Đêm lạnh như nước, tiếng mưa vỗ ngoài cửa sổ. Không biết khi nào ngừng lại.
Sau khi Lâm Tiễn ngủ say, Tiêu Uyển Thanh mở mắt nhìn vào khoảng không, ngây người hồi lâu.
Nàng nghiêng mình, qua màn đêm tĩnh mịch mà ôn nhu như nước nhìn nữ hài đang ngủ yên bên cạnh mình. Lâm Tiễn nhướng mày, giống như đang mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, hô hấp đều đặn, ngủ rất say.
Tiêu Uyển Thanh đưa tay ra muốn vuốt nhẹ đôi lông mày thanh tú của cô, muốn tinh tế dùng năm ngón tay mơn trớn đường nét trêи khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô. Bàn tay dũi ra nhưng cuối cùng lại nắm chặt lại thành nắm đấm.
Trong phút chốc, nhìn giấc ngủ ngây ngô của cô, trong lòng nàng nhói đau. Nàng bàng hoàng nghĩ đến mình khát khao, điên cuồng muốn ôm Lâm Tiễn, ôm thật chặt, thậm chí còn muốn hung hăng đem cô khảm vào cơ thể mình.
Lâm Tiễn như là một phần cơ thể của nàng đã mất từ
lâu giờ đã được tìm thấy, chỉ khi được ôm và sở hữu, nàng mới có thể xoa dịu nỗi khắc khoải trống vắng trong lòng, cuộc sống của nàng mới có thể được hoàn thiện. Đó là một cơn khát vọng dâng trào nhưng không thể vượt qua được, ham muốn đang kéo theo lý trí. Sự kiềm chế và ham muốn đang chiến tranh, mong muốn không thể thành hiện thực gần trong tầm tay khiến nàng cố chịu đựng khiến cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt ươn ướt.
Tiêu Uyển Thanh nhắm mắt lại, giống như có thể nhìn thấy Lâm Mẹ đang ưỡn ngực mắng nàng với thái độ chán ghét cùng cực, Tiêu Uyển Thanh, ngươi thật không biết xấu hổ! Là ta bị mù.
Nhiều năm sau Lâm Tiễn hối hận, đối mặt với nàng ngày càng già nua, dùng ánh mắt chán ghét chỉ trích nàng, Tiêu Uyển Thanh, là năm đó cô dụ dỗ tôi, tôi hận cô.
Tiêu Uyển Thanh tự hỏi bản thân, Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, mình vẫn còn không hiểu sự sao?
Thời thanh xuân, ai mà chẳng từng xao động hay ngưỡng mộ một người được coi như nam thần hay nữ thần. Nhiều năm sau nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, ngẫm lại cũng chưa từng phát hiện trong trí nhớ đã từng có người người xinh đẹp khi đã phai nhạt hào quang, cũng bất quá bình thường như vậy.
Cũng giống như ở cao trung, nhiều nam sinh ngưỡng mộ những giáo viên chững chạc ở độ tuổi . Ngươi tranh ta đoạt mà hiến ân cần, lão sư lý trí mà bỏ qua bốc đồng của họ bằng cái nhìn bao dung. Nhiều năm sau gặp lại bạn học, công thành danh toại, vượng phu ích tử, lời say nói qua gặp lại lão sư, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối một câu, mỹ nhân tuổi xế chiều, thà rằng không gặp vì đó không phải là bộ dáng trong trí nhớ.
Tuổi trẻ ôm cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp trong ngực, ai còn nhớ khi còn trẻ đã từng nhiệt tình chân thành theo đuổi một người phụ nữ trung niên?
Tình trẻ bấp bênh như gió.
Khi thổi lay động, nhiệt liệt lại đa tình, khi phiêu đi lại bạc tình lương bạc.
Tiêu Uyển Thanh run rẩy khó khăn xoay người, quay lưng lại với Lâm Tiễn, tự ôm lấy mình, nghiến chặt răng tự nhủ, không thể.
Nàng là người đã trưởng thành, nàng có trách nhiệm với Lâm Tiễn.
Nàng không thể dung túng một nữ hài còn chưa đến tuổi hiểu chuyện. Nàng không thể chịu đựng được những lời chỉ trích oán hận sau này của Lâm Tiễn.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Lâm Tiễn đầy rẫy những khả năng vô hạn, nàng cũng giống như Lâm Mẹ, chỉ có thể là người dẫn đường chứ không thể là bạn đồng hành. Hai người là trưởng bối, trách nhiệm và nghĩa vụ của hai người là dẫn dắt Lâm Tiễn không đi sai đường, cho đến khi giao Lâm Tiễn cho người có thể đi cùng con đường.
Làm tốt bổn phận, hoàn thành trách nhiệm.
Tiêu Uyển Thanh khắc ghi tám ký tự này trong tim.
Mất ngủ cho đến bình minh.
Ngày thứ hai, Lâm Tiễn tỉnh dậy, Tiêu Uyển Thanh đã không còn ở trêи giường. Cô nhớ đến hành vi vượt quá quy củ tối hôm qua, đưa tay chạm vào môi mình, nhớ lại cảm giác mềm mại của đầu lưỡi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
Tiêu a di, không có phát hiện đi? Như thế nào sớm như vậy đã không thấy tăm hơi.
Cô lo lắng nhảy ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm, Tiêu Uyển Thanh không có ở đó. Giây tiếp theo, cô quay ra cửa chạy vào bếp.
Trong bếp có tiếng đũa va chạm vào bát sứ, trong ánh sáng ban mai, Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại cười với cô, ôn hòa như mọi khi: "Tiễn Tiễn hôm nay dậy thật sớm a".
Lâm Tiễn nghi hoặc nhìn từ trêи xuống dưới, Tiêu Uyển Thanh vô thức xoay người tiếp tục động tác trong tay, hỏi cô: "Con rửa mặt đánh răng chưa? Cơm còn chưa chuẩn bị xong."
Lâm Tiễn dần dần buông lỏng tâm trí.
Tiêu Uyển Thanh hẳn là không biết.
Tựa như tình cảm càng gần càng thêm hèn nhát, dũng khí của Lâm Tiễn vốn luôn kiêu ngạo, dần biến mất trong sự phản kháng âm thầm của Tiêu Uyển Thanh. Kế hoạch của cô rõ ràng là đã đến giai đoạn đột phá cuối cùng, nhưng cô thiếu tự tin cùng quyết tâm, thừa dịp Tiêu Uyển Thanh tâm loạn như ma lao vào chỉ có đường chết.
Rốt cuộc, cô vẫn còn nhỏ, tham luyến sự dịu dàng mà cô đang có được của Tiêu Uyển Thanh, sợ bị từ chối cùng cự tuyệt. Cô tự làm mình tê liệt, vẫn còn một khoảng thời gian trước thời hạn cô đặt ra cho mình, ngày cô định tỏ tình trước hết là nên bất động. Có thể như bây giờ, ở trong mơ hồ thân mật vài ngày nữa, cô sẽ chuẩn bị tâm tình hơn, đối xử tốt hơn với Tiêu Uyển Thanh, để nàng thích cô hơn một chút, để cô có thể thêm chút lợi thế.
Cô không biết Tiêu Uyển Thanh dần trở nên bình tĩnh và lý trí hơn trước, tình huống mà cô xem nhẹ dần hiện ra trước mắt.
Tối thứ Năm, Lâm Tiễn trở về nhà sau công việc gia sư bán thời gian. Tiêu Uyển Thanh đợi cô trở về trong phòng khách như thường lệ. Chỉ có điều lần này, cho đến khi Lâm Tiễn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Uyển Tbanh, nàng không hề giục cô đi tắm để nghỉ ngơi sớm hơn.
Trêи màn hình TV như chiếu một chương trình pháp luật. Lâm Tiễn nhận thấy thời gian ở góc trêи bên phải không khớp với thời gian hiện tại, sau khi kiểm tra kỹ thì phát hiện đầu phát dưới TV đang bật. Cô nghi hoặc hỏi Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, dì đang xem gì vậy?"
Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh nói: "Một chương trình pháp luật, số này nói về mối quan hệ giữa một giáo viên nữ và hai học sinh nam. Nữ giáo viên xúi giục hai nam sinh tranh dành tình cảm vì cô ta, cuối cùng bị phát hiện, công ty dì đang chú ý đến chủ đề tình thầy trò này, chuẩn bị làm một cuộc điều tra chuyên sâu. "
Lâm Tiễn chưa kịp trả lời, bình luận viên đã bình luận trêи diễn giả: "Hai nam sinh vừa mới lớn, chưa dấn thân sâu vào thế sự, tính tình bồng bột của tuổi mới lớn dễ bị dụ dỗ xúi giục các em tranh giành tình cảm..." Tiêu Uyển Thanh thở dài: "Lớn lên nhất định sẽ hối hận."
Lâm Tiễn không quan tâm, chỉ muốn cùng Tiêu Uyển Thanh nói thêm vài câu, trò chuyện, thản nhiên hỏi: "Tại sao lại hối hận?"
Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc trả lời cô: "Bởi vì khi lớn lên, họ sẽ nhận ra đây không phải là tình yêu. Đây chỉ là ngưỡng mộ cùng dễ xúc động của tuổi mới lớn, do người lớn cố tình gây ra nên hiểu lầm đó là tình yêu, vì thứ tình cảm sai lầm này mà họ đã hủy hoại quãng đời còn lại, làm sao có thể không hối hận".
Lâm Tiễn sửng sốt trong giây lát, những từ "người lớn cố tình", "hiểu lầm" và "sai lầm" trong lời nói của Tiêu Uyển Thanh làm cô không thoải mái. Cô cau mày, trở nên nghiêm túc hỏi lại: "Con nghĩ họ có thể hối hận vì đã yêu nhầm người, nhưng không thể phủ nhận tình cảm hiện tại của họ dành cho nữ giáo viên không phải tình yêu. Đây là hai việc khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm."
Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh lập luận: "Một người trưởng thành chín chắn với ba cách nhìn, yêu một người là không phải do lý trí phán đoán, bình tĩnh sau những phán đoán lý trí của riêng mình, cuối cùng tuân theo trái tim mình. Hai nam sinh đó vừa đủ tuổi, ngay cả khi chưa đủ tuổi đã bị thu hút bởi hào quang của nữ giáo viên do thân phận mang lại, cố tình tác động đến tam quan, khiến họ có cảm xúc sai lầm. Loại cảm xúc này là ràng buộc và phụ thuộc mù quáng, non nớt được cố tình vun đắp, nó không phải là tình yêu đích thực. Nhiều khi tình thầy trò, hay sự bắt đầu của tình yêu chênh lệch tuổi tác lớn đi kèm với ngưỡng mộ mù quáng sai lầm. Đó có thể không phải là tình yêu đích thực. Những gì họ yêu chỉ nằm trước mắt, ảo tưởng hão huyền. Khi bản thân họ đến tuổi trưởng thành, sẽ không còn mê đắm như vậy nữa."
Tiêu Uyển Thanh đã thực cố chấp, kết luận cuối cùng của nàng về tình yêu chênh lệch tuổi tác quá lớn ngay lập tức đánh trúng điểm đau của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, làm tung cả lông.
Cô như đang đứng trêи bục tranh luận, hào quang như cầu vồng, phản bác lại những quan điểm không đồng tình của nàng: "Trong tình yêu, ai mà có thể thật sự bình tĩnh khách quan. Từ xa xưa không phải có câu nói, trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất sao. Người nào khi yêu mà không đối xử thật lòng với người mình yêu? Đó không phải là ảo tưởng hão huyền mà là nguyện ý".
Cô giống như một khẩu pháo thép nhỏ, tấn công mạnh mẽ vào lời nói khoa trương của Tiêu Uyển Thanh: "Trong tình yêu của hai người trưởng thành, có nhiều người bị thu hút bởi người kia có thứ mà họ không có. Cũng giống như người im lặng, có thể yêu người hài hước, người qua loa có thể yêu người cẩn thận, nếu bản thân họ có những đặc điểm này chưa chắc đã thích nhau. Vậy dì liền nói đó không phải là tình yêu sao? Trong tình yêu giữa người lớn tuổi và người nhỏ tuổi, người lớn tuổi có thể ngưỡng mộ sức sống tươi trẻ của người nhỏ tuổi, người nhỏ tuổi có thể ngưỡng mộ sự trưởng thành chín chắn của người lớn tuổi. Đây chẳng phải giống như một linh hồn đang được một linh hồn khác hấp dẫn sao? Khi bản thân họ đến độ tuổi đó, họ có thể không còn mê luyến bởi sự trưởng thành ổn định của nhau nữa. Nhưng về lâu dài, họ có thể không còn ngưỡng mộ nhau chỉ vì đã trưởng thành ổn định mà mất đi đặc điểm này, nhưng họ vẫn yêu nhau. Nếu tùy tiện nếu từ chối tình cảm của nhau chỉ vì một trong hai người còn nhỏ thì quá sức tàn nhẫn đi".
"Có thể nói, quan điểm của những người nhỏ tuổi là không xác định được nên rất dễ bị xúc động. Nhưng đối với những người lớn tuổi, quan điểm có thể thành thục, không bị ảnh hưởng khi tiếp xúc với nhau sao? Ai muốn vì ai mà chịu trách nhiệm?"
"Tiêu a di, dì lựa chọn chủ đề này với thành kiến
không khách quan chút nào. Con cảm thấy nó không phù hợp." Lâm Tiễn cau mày, giọng nói đầy thất vọng.
Tiêu Uyển Thanh không phải là một người giỏi tranh luận, nàng vốn chột dạ khi muốn nhắc nhở Lâm Tiễn theo cách này, đưa cô trở lại đúng hướng. Thực ra, nàng không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của mình, cũng không chuẩn bị kỹ lưỡng hùng biện. Nàng cứ tưởng một cô gái với tính cách thông minh như vậy sẽ rút lui khi nhận được ẩn ý của mình, nhưng không ngờ Lâm Tiễn luôn luôn hiền lành khi chạm vào chủ đề này lại đột nhiên trở nên sắc bén như vậy.
Tiêu Uyển Thanh hơi cứng họng trước hàng loạt câu hỏi của cô.
Lâm Tiễn nghĩ nếu Tiêu Uyển Thanh biết cô thích nàng, có lẽ nàng sẽ nhìn nhận bản thân theo cách này, cơn giận trong lòng cô càng dâng lên, càng nói thì càng hung hăng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút hoang mang của Tiêu Uyển Thanh, cô không khỏi mềm lòng.
Cô thở dài, muốn cho Tiêu Uyển Thanh một chút thời gian để tiêu hóa, còn cho bản thân một chút thời gian để bình tĩnh lại, cô đứng dậy nói với Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, con đi tắm trước."
Lâm Tiễn có vẻ trưởng thành hơn, rắn rỏi hơn, khó thuyết phục hơn nàng nghĩ.
Nàng muốn chịu trách nhiệm về quan điểm đó, nhưng Lâm Tiễn như không muốn cho nàng cơ hội này.
Tiêu Uyển Thanh cắn môi, biểu hiện phức tạp nhìn Lâm Tiễn, trống rỗng gật đầu.
Trong phòng tắm, Lâm Tiễn mở vòi sen, để nước lạnh chảy khắp cơ thể, tâm tình kϊƈɦ động của cô bắt đầu lắng xuống. Cô định thần lại, tỉnh táo trở lại đầu óc, sau đó mới chậm rãi nhớ lại: Tiêu a di nói lời này với chính mình, còn có ý tứ khác sao?
Cô còn đang mê man thì đột nhiên có một bóng đen vụt qua trước mắt.
Lâm Tiễn sửng sốt.
Trong giây tiếp theo, Lâm Tiễn nhìn bóng người càng ngày càng gần, trợn tròn mắt, phản ứng lại - một con gián lớn!!!!
Lâm Tiễn đột ngột hét lên, "A!" Sau đó, cô nhìn con gián đang tung cánh tiến lại gần, hoảng sợ ôm đầu bỏ chạy trong phòng tắm.
Tiêu Uyển Thanh đang ngồi yên trong phòng khách với trái tim nặng trĩu, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Lâm Tiễn trong phòng tắm, nàng giật mình, cơ thể chuyển động nhanh hơn tâm trí, bật dậy ngay lập tức chạy vào. Lo lắng hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, có chuyện gì vậy?" Lần đầu tiên nàng đập cửa điên cuồng mà không quan tâm đến dáng vẻ, nàng rất bất an, sợ Lâm Tiễn không cẩn thận mà trượt chân ngã bên trong.
May mà, giọng nói hoảng hốt của Lâm Tiễn đã sớm từ cửa truyền ra, mơ hồ có chút nức nở: "A, Tiêu a di, có gián, a..."
Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra, Lâm Tiễn hoa dung thất sắc mà hiện lên trong mắt Tiêu Uyển Thanh, khi Lâm Tiễn mở mắt một chút, cô lập tức lao vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh.
"Tiêu a di, con sợ ..." lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh nghe thấy nữ hài nói với mình bằng một giọng khóc nức nở như vậy.
Tóc còn chưa ướt hoàn toàn, dung nhan rối bù, toàn thân quấn trong chiếc khăn tắm màu trắng ngắn cũn cỡn, có thể che khuất ngực đến đùi. Bờ vai gầy, xương quai xanh rõ rệt, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt yêu kiều, dáng điệu uyển chuyển ...
Cơ thể trẻ trung gợi cảm làm nàng rối tinh rối mù.
Tiêu Uyển Thanh bị cô ôm cứng ngắc, nhìn xuống thấy vai và lưng trần của cô.
Tim đập như sấm, tâm loạn như ma.
Nàng run rẩy vô thức siết chặt ngón tay. Sau một hồi sững sờ, nàng mới có phản ứng, cởi áo khoác khoác lên vai Lâm Tiễn, dặn dò: "Đừng sợ, đừng để bị cảm lạnh..."
Ngay khi nói xong, Tiêu Uyển Thanh nhận ra giọng nàng như đã bị bóp nghẹt.
Nàng xấu hổ không dám nhìn Lâm Tiễn, thoát khỏi cái ôm của cô, bước nhanh về phía phòng tắm: "Dì đi đánh gián, con vào phòng tắm của dì tắm rửa lại đi."
Có Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn trở nên can đảm, đi theo nàng từng bước: "Con... con sẽ đi cùng dì." Cô bình tĩnh lại một chút, lập tức nhớ tới quan tâm Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, dì không sợ gián sao?" Cô nuốt nước bọt, nắm chặt tay, mạnh mẽ nghiến răng:" Nếu như Tiêu a di cũng sợ, vẫn là con đánh nó đi."
Khi nghe đến đây, Tiêu Uyển Thanh quay sang nhìn lại Lâm Tiễn, cô vẫn đang run rẩy vì sợ hãi nhưng lại muốn bảo vệ nàng. Một tia phức tạp mờ mịt thoáng qua trong mắt nàng. Nàng quay đầu lại, nhàn nhạt nói nhỏ: "Dì không sợ. Tiễn Tiễn, con đi mặc quần áo trước đi."
Nghe nàng nói không sợ Lâm Tiễn liền thở phào nhẹ nhõm. Cô không sợ mọi thứ, chỉ sợ những con côn trùng như con gián bay là kẻ thù số một của cô. Bộ dạng xấu hổ nhìn nàng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Vậy thì ... Vậy thì Tiêu a di, con đi mặc quần áo trước."
"Ân." Tiêu Uyển Thanh cố ném câu trả lời ra khỏi cổ họng.
Chung quanh trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc giường lớn quen thuộc thỉnh thoảng vang lên tiếng rêи rỉ khe khẽ cùng tiếng thở dốc khiến người phụ nữ không thể khắc chế.
Tiêu Uyển Thanh cảm thấy mình giống như cây đàn pipa trêи tay cô, lật qua lật lại, nhẹ nhàng xoa, dây đàn run lên bần bật hồi lâu ...
Nàng ... nàng không thể chịu đựng được nữa ...
Tiêu Uyển Thanh rùng mình siết chặt tấm ga trải giường. Mệt mỏi lại mãn nguyện, nàng muốn ôm cô gái đang không ngừng muốn nàng, đưa hai tay ra âu yếm. Giây tiếp theo, nàng sửng sốt ...
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng đột nhiên thức dậy sau giấc ngủ.
Trong đêm dài, chiếc giường trống trải bao trùm lấy nàng, chỉ có bóng tối vô tận trống trải cùng nàng.
Cảm giác tuyệt vọng khó tả, cùng với xấu hổ mà nàng cảm thấy do ẩm ướt mang lại, tràn ngập trái tim Tiêu Uyển Thanh.
Nàng đã đánh giá quá cao bản thân.