Bước sang tháng , khi những cơn mưa xuân nối tiếp nhau đổ xuống, mọi thứ bắt đầu tạm biệt mùa đông ảm đạm, mở ra một cuộc sống đầy màu sắc. Công việc của Tiêu Uyển Thanh như cũng đã bị ngọn gió đông thổi bay, phủi đi sự bồn chồn trước mắt, rồi dần dần trở lại đường đua bình thường. Cuộc sống đi sớm về muộn, làm thêm giờ sau bữa tối, cuối cùng đã dần dần rút lui khỏi cuộc sống của Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn tự nhiên rất vui mừng. Sau khi biết Tiêu Uyển Thanh đã bắt đầu ăn tối chậm lại, dần dần lấy lại thói quen xem TV với cô sau bữa ăn, cô liền thận trọng đúng lúc nói muốn dùng chung thư phòng với nàng, lần này Tiêu Uyển Thanh không chần chừ thêm nữa liền gật đầu đồng ý.
Lâm Tiễn hạnh phúc gần như nhảy lên chạy hai vòng.
Tiếc là Tiêu Uyển Thanh sống chậm lại, có thời gian dành cho Lâm Tiễn. Nhưng không quá mấy ngày, Lâm Tiễn trở nên bận rộn.
Lâm Tiễn muốn học lái xe và làm việc bán thời gian, cho nên sau Tết Nguyên Tiêu, cô lập tức đi vào lịch trình.
Về phần công việc làm thêm, cô muốn tiết kiệm một ít tiền riêng, cho nên tự nhiên không nói với Lâm Mẹ, vì nghĩ muốn cho Tiêu Uyển Thanh một bất ngờ, nên tạm thời cũng quyết định giữ bí mật.
Về phần học lái xe, cô cần phải xin tài trợ của người mẹ rộng lượng, cho khéo léo gọi điện bàn bạc với Lâm Mẹ.
Lâm Mẹ nghĩ Lâm Tiễn sớm muộn gì cũng cần phải thi lấy bằng lái xe. Sau khi đi nước ngoài, làm việc bận rộn, sợ thi lại phiền phức, thà tranh thủ thời gian bây giờ liền ủng hộ con gái.
Bà cho Lâm Tiễn vài ý kiến, bảo cô nên đăng ký trường dạy lái xe gần trường. Một mặt thuận tiện cho việc sử dụng thời gian rảnh giữa các giờ học, mặt khác ở trường dạy lái xe gần trường, hầu hết học viên đều học lái xe nên quan hệ giữa các cá nhân trong trường lái xe đương nhiên sẽ đơn giản hơn.
Nếu đó là một trường dạy lái xe bên ngoài, bà lo lắng Lâm Tiễn không thể đối phó với quy tắc bất thành văn trong xã hội. Bà vẫn còn một số kiến
thức trong xương cho nên không sẵn sàng xúi giục Lâm Tiễn chấp nhận mặt tối của xã hội trong lúc này, bà không muốn để cô học cách đưa phong bì đỏ cho huấn luyện viên hay chiêu đãi bữa cơm.
Lâm Tiễn nghĩ một lúc, cảm thấy đăng ký trường học lái xe gần trường cũng rất tốt. Suy nghĩ của cô khác với Lâm Mẹ. Điều cô nghĩ là muốn đi làm thêm, cuối tuần phải làm công việc bán thời gian, cho nên tạm thời giữ bí mật với Tiêu Uyển Thanh, có thể cần cái cớ ra ngoài để học lái xe. Như vậy, vẫn là có chút an toàn.
Cuối cùng cô đăng ký dạy lái xe không xa trường học, sân tập chỉ cách trường học năm phút.
Trước Tết Nguyên Tiêu, cô và Thời Mãn đã nói việc làm thêm, Thời Mãn nói sẽ giúp cô nên cô liền để trong lòng. Tranh thủ cuối tuần, nàng và Hạ Chi Cẩn đã giúp cô sắp xếp danh sách lựa chọn công việc bán thời gian siêu hiệu quả, thứ Hai giao cho Lâm Tiễn.
Lịch làm này là do Hạ Chi Cẩn sắp xếp, hoàn hảo giống như phong cách nghiêm túc nhất quán của Hạ Chi Cẩn trong công việc. Theo cách xem xét toàn diện của cô về mức độ tiến cử, cô được xếp từ cao đến thấp theo điểm. Xếp thứ nhất là công việc dạy kèm môn toán và tiếng Anh ở trường trung học cơ sở do Hạ Chi Cẩn giới thiệu. Lương theo giờ là , hai buổi một tuần, một buổi hai giờ. Vị trí nằm ở hướng hoàn toàn đối diện với nhà của Tiêu Uyển Thanh.
Khi đưa tờ đơn cho Lâm Tiễn, Thời Mãn đã giúp Hạ Chi Cẩn mang đến cho Lâm Tiễn một câu: "Chi Cẩn nói chị ấy sẽ giới thiệu công việc đầu tiên cho cậu vì nó tốn ít thời gian hơn lại không quá mệt mỏi. Hơn nữa, môi trường làm việc tương đối đơn giản, chỉ cần làm gia sư cho người tầng dưới, chị ấy đã nhìn cố chủ rồi, có vẻ rất tốt bụng. Có đôi khi, đụng phải người xấu cũng thực... phiền phức". Mặc dù xác suất tương đối nhỏ, nhưng Hạ Chi Cẩn quả thực đã gặp phải một số phụ huynh tồi. Thời Mãn biết mối quan tâm của Hạ Chi Cẩn dành cho Lâm Tiễn, nhưng nàng không dám nói quá rõ ràng vì sợ Lâm Tiễn sợ.
"Nếu cậu vừa lúc ở nơi chị ấy đang làm việc bán thời gian, chị ấy có thể điều chỉnh thời gian của cậu phù hợp với thời gian nhất định với chị ấy, buổi tối kết thúc giờ làm sẽ chờ cậu rồi đưa cậu về. Như vậy an toàn hơn."
Thực tế, Lâm Tiễn chưa bao giờ thực sự bước vào xã hội, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí không có chuẩn bị nào. Lần đầu tiên muốn đi làm thêm, cô vẫn có chút lo lắng. Nghe Hạ Chi Cẩn đã cân nhắc rất nhiều cho cô, cô lập tức xúc động nói nhất định phải mời Hạ Chi Cẩn đi ăn tối.
Thời Mãn trợn to hai mắt, nhướng mày nhẫn tâm từ chối: "Không, đừng làm phiền thời gian của hai người chúng ta." Nàng nghiến răng, ậm ừ phun ra: "Nếu không phải mình biết cậu đối với Chi Cẩn không thú vị, mình mới không yên tâm cậu với chị ấy sớm chiều ở chung."Nàng nói đùa:" Nói mới nhớ, Chi Cẩn cũng rất quan tâm đến cậu. Ân, mình có nên để bụng hơn không, Lâm tiện nữ kia, cậu có phải tiểu tam không? "
Lâm Tiễn cười hahaha nói đùa nàng: "Mãn Mãn, cậu thực đúng là vua giấm của Đông Nam Á."
Suy nghĩ của cô xoay chuyển nhanh chóng, đáp lại: "Chi Cẩn tỷ quan tâm tới mình chỗ nào, vì mình là bằng hữu của cậu, yêu ai yêu cả đường đi mới nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy." Cô thì thào, giả bộ khinh thường: "EQ sao lại thấp như vậy! Cái này còn không hiểu nổi."
Thời Mãn bị cô cười nhạo, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Nàng trêu chọc Lâm Tiễn cười khúc khích: "Đúng, đúng, cậu biết nhiều, cậu là người có chỉ số EQ cao, về mặt lý thuyết là khổng lồ." Ý vị thâm tường, rõ ràng là đang chế giễu chuyện tình của Lâm Tiễn.
Điều mà Thời Mãn không biết là Lâm Tiễn rất hài lòng với tình trạng gần đây của bản thân và Tiêu Uyển Thanh.
Không biết Tiêu Uyển Thanh có phải đang đền bù đoạn thời gian bỏ rơi cô trước đây không. Gần đây, nàng đối xử với cô siêu tốt, siêu cấp ôn nhu, cái gì cũng đáp ứng cô. Hôm kia, cô nói đùa nói với Tiêu Uyển Thanh muốn nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, nàng thực nghiêm túc ngồi xuống bên giường của cô vỗ về chăn bông, giống như đang dỗ một đứa trẻ. Kể về một câu chuyện cổ tích, cô vừa ngọt ngào vừa xấu hổ đến nỗi nửa đêm mê man ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cho nên, Lâm Tiễn không để ý lời chế giễu của Thời Mãn. Cô nhướng mày nhưng không nói gì.
Sau một đêm suy nghĩ, Lâm Tiễn đã suy nghĩ kỹ liền quyết định nghe theo lời giới thiệu của Hạ Chi Cẩn chọn gia sư của gia đình đó làm công việc bán thời gian. Nhưng, cô nói không cần Hạ Chi Cẩn để đón cô. Nếu thuận tiện thì cứ đi cùng nhau, lúc về thì đứa về cổng trường. Khi đó, cô cầm điện về nhà một mình nên Hạ Chi Cẩn không cần phải khó khăn đi đường vòng đưa cô về nhà.
Hạ Chi Cẩn không lay chuyển được cô, cũng không ép buộc mà làm theo ý cô.
Cho nên, Lâm Tiễn bắt đầu cuộc sống gia sư của mình vào mỗi thứ Tư và thứ Năm từ đến giờ tối. Ngoài ra, cô có cuộc họp cấp khoa giữa hội sinh viên và nhóm tranh luận vào tối thứ và thứ . Cả tuần, Lâm Tiễn chỉ có thời gian với Tiêu Uyển Thanh vào tối thứ và cuối tuần.
Lâm Tiễn giải thích với Tiêu Uyển Thanh đây là một khóa học tự chọn công khai cho học kỳ tiếp theo nên cô cần ở lại trường trong hai ngày. Tiêu Uyển Thanh không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới, nàng tin lời Lâm Tiễn, nói cô quay lại ăn tối, sau bữa ăn nàng có thể đưa cô đến lớp. Lâm Tiễn khóc trong lòng miễn cưỡng từ chối.
Cô không nhận ra khi Tiêu Uyển Thanh bị từ chối, trong mắt nàng hiện lên một tia mất mát.
Thực tế, Lâm Tiễn rất miễn cưỡng để lấy lại thời gian ban đêm. Nhưng nghĩ đến sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh, nghĩ cô muốn trở thành một người trưởng thành có khả năng tự kiếm tiền, cô vẫn cúi xuống vì tiền, nghiến răng chịu đựng.
Cô tự an ủi mình có thể quay lại càng sớm càng tốt. Nếu khi cô về Tiêu Uyển Thanh chưa ngủ, cô vẫn có thể cùng nàng nói chuyện phiếm một lúc.
Cô phải trưởng thành nhanh hơn một chút, đến mức Tiêu Uyển Thanh có thể đối xử bình đẳng với cô.
Lâm Tiễn xin nhân viên tư vấn học lái xe cho mình nghỉ, nhưng nhân viên tư vấn không chấp thuận. Cho nên, vào sáng thứ Năm, hai tuần sau khi đăng ký học lái xe, Lâm Tiễn lần đầu tiên trốn học đến phòng thi để thực hiện bài kiểm tra một môn.
Trước khi thi, Lâm Tiễn nhớ một chút nhầm lẫn về các biển báo giao thông khác nhau khi đánh bài kiểm tra. Hơn nữa cô đang trốn tiết nên rất lo lắng, vẻ ngoài thấp thỏm. Tiêu Uyển Thanh không khỏi đau lòng ở một bên ôn nhu an ủi.
May mắn là vào phòng thi, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cuối cùng thì cô đã xuất sắc ghi điểm trọn vẹn.
Vừa ra khỏi phòng thi, cô không khỏi vui vẻ cầm lấy cặp sách, lấy điện thoại ra thông báo với Tiếu Uyển Thanh: "Tiêu a di! Con thi xong rồi! điểm!"
Lúc đó, Tiêu Uyển Thanh vừa đóng tài liệu lại, vừa nhìn chằm chằm vào thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, thầm nghĩ, Lâm Tiễn đã thi xong chưa? Nàng không biết làm thế nào.
Lòng nàng đau như cắt, ngay khi suy nghĩ vừa lóe lên thì điện thoại trêи bàn rung lên. Tin nhắn của Lâm Tiễn đến với khuôn mặt rạng rỡ của cô hiện ra trong tâm trí nàng.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, lông mày đang cau lại của Tiêu Uyển Thanh lập tức giãn ra.
Trêи môi nở nụ cười, trong lòng nàng nhẹ nhàng đáp lại Lâm Tiễn, động tác của đầu ngón tay, kèm theo sự yên lặng nhẹ nhàng trong lòng khiến cô không khỏi chậm lại: "Tiễn Tiễn thật giỏi! Dì tin con sẽ làm được mà. Thi xong đã ăn chưa? Bây giờ con trở lại trường học sao? "
Lâm Tiễn nhanh chóng trả lời: "Con đang chuẩn bị về trường ăn cơm. Tiếc quá, không ôm được dì. Hiện tại con đang vui vẻ muốn ôm dì xoay vài vòng. Đợi tối về ôm dì được không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn vào tin nhắn cười ngây ngô, đây là một cách thể hiện hạnh phúc lạ lùng. Nàng là trưởng bối của cô! Chỉ một cái ôm, còn xoay thêm vài vòng. Đôi mắt nàng dịu dàng như nước.
Nàng tưởng tượng giọng điệu và biểu cảm dễ thương của Lâm Tiễn, nhịn không được tưởng tượng Lâm Tiễn thực sự hạnh phúc ôm nàng vào lòng. Trong lòng không khỏi nhũn ra.
Chỉ cần tưởng tượng, liền quá động lòng người, lại quá tra tấn người.
Nàng cố nén nỗi đau trong lòng, vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc phản hồi tin nhắn cuối cùng của Lâm Tiễn, thì tin nhắn tiếp theo của cô lại xuất hiện. Lần này, chỉ là vài câu cô đọng: "Xe buýt đến rồi, tối đợi dì trở về."
Lâm Tiễn hoàn toàn không quan tâm cô đã nói gì trong tin nhắn cuối cùng.
Động tác của tay Tiêu Uyển Thanh đột nhiên dừng lại, mắt nàng từ từ mờ đi trong giây tiếp theo. Nàng sững sờ nhìn vào màn hình, một lúc lâu sau, trời tối hẳn.
Tiêu Uyển Thanh khẽ cắn môi dưới, nụ cười trêи mặt ôn nhu dần trở nên chua xót. Nàng tự trách trong lòng, đúng vậy, bất quá chỉ là câu nói đùa của nữ hài, sao có thể dễ dàng nghiêm túc như vậy?
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có lỗi với bản thân đến vậy.
Hóa ra tình yêu thầm kín là như thế này, một cuộc tình vì một người mà tâm trạng dao động lớn trước những hành động không chủ ý của đối phương, dễ say đắm, gần gũi sinh ra ngượng ngùng, cay đắng.
Nàng xoa xoa lông mày, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, mở khóa màn hình, nhẹ nhàng đáp lại Lâm Tiễn như bình thường: "Được, trêи đường cẩn thận một chút, chú ý an toàn, nhớ ăn uống đàng hoàng."
Nàng nhìn vào màn hình không có phản hồi trong một thời gian dài, tâm trạng giảm xuống một cách khó hiểu.
Trong giờ nghỉ trưa, Tiêu Uyển Thanh đã từ chối lời mời đi ăn của đồng nghiệp, trong văn phòng bắt đầu nhồi nhét công việc.
Đột nhiên, cửa văn phòng bị gõ.
"Xin chào, điểm tâm của chị đến rồi." Một giọng nữ trẻ vang lên ngoài cửa.
Tiêu Uyển Thanh ngạc nhiên nhìn lên tập tài liệu. Có phải ... đồng nghiệp hay trợ lý nào thấy nàng không ra ngoài ăn đã giúp nàng gọi món không?
Nàng thắc mắc đứng dậy, đi tới cửa, cau mày mở ra.
Trong giây tiếp theo, nàng sửng sốt, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ đột nhiên giãn ra. Đáy mắt đầy vui sướиɠ.
Ngoài cửa, nơi có tiểu muội cầm cơm hộp - một khuôn mặt tươi cười trẻ trung hiện ra.
Lâm Tiễn một tay xách cặp sách, một tay cầm túi đồ ăn nóng, nhướng mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng bên trong cửa.
Tiêu Uyển Thanh quá ngạc nhiên, vẫn còn một chút giật mình. Nàng vô thức cong môi lên, dịu dàng hỏi cô, "Tiễn Tiễn, sao ... sao con lại ở đây?"
Cô gái nhỏ nhìn nàng không chớp mắt, nhẹ nhàng mở cửa bằng tay còn lại, bình tĩnh đi vào văn phòng của Tiêu Uyển Thanh, sau đó đóng cửa lại.
Cô nghiêng đầu, đôi mắt nước dịu dàng nhìn Tiêu Uyển Thanh, để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn, từ từ đến gần nàng. Giữa những nghi ngờ của Tiêu Uyển Thanh, cô vươn cánh tay thon thả ôm chặt lấy eo nàng. Tự nhiên áp vào tai nàng trả lời.
"Con tới ôm dì xoay vài vòng a."