“Ngươi đang ám chỉ đời trước ư?” Diệp Tố Huân cười ha ha, cười đến nỗi gập cả người, cười đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, thật lâu sau nàng mới đứng thẳng lên, dịu dàng nói: “Ngu Quân Duệ, nói cho ngươi biết, đời trước không phải ta tự nhảy xuống hồ tự vẫn, mà là bị biểu muội tốt đẹp của ngươi đẩy uống, ngươi phái người canh giữ Lê Viên, không để cho ta bước ra ngoài Lê Viên dù chỉ một bước, ta không sai nổi kẻ hầu nhà ngươi, thế nhưng mẹ ngươi và Lưu Uyển Ngọc chỉ nói một câu là được, sau khi sai người bảo vệ đi, hai người đó nói cho ta biết ngươi muốn gặp ta bàn bạc, chờ ta ở hồ Liễm Ba...”
Nói như vậy, đời trước, kẻ hại chết Tố Tố thật ra chính là mình, mình giam cầm nàng lại không bảo vệ nàng chu toàn.
Thù mới thêm hận cũ, Tố Tố muốn rời khỏi mình sao?
Tuyệt vọng giống như cái chết kề cận bao trùm khắp người Ngu Quân Duệ, hắn thật hi vọng Diệp Tố Huân có thể khóc, có thể mắng, hoặc đấm đá mình, hay là hung hăng cắn mình, chỉ cần nàng có thể đem phát tiết thống khổ và lửa giận, hắn liền có thể tìm cách an ủi nàng, dỗ nàng yêu nàng.
Diệp Tố Huân dịu dàng nhìn hắn, trên mặt là nụ cười say lòng người, hai con mắt lập lòe lệ quang, giống như hoa xuân sau mưa, cái cổ trắng nõn hơi đỏ, ngọn núi mỗi lần Ngu Quân Duệ vừa chạm vào liền không buông được có chút phập phồng.
Toàn thân hắn lạnh căm, tay chân giống như dư thừa, không có chỗ để đặt.
” Ngu Quân Duệ, Lưu Uyển Ngọc à Diêu Ý Chân đều đẹp hơn ta, nhưng ngươi lại chỉ thích ta, là vì ta không kháng cự ngươi, chưa thành thân đã cho ngươi chung chăn gối ư?”
Hai mắt nàng long lanh như nước, ưu nhã gỡ trâm cài xuống, làn tóc mây đen dài xõa xuống, nàng duỗi tay kéo vạt áo, xương quai xanh tinh xảo lộ liễu trước mắt người, ngọn núi trắng tinh tế nửa ẩn nửa hiện.
”Tố Tố, muội đừng như vậy, huynh biết sai rồi.”
Ngu Quân Duệ rất muốn chặt điểu nhi gây họa của mình, nếu không khống chế được, có phải sẽ bị mất sự tôn trọng của Diệp Tố Huân?
”Không! Ngươi đuổi theo thứ ngươi muốn, sai ở đâu?”
Diệp Tố Huân cười nhẹ, hai tay vươn vào trong áo, cầm hai khối thịt mềm, trên khuôn mặt là vẻ nhu hòa,.cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Nàng vuốt ve hai khối tuyết trắng, đè ép một khối, móng tay sơn đỏ lướt qua hai đỉnh anh đào, hai hạt hồng nhỏ xíu mềm mại chậm rãi cứng dần, màu sắc phấn nộn trở nên sẫm hơn.
Cơ thể Ngu Quân Duệ cứng ngắc, hắn muốn rời mắt, nhưng đủ loại biến hóa ở khối thịt kia giữ ánh mắt hắn không buông, con chim nhỏ gây tai hoạ chậm rãi thức tỉnh bắt đầu say đắm kêu gào.
Một tay Diệp Tố Huân nâng một bên lên, một tay chậm rãi cởi hết chướng ngại trên cơ thể, cái váy trên mình rơi xuống đất. Ngu Quân Duệ chỉ thấy một tay đang tiến đến mảnh cỏ thơm kia. Nơi mẫn cảm đa tình mà hắn yêu nhất, mỗi lần hắn khẽ đụng vào, Diệp Tố Huân sẽ thấp giọng rên rỉ, sau đó, xuất nước cổ vũ hắn, khi hắn xông tới, nơi đó sẽ hút cắn chặt chẽ...
Tay Diệp Tố Huân vẫn tiếp tục di động, có đôi khi thì lại rề rà chậm chạp, lúc lại nhanh bất ngờ, Ngu Quân Duệ muốn cuồng đè nàng, muốn nàng hòa tan dưới thân hắn. Lồng ngực hắn bắt đầu phập phồng kịch liệt, mặt mũi ì áp lực cưỡng mà vặn vẹo, làm Diệp Tố Huân hơi cúi người, lúc ngón tay tiến vào sâu bên trong, Ngu Quân Duệ cảm thấy máu đang chảy trong người nổ tung.
Cái nơi tốt đẹp ấy, có phải giờ đang run rẩy không? Còn ướt nữa? Có mong mỏi hắn đốt nóng kích thích? Ngu Quân Duệ muốn túm eo Diệp Tố Huân, để dục vọng cực đại xông vào nơi ôn hòa sít sao của nàng, hắn muốn hòa tan trong nàng, đồng thời khiến nàng hòa tan dưới thân mình....
Động tác Diệp Tố Huân đột nhiên nhanh hơn, vòng eo uốn éo phối hợp, tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra từ bờ môi trắng, hơi thở kịch liệt. Sau đó, nàng ngồi xuống ghế, đầu đặt trên chỗ tựa, hai chân mở rộng, một tay ở trên chậm rãi vỗ về đùa nghịch đỉnh hồng, tay ở phía dưới lại nhanh như chớp, kịch liệt run run trong quần lót tím, giống như có một chú thỏ nhỏ chui vào bên trong.
Dường như nàng đang mời gọi hắn, xin hắn ôm nàng, đè nàng, chà đạp nàng, khiến nàng say đắm, khiến nàng hạnh phúc...
”Tố Tố, huynh xin muội, không cần tra tấn huynh như thế này.”
Bị cả băng lẫn lửa dày vò, rốt cuộc Ngu Quân Duệ khống chế không nổi, xương cốt toàn thân giống như bị đập vỡ, mạnh mẽ ngã quỵ xuống, vùi đầu trên gối Diệp Tố Huân, hai vai run run không ngừng, thi thoảng có tiếng nghẹn ngào bị đè nén phát ra ở yết hầu, giọng hắn khàn khàn, đứt quãng, gào khóc...
Trời đất không một tiếng động, hóa ra, đôi khi tươi đẹp cũng là một tử vong, nó sẽ chiếm lấy hô hấp con người, phá hủy ý chí kiên cường của người ta.
Ánh nến trên bàn đã đốt hết, sau khi ngọn lửa cháy hừng hực thì tắt ngòm.
Trong bóng tối tĩnh mịch, Diệp Tố Huân cảm thấy đầu gối của mình ẩm ướt, còn nong nóng, rồi nguội lạnh, nàng chẳng buồn quan tâm Ngu Quân Duệ, nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận đau đớn vì trái tim đầy vết xước, trong đầu muốn khóc rồi lại im ắng nhếch miệng cười.
Chắc hẳn phụ thân sẽ không mong muốn nhìn nàng khóc, ngay khi người thân nàng chịu khổ, nàng lại không tim không phổi túng tình mua vui cùng Ngu Quân Duệ, cha mẹ đã uổng công nuôi nàng lớn.
Oán hận, phẫn nộ, đau buồn qua đi, Diệp Tố Huân bình tĩnh lại, tình hình của đệ đệ thế nào, vì sao không đi cùng mẫu thân, nàng sẽ hỏi mẫu thân sau khi bà tỉnh lại, bất kể thế nào đi chăng nữa, nàng sẽ không quay về Ngu phủ.
” Ngu Quân Duệ, phiền ngươi gọi hai người Lục La thu dọn đồ đạc của ta rồi mang các nàng tới đây, lúc trước ta có đưa ngân phiếu cho ngươi, còn bao nhiêu, phiền ngươi trả cho ta.”
”Được.” Ngu Quân Duệ thấp giọng đáp, chậm rãi đứng lên, quay người đi ra ngoài.
Hắn có sao không? Trong bóng tối cái gì cũng khó nhìn, két một tiếng, hình như là tiếng đẩy cửa, sau đó tiếng bước chân vang lên, không lâu sau, âm thanh ấy biến mất, tiếng cửa sân mở ra đóng vào dội lại từ nơi xa.
Nước mắt dần dần nhòe mắt Diệp Tố Huân, nàng và hắn, cứ vậy mà kết thúc, buổi sáng hôm nay, họ còn thân mật đến thế, hắn hôn môi nàng, vuốt ve nàng, yêu say đắm tiến vào thân thể của nàng...
”Hai mươi năm nay, mình thiếp sống dưới chân núi xa làng mạc, phố xá.” Sau khi bọn người Ngu Quân Duệ đi ra ngoài, Hoa Ẩn Dật chậm rãi mở miệng,“Ngày ngày bấm tay, đếm xem con trai đã ra đời mấy tháng, bao nhiêu tuổi, mường tượng nó cao đến đâu, thiếp rất muốn trở về, thiếp nhớ con trai, nhớ cả chàng...”
”Ẩn Dật, ta thật xin lỗi nàng...” Một chữ một giọt huyết lệ, Ngu Diệu Sùng ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Hoa Ẩn Dật.
”Thiếp rất muốn về...” Hoa Ẩn Dật khóc lớn, “Diệu Sùng, thiếp nhớ chàng, nhớ nhi tử. Nhưng mà, thiếp không dám về, ngay cả liên hệ với Thu Tuyền thiếp cũng không có dung khí, thiếp sợ tin tức thiếp còn sống truyền về... Súc sinh kai sẽ công bố chuyện nọ khắp kinh thành, ép chàng và Diệp Nhi không ngẩng đầu lên được...”
Bao nhiêu năm, nhìn mây nhìn trời, ngắm lá xanh chuyển ố vàng, mỗi mùa tuyết phủ trắng núi, một mình cô tịch trong phòng nhỏ co người khóc, bà có thể sống tiếp đều nhờ ý nghĩ muốn gặp con trai và trượng phu.
Trong lòng vẫn còn nguyên tình cảm ngày đó, bà cho rằng, tình cảm mặn nồng sâu tựa như biển kia, trọn đời cũng không thể thay đổi.
”Ẩn Dật, ta không thay đổi. Ta lấy Lưu Thị là để báo thù cho nàng.” Không nhìn thấy khuôn mặt khủng bố, lại nghe được tiếng khóc u sầu, Ngu Diệu Sùng rơi lệ.
”Chàng thật sự không thay đổi ư?” Trong lòng Hoa Ẩn Dật sáng lên hi ọng, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Ngu Diệu Sùng.
Khuôn mặt lốm đốm đánh nát nhu tình vừa nhú lên trong lòng Ngu Diệu Sùng, đối với câu hỏi Hoa Ẩn Dật đưa ra, ánh mắt ông ta lập lòe, ngay cả câu trả lời qua quýt cũng nói không xong.
Hàn ý cứa lên da thịt Hoa Ẩn Dật, một tiếng cười bi thương tràn ra.
”Thôi, là do thiếp nhìn không thấu.” Hoa Ẩn Dật ngồi thẳng dậy, rời khỏi vòng ôm trong mơ bấy lâu.
”Ẩn Dật, nàng... cho ta thời gian.” Ngu Diệu Sùng lúng túng nói.
”Thiếp không có thời gian cho chàng nữa.” Hoa Ẩn Dật lau nước mắt, kiên định nói: “Thiếp muốn trở về, lấy lại thân phận mình, che chở con trai mình.”