Type: lemtphan
Tiêu Mạc Dự một lần nữa lại lấy hành động thực tế chứng minh bản chất mù mịt đường sá của mình, chàng cứ một mực quất ngựa trong đêm tối, lúc tảng sáng mới phát hiện ra một thị trấn nhỏ không biết tên, sau đó không chút xấu hổ, trái lại còn tự hào tuyên bố: “Chúng ta chính thức lạc đường rồi!”.
Hoa Thái U tỏ thái độ khinh bỉ đối với thói văn nghệ sĩ tới nước này rồi vẫn không quên sính dùng chữ của chàng, tuy nhiên do thời gian gấp rút nên cũng không phê bình quá sâu sắc. Bởi càng lúc số người đi lại trên đường càng đông, do vậy bộ áo đỏ rực trên người nàng lúc này trở nên quá nổi bật.
Tiêu Mạc Dự lại cảm thấy có phần lãng mạn trong chuyện này: “Nếu có người đi tới hỏi, ta sẽ nói là đây chính là tân nương ta cướp được từ chính nơi cử hành hôn lễ, tân nương trốn theo trai vì tình yêu thật lòng”.
“Trốn theo trai?”
Mũi Hoa Thái U thở phì ra hai làn khói trắng rồi nghiêng mặt liếc xéo chàng: “Chàng có tiền không vậy?”.
“Gì kia?”
“Gì cái gì mà gì? Tiêu đại công tử chàng vì giả thanh cao, trên người từ trước tới giờ đều không mang theo tiền, thiếp lại ăn mặc thế này đương nhiên cũng không có chỗ để tiền. Chạy trốn theo trai, thiếp nghĩ chàng tự ý đưa thiếp đi lung tung chết đói nơi đầu đường xó chợ thì có.”
Tiêu Mạc Dự bất lực nhìn chân trời phía xa xa: “Không ngờ, cả đời ta lại có lúc rầu rĩ vì tiền thế này”.
Có điều người giàu sở dĩ có thể thành người giàu, chính là chỉ cần vứt một hạt trân châu, vứt chút đồ trang sức trang trí trên cán quạt…cũng đủ để người nghèo no mặc tốt mấy tháng nữa kìa, điều này thật đúng với “Câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo”. Không để Tiêu Mạc Dự rầu rĩ lâu, Hoa Thái U liền kéo chàng tới hiệu cầm đồ, chỉ mấy đồ trang sức cùng hai miếng ngọc bội đã đổi lại được một túi bạc nặng chịch.
Sau đó cả hai dùng túi bạc này thuê một căn nhà trong thị trấn, mua một số chăn gối, quần áo và đồ dùng hằng ngày. Sau khi sắp đặt xong xuôi, Hoa Thái U liền ra chợ đi một vòng xách về một giỏ rau, một con gà, hai con cá cùng một chút dầu đèn, củi lửa.
Những việc này đối với Tiêu Mạc Dự mà nói đều là lần đầu trải nghiệm, trên đường đi chàng cứ ngó đông ngó tây nhìn thứ gì cũng thấy mới lạ, gặp thứ gì cũng hỏi, giống như chàng ngốc vậy, khiến Hoa Thái U cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Có điều người đẹp luôn gặp may mắn, đặc biệt là một mỹ nam ngốc nghếch tuấn tú nho nhã nhường này. Điều này không chỉ có thể thúc đẩy tình mẫu tử cũng như thói mê trai của đám đàn bà con gái, mà còn khiến đám đàn ông con trai thầm nhủ ông trời thật không công bằng.
Nói tóm lại chỉ với một ngày đi với Tiêu Mạc Dự, và cũng chính do chàng mà Hoa Thái U nhận được rất nhiều ưu đãi, lúc này Hoa Thái U đã mất cảm giác mất mặt ban đầu, nàng quyết định từ nay về sau sẽ thường xuyên đem chàng đi đây đi đó, tranh thủ tối đa mục tiêu “mặt tiền ăn cơm không cần mất tiền”.
Sau một hồi chạy ngược chạy xuôi trăn đã lên cao, Hoa Thái U sai Mạc Tiêu Dự đi vo gạo, còn mình thì lo việc nhóm bếp.
Một lát sau, Tiêu Mạc Dự phấn khởi mang rá gạp về, Hoa Thái U vừa liếc nhìn, cảm thấy hơi bồn chồn liền hỏi lại: “Tại sao lại mất đi đâu cả nửa số gạo thế này?”.
Tiêu Mạc Dự vén áo bào lộ ra vết nước in hằn trên mặt giày, tiếp đó nói với Hoa Thái U bằng giọng ung dung: “Vo gạo mà, giữ lại được chừng này gạo, đều là gạo tốt thực sự đó!”.
Chỉ tiếc là, Hoa Thái U không hề bị lay động vì phong thái tuyệt thế của chàng, nàng giã thẳng nắm đấm vào chàng: “Biến ra phòng khách dọn bát đũa ngay!”.
Tiêu Mạc Dự lủi thủi đi ra, chỉ một loáng sau, đã nghe thấy âm thanh loảng xoảng, Tiêu Mạc Dự lại tẽn tò quay lại: “Ta vốn định rửa qua chén bát cho sạch…”.
Hoa Thái U ăn vận giống phụ nữa bình thường một tay chống nạnh, tay còn lại múa chày cán bột, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Đi trải đệm!”.
Kẻ biết thời thế là trang tuấn kiệt, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, Tiêu Mạc Dự không nói câu nào ôm đầu lủi như chuột.
Lần này quả thực không nghe tiếng động gì, cho nên lúc chàng lại một lần nữa xuất hiện, Hoa Thái U hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, cuối cùng vẫn bị đả kích thảm hại.
“Hoa cải dầu…”
Tiêu Mạc Dự rụt rè bước tới: “Chúng ta còn có cái chăn thừa nào hay không?”.
“Hai chăn cho hai người, đã đủ dùng rồi mà.”
“Việc là thế này, bông hoa mẫu đơn được thêu trên vỏ chăn sống động như thật, có thể nói nghệ thuật dân gian quả nhiên không thể xem thường, ha ha ha!”
Hoa Thái U dịu dàng nhìn Tiêu Mạc Dự rồi dịu dàng hỏi: “Thế thì sao?”.
“Thì ta muốn xem rõ hơn một chút…”
Tiêu Mạc Dự vừa nói vừa ngoảnh đầu đi chỗ khác: “Muốn xem rõ hơn, thì phải lại gần lửa hơn một chút, gần tới mức, vừa không cẩn thận đã bắt lửa cháy mất rồi…”.
Nói tới đây, chàng đã thành công ra khỏi phòng bếp, cảm thấy đã thoát khỏi nguy hiểm liền to gan lớn mật, vung tay, ưỡn người khoe: “Có điều nàng yên tâm đi, may mà ta vẫn kịp thời cứu được, cho nên chỉ mới bị cháy một chiếc chăn mà thôi, nhà mới của chúng ta vẫn an toàn không sao!”.
Tiêu Mạc Dự vừa nói xong, một con dao lao vút tới, sượt qua tai chàng, cắm vào cây hòe ở phía sau.
Lúc ăn tối, Tiêu Mạc Dự ăn rất ngon dưới ánh mắt tràn đầy tình cảm, dịu dàng quyến luyến của Hoa Thái U, chàng thể hiện tự đáy lòng thì vị ngon này người thường liệu có mấy lần được nếm thử.
Tới khi chàng ăn uống xong xuôi, Hoa Thái U dường như vẫn không động đũa chút nào mới vỗ vào đầu như đột nhiên nghĩ ra điều gì, nàng lấy một túi dầu từ trong nhà bếp ra: “Suýt nữa thì quên ở đây còn có chút đồ ăn điểm tâm cùng thịt vịt nướng, để đến ngày mai sợ không tươi nữa, vậy thiếp sẽ chịu ấm ức một chút, cố gắng mà ăn thôi!”.
Lông mày Tiêu Mạc Dự dựng đứng lên: “Sao ta lại không biết còn có thứ này nhỉ?”.
“Bởi vì khi mua những thứ này, chàng đang bị cô gái bán cá trêu.”
Tiêu Mạc Dự nhớ lại mùi vị thơm ngon của món trên, không kìm được lòng khóc nấc: “Hoa cải dầu, là nàng cố ý, nàng cố ý, nàng cố ý thì có”.
Căn nhà hai người thuê tổng cộng có ba gian, một căn bếp cùng một vườn hoa nhỏ, nằm gần mảnh ruộng phía tây nam của thị trấn, xung quanh còn có mấy hộ gia đình sống thưa thớt, nói chung rất yên tĩnh.
Đêm đông không có tiếng côn trùng và sâu bọ, chỉ có tiếng gió lạnh gào thét không ngừng.
Căn nhà tuy đã được xây lâu năm, nhưng rất kín gió nên cũng ổn, cửa chính cửa sổ đóng chặt, đốt lò sưởi, cả căn nhà vô cùng ấm cúng.
Tiêu Mạc Dự không có bút mực giấy nghiên, không có thi từ ca vũ, không có cầm kỳ thư họa cảm thấy vô cùng trống trải và vô vị, chàng hết sờ chỗ này tới chỗ khác, lượn ra lượn vào quanh các phòng khiến Hoa Thái U đang tính toán xem những chuỗi ngày tiếp theo sẽ phải chi tiêu thế nào chóng cả mặt: “Chàng có thể ngồi yên một chút đừng làm phiền thiếp được không vậy? Tự mình tìm việc gì đó mà giết thời gian đi!”.
Tiêu Mạc Dự kéo dài giọng đáp: “Nương tử à, ta không có việc gì làm, phải làm sao đây?”.
“Trộn dưa góp đi!”
“Để ta giúp nàng tính tiền nhé!”
“Chàng có biết gạo mấy xu tiền một cân, xì dầu bao nhiêu tiền một chai không?”
“...Không biết.”
“Chàng có biết một bữa cơm phải đốt bao nhiêu củi, một miếng xà phòng có thể dùng bao lâu không?”
“...Không biết.”
“Vậy làm sao chàng giúp thiếp đây? Đứng sang một bên, đừng làm loạn nữa!”
Vậy là, đại công tử Tiêu gia người hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm cuộc sống bình dân nào, bị người bạn đời Hoa Thái U coi thường ra mặt.
Tiêu Mạc Dự cảm thấy bị tổn thương, chàng ôm lấy trái tim tan nát trèo lên giường.
Tới lúc Hoa Thái U tính toán xong, quay ra xem, chỉ thấy chàng nằm nghiêng trên giường, ngủ say mất rồi.
Hoa Thái U khẽ ngồi ở mép giường, cẩn thận gạt mớ tóc lòa xòa trên trán chàng ra, tay nàng chạm vào da nàng, không phải nhiệt độ bình thường mà rất nóng. Gò má chàng nổi cao, chiếc cằm gầy gò khiến đường nét trên khuôn mặt chàng càng trở nên tiều tụy.
Chỉ mới hai mươi ngày chia xa, chàng đã tiều tụy tới mức này.
Nếu sớm biết thế này, thì nàng đã dẹp hết mọi chuyện, đã không chậm trễ tới gặp chàng.
Sớm biết không thể cứu được, thì nàng đã bất chấp tất cả để ở bên chàng, từng giờ từng phút, mãi tới khi...
Lòng Hoa Thái U đau nhói, tay nàng run lên.
Lông mi Tiêu Mạc Dự khẽ rung rung, tiếp đó chàng mở to mắt, đôi lông mày khẽ nhíu dần giãn ra: “Tính toán xong rồi?”.
“Ừ, tiêu tiết kiệm một chút, cầm cự được ba bốn tháng không thành vấn đề.”
“Thế là đủ rồi...”
Tiêu Mạc Dự buột miệng, dường như cảm thấy có gì không ổn, chàng quay người ngồi dậy, nghiêm túc đáp: “Đã tới lúc chúng ta nên làm việc chính rồi”.
Hoa Thái U vẫn đang sững sờ nên nhất thời chưa có phản ứng lại, nàng ngây ngô hỏi: “Gì kia?”.
“Lễ động phòng hoa chúc đã trì hoãn một đêm rồi, bất luận thế nào ta cũng không thể giống như lần trước đâu, miếng thịt kề trước miệng mà không ăn.”
“...Chàng mới là thịt mỡ thì có! Chàng mới béo thì có!”
“Ta béo hay không, nàng phải tự tay kiểm nghiệm mới biết được. Còn về nàng...”
Tiêu Mạc Dự nhìn Hoa Thái U từ đầu đến chân, nghiêm túc nói: “Có một chỗ chắc chắn béo hơn ta!”.
Hoa Thái U làm sao cam chịu nỗi nhục kỳ quặc thế này, nàng nổi giận đứng bật dậy, hay tay chống nạnh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Mở to mắt của chàng ra nhìn cho rõ đi! Tú bà đây không chỉ có tâm hồn ma quỷ, mà còn có dáng người ma mị nữa kìa!”.
Tiêu Mạc Dự rướn lông mày: “Hả?”.
Chàng giơ tay kéo nàng vào lòng, tiếp đó luồn tay vào cổ áo nàng, di chuyển xuống một chút liền dừng lại: “Lẽ nào, chỗ này của nàng lại không bằng của ta?”.
Toàn thân Hoa Thái U run bắn, nghiến răng cãi: “Cho dù chàng có tập luyện thành bụng sáu múi thì cũng không so được với thiếp!”.
Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu, nghiêm túc suy tính, sau đó rút ra kết luận: “Sáu múi kiểu gì cũng to hơn hai múi một chút”.
“Có điều sáu múi của chàng đều phẳng lỳ à.”
Hoa Thái U liền thò tay vào áo bào của Tiêu Mạc Dự, sờ soạng một hồi qua lớp áo lót, sau đó trầm ngâm hồi lâu: “Dường như thiếp chỉ sờ được đúng một múi?”.
“Sao lại thế được, nàng thử lại cẩn thận đi!”
“Được thôi!”
Hoa Thái U lại lên giọng nghiên cứu học thuật, tiếp tục thò tay vào lớp áo lót, sờ soạng mấy lượt cẩn thận, cuối cùng thành khẩn nói: “Chính xác chỉ có một múi”.
Tiêu Mạc Dự chỉ cảm thấy bụng dưới của mình bị nàng sờ đi sờ lại tới mức giống như có lửa thiêu đốt, cố gắng kìm chế nói: “Cảm nhận tay của nàng thật chẳng chuẩn chút nào, chi bằng cứ trực tiếp dùng mắt nhìn đi!”.
Vậy là Hoa Thái U vô cùng ngoan ngoãn quan sát cẩn thận thân thể chàng, cuối cùng day day mũi gật đầu lia lịa: “Ái chà! Đúng là sáu múi thật”.
Tiêu Mạc Dự vừa được rửa oan phút chốc cảm thấy trời xanh đúng là có mắt, chàng nói liền một mạch: “Nàng đã nhìn sáu múi của ta rồi, bây giờ tới lượt ta nhìn lại nàng”.
Hoa Thái U vỗ ngực nói: “Chẳng phải hằng ngày chàng vẫn nhìn đó sao?”.
Tiêu Mạc Dự có phần bối rối, liền sau đó thay đổi sắc mặt: “Theo cách nói của nàng, há chẳng phải đàn ông trong thiên hạ đều có thể nhìn?”.
“...Dường như đúng là vậy.”
“Ta muốn nhìn thứ chỉ ta mới có thể nhìn thôi.”
Tiêu Mạc Dự định giở thế sói vồ mồi lao về phía Hoa Thái U liền bị Hoa Thái U lạnh lùng ngăn lại: “Xin công tử hãy chờ một chút, để thiếp tự làm!”.
Sau đó, việc gì đến sẽ phải đến, bản Xuân cung đồ của Hạ tiên sinh cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Tiêu Mạc Dự tuy mới bước vào lĩnh vực này, có điều trước đây đã từng nhận được sự dạy bảo chuyên tâm của Hạ tiên sinh, hòa thượng Loan Lai, cộng thêm sự tìm tòi của bản thân cuối cùng cũng đi đúng đường.
Còn Hoa Thái U thì dễ dàng hơn một chút, nàng chỉ cần làm theo những nội dung được dạy bảo trong tác phẩm nổi tiếng của Hình ma ma, phối hợp với các tư thế được vẽ trong Xuân cung đồ là được, thỉnh thoảng còn lên tiếng chỉ dạy Tiêu Mạc Dự.
Vậy là hai con người lần đầu nếm trải mùi vị mây mưa sau khi đã phải đi rất nhiều đường vòng nhưng cuối cùng đã không tạo thành bất kỳ ám ảnh tâm lý nào, trải qua nỗi đau ban đầu, cuối cùng cả hai đều lên đỉnh.