*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạc Thận Ngôn không cho Thịnh Giang Hà một tuần để thở như đã nói.
Sau khi đồng ý với Nguyên Gia Dật thì sáng sớm hôm sau đã tới nhà Thịnh gia.
Đối diện với người đàn ông trẻ tuổi này, Thịnh Giang Hà vô cùng sợ hãi, không kiềm chế được mà tè trong quần.
Ông chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, cái người đứng trước mặt này luôn giúp cậu dọn đường, giúp cậu giải quyết hậu quả.
Kết quả, người này đột nhiên đứng về phía kẻ địch.
Sau khi trải qua cơn bạo bệnh, nỗi tuyệt vọng cùng sợ sệt này càng khiến Thịnh Giang Hà dễ bị đả kích.
"Mày, mẹ nó, mày muốn làm gì?"
Nỗi sợ khiến Thịnh Giang Hà không tự chủ được gào ầm lên.
Cái dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của ông khiến Bạc Thận Ngôn cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Bạc Thận Ngôn che mũi, nhíu mày lùi về phía sau hai bước, gõ cánh cửa phòng đang đóng và hét với bên ngoài, "Cho hai người vào, bác trai vừa tiểu rồi."
Vừa dứt lời, những người giúp việc đang trông chừng bên ngoài theo lệnh của Tống Kiều Nhan lần lượt đi vào.
Bạc Thận Ngôn cũng đã tránh đường, ngồi trên ghế sofa nhướng mày.
Bây giờ chắc Thịnh Giang Hà còn khó chịu hơn hắn gấp trăm ngàn lần, dù sao người mất mặt cũng là ông ta.
Mấy người giúp việc nhanh nhẹn đổi tấm đệm và ga giường ướt nhẹp của Thịnh Giang Hà, giúp ông lau dọn sạch sẽ, sau đó lại lần lượt rời khỏi phòng.
Những ngày tháng nằm liệt giường không biết bao giờ mới kết thúc, lại còn bị xúc phạm đến mất hết thể diện như vậy, trong lòng Thịnh Giang Hà càng thêm căm ghét Nguyên Gia Dật.
"Bác trai, hôm nay tôi tới chủ yếu để thương lượng với ông hai việc."
Thịnh Giang Hà nhìn hắn, Bạc Thận Ngôn nở nụ cười, "Đầu tiên, những tổn thương ông gây ra cho bác sĩ Nguyên không thể dùng một lời xin lỗi là cho qua hết được, những thứ cần lấy, tôi sẽ thay em ấy lấy về hết."
Không chờ xem Thịnh Giang Hà phản ứng thế nào, Bạc Thận Ngôn cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, nhíu mày không hài lòng đặt xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, "Thứ hai, trả lại mẹ cho bác sĩ Nguyên."
Nghe mấy yêu cầu của Bạc Thận Ngôn, Thịnh Giang Hà đã lập tức nghĩ ra đối sách cực hay.
Quả nhiên, hắn còn quá non trẻ, những thứ hắn muốn chỉ là những thứ hắn có thể lấy được.
"Vậy nếu tôi...Trả Nguyên Diểu cho Gia Dật, Thận Ngôn..." Thịnh Giang Hà bắt đầu trưng ra cái vẻ mặt đau khổ vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy ông ta là một ông già vô tội, "Cậu còn quan tâm tới Lan Lan nhà tôi không?"
Cái tên đã lâu không nhắc tới này làm Bạc Thận Ngôn trầm ngâm, mấy ngày nay hắn luôn tin tưởng và ở bên Nguyên Gia Dật.
"Gia Gia và Thịnh Lan đều là con của ông, dù là ai có ơn với Bạc gia thì tôi cũng đều đối xử tốt với họ, cho nên người cứu bà tôi là ai?"
Bạc Thận Ngôn chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, hắn không biết một người cha vì thương con có thể làm ra những chuyện gì.Đã có lần khi ở trong lòng của Bạc Khang, được ông đút nước, đút cháo cho ăn, Bạc Thận Ngôn vô cùng cảm động, còn nghĩ rằng cha của hắn là người cha tốt nhất trên đời.
Cho nên hắn thật sự không tin sẽ có người chịu đương đầu với cái chết vì con mình.
Cho đến tận hôm nay, khi Thịnh Giang Hà lê thân thể nặng nề đến mép giường, cầm con dao mà ngày đó Bạc Thận Ngôn dùng để gọt táo, giơ lên kề vào cổ mình, ngón tay hơi dùng sức, đã có chút máu đỏ rỉ ra.
"Bạc thiếu gia, năm đó khi Lan Lan hiến tủy, cậu cũng ở đấy, cậu không thể vì thích Gia Dật, mà lại nghi ngờ chuyện Lan Lan đã làm được, như vậy là không công bằng với nó."
Bạc Thận Ngôn bị hành động của ông làm cho khiếp sợ, theo bản năng đứng lên.
Máu tươi là thứ có thể dễ dàng rửa sạch nghi ngờ nhất.
Huống hồ năm đó...Quả thật chính mắt hắn nhìn thấy.
Nếu là thật, hắn không hy vọng Thịnh Lan sẽ mất cha.
Nếu là giả, Thịnh Giang Hà sẽ không được chết thoải mái như vậy.
Hắn chắc chắn sẽ tự tay lột da ông ta.
"Bạc thiếu gia!"
Nhìn thấy Bạc Thận Ngôn do dự, Thịnh Giang Hà đã đoán trước được, bàn tay cầm dao lại càng dùng thêm lực, khóc lóc nói, "Con trai tôi, là đứa trẻ lương thiện nhất trên thế giới này, nó vừa nghe có một bà lão cần giúp đỡ, đã không chần chừ mà đồng ý."
"Tôi bảo làm vậy sẽ đau đớn và vất vả lắm, nhưng nó vẫn tình nguyện giúp Bạc lão phu nhân, nó nói không muốn để bạn mình phải mất bà."
"Bạc thiếu gia, tôi thừa nhận bản thân mình đối xử không tốt với Gia Dật, tất cả đều do nỗi hận của tôi với mẹ thằng bé, nhưng Lan Lan vô tội."
"Cầu xin cậu đừng bỏ mặc nó, tôi sẵn sàng dùng mạng sống của mình để trả giá."
Vừa dứt lời, ông giơ cao tay muốn cứa cổ mình, Bạc Thận Ngôn thấy thế vội vã vươn tay giật lấy con dao, ném xuống đất.
"Tôi không sợ ông chết, mà sợ Thịnh Lan và Gia Gia mất cha, ông có giả vờ đáng thương cũng vô dụng, cái tôi cần tôi vẫn sẽ đòi lại."
"Có tội thì phải đền tội, huống hồ bây giờ đối với ông mà nói..." Bạc Thận Ngôn chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, ngầng đầu nhìn ông, "Sấm chớp mưa rơi, đều là ý trời."
"Tôi biết."
Thịnh Giang Hà nở nụ cười khổ, "Tôi sẽ đưa cho cậu địa chỉ của Nguyên Diểu."
Lúc nhận được điện thoại của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật vừa rửa bát xong, chỉ tùy tiện khoác một cái áo đã đi xuống lầu, ánh mắt đầy ý cười đứng bên cạnh xe.
Cậu lướt qua cửa kính của xe hôn một cái lên mặt Bạc Thận Ngôn, sau đó vòng qua ghế bên cạnh, "Có chuyện gì vậy Bạc tiên sinh, sao không lên nhà?"
Bạc Thận Ngôn nghiêng người giúp Nguyên Gia Dật cài dây an toàn, nhìn cậu chớp chớp mắt, "Đưa em đến một nơi vô cùng tuyệt vời."
Nguyên Gia Dật háo hức cười rộ lên, "Đi gặp Nằm Xuống với Gạo Nếp sao? Em vẫn chưa kịp chọn bộ nào đẹp cả."
"Bí mật."
Bạc Thận Ngôn lái xe ra khỏi ngõ nhỏ, cố tình không nhìn Nguyên Gia Dật, "Tóc em đang bị rối kìa."
"Vậy sao? Chỗ nào thế?"
Nguyên Gia Dật chỉ thuận miệng hỏi, thấy hắn đang lái xe cũng không định nhờ hắn chỉ cho mình, nâng tay kéo tấm chắn có gương ở bên trong.
Không ngờ vừa mở ra, thứ kẹp ở bên trong lập tức rơi xuống lòng Nguyên Gia Dật.
"Oa!" Nguyên Gia Dật cầm một chuỗi ô mai và socola được xâu thành hình trái tim, nghiêng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, cười đến híp mắt, "Cảm ơn anh, Bạc tiên sinh."
"Gì cơ?"
Bạc Thận Ngôn biết mà vẫn cố tình hỏi, quay đầu nhìn Nguyên Gia Dật một cái, vẻ mặt kinh ngạc, "Trời ạ, ô mai cùng socola, chẳng lẽ ông trời biết hôm nay có một thiên sứ ngồi ở xe tôi, cho nên lén thưởng cho tôi món quà."
Dáng vẻ đắc chí của hắn khiến Nguyên Gia Dật cười đến mức chảy nước mắt.
Ô tô đi vào đường cao tốc, Bạc Thận Ngôn duy trì tốc độ xe ở 100 km/h, khuỷu tay đặt ở cửa sổ xe, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Nguyên Gia Dật ăn socola đến mức dính đầy miệng.
"Ưm, socola anh mua ngon thật đấy." Hai má Nguyên Gia Dật hơi phồng lên, vừa nhai vừa cầm điện thoại chụp lại bao bì socola, "Sau này em sẽ mua loại này."
"Chụp làm gì, từ nay về sau tôi sẽ mua hết socola cho em."
Bạc Thận Ngôn ấn điện thoại, có vẻ không vui lắm.
Lời nói này giống như cậu sẽ rời xa hắn vậy.
Nguyên Gia Dật nhếch miệng cười.
Xe chậm rãi đỗ vào hầm để xe.
Vừa xuống xe, người nhạy cảm với mùi hương như Nguyên Gia Dật lập tức nhận ra có gì đó không hợp lý.
Nhìn xung quanh một lượt, hốc mắt của cậu đột nhiên nóng lên.
Cậu vội vàng nhìn về phía Bạc Thận Ngôn để xác nhận, thấy Bạc Thận Ngôn gật gật đầu, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Lảo đảo đi theo con đường trong trí nhớ của mình, cuối cùng Nguyên Gia Dật dừng trước cửa phòng bệnh của Nguyên Diểu.
Sau khi nhìn thấy người nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cả người Nguyên Gia Dật nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Bạc Thận Ngôn đi phía sau cậu tiến tới ôm cậu vào lòng, để cậu dựa vào người hắn.
"Gia Gia, đừng khóc."
Nhìn tấm kính trước mặt, Bạc Thận Ngôn lau đi những giọt nước mắt phản chiếu trong kính của Nguyên Gia Dật, "Đợi khi nào sức khỏe của mẹ tốt hơn, sẽ chuyển vào bệnh viện của Bạc gia, đến lúc đó em có thể đến thăm bà ấy mỗi ngày."
Nguyên Gia Dật dựa vào người hắn, khóc đến mức trái tim nhói đau.
Cậu không thể tin tất cả những chuyện trước mắt là sự thật, cậu rất sợ bản thân chỉ cần chớp mắt một cái, mọi thứ ở đây sẽ biến thành hư vô.
Ngồi lại đến tối, Nguyên Gia Dật được Bạc Thận Ngôn bế về xe, trong bóng tối lại nhẹ nhàng bế cậu đang khóc đến lả đi lên tầng.
Đến tận lúc nằm trên giường đắp chăn cẩn thận, ánh mắt cảm kích của Nguyên Gia Dật vẫn nhìn chằm chằm Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn nở nụ cười hôn cậu, tắt đèn cùng nằm lên giường.
Khi cuộc sống trở nên tốt hơn, lòng người cũng dần trở nên tham lam.
Cũng sẽ có rất nhiều mong chờ.
Muốn hoàn thành, muốn có được đáp án.
Nguyên Gia Dật cũng không ngoại lệ, đây vốn là bản năng của con người.
"Có nhiều chuyện em thường không hỏi người khác." Nguyên Gia Dật nắm lấy tay Bạc Thận Ngôn, cuộn những ngón tay trong lòng bàn tay hắn, cả người cũng dính chặt vào người hắn, "Em chỉ luôn tự suy nghĩ, em tự hỏi có phải một khi mình mở lời, đáp án nhận được sẽ chính xác hơn không?"
Bạc Thận Ngôn bật cười, ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên chóp mũi Nguyên Gia Dật, "Em có thể hỏi tôi, mỗi chuyện hỏi một lần, hỏi cả trăm lần ngàn lần đáp án cũng như vậy, đều là sự thật."
"Em xem được rất nhiều bài kiểm tra về bạn trai ở trên mạng, cho nên rất...tò mò, bởi vì cuối cùng..."
Nguyên Gia Dật càng nói càng xấu hổ, mấy từ cuối cùng gần như là thì thầm, đến mức bản thân cậu không nghe rõ.
Nhưng thật ra Bạc Thận Ngôn nghe không sót chữ nào, lại cố ý trêu cậu, "Cuối cùng cái gì cơ? Bác sĩ Nguyên, tôi không nghe rõ, có phải tai tôi có vấn đề không, em mau xem giúp tôi đi."
"Em nói bởi vì cuối cùng mình cũng có bạn trai rồi."
Mỗi lần ngại ngùng, Nguyên Gia Dật đều dùng giọng điệu có phần giận dữ để che đi dáng vẻ lúng túng của mình.
Lúc này cũng thế.
"Em làm gì có bạn trai?"
Bạc Thận Ngôn đột nhiên nói như vậy.
Những ngón tay của Nguyên Gia Dật cứng đờ, ý cười trên miệng cũng đông cứng.
Thói quen nhiều năm qua khiến cậu không dám hỏi nhiều, cảm thấy mình đã quá tham lam, cắn môi muốn rút tay lại, quay người đưa lưng về phía Bạc Thận Ngôn, chậm rãi lùi ra mép giường, muốn cố gắng giữ lại chút thể diện.
Đột nhiên đằng sau lưng có một lực kéo mạnh cậu quay lại vị trí ban đầu, chạm vào lồng ngực rắn chắc của người đằng sau, sau đó một hơi thở ấm áp phả vào tai cậu.
"Em có chồng, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."