*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ lúc Nguyên Diểu cử động ngón tay, ý thức cũng nhanh chóng hồi phục, sau khi mở được mắt thì đã tỉnh táo hơn nhiều, có thể nói vài câu ngắt quãng đơn giản, vì thế mỗi ngày sau khi Bạc Thận Ngôn tan làm về nhà thường không nhìn thấy Nguyên Gia Dật ở nhà.
Vào trong nhà, Bạc Thận Ngôn xoa đầu Nằm Xuống vài cái, sau đó vội vàng đi vào phòng bếp nấu cơm, rồi lại đưa những món ăn nóng hổi đến viện đưa cho Nguyên Gia Dật.
Ở bên nhau lâu như vậy, bác sĩ với tiêu chuẩn cao và khắt khe như Nguyên Gia Dật đã truyền dạy lại kỹ năng nấu nướng cho đầu bếp Bạc, từ cháo trắng đã nấu được đến gà luộc.
Cưới một "tiểu tổ tông" đáng yêu như vậy, hắn cảm giác bản thân sẽ không bao giờ biết mệt.
"Bảo bối, anh đến ngay đây, em rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Tay Bạc Thận Ngôn cầm khóa nhà, canh đúng thời gian lừa Nằm Xuống ban nãy chạy theo anh ra ngoài vào lại nhà, tay còn lại cầm hộp cơm tỉ mỉ, kẹp điện thoại vào bả vai nói.
Nguyên Gia Dật ở đầu bên kia vâng một tiếng rồi tắt máy.
Tuy cảm thấy giọng của cậu có gì đó kỳ lạ, nhưng trong lòng Bạc Thận Ngôn vẫn tràn đầy vui mừng lái xe về phía bệnh viện.
Viện nghỉ dưỡng nằm sau khu bệnh viện số 9, khu này được ngăn cách cẩn thận với khu vực chính, đảm bảo cho bệnh nhân có thể nghỉ ngơi.
Bạc Thận Ngôn cầm hộp cơm lên tầng, tay còn lại bấm điện thoại gửi mail, dùng khuỷu tay mở cửa phòng bệnh của Nguyên Diểu.
"Sao anh tới nhanh vậy?"
Nguyên Gia Dật đang giúp Nguyên Diểu đắp chăn, thấy Bạc Thận Ngôn đi vào vội quay đầu sang hướng khác khịt mũi một cái.
"Nhớ em, cho nên đến thật nhanh."
Chỉ không nhìn thấy cậu một lúc thôi cũng khiến Bạc Thận Ngôn nhớ đến phát điên, gặp rồi lại không được ôm ngay, càng khiến lòng nóng như lửa đốt.
"Phì!"
Nguyên Gia Dật bị hắn chọc phì cười một tiếng, nhưng vẫn cúi đầu không nhìn hắn.
Bạc Thận Ngôn đang chờ cậu đi tới ôm hắn thì nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Vội rảo bước đi tới, giơ tay xoa lưng cậu.
"Làm sao vậy?"
Nguyên Gia Dật lắc đầu, "Không sao, nãy nói chuyện với mẹ vài câu, đang vui thôi."
"Giờ sức khỏe của mẹ vẫn chưa hồi phục hắn, em tránh nói chuyện nhiều với mẹ, để mẹ nhìn thấy em là được." Bạc Thận Ngôn ra dám am hiểu y khoa, vỗ vỗ lưng Nguyên Gia Dật, "Nghe lời anh."
"Em biết rồi, anh Thận Ngôn."
Nguyên Gia Dật chu môi hôn lòng bàn tay hắn, nhận lấy hộp cơm của Bạc Thận Ngôn đặt lên bàn.Hai người vai kề vai ngồi cạnh nhau, không nói gì yên lặng ăn cơm.
Tuy bề ngoài Nguyên Gia Dật vẫn thể hiện những cảm xúc vui vẻ, nhưng trong lòng Bạc Thận Ngôn lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu không thể lý giải.
Hắn không biết phải dùng cách nào mới có thể nhanh chóng giải quyết chuyện bên phía Thịnh Lan.
Bạc Thận Dung đạp lên mặt mũi của hắn, hết lần này đến lần khác, nói với mấy cậu ấm cô chiêu ở Bắc thành rằng hắn là một tên phế vật với vẻ ngoài phù phiếm, còn không thể thỏa mãn nổi Thịnh Lan.
Thật ra Bạc Thận Ngôn không quan tâm đến mấy lời này, hắn chỉ muốn phân rõ giới hạn với Thịnh gia, sau đó sống thật vui vẻ với Nguyên Gia Dật.
Nhưng chỉ cần Thịnh Lan còn ở trong cuộc đời bọn họ một ngày, trái tim Nguyên Gia Dật sẽ treo lơ lửng một ngày.
Cho dù có chứng cứ hoàn hảo chứng minh người hiến tủy cho bà nội là Thịnh Lan, nhưng trong lòng Bạc Thận Ngôn vẫn nghi ngại.
Trước khi quen Thịnh gia, không ai biết tình trạng sức khỏe của Thịnh Lan như thế nào, phàm là người thông minh và có chút quyền thế, muốn leo cao thì trước tiên sẽ xử lý sạch sẽ những thứ gây bất lợi cho mình, từ đó đạt được những thứ mình muốn.
Thịnh Giang Hà cũng không ngoại lệ, thậm chí còn cáo già hơn.
Trong lòng Bạc Thận Ngôn thầm cân nhắc chuyện này, còn Nguyên Gia Dật bên kia lại mang vẻ mặt u sầu.
Chiều hôm nay Nguyên Diểu thở hổn hển nắm lấy tay cậu, nói với cậu rất nhiều chuyện.
Một số từ vô nghĩa, một số từ hầu như không thể hiểu ý nghĩa là gì.
Nhưng Nguyên Diểu vẫn luôn nhận ra cậu.
Điều này cũng đủ khiến cậu cầm tay bà khóc suốt buổi trưa.
"Bảo bối, em về nhà nghỉ đi, mắt của em sưng lên rồi, cả chỗ này nữa, cơ thể không chịu được đâu."
Bạc Thận Ngôn giơ tay chạm vào huyệt thái dương của Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng xoa, thấy lông mày của cậu giãn ra, lại quên mất việc muốn đưa cậu về nhà, ôm Nguyên Gia Dật lên đùi mình, cúi đầu giúp cậu mát-xa.
Nguyên Gia Dật nhắm mắt hưởng thụ một lúc, nghiêng đầu hôn cổ tay Bạc Thận Ngôn, "Ừm, đi thôi, về nhà."
Từ khi hai người bộc lộ tình cảm, Bạc Thận Ngôn cực kỳ thích nghe Nguyên Gia Dật nói hai từ "về nhà" này, hai từ thôi nhưng mang lại cho hắn cảm giác đầy thành công, khiến hắn càng ngày càng thấy tình yêu như vậy tuyệt vời không tả được.
Nguyên Gia Dật đi theo phía sau Bạc Thận Ngôn, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyên Diểu, bà đang ngủ khá sâu, không hề phát hiện ra động thái của hai người.
Nguyên Gia Dật mím môi nở nụ cười, đút bàn tay lạnh vào túi, cùng Bạc Thận Ngôn ra khỏi phòng bệnh.
"Anh ra xe bật máy sưởi một lúc cho ấm, em đừng ra vội."
"Vâng, em biết rồi."
Bạc Thận Ngôn đòi Nguyên Gia Dật hôn hắn một cái, Nguyên Gia Dật nở nụ cười đứng ở đại sảnh nhìn hắn đi ra ngoài, lo lắng dặn dò, "Mau đội mũ sau áo lên."
Bạc Thận Ngôn chỉ vào mái tóc được vuốt chải chỉnh tề của mình, kiêu ngạo hệt chú gà trống, "Không cần, anh muốn để vợ nhìn thấy mình lúc nào cũng điển trai."
Nguyên Gia Dật không biết nói gì hơn, nghĩ cơ thể hắn cũng cường tráng, chỉ đi vài bước chắc không sao, cho nên cậu không nghiêm khắc bắt hắn làm nữa.
Tuy Bạc gia nắm giữ gần hết cổ phần của bệnh viện này, nhưng ông chủ Bạc đậu xe cũng phải xếp hàng trước sau, dù hắn rất sốt ruột cũng không thể bắt người nhà bệnh nhân đánh xe ra ngoài để mình đi vào.
Bởi vì hắn đến lúc chiều, mấy chỗ đỗ xe đẹp đều có xe rồi, Bạc Thận Ngôn chỉ có thể đỗ xe một đoạn, lúc chạy đến cửa chính thì đã qua mười phút rồi.
"Vợ ơi, lên xe."
Hắn mở cửa sổ xe, cách lớp cửa kính pha lên dày gọi to Nguyên Gia Dật.
Nguyên Gia Dật cười, bước nhanh về phía hắn, điện thoại trong túi chợt reo lên, cậu thuận tay lấy ra nhìn thoáng qua, nụ cười lập tức cứng đờ.
"Vợ ơi?"
Bạc Thận Ngôn thấy cậu sững người nhìn điện thoại, đang muốn xuống xe ra đón thì Nguyên Gia Dật lại nhanh chóng cất điện thoại, bước chân nhẹ nhàng lên xe.
Thấy Nguyên Gia Dật thất thần, Bạc Thận Ngôn vươn cánh tay dài giúp cậu thắt dây an toàn, nghiêng đầu hôn cậu một cái, "Sao vậy?"
Nguyên Gia Dật lắc đầu, trong lòng thở dài nhưng bên ngoài lại nhe răng cười, "À, em nhận được tin nhắn bảo ngày mai quay về bệnh viện đi làm, nghỉ lâu như vậy rồi nên tự nhiên lười không muốn đi."
Bạc Thận Ngôn chống khuỷu tay trên vô lăng, bán tín bán nghi nhìn cậu, "Thật sao? Anh không tin."
Kỳ nghỉ còn chín ngày nữa, hắn nhớ rất rõ, làm gì có chuyện chưa hết ngày phép đã chủ động nhắn người ta đi làm?
"Ha ha ha, anh bị hâm hả, mau lái xe đi, em còn phải về ngủ nữa." Nguyên Gia Dật đẩy hắn ra, tay trái thuận tiện giúp hắn gạt cần số, "Nhanh lên."
Trong lòng Nguyên Gia Dật biết Bạc Thận Ngôn còn để tâm đến ngày nghỉ của cậu nhiều hơn cậu, cho nên rất khó để nói dối hắn, chỉ có thể giả vờ duỗi người, lén nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Bạc Thận Ngôn, chủ động nói.
"Không biết ngày mai anh Thận Ngôn có đồng ý đưa em đi làm không ta."
Bạc Thận Ngôn quay đầu liếc mắt một cái, nở nụ cười không để ý đến cậu.
Nãy còn đẩy hắn ra, hắn không thèm để ý đến cậu nữa, muốn đi làm thì tự đi đi.
"Nếu được chính anh đưa đến bệnh viện thì em sẽ vui lắm đấy."
Nguyên Gia Dật nâng cặp chân dài lên đặt trước thiết bị chắn gió, đầu ngón tay đặt ở ống quần, nhẹ nhàng kéo lên.
Theo như trên mạng nói, hành động này sẽ khiến người yêu không có sức chống cự, nhưng chân cậu hơi dài, chỉ có thể cố gắng uốn uốn vài cái, dáng vẻ chẳng những không quyến rũ mà còn giống như đang xử lý chuột rút vậy.
Nhưng người thực hiện là Nguyên Gia Dật lại không nhận ra điều đó.
"Thật sự hy vọng có người nào đó sẽ nắm tay em, nói "bảo bối, đi làm vất vả rồi", nếu..."
"Bỏ tay khỏi quần ngay cho anh, kéo quần bông xuống che qua mắt cá chân, ngày mai anh đưa em đi."
Bạc Thận Ngôn trầm giọng nói, lông mày cũng nhíu lại.
"À."
Nguyên Gia Dật vội thu chân lại, kéo tất lên cao, quấn quanh chiếc quần bông ngắn, ngoan ngoãn dựa vào ghế không làm trò gì nữa.
Ở cạnh chăm sóc Nguyên Diểu cả một ngày, Nguyên Gia Dật cũng mệt mỏi, vội vàng tắm rửa, không chờ Bạc Thận Ngôn mát-xa chân giúp, cậu đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạc Thận Ngôn giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, thấy Nguyên Gia Dật đã ngủ say, vội lấy điện thoại của cậu ở dưới gối ra, muốn kiểm tra xem cậu có nói đối không, đầu tiên thử dùng ngày sinh của Nguyên Gia Dật, mật khẩu không đúng.
Hắn vò vò tóc, lại thử một dãy số khác.
Đã mở khóa. Là ngày sinh của hắn.
Thấy màn hình chính được mở, Bạc Thận Ngôn lại không nhịn được cúi người hôn lên môi Nguyên Gia Dật, không đợi hắn ngẩng đầu lên thì Nguyên Gia Dật đang ngủ mơ màng đã đưa tay lên tát một cái vào miệng hắn.
Nhưng cái tát này cũng không đủ làm cho ham muốn của Bạc Thận Ngôn giảm đi chút nào, hắn càng muốn dùng lưỡi quấy loạn đôi môi xinh đẹp này.
"Ưm..."
Thấy Nguyên Gia Dật bối rối khó thở, nghẹn ngào muốn mở mắt thì Bạc Thận Ngôn vội vàng kết thúc nụ hôn.
Hắn mở tất cả những phần mềm có thể nhận tin nhắn, cẩn thận xem qua một lần, không phát hiện gì.
Thế nhưng liên hệ gần nhất là tin nhắn từ Tống Dương, quả thật kêu Nguyên Gia Dật quay về làm việc.
Bạc Thận Ngôn yên tâm quay lại trong chăn, hôn lên tấm ảnh tự chụp của cậu trên điện thoại, nhét trả lại dưới gối Nguyên Gia Dật, lồng ngực dán chặt vào lưng cậu, nhẹ hôn cái cổ mảnh khảnh của cậu.
"Ngủ ngon."
Đêm nay giấc ngủ của Nguyên Gia Dật không tốt, trời chưa sáng đã tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy đã thấy Bạc Thận Ngôn đang ngồi cạnh cửa lắc lắc cái gì đó, dọa cậu giật mình, "Anh đang làm gì vậy?"
"Đánh giày cho em." Bạc Thận Ngôn đứng lên vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó vào bếp nấu cơm, "Bác sĩ Nguyên đi làm lại, đương nhiên phải chỉnh tề sạch sẽ một chút."
Sau khi ăn xong, Nguyên Gia Dật cầm theo túi đồ, được Bạc Thận Ngôn đưa tới tận cửa khu khám chữa chỉnh hình.
Nguyên Gia Dật nhìn theo chiếc xe của Bạc Thận Ngôn dần biến mất, lúc này mới xoay người đi lên tầng hai.
Cậu đi đến cửa một phòng bệnh, giơ tay lên gõ.
"Thịnh tiên sinh."
- -------------------------------------------
Editor: Ngọt ngào đủ rồi, chuẩn bị drama nào:))