần lo lắng về ánh mắt của người khác. Cậu có cảm giác mình đang tận dụng thời gian bên Kotoha mà không phải bận tâm đến ai.

Mẹ của Kotoha, Akiho, đã nói rằng con gái bà muốn tận hưởng tuổi trẻ sau khi vào cao trung. Vì thế, Kaishu quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu cậu giúp cô trải nghiệm điều đó.

Dù Kaishu đã học lâu hơn cô hai năm, nhưng cũng chưa từng trải qua tuổi trẻ đúng nghĩa. Cậu không biết đây có phải là cách đúng đắn để tận hưởng tuổi trẻ hay không, nhưng cậu muốn làm tất cả những gì có thể.

Việc Kotoha có thể được người khác nhìn thấy hay không, điều đó tùy thuộc vào từng người. Có người thấy, có người không, nhưng khi Kaishu chủ động nói chuyện với cô, dường như mọi người đều thấy cô.

Tuy nhiên, ngày qua ngày, Kaishu cảm thấy số người không thể nhìn thấy Kotoha ngày càng nhiều. Cậu bắt đầu bị coi là nói chuyện một mình và bị nhìn với ánh mắt kỳ quặc.

Dù vậy, bạn bè như Yuki và Haruko vẫn không thay đổi. Họ luôn thấy Kotoha và đối xử với cô như bình thường, đó là nguồn động lực duy nhất của Kaishu.

Kotoha cũng nhận thức được sự bất thường của mình. Khi cô không thể được người khác nhìn thấy, cô luôn cảm thấy ngượng ngùng. Kaishu luôn tỏ ra vui vẻ để cô không phải bận tâm về điều đó.

Kotoha có lẽ không muốn nói ra sự thật vì cô không muốn hoặc không thể. Nếu cô nói ra, có lẽ chính cô cũng không thể duy trì trạng thái hiện tại.

Vì vậy, Kaishu chỉ mong cô có thể tận hưởng cuộc sống hàng ngày một cách vui vẻ với những người có thể thấy cô.

Nhưng... những ngày ấy không kéo dài lâu.

Truyện Chữ Hay