┬┴┬┴┤炎 Chương 炎├┬┴┬┴
Ngày đầu năm mới, vì có điều động công tác, Ôn Đồng bay nửa vòng Trung Quốc trở về Ngạn Giang thị sớm hơn dự định. Theo thường lệ, Tiêu Uyển Thanh tự mình lái xe đi sân bay đón nàng.
Hàng năm Tết đến, mỗi lần Ôn Đồng về nhà rồi quay trở lại, Tiêu Uyển Thanh luôn nhận nhiệm vụ đón đưa nàng. So với mỗi lần đưa nàng ra sân bay, Ôn Đồng luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi, áp khí nặng nề, Tiêu Uyển Thanh thích đón nàng trở về hơn. Lúc đó, Ôn Đồng sẽ luôn thoải mái vui vẻ, ý cười doanh doanh. Đoạn đường từ sân bay trở về luôn là quãng thời gian hai nàng trò chuyện với nhau nhiều nhất trong năm.
Nhưng mà hôm nay, trong lòng Ôn Đồng trĩu nặng tâm sự, từ lúc đáp máy bay đến giờ nàng vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng. Dù vậy, khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh, nàng vẫn nhạy bén nhận ra tinh thần cô dường như không được tốt lắm. Ôn Đồng đã quá quen thuộc Tiêu Uyển Thanh rồi, dù cô có trang điểm tinh xảo để che giấu đến đâu, nàng thoáng nhìn đã thấy được vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cô.
“Mình chỉ đi có mấy ngày, cậu như thế nào lại ủ rũ như vậy. Là nhớ mình quá sao?” Ôn Đồng nhíu mày né tránh Tiêu Uyển Thanh đưa tay muốn giúp nàng kéo hành lý, gượng gạo lấy lại tinh thần, nửa thật nửa đùa chế nhạo cô.
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy tiếng trêu ghẹo quen thuộc của Ôn Đồng, nặng nề đè nén trong lòng mấy ngày nay có phần dịu đi. Cô giãn mi khẽ mỉm cười, cùng Ôn Đồng sóng vai đi tới. Một hồi sau, cô quay sang nhìn Ôn Đồng, bất đắc dĩ nói: “Còn nói nữa. Cậu nghĩ rằng sắc mặt của cậu thì tốt lắm sao?”
Ra đến xe, Tiêu Uyển Thanh giúp Ôn Đồng mở cốp xe rồi đứng một bên nhìn nàng cất hành lý. Như sợ nàng lo lắng, cô khẽ giải thích: “Có thể mấy hôm nay, thỉnh thoảng ban đêm có người đốt pháo, nên mình có chút ngủ không ngon.”
Ôn Đồng đóng cốp xe lại, nhíu chặt mày, bán tín bán nghi: “Ngạn Giang thị chẳng phải là đã cấm đốt pháo rồi sao?”
Tiêu Uyển Thanh động tác ngừng lại, thu hồi tầm mắt, ý cười dần nhợt nhạt. Một lúc sau, cô khẽ nói: “Nhưng mình vẫn có thể nghe thấy mà… hẳn là có người không tuân thủ quy định rồi.”
Nội thành Ngạn Giang thị kỳ thực là đã cấm đốt pháo từ lâu. Trừ đêm giao thừa có tiếng pháo nổ, về sau sẽ luôn thực yên tĩnh.
Nhưng mà, chính là quá yên tĩnh a…
Vậy cho nên, mỗi khi màn đêm buông xuống, một mình nằm co ro trêи giường nhìn chú Teddy Lâm Tiễn lưu lại cho cô, Tiêu Uyển Thanh tổng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ trong lòng mình.
Mỗi một giây cực hạn xán lạn qua đi, lưu lại dài lâu, chính là từng mảnh tim vụn vỡ hỗn loạn trêи mặt đất, cùng mơ hồ máu thịt rách toang.
Trằn trọc không yên…
Trêи đường, Ôn Đồng nhìn Tiêu Uyển Thanh, lơ đãng hỏi: “Tiễn Tiễn học kỳ này cũng không ở ký túc xá sao?” Nàng đến cùng vẫn nhớ rõ đêm tất niên đó, ánh mắt Lâm Tiễn nhìn nàng phảng phất ngập tràn khiêu khích.
Năm ngón tay Tiêu Uyển Thanh cầm lái không tự chủ được nắm chặt một chút, một lát sau, cô nhẹ giọng trả lời Ôn Đồng: “Uhm, hẳn là vậy. Chu Thấm tỷ có nói với mình, trước tết Nguyên Tiêu hai ngày Tiễn Tiễn sẽ khai giảng. Khả năng vài ngày nữa nàng sẽ trở lại Nam khu.”
Ôn Đồng trầm ngâm, đang muốn cẩn thận dò xét thêm một chút, bỗng lại nghe Tiêu Uyển Thanh ngập ngừng kêu tên nàng: “Ôn Đồng… Mình… Mình muốn hỏi cậu một chuyện.” Cô dừng một chút, bổ sung: “Là mình hỏi giúp một người bạn.”
Ánh mắt sắc sảo của Ôn Đông nhíu lại, vốn trong lòng sẵn có mơ hồ lo lắng, liền sốt sắng hỏi cô: “Bạn nào? Mình có biết không?” Bạn bè của Tiêu Uyển Thanh có ai nàng không biết sao?
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cắn cắn môi, mang theo chút bất mãn liếc Ôn Đồng: “Đó không phải là trọng điểm.”
Khuôn mặt cô quá mức dịu dàng, vậy nên dù đem đôi mắt hình viên đạn nhìn Ôn Đồng, cũng đều mềm mại không mang theo chút nào sát thương. Ôn Đồng mười ngày rồi mới được gặp Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của người mình yêu thương vương nhiễm muộn phiền, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Vốn có chút căng thẳng vì dự định sắp tới, giờ phút này Ôn Đồng thoáng thả lỏng, không tự chủ được nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, mình sai rồi. Ngài chính là giúp bạn bè hỏi, tiểu nhân xin được rửa tai lắng nghe.”
Tiêu Uyển Thanh đến đón Ôn Đồng, nhưng trong lòng trước sau vẫn đè nặng tâm tình của cô dành cho Lâm Tiễn, căng thẳng đến không thể gượng cười. Ôn Đồng, xem như là người cô tín nhiệm nhất trêи đời, cô thật sự có chút không nhịn nổi, muốn mượn danh nghĩa uyển chuyển hỏi Ôn Đồng: “Nếu như có một người thích một người nàng không nên thích. Vì người nàng thích, lại chính là nhi tử của bạn nàng… Nàng ấy, có phải là rất biến thái hay không…”
Nhưng vì Ôn Đồng đột nhiên cắt ngang, tâm tư vốn có chút hỗn loạn của cô đột nhiên thanh tỉnh trở lại. Ôn Đồng thông minh như vậy, làm sao có thể nghe mà không hiểu, không liên tưởng ra mình đang nói đến ai.
Rời bỏ lập trường của người trong cuộc, nhìn từ góc độ bên ngoài, cô tự hỏi mình: “Tiêu Uyển Thanh, dù không cân nhắc đến yếu tố đồng tính luyến, nếu như có một nam nhân ngoài mơ tưởng đến con gái mới mười mấy tuổi đầu chưa rành thế sự của bạn mình, đối với nàng sinh lòng yêu thương, thậm chí còn có ý nghĩ xấu xa nữa… vậy có phải là biến thái không?”
Tiêu Uyển Thanh trong lòng hung hăng bạt tai mình một cái.
Không chỉ có biến thái, còn có hèn mọn bỉ ổi, không biết xấu hổ.
Nếu như Lâm Tiễn biết được tâm tư của mình, sợ là sẽ chán ghét đến nỗi bữa cơm đêm qua đều muốn phun ra a.
Nếu như, nếu như Ôn Đồng biết được… nàng sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình đây?
Tiêu Uyển Thanh toàn thân mãnh liệt phát run, cổ họng nghẹn đắng, hung hăng cắn môi nuốt lại lời nói chực chờ ngoài cửa miệng: “Mình bỗng nhiên không muốn hỏi nữa rồi.” Cô hốt hoảng lảng sang chuyện khác: “Lúc trước cậu nói công tác có điều động, là có ý gì?”
Nếu như là bình thường, Ôn Đồng nhất định sẽ truy vấn chuyện Tiêu Uyển Thanh úp úp mở mở, muốn hỏi lại thôi kia. Nhưng mà nghe đến Tiêu Uyển Thanh hỏi về công tác của mình, lòng Ôn Đồng bỗng chốc trở nên nặng nề, vì vậy nàng mờ mịt bỏ qua biểu hiện vô cùng khác thường của Tiêu Uyển Thanh.
Đôi mắt Ôn Đồng sâu kín lặng nhìn Tiêu Uyển Thanh thật lâu, sau một thời gian, như là mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nàng nói: “Công ty dường như biết mình có ý muốn nghỉ việc, xem như thăng chức cho mình, điều mình đi Trường Trạch thị lân cận, phụ trách chức vụ Giám đốc Quản lý kiêm Khai thác Thị trường. Mình đã nhận lời rồi, hai ngày nữa sẽ rời đi.”
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Ôn Đồng: “Đột ngột như vậy sao? Trước giờ không nghe cậu nói qua? Cậu sẽ đi bao lâu? Liệu… sau này sẽ chuyển sang bên đó luôn sao?” Trong một thoáng, Tiêu Uyển Thanh quên mất nỗi phiền muộn mấy ngày nay, trong lòng nảy sinh một mạt bối rối cùng bất an.
Từ khi học nghiên cứu sinh đến nay, Tiêu Uyển Thanh cùng Ôn Đồng quen biết đã hơn mười năm rồi. Bao nhiêu người bên cạnh cô đến rồi lại đi, chỉ có Ôn Đồng là trước sau như một, vẫn luôn không gần không xa mà đóng trụ tại nhân sinh của cô. Thời điểm khó khăn chật vật nhất, nàng cũng không rời bỏ cô, đưa tay kéo lấy cô ra khỏi vũng lầy. Nếu như lần đó uống thuốc ngủ quá liều không có Ôn Đồng, chỉ sợ cô không còn sống ở trêи đời này nữa rồi. Bình thường tuy cô và Ôn Đồng vẫn luôn có tiểu nháo tiểu cãi cọ, nhưng từ tận đáy lòng, đối với Tiêu Uyển Thanh, Ôn Đồng chính là người thân, là tri kỷ, thậm chí là ân nhân mà cô luôn mang ơn.
Ôn Đồng, rút cuộc cũng muốn đi rồi a…
Ngạn Giang thị này rộng lớn như vậy, thật sự sẽ chỉ còn có mình cô sao? Tiêu Uyển Thanh có chút hoảng hốt.
Nhưng rồi lập tức, cô lại thông suốt rồi.
Vốn, không ai có thể vĩnh viễn bồi một ai. Trêи đời này có bữa tiệc nào là không tàn? Cô sớm đã tập quen với điều này rồi, không phải sao?
Ôn Đồng nhìn Tiêu Uyển Thanh khẽ biến sắc, nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên kinh hoảng bất an, trong lòng như có một dòng nước ấm vui mừng chảy qua.
Nàng bằng phẳng trả lời Tiêu Uyển Thanh: “Năm ngoái mình còn có chút do dự. Chuyến này rời đi, hẳn sẽ kéo dài hai ba năm, nhưng mà ngày lễ mình vẫn sẽ quay trở lại Ngạn Giang.” Nàng thấy Tiêu Uyển Thanh càng lúc càng mơ hồ sa sút, đáy mắt lóe lên nét giảo hoạt, bổ sung: “Kỳ thực mình vẫn luôn phân vân giữa việc đi Trường Trạch thị, hoặc là chuyển việc. Cuối năm ngoái, tập đoàn Thời Tinh có mời mình về làm Tổng giám một chi nhánh mới mở của họ. Họ nói Thời Kinh Lan biết qua một số công việc của mình, rất thưởng thức năng lực, cho nên đích thân mời mình về làm việc.”
Sự quyến luyến của Tiêu Uyển Thanh đã bị lý trì đè xuống. Cô ấm giọng quan tâm, khó hiểu hỏi: “Vậy… vì sao cậu không chọn Thời Tinh?”
“Hạng mục kinh doanh trọng yếu của Thời Tinh trước giờ vẫn là bất động sản, mấy năm gần đây mới bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực truyền thông. Từ đó đến nay đã sát nhập với rất nhiều công ty nhỏ. Cho tới giờ, phát triển mạnh nhất là công ty giải trí Tinh Quang cũng chỉ mới phất lên được , năm. Mở thêm một công ty mới, dù là phi thường hấp dẫn, nhưng trước mắt mọi thứ sẽ vô cùng hỗn loạn. Mình không dám khẳng định, trong kế hoạch chung của tập đoàn, nếu công ty mới gặp khó khăn, liệu họ có thẳng tay xóa bỏ không. Nói cho cùng, đi Trường Trạch thị vẫn là lựa chọn an toàn hơn.”
Nói rồi, nàng ngước mắt nhìn Tiêu Uyển Thanh, cẩn thận dò xét thần sắc của cô. Nàng kỳ vọng Tiêu Uyển Thanh sẽ để lộ ra một chút lưu luyến vượt quá giới hạn bạn bè, kỳ vọng nhìn thấy một tia hy vọng. Thậm chí, hy vọng Tiêu Uyển Thanh có thể mở miệng lưu nàng lại, nói một câu, mình không nỡ để cậu rời đi. Chỉ cần một chút thôi, nàng liền có thể thuyết phục chính mình lưu lại.
Nhưng mà, không có. Tiêu Uyển Thanh chỉ cười: “Vậy cũng rất tốt. Chẳng phải lúc trước cậu cũng nói nơi này không còn không gian phát triển nữa rồi sao?”
Trong nháy mắt, Ôn Đồng thậm chí có chút cảm thấy, Tiêu Uyển Thanh có phải hay không quá mức lãnh tĩnh rồi. Cô… một chút cũng không luyến tiếc mình sao? Bao nhiêu năm qua, mình thật sự một chút cũng không làm Tiêu Uyển Thanh động lòng sao?
Ôn Đồng trút kiệt chút hy vọng cuối cùng, mang theo nhu tình áp xuống khổ sở nhìn Tiêu Uyển Thanh, tuyên cáo: “Kỳ thực, quan trọng nhất là… Ở Ngạn Giang thị, mình có một người thầm mến rất lâu rồi mà vẫn không đến gần được. Mình cảm thấy cần kéo ra chút khoảng cách, để mỗi người suy xét lại tình cảm của bản thân.”
Tiêu Uyển Thanh có thể hay không… có thể hay không cuối cùng cũng phát hiện ra một chút gì đó?
Nhưng mà, Tiêu Uyển Thanh chỉ khẽ kinh ngạc nhìn nàng, là biểu hiện thông thường mà một người bạn thân nên có, quan tâm hỏi: “Hum? Cậu có… người thầm mến thật lâu rồi sao? Mình… có biết người đó không?” Một lát sau, cô cẩn thận từng li từng tí tìm hiểu: “Vậy nên mấy năm nay, cậu luôn không thể quen biết một ai quá lâu sao?”
Tinh quang trong mắt Ôn Đồng dần trở nên ảm đạm…
Mấy năm qua, nàng vốn dĩ không hề kết giao với bất cứ ai. Tiêu Uyển Thanh thậm chí còn không để tâm nhận ra, nguyên một đám bạn trai thay đổi liên tục của nàng, kỳ thực cho đến giờ này đều chưa từng tồn tại.
Có một đoạn thời gian, Tiêu Uyển Thanh trở nên vô cùng nhạy cảm, cô sợ hãi thân cận với bất luận người nào có khả năng phát triển vượt quá tình bạn với cô. Vì vậy, để làm cô yên tâm, Ôn Đồng mới lần lượt bịa ra hết người bạn trai này đến người bạn trai khác, để từng chút từng chút xóa bỏ lớp phòng bị trong lòng cô.
Tiêu Uyển Thanh đến cuối cùng vẫn là quá quen thuộc với mình rồi sao? Quen thuộc nhìn nàng như một người bạn thân, cho nên mới không ý thức được rằng, các nàng kỳ thực là có thể bước gần hơn một bước?
Đôi mắt Ôn Đồng ảm đạm cụp xuống, ngữ điệu sa sút: “Cậu không biết đâu. Người đó chưa bao giờ biết tình cảm của mình, có lẽ chỉ là mình đơn phương có ý đồ không an phận thôi.”
Nàng đã chờ đợi quá lâu rồi.
Từ ngày đó nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh vì chia tay Nhan Giai mà khổ sở uống đến say ngất tìm quên, ý thức được mình thích Tiêu Uyển Thanh đến nay… đã năm rồi.
Từ lúc nàng không chịu được cha mẹ hối thúc kết hôn, cùng bọn họ thẳng thắn xuất quỹ, nói mình thích nữ nhân, bị đánh một trận đến bây giờ… cũng đã năm rồi.
Đến Tết năm nay, cha mẹ nàng cuối cùng cũng thỏa hiệp. Mặc kệ nam nữ, chỉ mong nàng tìm được một người tốt, cùng chăm sóc yêu thương lẫn nhau. Nàng, vẫn là chưa dám đến gần Tiêu Uyển Thanh.
Trách Ôn Đồng quá nhát gan a.
Nàng đã thấy qua rất nhiều người cùng Tiêu Uyển Thanh lờ mờ biểu lộ tâm ý. Bị cự tuyệt về sau, ngay cả là bạn bè thông thường Tiêu Uyển Thanh cũng dứt khoát không duy trì với bọn họ.
Tiêu Uyển Thanh nói, không làm được người yêu, vậy cũng không nên làm bạn. Nếu cô vẫn duy trì mối quan hệ với người kia, chỉ sợ vô tình đem đến cho họ tia hy vọng. Coi như đối phương sau này thật sự không còn thích cô, sẽ có người yêu mới. Người kia nếu biết được người yêu mình đã từng thích cô, đến cùng cũng sẽ nảy sinh ra khúc mắc không hay. Cho nên, đau dài không bằng đau ngắn.
Vì vậy, Ôn Đồng vẫn lấy đó làm gương, trước sau không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Nàng từng hy vọng, nước ấm có thể đun sôi ếch xanh, vọng tưởng có thể dùng danh nghĩa bạn thân mà cận thủy lâu đài [], cùng cô lâu ngày sinh tình. Nhưng hôm nay, nàng mới phát hiện.
Giống như… quá tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm bạn thân quá lâu, liền thật sự chỉ có thể là bạn thân mà thôi…
“Mình nghĩ, có lẽ cùng người đó kéo dài khoảng cách chính là sự lựa chọn tốt nhất. Có thể sau khi mình rời đi, người đó sẽ nhận ra vị trí của mình trong lòng họ là không thể thay thế. Cũng có thể, nhờ kéo dài khoảng cách và thời gian, mình sẽ dần quên được người đó trong lòng…” Ôn Đồng nhẹ nhàng nói. Đây là lời khuyên mẹ Ôn Đồng cho nàng sau khi bà đã tiếp nhận được khuynh hướng của nàng, cùng nàng mở lòng tâm sự.
Mẹ nàng nói: “Ôn Đồng, con đã tuổi rồi, còn muốn đợi đến bao giờ? Con còn có bao nhiêu năm để mà chờ đợi như vậy?”
Kỳ thực, nàng không ngại kiên trì chờ đợi.
Nàng chỉ sợ, nàng sẽ vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng.
Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của Ôn Đồng, không mảy may nghĩ đến người Ôn Đồng nhắc tới chính là mình. Nghe Ôn Đồng nói mấy tiếng “ý đồ không an phận”, thoáng chốc lại liên tưởng đến vọng tưởng của mình đối với Lâm Tiễn, trong lòng liền cảm thông với Ôn Đồng, cũng không khỏi cảm thấy thất lạc trầm mặc.
Một hồi lâu, cô nhẹ giọng hỏi Ôn Đồng: “Kéo dài khoảng cách, liền thật sự có thể quên sao?”
Ôn Đồng quay lại nhìn cô, trong đáy mắt sâu kín là triệt để thất vọng, lẩm bẩm nói: “Không thử một chút thì làm sao biết đây?”
Không biết nàng là đang nói cho Tiêu Uyển Thanh, hay là đang nói với chính mình.
Vốn dĩ, không có điều gì mà thời gian không thể xóa nhòa, phải không?
Đã từng thâm ái đến vậy, nhưng rồi thật lâu về sau, từ giữa lòng sông vớt lên, bất quá cũng chỉ còn lại một chút ấn tượng mơ hồ mà thôi.
Bắt đầu thích một người, có lẽ chỉ cần một giây đồng hồ.
Quên đi một người, có lẽ so với một giây đồng hồ sẽ cần nhiều thời gian hơn một chút.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn sẽ làm được thôi.
Giống như, cô đã từng yêu Nhan Giai, yêu đến chết đi sống lại.
Nhưng rồi thật lâu về sau, đến giờ, cô thậm chí còn không thể nhớ lại được cảm xúc một giây động tâm kia lúc yêu nàng.
Lưu lại không phải là cảm giác, mà chẳng qua chỉ là ký ức.
Trong ký ức, cô đã từng yêu một người, từng hận một người, rồi về sau, lại lãng quên người đó.
Không hơn.
Sống đến bây giờ, quên đi, chuyện này cô rất có kinh nghiệm, chính là sở trường của cô đó, không phải sao? Tiêu Uyển Thanh tự vấn.
Tiêu Uyển Thanh ôm lấy Teddy, dùng gò má khẽ cọ lấy lông tơ mềm mại, trong lòng dường như có ánh mặt trời xua tan đi màn đêm nặng nề.
Rút cuộc, cô với tay cầm lấy điện thoại, mỉm cười, cẩn thận mở ra từng chữ đầu tiên, đọc một lượt đến dòng cuối cùng. Rồi sau đó, cô mím môi, từ đầu kéo một đường đến tận cùng, xóa đi toàn bộ tin nhắn Lâm Tiễn đã phát cho mình.
Cuối cùng, cô quyến luyến mà hôn lên đôi mắt to tròn đen láy của Teddy.
Sau một hồi, Tiêu Uyển Thanh mở danh bạ, dừng ở tên Chu Thấm, dứt khoát nhấn nút gọi đi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Tiêu a di sắp bỏ chạy ư >_
[] Cận thủy lâu đài: Trong câu 《近水楼臺先得月,向阳花木易为春》“Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân”. Nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Câu này thường dùng để nói hai người đến với nhau nhờ có thời gian tiếp xúc lâu dài hoặc là hoàn cảnh sống, làm việc gần nhau, chẳng hạn như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
【Tác giả có lời muốn nói】
Tác giả: Kế tiếp, mời thưởng thức thần kỹ Tiêu a di tu luyện tới max level.
Lâm Tiễn: Ta muốn thu hồi lại tiểu Teddy a!!! icon ma đao