Type: Nguyên Lý
Sơn trang trong buổi bình minh lặng lẽ không có bất kì tiếng động nào.
Lúc cửa thư phòng của Tiêu Mạc Dự bị mở ra, khiến người ta phải chú ý.
Nhìn thấp thoáng bóng hình kia, Hoa Thái U chỉ biết xoa mũi.
“Nữ thí chủ lưu manh yên tâm đi, hiện tại nam thí chủ lưu manh không có khả năng hành sự lưu manh được đâu. Có điều, nữ thí chủ lưu manh nếu vẫn đang hồ nghi, bần tăng cũng không ngại thay thí chủ đi kiểm tra. Hạ thí chủ từng nói rằng, sau một đêm mây mưa chắc chắn trên cơ thể vẫn còn lưu lại những dấu vết hoan ái, đặc biệt với người nữ, bởi da dẻ họ mềm mại, mỏng manh nên càng rõ rệt hơn. Đương nhiên, với độ mềm của da thịt nam thí chủ lưu manh, có lẽ cũng không hề thua kém, chi bằng, chờ bần tăng sau khi đã kiểm tra kỹ càng cả hai bên xong, sẽ thông báo kết quả cho nữ thí chủ lưu manh được không?”
“Nếu thực sự cần điều tra, thì cũng không tới lượt ngươi dính vào…”
Hoa Thái U gối đầu trên bậc cửa sổ nhìn gã hòa thượng đang chậm rãi bước tới, bất giác cảm khái muôn phần.
Vầng thái dương dần mọc từ đằng đông xóa tan lớp sương mỏng mờ ảo, chiếc áo choàng trắng được ánh nắng nhuộm vàng, khuôn mặt sáng sủa tuấn tủ phảng phất nụ cười thoát tục siêu phàm, thân hình thẳng dong dỏng, thẳng tắp của Loan Lai toát ra khí chất đoan trang phổ độ chúng sinh.
Trong mắt người đời, đây đúng là một thánh tăng không cần bàn cãi.
Đứa trẻ đẹp như trong tranh vẽ đang nằm yên trong tay hắn lại tăng thêm vầng hào quang chói lòa đầy tình mẫu tử cho hắn.
Có thể nói đây kì thực là một “Đức mẹ”, bởi giới tính sinh lý khác biệt, cũng có thể gọi người này là “Đức cha".
Hoa Thái U nhảy bổ về phía cửa sổ, nàng giật mạnh lại đứa bé thơm lấy thơm để mấy cái: “Loan Lai, sao mới sáng tinh mơ ngươi đã mang Ức Nhi tới làm gì, cẩn thận kẻo thằng bé lạnh.”
“Giờ Tí ngủ giờ Mão dậy, bây giờ là lúc tiểu thí chủ sau khi dậy hít thở không khí trong lành, bé trai không được chiều chuộng quá, nếu không tương lai sẽ không thể gánh vác trọng trách.”
“Mấy ngày gần đây cục cưng có ngoan không vậy?”
“Ngày nào cũng khóc lóc mè nheo một tới hai lần, tức giận ba tới bốn lần, làm mình làm mẩy năm tới sáu lần. Với lứa tuổi này mà nói, không thuộc phạm vi ngoan ngoãn.”
Loan Lai trả lời vô cùng nghiêm túc và chắc chắn, vầng hào quang chói lòa của “Đức cha” lấp lánh khiến mắt Hoa Thái U đen xì.
Nếu nói người Ức Nhi không muốn gặp nhất đương nhiên là Tiêu Mạc Dự, còn về người cậu bé muốn gặp nhất lại là Loan Lai.
KHông hiểu có phải cậu bé có hứng thú với cáu đầu trọc lóc của người xuất gia không nữa, mà lần nào chỉ cần bàn tay nhỏ của cậu sau khi xoa xoa cái đầu trọc khia liền nhảy bổ vào vòng tay hòa thượng này, thậm chí còn vô tình bỏ mặc bà mẹ nuôi tú bà cùng ông chú lạnh lùng Cao Lương Địa ngay.
Đương nhiên Loan Lai cũng thể hiện tình yêu khiến người khác phải sửng sốt đối với Ức Nhi, sở dĩ phải nói là sửng sốt tình yêu này rất đỗi bình thường, chẳng mang chút xằng bậy nào cả.
Ngày nào cũng vậy, Loan Lai hy sinh rất nhiều thời gian “phá sắc giới” của mình để bên cậu bé, còn đưa ra vô số yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với việc ăn mặc đi lại của cu cậu bé nhỏ này, không những thế còn đích thân đốc thúc chấp hành nữa. Ngoài việc này ra, còn dành thời gian quý báu của mình giảng giải mọi đạo lý cơ bản chính thống cho cậu bé còn chưa biết nói này nghe nữa. Điều này khiến Tiêu Mạc Dự vốn rất có thành kiến với Loan Lai cũng phải khâm phục tán thưởng.
Theo cách nhìn của Hoa Thái U, có lẽ đến cả lão hoàng đế năm xưa cũng không được hưởng phương thức giáo dục từ bé đáng sợ thế này.
“Làm xằng à, tối qua không đi tìm cô nường nào giải khuây à?”
“A di đà Phật, sao nữ thí chủ lưu manh lại nói những việc không nho nhã thế này trước mặt con trẻ? Quả là tội lỗi tội lỗi!”
“Nó có hiểu đâu, huống hồ vừa rồi bản thân ngươi cũng vừa nói đó sao?”
“Trẻ con chỉ là miệng không nói được, nhưng tai vẫn có thể nghe, mắt có thể nhìn, tâm có thể nghĩ, não có thể nhớa. Do vậy đừng cho là chúng chẳng biết gì, nếu không khi hối hận thì đã muộn đấy. Bần tăng vừa rồi tâm không tà ý, một lòng chỉ muốn giải tỏa nỗi nghi hoặc cho nữ thí chủ lưu manh, tiểu thí chủ đây tâm tư ngây thơ đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng. Vẫn mong sau này nữ thí chủ lưu manh luôn lấy mình là bề trên để làm gương, chớ đừng buông lời xằng bậy để tránh hư trẻ nhỏ.”
Nói rồi Loan Lai giằng lại Ức Nhi còn đang mắt tròn mắt dẹt vui vẻ trên tay Hoa Thái U, nhanh chóng biến mất.
Hoa Thái U bị “Đức cha” hằn học lên lớp cho một bài khiến nàng hối hận vô cùng, và nỗi đau biến thành nỗi tức giận ăn uống, nàng một hơi húp sạch hai bát cháo, ăn bốn cái quẩy cùng hai chiếc bánh rán, tiếp đó xoa xoa cái bụng tròn vo bước vào phòng ngủ của Tiêu Mạc Dự.
Trên lý luận, một người khi mắc bệnh thì tinh thần sẽ sa sút nghiêm trọng, đặc biệt là những thanh niên mang máu nghệ sĩ như Tiêu Mạc Dự thì tổn thương, đau đớn xem ra còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Tiêu Mạc Dự tuy vẫn nằm trên giường bệnh, sốt cao dã hết sốt nhẹ chưa giảm, sớm ho tựa hồ ho ra cả phổi, có điều lúc nào cũng cười khì khì, xem ra tâm trạng rất ổn.
Có lẽ bởi bên cạnh có cô biểu muội dịu dàng lại rất hiểu ý, không những thế lại đẹp như hoa thế này phục vụ, chăm sóc, không những tận tình chu đáo còn thỉnh thoảng đàn hát, vẽ tranh, làm thơ đáp ứng nhu cầu về phương diện tinh thần, quả thực so với sự kết hợp của cả hai cô nương Tử Vũ và Vân Thư có phần nổi trội, chỉ không biết nếu kết hợp luôn cả Phong Diễm có khi nào lại vượt trội hơn nữa không.
“Tỉ tỉ đến rồi à?”
Tiết Ngưng thấy Hoa Thái U đẩy cửa bước vào, liền mỉm cười chào, nhưng tay vẫn không ngừng đỡ Tiêu Mạc Dự vừa rửa mặt súc miệng xong xuôi ngồi dậy, tiếp đó lại bưng bát thuốc vào, ngừng một lát liền đề nghị: “Tỉ tỉ tới bón thuốc cho biểu ca nhé?”
Hoa Thái U vội vàng xua tay, vui vẻ đi tới bàn trà rót cho mình một tách trà nóng: “Tốt nhất là tiếp tục làm phiền muội thôi, ta từ trước tới giờ chưa từng hầu hạ qua người khác, ngộ nhỡ không cẩn thận lại khiến đại thiếu gia của chúng ta sặc thì chết.”
Tiết Ngưng không từ chối nữa, cô nàng thành thục tỉ mỉ bón thuốc, rồi súc miệng cho Tiêu Mạc Dự, sau khi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ liền cáo từ, xem ra từ ngôn ngữ tới hành động cử chỉ đều rất thỏa đáng khiến bất kỳ ai nhìn thấy chỉ có thể khen một câu “huynh muội tình thân” mà thôi.
Trong lúc Hoa Thái U bận tối mắt tối mũi, chạy đôn chạy đáo khắp Ung thành lo liệu việc làm ăn, thì việc chăm sóc Tiêu Mạc Dự đang bị ốm được giao hoàn toàn cho Tiết Ngưng. Việc này được Hoa Thái U sắp xếp, Tiêu Mạc Dự cũng không hề phản đối, Tiết Ngưng dường như cũng rất cam tâm.
Tiêu Mạc Dự đang ngồi dựa vào đầu giường khẽ ho vài tiếng, vừa nhìn thấy Hoa Thái U cười tươi như hoa liền hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé thăm thế này?”
Tốc độ trở mặt của Hoa Thái U xem ra còn nhanh hơn cả tốc độ giở sách, nàng xị mặt đáp: “Chàng cũng biết thiếp đâu có rảnh đúng không? Vậy mà còn mặt dày ốm mãi thế này?”
“Nghe nàng nói cứ như thể ta muốn ốm lắm không bằng?”
“Thiếp mặc kệ! Nếu chàng còn tiếp tục bệnh tật ốm yếu thế này, thiếp sẽ buông tay không làm nữa.”
Tiêu Mạc Dự cười rồi kéo Hoa Thái U tới bên giường ngồi xuống: “Ta biết, những ngày này vất vả cho nàng quá, co điều nàng làm tốt lắm! Chạy đôn chạy đáo lo liệu cả hai phía đều ổn thỏa, điều này nói rõ, tiềm lực của nàng rất lớn đó!”
“Mặc kệ cái tiềm lực của chàng! Thiếp muốn chẳng có việc gì để làm kia! Thiếp chỉ muốn ăn chực chờ chết thôi! Thiếp muốn được ăn uống cờ bạc chơi giai kìa!"
“…Ngoài điều thứ bốn ra ba điều còn lại có thể, còn các việc khác chờ khi ta khỏi hẳn sẽ tính sau.”
“Thiếp muốn chơi mỹ nam!”
“Không được!”
“Thiếp muốn được mỹ nam chơi kìa!”
“Không được!”
“Thiếp muốn cùng chơi với mỹ nam!”
“…”
Tiêu Mạc Dự nghiến răng, cố lìm cảm xúc lấy miệng mình bịt kín miệng đối phương, chàng kéo mạnh tay Hoa Thái U xuống, cả khuôn mặt nàng vùi vào trong lồng ngực mình: “Nếu không sợ lây bệnh cho nàng, ta nhất định sẽ khiến cho đôi môi kia của nàng biến thành hai cái xúc xích đó!”
“Thiếp không sợ.”
“Gì cơ?”
“Thiếp không sợ bị lây bệnh…”
Hoa Thái U ngước mặt lên, nhìn chằm chằm vào cặp môi nhợt nhạt của Tiêu Mạc Dự: “Như vậy, thiếp có thể biết được, rốt cuộc chàng bị bệnh gì.”
Tiêu Mạc Dự sững người, tiếp đó gập tay búng mũi nàng: “Nàng muốn trục lợi ta thì cứ nói thẳng ra, hà cớ gì mà vòng vèo như vậy?”
“Cá mực nhỏ, cho dù trước đây chàng bị thương không được bồi dưỡng tới nơi tới chốn, kế đó lại cùng Cầu tiên sinh tới làm việc tại thành phố lân cận, sau khi về lại phải tốn công tốn sức tìm thiếp dẫn tới lao lực quá sức, cơ thể cuối cùng không chống đỡ được nên đổ bệnh, có điều đã nhiều ngày trôi qua rồi, tại sao vẫn không có chút khởi sắc như vậy? Chàng đừng giấu thiếp việc gì đấy.”
Tiêu Mạc Dự bật cười: “Nghe nàng nói vậy, ta dường như không phải trúng độc thì là bệnh nặng tới nơi, chỉ có thể chờ chết sao?”
Hoa Thái U nổi giận: “Chàng dám chết thử xem, thiếp thề không hủy hoại sạch gia sản trăm năm nhà chàng thì không phải là Hoa Thái U nữa!”
“Trước khi nàng có bản lĩnh tiếp quản Tiêu gia, ta cũng không yên tâm đi tây phương hưởng lạc. Huống hồ…”
Tiêu Mạc Dự giang tay ôm Hoa Thái U vào lòng: “Nàng còn chưa sinh con trai cho ta nữa kìa!”
Hoa Thái U đột nhiên cảm thấy lạnh, nàng vội vàng vứt giày, cởi áo khoác ngoài, chui vào chăn, ôm lấy eo Tiêu Mạc Dự, kề mặt vào ngực chàng thổn thức: “Sinh con gái không được sao? Dù gì…chúng ta cũng có Ức Nhi rồi mà. Hay là thế này đi, nếu là con gái, hãy để nó làm vợ Ức nhi. Tương lai hai đứa nó cùng lớn lên, chắc chắn sẽ hiều nhau hơn, và chắc sẽ không giống với chúng ta, cứ lòng vòng mãi thế này.”
Cả người Tiêu Mạc Dự cứng đờ, chàng khẽ thở dài: “Hoa cải dầu à, Ức Nhi rốt cuộc vẫn không phải họ Tiêu, cũng…không thể mang họ Tiêu được. Còn về hôn sự của nó, tương lai phải do cha nó làm chủ, làm gì đến phiên chúng ta phải lo lắng chứ? Do vậy, hãy cứ ngoan ngoãn sinh cho ta mấy đứa con trai đi nhé!”
“Vậy cần phải xem chàng có bản lĩnh khiến thiếp sinh con trai được hay không.”
Hoa Thái U véo mạnh hai cái vào vơ thể đã gày guộc của Tiêu Mạc Dự, tiếp đó cong môi nói tiếp: “Với thân hình dơ xương này, theo cách nói của Hạ tiên sinh, khi lâm sự vừa không có lực lại chẳng thể kéo dài, không những thế chất lượng còn kém nữa kìa. Cho dù có may mắn mèo mù vớ được cá rán khiến người nữ mang thai, thì chỉ sinh ra hậu duệ bị lỗi mà thôi!”
“…”
Tiêu Mạc Dự bị kích động tới mức không thở được, xém chút nữa ho tới mức nghẹt thở luôn.
Hoa Thái U vừa vuốt ngực cho chàng vừa không buông tha lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, Hình ma ma cũng nói rằng, thông thường nếu đàn ông sau khi trải qua một cơn bệnh, chí ít cũng phải tĩnh dưỡng một vài năm mới có thể phục hồi nguyên khí, trong khoảng thời gian này nếu có hành sự giường chiếu cũng tuyệt đối không thể hoài thai, nếu không thì sản phẩm tạo ra dễ là sản phẩm khiếm khuyết thứ cấp. Do vậy thiếp quyết định, cho dù qua mấy ngày nữa chàng có khỏe lại, thì cũng phải chờ tới mùa Hoa cải dầu nở rộ năm sau mới có thể hành sự với thiếp. Thiếp thật sự không muốn uống mấy thứ thuốc kia để tránh thai, ngộ nhỡ không cẩn thận uống nhiều lại vô sinh thì chết. Có điều, nếu chàng thực sự tìm cô gái khác để giải tỏa nhân tiện luyện tập kỹ năng luôn. Trong Tiêu Kim lầu của thiếp có nhiều cô nương như vậy, chắc chắn không tới mức không thể đáp ứng được chàng đúng không, hoặc giả…”
Hoa Thái U ngoác miệng cười, lộ ra bốn cái răng khểnh cả trên lẫn dưới: “Hiện tại chẳng phải vừa hay có một người thích hợp, hay là chàng cứ tác thành cô ấy cho xong, bởi dù gì người ta cũng không ngại làm thiếp mà.”
Hoa Thái U vừa nói xong, Tiêu Mạc Dự khoa khăn lắm mới thở hắt ra được, tiếp đó giơ tay cù nàng: “Không được phép nghe những lời chọc ngoáy của đám quản sự trong Tiêu Kim lầu của nàng! Mà này Hoa Thái U, đầu nàng từ sáng tới tối đang nghĩ những gì vậy? Nếu để ta lại nghe thấy những lời này lần nữa, ta sẽ đích thân tống nàng về Giang Nam, nhốt hẳn trong nhà, cả đời này đừng hòng mà nghĩ tới chuyện ra ngoài đó!”
Hoa Thái U lăn lộn trên giường tránh né bàn tay của Tiêu Mạc Dự, nàng cười ngặt nghẽo tới mức tứ chi mềm nhũn toàn thân vô lực, cuối cùng chỉ còn biết rối rít xin tha.
Tiêu Mạc Dự sau một hồi vận động, cũng cảm thấy hơi mệt liền rút tay lại, đưa mắt nhìn người con gái đang cười không ngừng không nghỉ kia: “Nếu nàng không vui, ta sẽ cử người vào thành thuê một căn nhà, để biểu muội dọn ra đó ở.”
“Người ta bất chấp cả tính mạng, nghìn dặm xo xôi tìm tới biểu ca chàng đây, chàng làm vậy, há chẳng phải là cái cớ để người ta lại làm mình làm mẩy chàng là đồ vô tình vô nghĩa sao?”
“Nàng bắt đầu quan tâm tới cách nghĩ của người khác từ khi nào vậy?”
“Thiếp chẳng quan tâm người khác nghĩ về thiếp thế nào, nhưng cũng không thể không để ý tới danh tiếng của chàng. Nói gì thì nói hiện giờ chàng là trưởng môn nhân của Tiêu gia, nhất cử nhất động của chàng đại diện cho thể diện của cả Tiêu gia, huống hồ chàng mới tới Ung thành, nói gì thì cũng không thể tạo cho người ta cái cớ để nói ra nói vào. Người dân Trại bắc thật thà chất phác, làm ăn cũng thích làm việc thẳng thắn, trước tiên phải làm bạn sau đó mới nói chuyện làm ăn. Nếu người ở đây ngay từ đầu đã có định kiến với chàng, thì việc làm ăn sau này của chàng chắc chắn sẽ khó thành công đó.”
Tiêu Mạc Dự nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đang rối bù của Hoa Thái U: “Nàng có thể nhìn thấy được những điều này, hoàn toàn không nằm ngoài dự tính của ta. Nhưng nàng có thể vì những điều này mà chịu đựng Tiết Ngưng, ta chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên và cảm động đấy.”
“Chàng đừng nghĩ thiếp vĩ đại như vậy.”
Hoa Thái U ngồi bật dậy, bỗng dưng trong lời nói của nàng toát ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy: “Thực ra, thiếp cũng giống như chàng, chẳng qua chỉ muốn biết rốt cuộc có ẩn tình gì trong lần xuất hiện đột ngột này của cô ấy mà thôi.”