┬┴┬┴┤炎 Chương 炎├┬┴┬┴
Tiêu Uyển Thanh khẽ nâng sườn mặt, cần cổ cô trắng muốt thon dài lấp lánh dưới ánh đèn vàng, mỹ lệ tựa tranh. Trong khoảnh khắc, Lâm Tiễn thẫn thờ nhìn Tiêu Uyển Thanh, lồng ngực bừng lên ngọn lửa hừng hực cháy, cùng một câu nói cứ quanh quẩn mãi trong đầu: “Tiêu a di thích nữ nhân? Dì ấy thật sự cũng thích nữ nhân?”
Một hồi lâu, tâm trí Lâm Tiễn khôi phục được vài phần, lại phảng phất lãng du về miền quá khứ…
A, nói như vậy, có rất nhiều chuyện, dường như đều đã có thể giải thích được…
Lâm Tiễn bỗng nhiên nhớ lại năm mười một tuổi, đi theo mẹ đến phúng viếng tang lễ của cha mẹ Tiêu Uyển Thanh. Lúc ở linh đường, vô tình trông thấy Tiêu Uyển Thanh tranh cãi cùng một nữ nhân trẻ tuổi, nàng tựa hồ đang mang thai.
Nhiều năm trôi qua, Lâm Tiễn không còn nhớ rõ gương mặt của nữ nhân kia. Nhưng nét thống khổ cùng bi thương trêи mặt nàng, Lâm Tiễn vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí. Từ nhỏ đến lớn luôn sống trong cưng chiều hạnh phúc, Lâm Tiễn chưa từng gặp qua nét mặt đau buồn và phức tạp đến vậy.
Nữ nhân nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Thanh, đôi mắt nàng vằn đỏ từng tia máu, nghẹo ngào khóc đến không thành lời: “Là chị có lỗi với em.”
Người tưởng chừng bi thương nhất lúc này là Tiêu Uyển Thanh, so với nàng lại dường như lãnh tĩnh hơn rất nhiều. Cô khoác tang phục, thân thể gầy gò mong manh tưởng chừng một cơn gió cũng có thể cuốn trôi, thế nhưng sống lưng lại kiên trì thẳng tắp. Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt tái nhợt đến lạnh người. Cho đến khi nữ nhân kia khóc đến không thành tiếng, nói đến không nên lời, cô mới chậm rãi gỡ ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, bất động thanh sắc hỏi nàng: “Chị nói hết chưa?”
“Chị đi đi, em không muốn nhìn thấy chị.” Tiêu Uyển Thanh cất giọng, thanh âm lãnh tĩnh lạnh lùng, mà sắc mặt cũng không hề dao động. Lúc đó, Lâm Tiễn đã cho rằng, Tiêu Uyển Thanh đối với người kia hẳn là không thèm để ý, thậm chí còn có phần chán ghét.
Nhưng cuối cùng, vào giây phút nữ nhân kia bất lực quay người rời đi, Tiêu Uyển Thanh như bị rút kiệt sinh khí trong người, lặng lẽ vô lực gục người ngồi xuống. Cô đưa tay ôm ngực, vùi đầu bật khóc đến thống khổ, khóc đến nghẹn ngào.
Khóc đến… Lâm Tiễn núp trong bóng tối, tuy không hiểu chuyện gì nhưng bất tri bất giác cũng cảm thấy chua xót, nước mắt rơi đầy mặt…
Nhiều năm trôi qua, mỗi lần hồi tưởng về ngày đó, Lâm Tiễn đều cho rằng đại khái hai nàng là vì cùng phải lòng một người đàn ông mà thống khổ. Nhưng giờ phút này, nàng mới chợt hiểu ra…
Thì ra, câu chuyện từ đầu đến cuối, đều chỉ có hai người các nàng…
Lâm Tiễn vốn nên vui đến phát điên, nếu Tiêu a di cũng thích nữ nhân, vậy phải chăng nàng cũng có thể ôm hy vọng?
Nhưng giờ phút này, nàng làm thế nào cũng không cười nổi.
Lâm Tiễn thầm mong mình có thể xé rách lớp sương mù thời gian, quay về trước mặt Tiêu Uyển Thanh cái đêm cô mồ côi cha mẹ, quay về trước mặt Tiêu Uyển Thanh thời khắc cô cần nhất một bờ vai để dựa vào, quay về trước mặt Tiêu Uyển Thanh đang vùi đầu khóc thảm thiết, mà đến tận cùng lại chỉ có thể tự mình lau khô nước mắt, tự mình dỗ mình như thể không có chuyện gì xảy ra. Để ôm cô thật chặt vào lòng.
Lâm Tiễn lúc này rất muốn ôm lấy Tiêu Uyển Thanh thật chặt.
Vì sao năm đó nàng lại không đi đến, đưa tay ôm cô thật chặt?
Đau lòng lấn át cuồng hỷ ban đầu, Lâm Tiễn thẫn thờ nhìn khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh bình thản tươi cười, nhất thời cổ họng nghẹn đắng, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng cô, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể run rẩy khẽ kêu: “Tiêu a di…”
Tiêu Uyển Thanh uống hết bia trong ly, nhìn lên thấy tất cả mọi người đều đang ngây người, mi mục dịu dàng mỉm cười thật ấm áp: “Các con tiếp tục chơi đi. Dì đi nấu một chút canh nóng để các con uống giải rượu.”
Tiêu Uyển Thanh đứng dậy kéo ghế, tiếng ghế mài vào mặt sàn phát ra âm thanh lộc cộc làm Đường Mạt cùng Trần Chỉ sực tỉnh cơn mộng. Hai người không hẹn mà cùng đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình.
Đường Mạt sợ hãi than thở: “Có phải chúng ta đã biết điều không nên biết?”
Lâm Tiễn trầm mặc nhìn Tiêu Uyển Thanh rời đi, cắn môi không nói gì.
Thời Mãn như tiểu hồ ly trộm được viên ngọc quý, hài lòng chống cằm nhìn Lâm Tiễn, không đáp lời Đường Mạt mà hờ hững hỏi: “Lượt này còn ai muốn uống nữa không?”
Trần Chỉ cùng Đường Mạt nheo mắt nhìn nhau, lập tức hưng phấn: “Aaa, cái quái gì. Còn có ai muốn uống nữa sao? Aiya, aiya…” Các nàng thậm chí còn bắt đầu hoài nghi xu hướng giới tính của chính mình.
Thời điểm Thời Mãn đặt ra câu hỏi rồi nâng ly bia lên uống cạn, Hạ Chi Cẩn phảng phất để lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục duy trì thần sắc trầm lắng, không đoán được nàng đang nghĩ gì. Giờ phút này, thấy ánh mắt hoài nghi của Trần Chỉ cùng Đường Mạt ném về phía mình, nàng cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: “Các em quên rồi sao? Chị vốn không tham gia trò chơi này.”
Đúng vậy.
Tầm mắt của mọi người trong nháy mắt lại tập trung lên người Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn ngước lên nhìn Thời Mãn, Thời Mãn tuy vô tội đưa mắt nhìn nàng, nhưng vẻ mặt là thập phần mập mờ gian xảo. Lâm Tiễn nhẹ giọng cười nhạo một tiếng, thản nhiên rót đầy ly bia rồi thẳng thắn nói: “Mình uống.” Sau đó, trong tiếng kinh hô của mọi người, Lâm Tiễn nâng ly uống cạn.
Chỉ trong một đêm liên tục có ba người trực tiếp come-out, Trần Chỉ cùng Đường Mạt muốn phát điên, adrenaline trong máu tăng vọt. Hai người một trái một phải, lôi kéo Thời Mãn cùng Lâm Tiễn, mồm năm miệng mười nhao nhao truy vấn: “Các cậu làm cái gì mà giấu kín như vậy! Hiện tại có đang hẹn hò với ai không? Hẳn là đang thầm mến ai rồi đi? Cho chúng mình xem mặt được không? Nàng là hình mẫu ngự-tỷ-siêu-vòng-một giống trong tiểu thuyết bách hợp, hay là lolita-nhỏ-cưng?”
Lúc Trần Chỉ hỏi có đang thầm mến ai không, ánh mắt Thời Mãn dừng lại trêи người Hạ Chi Cẩn. Hạ Chi Cẩn liếc thấy nàng, liền dời mắt đi như thể không có việc gì xảy ra. Thời Mãn thấy vậy có chút trầm xuống, nàng lặng lẽ rũ mi nhìn đi chỗ khác. Quay sang cười cười đáp lại Trần Chỉ: “Lúc này đang chơi đùa, không tiện nói chuyện nghiêm túc nha.”
Trần Chỉ cùng Đường Mạt rầm rì bất mãn một hồi, rút cuộc buông tha các nàng.
Trải qua kϊƈɦ động ban đầu, Trần Chỉ dần khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nàng muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn lo lắng, uyển chuyển dặn dò: “Sau này, các cậu đối với người khác cũng đừng nên thành thật như vậy. Mình và Mạt Mạt có khả năng thích ứng tương đối cao, nhưng mình sợ, người khác sẽ…”
Lâm Tiễn khẽ gật đầu, vỗ nhẹ tay Trần Chỉ, cười nói: “Chúng mình biết. Vì là các cậu, chúng mình mới yên tâm mà thẳng thắn như vậy.”
Trong chớp mắt, Trần Chỉ thoáng cảm thấy ấm áp, đối với sự tín nhiệm của Lâm Tiễn lại càng cảm động.
Đường Mạt ngồi một bên vẫn còn đang tỉ mỉ hồi tưởng lại sự kiện vừa xảy ra, không thể không nghĩ đến động tác khoan thai nâng ly của Tiêu Uyển Thanh, cùng bộ dáng thản nhiên đến xuất thần khi cô uống cạn ly bia. Trong lòng không khỏi cảm thán: “Tiêu a di là cong sao? Mình cảm thấy, nếu Tiêu a di thích nữ nhân, mình cũng nguyện ý vì dì ấy mà cong.”
Thời Mãn hét lên “Aaa” một tiếng rồi bật cười. Lâm Tiễn lập tức chợn mi, giương nanh múa vuốt không khách khí nói: “Cậu mau tránh ra, liên quan gì đến cậu?”
Đường Mạt không hài lòng, phản bác: “Sao lại không liên quan đến mình? Lại nói, mình cũng chưa từng thích nam nhân, không chừng mình chính là thích nữ nhân đi?”
Lâm Tiễn đả kϊƈɦ nàng: “Dù là như vậy thì Tiêu a di cũng không liên quan đến cậu. Cậu đi tìm người khác, vì nàng mà cong đi!”
Thời Mãn tùy tiện lấy một lon bia rót vào ly, thản nhiên nhấp một ngụm rồi ý vị thâm trường nói: “Đúng vậy, Mạt Mạt cậu đừng mơ tưởng. Coi như thật sự có gì đi, cũng là người ta làm quan hưởng lộc Vua, ở chùa ăn lộc Phật nha, không đến lượt cậu.”
Đường Mạt bĩu môi: “Các cậu nói vậy là có ý gì!”
Trần Chỉ bồi thêm mấy nhát dao: “Mình thấy ý các nàng đại khái là, nữ nhân cong nhìn thấy cậu liền chướng mắt nha…” Nàng chớp mắt nói sang chuyện khác: “Chúng ta chơi tiếp đi.” Trần Chỉ trong lòng vẫn còn muốn đào đào thêm một ít bí mật! Hôm nay thật sự là phi thường kϊƈɦ thích, nàng không tin mình không có cơ hội truy hỏi được Thời Mãn và Lâm Tiễn, hiện tại… có đang thầm mến ai không?
❅❅❅
Không biết các nàng chơi đùa bao lâu, cho đến lúc Lâm Tiễn phảng phất cảm thấy hình như Tiêu Uyển Thanh đi xuống bếp đã được một lúc lâu, trong lòng đang nghĩ chơi hết lượt này liền xuống tìm cô. Đèn phòng ăn, bỗng dưng phụt tắt.
“A…” Đường Mạt vốn nhát gan, lại không kịp chuẩn bị tâm lý, trong nhất thời giật mình gào toáng lên.
“Đừng sợ, có thể là đứt cầu dao.” Lâm Tiễn vội lên tiếng trấn an. Nói rồi nàng đẩy ghế đứng lên, chuẩn bị chạy đi tìm Tiêu Uyển Thanh xem cô thế nào.
Nhưng vừa mới đứng lên xoay người, đã nhìn thấy từ cửa phòng ăn có chút ánh sáng truyền tới, lấp lánh, ngập ngừng như ánh nến. Trong ánh nến ấm áp, khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh ôn nhu xinh đẹp dần hiện ra, lại càng dịu dàng, lại càng mê người…
“Happy Birthday to You, Happy Birthday to You…” Giọng hát khiến người trầm mê mà Lâm Tiễn đã được nghe qua điện thoại lúc còn ở nước ngoài, hôm nay, ở bên tai nàng, chân thành tha thiết vang lên…
Tiêu Uyển Thanh hai tay bưng chiếc bánh kem chocolate lớn phủ đầy ánh nến, khe khẽ hát, mỉm cười hướng nàng từng bước, từng bước đi tới…
Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt nhanh chóng lấy lại ý thức, hòa giọng cùng Tiêu Uyển Thanh, cùng nhau vui vẻ hát: “Happy Birthday to You, Happy Birthday to You.”
“Tiễn Tiễn, sinh nhật vui vẻ.” Tiêu Uyển Thanh rút cuộc đi tới trước mặt Lâm Tiễn, mỉm cười.
Lâm Tiễn ngẩng đầu tìm kiếm đôi mắt Tiêu Uyển Thanh, ngây ngốc nhìn ngắm đôi mắt dịu dàng như nước của cô, ngây ngốc tìm thấy trong đôi mắt kia loáng thoáng bóng dáng nhỏ bé của chính mình.
Nàng nghĩ, nếu có thể, nàng nguyện ý đứng ngây ngốc tại đây cả đời…
“Tiêu a di…” Giây phút kinh hỷ qua đi, trừ việc kêu tên Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn cũng không còn biết cách nào để bộc lộ đoạn tình cảm đang mãnh liệt trào dâng trong lòng mình.
“Tiễn Tiễn, cầu nguyện rồi thổi nến đi.” Tiêu Uyển Thanh khẽ nói.
Lâm Tiễn yên lặng nhìn nữ nhân phong tư lỗi lạc trước mắt. Một hồi lâu, nàng khẽ rũ hàng lông mi đen dày, nhắm mắt, đặt hai tay trước ngực. Trong lòng nàng, từng chữ từng chữ thành kính mà nói ra tâm nguyện tuổi thành niên.
“Tiêu a di, con nguyện được ở bên dì.”
Nàng mở mắt ra, thổi tắt ánh nến chập chờn. Phòng ăn thoáng chút lại rơi vào bóng tối. Nhưng lần này, không ai kinh hoàng, cũng không ai sợ hãi.
Màn đêm dày đặc này mơ hồ giúp Lâm Tiễn giấu đi đôi mắt nóng bỏng chứa đầy yêu thương. Nàng trầm giọng khẽ hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì nói, nguyện ước của con sau này có thành sự thật không?”
Giọng Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng êm tai, ẩn giấu vui vẻ trả lời nàng: “Đáp án nằm trong lễ vật dì đã đưa cho con.”
Trần Chỉ lanh lợi tinh ý, nghe nói vậy liền nhanh như chớp mà chạy đến bàn trà trong phòng khách, giúp Lâm Tiễn ôm vào hộp lễ vật Tiêu Uyển Thanh đã tặng nàng sau buổi tọa đàm.
Tiêu Uyển Thanh ngừng lại, đặt bánh ngọt lên bàn ăn, sau đó cô đi đến bên cửa sờ soạng một chút, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào công tắc. Trong chốc lát, tựa như màn đêm xua tan mây đen u ám để nghênh đón các vì sao, cả phòng ăn lẫn vách tường bỗng lấp lánh hàng vạn ánh sao, lung linh như ngọn lửa, rực rỡ tựa ngân hà…
Là máy chiếu sao trời…
Dưới bầu trời đầy sao, Trần Chỉ cùng Đường Mạt khẽ kinh hô, Tiêu Uyển Thanh mi mục dịu dàng, mỉm cười chăm chú nhìn Lâm Tiễn: “Mở ra nhìn xem.”
Trái tim Lâm Tiễn không khỏi phát run.
Nàng từng lớp từng lớp tháo xuống lớp giấy gói mỹ lệ bên ngoài, từng chút từng chút thu vào tầm mắt sáu chữ lớn: “Cuộc sống, như em mong muốn”. Là bản kỷ niệm giới hạn cuốn sách kinh điển mà nàng yêu thích nhất của Vu Diêu, tác giả nàng đã oán giận không lấy được vé tham gia tọa đàm lúc trước.
Lâm Tiễn lật bìa sách ra, nhìn thấy ở trang đầu tiên là chữ ký của Vu Diêu, vị tác giả trước nay luôn kiêu ngạo không bán sách ký tặng. Kế bên, còn có một dòng chữ chính tay nàng viết:
Lâm Tiễn, sinh nhật vui vẻ.
Hết thảy, đều sẽ như em mong muốn.
Vu Diêu.
Nàng ngước lên nhìn, trông thấy đôi mắt Tiêu Uyển Thanh lấp lánh ánh cười, so với muôn ngàn vì sao còn rực rỡ hơn vạn lần…
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Lâm Tiễn: Anh anh anh, ngươi đáp ứng ta đấy! Không thể không nhận sổ sách.
Ha ha ha, trò chơi có thể chơi như vậy nha, chính là, cũng không phải tất cả mọi người có Thời Mãn như vậy dũng khí, lời đầu tiên đạp tủ của mình, sau đó lại mãnh liệt đạp cửa tủ của người khác.
Thời Mãn chiến lược là, không phá thì không xây được.