┬┴┬┴┤炎 Chương 炎├┬┴┬┴
Lâm Tiễn nắm tay Tiêu Uyển Thanh, lẽo đẽo theo sau cô đi đến bãi đỗ xe. Mỗi lần trộm nhìn nữ nhân ưu nhã mê người bên cạnh, Lâm Tiễn lại cảm thấy trái tim mình dường như biến thành chiếc đàn nhỏ, hồi hộp run rẩy tấu lên một khúc sonata “Ta rất thích ngươi…”
Tiêu Uyển Thanh đi bên cạnh tư thái thanh thản, không hề cảm nhận được điểm khác thường. Cô đưa mắt về phía trước, trong đầu bất giác hồi tưởng lại phản ứng của Lâm Tiễn khi nãy, phản ứng của nữ hài đối với món quà bất ngờ này… quả thật vượt xa dự liệu của cô.
Từng này tuổi, cô vốn nghĩ mình đã qua rồi thời thiếu nữ lãng mạn. Sinh hoạt trong xã hội bao nhiêu năm nay, khi chọn lễ vật, Tiêu Uyển Thanh đều xem trọng nhất là tính xã giao cùng thực dụng.
Cô đã quên mất, thì ra một người nhận được lễ vật lại có thể chân chính sung sướиɠ đến như vậy.
Năm tháng trôi đi, những cảm xúc ngỡ đã nhạt phai nay lại tìm về. Nhìn đối phương kinh hỉ đến không giấu nổi hân hoan, trong lòng cô bất giác dâng tràn ngọt ngào hạnh phúc.
Tiêu Uyển Thanh thoáng dợm bước, rồi không kiềm lòng được mà nghiêng đầu nhìn về phía nữ hài vừa khiến cô động tâm. Lâm Tiễn phát giác được ánh mắt của cô, ngọt ngào mỉm cười, khiến trái tim cô càng thêm một phần mềm mại. Tầm mắt Tiêu Uyển Thanh chuyển xuống lễ vật Lâm Tiễn đang khư khư ôm trước ngực, buồn cười mà trêu ghẹo: “Thật sự không mở ra xem sao?”
Lễ vật lần này kỳ thực cô đã dùng không ít tâm tư để chuẩn bị. Nếu như Lâm Tiễn không vừa ý, cô… đại khái cũng không tránh khỏi cảm thấy tổn thương.
Lâm Tiễn cúi đầu nhìn lễ vật đang ôm như bảo bối trước ngực, kiềm không được lại khẽ vuốt ve một cái, vui sướиɠ ngoác miệng cười khoe hàm răng trắng muốt, thầm thì: “Đây là bảo bối lớn nhất, kinh hỉ tuyệt nhất, con nhất định phải để dành tới trước khi đi ngủ mới mở ra. Như vậy, ngay cả trong giấc mơ cũng sẽ mỉm cười.”
Tiêu Uyển Thanh bị nữ hài lấy lòng, chỉ còn biết vờ giận nhéo lấy cái miệng lợi hại kia mà mắng yêu: “Ngụy biện.”
❅❅❅
Tới gần bãi đỗ xe, Tiêu Uyển Thanh đang lần tìm chìa khóa, bỗng như sực nhớ ra điều gì, liền quay lại hỏi Lâm Tiễn: “Các bạn của con có biết đường tới nhà chúng ta chưa?”
Lâm Tiễn lúc này mới nhận ra mình đã bỏ quên đám Thời Mãn, Trần Chỉ ở tận chân trời nào rồi, mặt liền đờ ra đầy bối rối. Nàng vốn đã hẹn Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn ghé siêu thị mua đồ rồi cùng trở về nhà. Nhưng vì Tiêu Uyển Thanh bất ngờ xuất hiện cho nàng kinh hỉ, trong mắt Lâm Tiễn sớm đã chẳng còn ai khác ngoài Tiêu a di. Căn bản… đã quên sạch dự định trước đó, chưa kịp báo một tiếng đã vội cùng Tiêu Uyển Thanh rời đi. Các bạn nàng hiện đang ở đâu, có khi nào tìm không thấy nàng đã về cả rồi? Hẳn bọn họ trong lòng đang thầm mắng nàng tới cả trăm lần.
Lâm Tiễn vội vàng rút điện thoại, nuốt nước bọt giải thích: “Tiêu a di, con quên nói với các nàng ấy một tiếng rồi, dì chờ con chút.”, vừa bấm số của Thời Mãn.
May mà điện thoại vừa kêu chưa quá hai, ba giây, bên kia đã nhanh chóng bắt máy. Lâm Tiễn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng Thời Mãn chế nhạo: “Giỏi lắm Lâm Tiễn, nói muốn mời chúng ta tới cùng ăn sinh nhật, chưa chào một tiếng đã cuốn gói theo đại mỹ nữ. Trọng sắc khinh bạn!”
Lâm Tiễn vừa nghe bốn chữ “Trọng sắc khinh bạn” lập tức chột dạ. Nàng lén lút liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh, khổ sở phản bác: “Cậu nói nhăng cuội gì thế, mình… chỉ nhất thời quên mất…” Nói xong, lại ngay lập tức đổi giọng hối lỗi nỉ non: “Là mình sai rồi, Mãn Mãn. Cậu đang ở đâu, Trần Chỉ, Đường Mạt có cùng ở đó không?”
Thời Mãn thấy nàng thức thời, đắc thắng cười một tiếng, coi như buông tha: “Cậu cùng Tiêu a di đến bãi đỗ xe đi, bọn mình đều đang ở trêи xe Chi Cẩn cả rồi, chờ cậu cùng Tiêu a di đến dẫn đường.”
Lâm Tiễn được tha bổng liền giở giọng nịnh nọt: “Oa, Mãn Mãn giỏi quá, vẫn là Mãn Mãn tiểu thiên sứ rộng lượng đệ nhất.”
Tiêu Uyển Thanh đứng một bên nhìn bộ dạng xun xoe của Lâm Tiễn, nhịn không được nhăn trán. Tiểu Tiễn miệng lưỡi bọc đường, dỗ ngon dỗ ngọt, xuất khẩu thành chiêu, sợ rằng chẳng ai có thể chống đỡ nổi.
Cũng không biết về sau, là ai sẽ may mắn được rơi vào cái cạm bẫy ngọt ngào kia…
Thời Mãn không chịu được giọng lưỡi của Lâm Tiễn, kinh thường nói: “Thôi bớt diễn, còn không mau tới đây.” Nói xong không chút lưu tình liền cúp máy.
Lâm Tiễn một chút cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của Thời Mãn, vui mừng híp mắt kéo tay Tiêu Uyển Thanh: “Mãn Mãn nói các nàng đang ngồi trêи xe của Chi Cẩn cả rồi, chờ chúng ta cùng về nhà.”
Tiêu Uyển Thanh nghe nói Chi Cẩn lái xe, trong lòng có chút không yên. Kỳ thực thâm tâm cô vẫn xem các bạn học của Lâm Tiễn là một đám trẻ nhỏ, vẫn còn cần được chiếu cố. Cô nhẹ nhàng đề nghị: “Có lẽ tối nay sẽ về trễ, Chi Cẩn không quen đường xá, sợ không an toàn. Hay chúng ta cùng gọi một chiếc xe đi chung, đến tối dì sẽ đưa các nàng ấy về, như vậy cũng tiện hơn?”
Lâm Tiễn suy nghĩ một chút liền nhận ra Tiêu Uyển Thanh ý tại ngôn ngoại. Tiêu Uyển Thanh vốn là người như vậy, uyển chuyển dịu dàng, lúc nào cũng chu đáo quan tâm các nàng mà không hề tỏ vẻ trưởng bối áp đặt. Người như vậy, bảo nàng làm sao mà không yêu thích cho được?
Lâm Tiễn khẽ nắm tay Tiêu Uyển Thanh trấn an: “Tiêu a di, dì đừng lo lắng. Mãn Mãn nói Chi Cẩn đã có bằng lái hơn một năm rồi. Chưa kể mỗi tuần buổi chị ấy đi làm gia sư đều trở về trễ, vốn cũng đã quen đường xá, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền thấy yên tâm hơn một chút. Nhớ tới dáng vẻ điềm đạm trầm ổn của Hạ Chi Cẩn, hẳn cũng không phải là người hồ đồ nông nổi, cô liền nhẹ gật đầu xem như đồng ý, vừa đi về phía bãi giữ xe, vừa thuận miệng hỏi: “Chi Cẩn đang làm gia sư?” Sinh viên làm thêm kể cũng không lạ, nhưng lái xe đi làm gia sư thì có vẻ hơi hiếm.
Lâm Tiễn nhất thời ấp úng, không biết nên trả lời Tiêu Uyển Thanh thế nào. Nàng đương nhiên không muốn giấu diếm Tiêu Uyển Thanh, nhưng cũng không tiện nói chuyện riêng tư của người khác. May thay, vừa đi vào bãi đỗ xe đã thấy một chiếc BMW trắng hướng về phía hai nàng nháy đèn, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Từ trong xe, Thời Mãn ló khuôn mặt kiều diễm ra chế nhạo: “Hai người đi lạc sao?”. Nàng ý vị thâm trường, kín đáo liếc mắt dò xét Lâm Tiễn vẫn đang nắm chặt tay Tiêu Uyển Thanh không rời.
Nhận thấy ánh mắt sắc bén quét qua, Lâm Tiễn liền chột dạ buông lỏng bàn tay, làm ra vẻ cung kính khom lưng thi lễ: “Là tiểu nhân sai, làm đại nhân phải chờ đợi.”
Hạ Chi Cẩn cùng Trần Chỉ, Đường Mạt từ ghế sau nhao nhao hạ kính xe, hướng về phía Tiêu Uyển Thanh đang tươi cười đứng sau lưng Lâm Tiễn, nhất loạt đồng thanh: “Dạ, chào Tiêu a di…”
Tiêu Uyển Thanh được các nàng bất ngờ chào hỏi, nhất thời giật mình, theo phản xạ xích lại gần Lâm Tiễn một chút, rồi mới khẽ nghiêng đầu cong mi ôn nhu trả lời: “Xin chào, không cần khách khí như vậy.”
Lâm Tiễn bất mãn chỉ mặt một lượt, khẽ nạt: “Các cậu làm Tiêu a di giật mình rồi!”, đoạn kéo Tiêu Uyển Thanh đến trước Hạ Chi Cẩn, trấn an: “Tiêu a di, đừng để ý các nàng, chúng ta chỉ cần nói chuyện với người lớn như Chi Cẩn tỷ đây thôi.”
Tiêu Uyển Thanh không hề có ý trách, trái lại trìu mến nhìn Trần Chỉ, Đường Mạt đang tròn xoe mắt nhìn cô lấy lòng, rồi cúi người nói chuyện với Hạ Chi Cẩn. Cô chỉ cho Hạ Chi Cẩn đường đi và căn dặn thêm vài chỗ cần lưu ý, không quên nhắc các nàng lái xe cẩn thận, rồi mới cùng Lâm Tiễn đi trước dẫn đường.
Thời Mãn chống cằm nhìn theo Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh sánh vai rời đi, thâm trầm nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng phá ra cười vô cùng thoải mái. Hạ Chi Cẩn cẩn thận giúp Thời Mãn cài dây an toàn, mờ mịt nhìn nàng. Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Chi Cẩn, Thời Mãn liền ghé tai nàng nói nhỏ: “Chị xem, chúng ta vừa rồi có phải giống một đám tiểu đệ của lão đại Lâm Tiễn không? Lão đại mang bạn gái đi tuần tra, đám tiểu đệ liền nhao nhao thỉnh an chào hỏi chị dâu.”
Hạ Chi Cẩn nhíu mày giật mình một chút, điềm đạm khẽ mắng Thời Mãn: “Em nghĩ nháo gì thế”, rồi trở về ghế khởi động xe, không chớp mắt theo sát Tiêu Uyển Thanh từ từ lái ra khỏi bãi đỗ.
Thời Mãn ngưng thần nhìn Hạ Chi Cẩn, khóe miệng khẽ cười.
Chị quả thật là không hiểu ư?
❅❅❅
Về tới nhà, Tiêu Uyển Thanh thoải mái bảo Thời Mãn các nàng cứ tự nhiên như ở nhà, rồi quay qua giao phó Lâm Tiễn nhiệm vụ tiếp bạn cho tốt, còn mình bận rộn vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tiễn kéo bàn trà trong phòng khách ra một bên, trải nệm bảo các nàng tùy ý ngồi, rồi lấy trò chơi điện tử dưới tủ TV ra. Thời Mãn cùng Trần Chỉ, Đường Mạt tuy không mấy khi chơi game nhưng cũng đều rất hứng thú. Các nàng ngồi trước màn hình, hào hứng kết nối với TV, ai nấy cũng đều phấn khích thấy rõ.
Hạ Chi Cẩn ngồi trêи sofa, trầm tĩnh nhìn các nàng nhảy nhót như tiểu hài tử, trong mắt bất đắc dĩ có thêm vài phần cưng chiều. Nàng ghé người nói nhỏ với Thời Mãn: “Con vào bếp phụ Tiêu a di một tay.”
Thời Mãn nghe vậy liền rời mắt khỏi màn hình TV, hăng hái xung phong: “Em đi với chị.”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lãnh đạm của Hạ Chi Cẩn thoáng chút ấm áp, nàng vỗ về Thời Mãn, dỗ dành: “Được rồi, em ngoan ngoãn ngồi đây chơi với các nàng.”
Thời Mãn nhíu mày nhìn theo bóng Hạ Chi Cẩn, đột nhiên bị Đường Mãn dúi máy game vào tay, phân phó: “Mãn Mãn, tới phiên cậu, mau tiêu diệt tiểu tặc Lâm Tiễn, đừng để nàng đắc ý.”
Lâm Tiễn bất bình la lớn: “Hôm nay sinh nhật của mình, cũng nên cho mình chút thể diện chứ.”
Thời Mãn nắm chặt máy game, nét mặt giãn dần, thôi vậy. Nàng cong môi ngồi xuống kế bên Lâm Tiễn, tự phụ đáp: “Được, các cậu chờ xem mình cho nàng nếm mùi!”
Trong phòng bếp, tiếng máy hút khói ù ù kêu, Tiêu Uyển Thanh khoác tạp dề, cẩn thận cắt miếng thịt trêи thớt. Cách đó không xa, nồi nước sôi trêи bếp không ngừng bốc lên từng cụm khói trắng.
Hạ Chi Cẩn lặng lẽ đến bên bồn nước, thản nhiên giúp Tiêu Uyển Thanh rửa rau: “Tiêu a di, con tới giúp dì.”
Tiêu Uyển Thanh đang chăm chú cắt thịt, đến lúc Hạ Chi Cẩn lên tiếng mới giật mình phát hiện ra ở bên cạnh mình có thêm người. Cô nghiêng đầu nhìn Hạ Chi Cẩn, thấy nàng đã ngâm thức ăn vào trong nước, lập tức ngượng ngùng tỏ ý chối từ: “Không cần, con đi ra ngoài chơi với các nàng đi, dì chuẩn bị một chút là xong. Sao có thể để khách đến nhà vào bếp chứ.”
Hạ Chi Cẩn làm ngơ. Nàng tắt vòi nước, hai tay thành thạo rửa rau, rồi khoan thai nhắc Tiêu Uyển Thanh: “Con thấy nồi nước sôi sắp trào rồi, có cần giảm lửa một chút không?”
Tiêu Uyển Thanh thấy nàng không có ý định rời đi, quả thực không phải là khách sáo mà thật sự có ý muốn giúp, thở dài không từ chối nữa. Cô cất giọng nhờ: “Con có thể giúp dì đem gói mì bên cạnh trút vào nồi không?”
Hạ Chi Cẩn không chần chờ, rút tay khỏi bồn nước, xoay người tiến về phía bếp, động tác gọn gàng chỉnh tề. Nàng tỉ mỉ dùng muỗng vớt gợn bọt một hồi lâu, rồi mới cẩn thận đậy nắp nồi trước khi trở lại bồn nước. Hạ Chi Cẩn nhìn qua khoai lang cùng xương sườn đã được chuẩn bị sẵn sàng, quay sang hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì muốn làm món xương sườn hầm dấm sao?”
Tiêu Uyển Thanh nhẹ gật đầu, cùng nàng tán gẫu: “Chi Cẩn ở nhà thường xuyên xuống bếp sao?” Cô nhìn Hạ Chi Cẩn tư thái thành thạo, hiển nhiên là thạo việc bếp núc.
Hạ Chi Cẩn nổi lên nụ cười đàm đạm nhu hòa, nhẹ tiếng trả lời: “Dạ. Mãn Mãn quá kén ăn, chỉ chịu ăn món con nấu. Để đảm bảo dinh dưỡng cho nàng, việc cơm nước của Mãn Mãn là con tự mình đảm nhiệm.”
Có lòng như vậy, lại còn dụng tâm như vậy sao? Tiêu Uyển Thanh hơi có chút kinh ngạc. Cô đem miếng thịt đã cắt xong đặt lên đĩa, tán dương Hạ Chi Cẩn: “Con thật sự là một tỷ tỷ tốt. Nấu nướng kỳ thực là một việc nói dễ không dễ, mà nói khó cũng không khó. Lúc bằng tuổi con bây giờ, dì đối với việc bếp núc thật sự không có chút nào hứng thú, nửa điểm cũng không muốn đụng tay vào. Thật vất vả cho con rồi…”
Không ngờ vừa dứt lời, Hạ Chi Cẩn đang rửa rau bỗng nhiên trở nên trầm mặc. Vào lúc Tiêu Uyển Thanh cho rằng đề tài này không nên nói tiếp nữa, Hạ Chi Cẩn mới nhẹ nhàng không mang theo nửa phần cầm xúc mà trả lời: “Không vất vả. Mẹ nàng đã giúp đỡ nhà con rất nhiều. Con báo đáp nàng, vốn là việc cần làm…”
Ngữ khí nàng hờ hững như người ngoài cuộc.
Khuôn mặt Hạ Chi Cẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm tĩnh, lông mi thật dài rũ xuống, Tiêu Uyển Thanh nhìn không thấu tâm tình ẩn sau đôi mắt đó. Ánh đèn phòng bếp rọi vào chiếc mũi thẳng tắp nghiêm nghị cùng sườn mặt tinh xảo như điêu khắc của Hạ Chi Cẩn, trong một giây phút, Tiêu Uyển Thanh hoảng hốt mơ hồ nhận ra được điều gì đó…
Hạ Chi Cẩn và cô, có phải rất giống nhau?
Cô bất giác nhớ tới lần đầu gặp gỡ tại siêu thị, Thời Mãn ôm chặt cánh tay Hạ Chi Cẩn, ngước mắt nhìn nàng tràn ngập thâm tình, trong lòng bỗng không khỏi trầm xuống.
Nhưng lại không biết, là vì Hạ Chi Cẩn, hay là vì Thời Mãn.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴