*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyên Gia Dật nghe thấy tiếng thì quay người lại nhìn, cái chổi đang cầm trong tay cũng xoay theo cậu, đầu chổi trùng hợp quẹt vào đầu của người vừa gọi.
Hôm nay cửa hàng có chương trình siêu khuyến mại, cây chổi lớn nhất giá chỉ còn 18 tệ 99 đồng (~), đương nhiên Nguyên Gia Dật sẽ không chịu bỏ lỡ, quyết tâm lấy cái lớn nhất.
Cái đầu chổi to đùng kia che gần hết mặt người phía sau, khiến cậu không nhận ra đó là ai.
Thấy bản thân lại gây chuyện, Nguyên Gia Dật vội vàng nói xin lỗi, hạ đầu chổi khỏi mặt người kia, "Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá, tay tôi cầm nhiều đồ quá nên không xác định được phương hướng chính xác."
Gọi được cả tên của cậu, chắc sẽ không chấp nhặt cậu mấy chuyện như vậy?
Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt cậu đã nhìn thấy gương mặt của người đàn ông phía sau.
Đôi mắt cậu ánh lên sự kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, "Ôn tiên sinh?"
Mái tóc chải chuốt của Ôn Cách bị cái chổi trong tay Nguyên Gia Dật quẹt rối bung, nhưng y vẫn nở nụ cười thoải mái, giơ tay tùy tiện vuốt lại vài cái, "Tôi cứ tưởng là người giống người, không ngờ là cậu thật."
Nguyên Gia Dật gãi gãi sau gáy, cảm thấy xấu hổ, nhìn dáng vẻ của Ôn Cách giống như muốn nói chuyện một lúc cho nên chủ động lùi ra sau để người khác thanh toán trước, "Ôn tiên sinh, thật ngại quá, do tôi vụng về."
"Sao cậu lại nói thế, vụng về mà làm được bác sĩ sao?"
Tay Ôn Cách xách hai giỏ đựng toàn đồ ăn vặt, Nguyên Gia Dật thèm đến mức theo bản năng nhìn vào hai giỏ một lượt.
Nhìn thấy ánh mắt không có chút che giấu nào của cậu, Ôn Cách nở nụ cười, "Cậu cũng thích ăn sao?"
"Không không, không hề." Nguyên Gia Dật nhận ra ánh mắt quá mức lộ liễu của mình, vội vàng xua tay, "Tôi chỉ nhìn qua thôi."
Giống hệt lời nói của mọi người khi gặp phải tình huống ngượng ngùng như vậy.
"Tôi mua cái này cho nhân viên của mình." Ôn Cách không hiểu tại sao bản thân lại muốn giải thích, cầm đại một cái bánh pudding phô mai lên, cười nói với Nguyên Gia Dật, "Có một cô gái tăng ca nên tụt huyết áp, tôi là ông chủ, không thể mặc kệ được."
"Không tăng ca thì sẽ không tụt huyết áp."
Nguyên Gia Dật cúi đầu lẩm bẩm, vừa dứt lời thì nhận ra mình lại vừa nói những suy nghĩ trong lòng, giờ đối mặt với Ôn Cách càng thêm xấu hổ.
May là Ôn Cách không nghe thấy cậu nói gì, chỉ thấy gặp được Nguyên Gia Dật thì trong lòng vui vẻ, nét mặt cũng không còn mất tự nhiên nữa.
Y nhìn những đồ dùng cá nhân mà cậu ôm trong lòng, nhanh chóng đoán ra.
"Cậu...dọn đến nhà mới sao?"
Nguyên Gia Dật gật đầu, ngạc nhiên hỏi, "Sao anh lại biết vậy?"
"Như vậy đi, tôi mang mấy thứ này lên tầng." Ôn Cách đi về phía quầy thu ngân, không cho Nguyên Gia Dật cơ hội đáp lại, "Cậu chờ tôi một lúc.""Chờ anh...để làm gì?"
Chưa từng gặp chuyện như vậy, đương nhiên Nguyên Gia Dật sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Tôi giúp cậu dọn dẹp đồ đạc, cậu vừa mới dọn sang nhà mới, chắc chắn cần mua rất nhiều đồ, không được từ chối đâu đấy, lần trước cậu bỏ nhanh quá, chưa kịp nói chuyện gì cả."
Nguyên Gia Dật vô cùng xấu hổ.
Thật sự thì cậu không cần thêm gì cả.
Nhưng Ôn Cách đã nói đến mức này rồi, cậu mà không đợi thì cũng không được lắm.
Ôn Cách thanh toán xong, có vẻ sốt ruột gọi điện thoại, chỉ một lúc sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra từ tòa nhà văn phòng bên cạnh cửa hàng tiện lợi.
Nguyên Gia Dật hơi cúi người để tránh cái bảng hiệu của cửa hàng tiện lợi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía sau người đàn ông, thấy bốn chữ to đùng ở trên đó, nuốt nước bọt.
Hóa ra căn phòng mà cậu thuê nằm dưới trướng tập đoàn Ôn thị.
Ôn Cách đưa đồ cho trợ lý, xoay người nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Nguyên Gia Dật, bật cười, đi về phía cậu.
"Sắp tới tết rồi mà lại chuyển nhà, cậu không ở cùng Bạc tổng sao?"
Y biết câu hỏi này của mình có hơi bất lịch sự, nhưng y nhìn hoàn cảnh của Nguyên Gia Dật, cảm thấy việc chia tay với Bạc Thận Ngôn sẽ tốt cho cậu hơn.
"Hả, không không." Nguyên Gia Dật cúi đầu chỉnh lại túi, nghe thấy y hỏi vậy, vội giải thích hộ Bạc Thận Ngôn, "Tôi với Bạc tiên sinh chỉ là bạn bè thôi, không phải kiểu như bên nhau như anh nói đâu, Ôn tiên sinh đã nghĩ nhiều rồi."
"Gia Dật, cậu thích uống sữa bò sao?"
Ôn Cách nghe cậu nói vậy, không nói thêm gì, chỉ nhướng mày, cúi đầu nhìn cái túi mua đồ đã được Nguyên Gia Dật tái sử dụng không biết bao nhiêu lần, trong đó đựng mười mấy túi sữa bò rẻ tiền, y thuận tay xách lên, đi cùng Nguyên Gia Dật ra ngoài.
Cái túi bị Ôn Cách cầm đi, Nguyên Gia Dật đột nhiên nắm chặt ngón tay đang được dán băng cá nhân, cuộn trong lòng bàn tay nhỏ giọng đáp.
"Đúng vậy."
Cậu không muốn dính líu với Ôn Cách hay bất cứ ai khác.
Nhưng cậu không thể từ chối sự nhiệt tình của Ôn Cách, nếu trước mặt mọi người chạy lên giành lại túi đồ thì không phải cảnh tượng đẹp mắt cho lắm.
Nhưng cậu vẫn cẩn thận nói, "Ôn tiên sinh, cái này nặng lắm, để tôi tự xách đi, cảm ơn anh."
"Đâu có được, trông cậu gầy gò chẳng có tí sức nào, nhiều đồ như vậy dọn một mình kiểu gì?" Bước chân của Ôn Cách càng nhanh hơn, khuôn mặt đầy ý cười, "Cậu đó, may là gặp được tôi, nếu không cậu định bê đống đồ về kiểu gì?"
Nguyên Gia Dật cũng cười một cái, sau đó mím môi không đáp lại.
"Nhà cậu ở đâu?"
Gần đây Ôn Cách phải làm việc nhiều, bỏ bê việc tập thể dụng, bây giờ xách theo một đống đồ đi phía sau Nguyên Gia Dật, thấy đi được một đoạn khá xa, thuận miệng hỏi.
"Rẽ trái đoạn trên là đến rồi, là tòa nhà kia."
"Tòa kia?" Ôn Cách nhìn tòa nhà màu xám nhỏ xíu kia, không thể tin được, "Cái tòa đó không có thang máy hả?"
"A, đúng vậy, không có." Nguyên Gia Dật dừng bước, quay đầu nở nụ cười xin lỗi, "Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều Ôn tiên sinh, tôi đi lên một mình là được."
Nói xong cậu lấy chiếc túi từ tay Ôn Cách, kẹp cái chổi cạnh hông, hai tay dùng sức nâng túi đồ, bắt đầu đi vào trong, chợt nhớ ra mình chưa chào hỏi, quay đầu lại vẫy vẫy túi nilon, "Ôn tiên sinh, hẹn gặp lại."
Ôn Cách nhìn nụ cười hiền lành của cậu, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Y đi theo Nguyên Gia Dật vào hành lang chật hẹp, lần nữa giành lấy cái túi trong tay cậu, đi nhanh về phía cầu thang, "Tầng mấy?"
"Tầng 8...ở trên cùng." Nguyên Gia Dật khó khăn mở miệng.
Nghe được câu trả lời, Ôn Cách lại không hề nao núng.
Xung quanh đây đều là những căn nhà cũ, kế hoạch dỡ bỏ và xây dựng lại đã được quyết định, nhưng không hiểu sao lại bị đình trệ rất lâu.
Tầng một và hai của tòa này thuộc kiểu văn phòng kinh doanh, từ tầng ba mới bắt đầu là nhà cho thuê, đi lên đến tầng cuối thì cũng chỉ phải leo sáu tầng, cho nên không lắp thang máy.
Ôn Cách muốn thể hiện sức mạnh của bản thân, cho nên leo thật nhanh lên trước Nguyên Gia Dật, sau đó dựa người vào tường thở hồng hộc, vẻ mặt khó tin nhìn Nguyên Gia Dật, cậu khiêng một cái chổi to đùng, trên tay còn xách hai túi gạo và mì, nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Y lại cúi đầu nhìn cái túi trong tay mình, không kìm được mở lời khen.
"...Ha, không ngờ cậu khỏe vậy đấy."
Nếu biết trước mình đang múa rìu trước mắt thợ, thì y sẽ không cố chạy lên trước làm gì, chỉ khiến bản thân mất mặt.
"Anh quá khen rồi."
Nguyên Gia Dật đặt đồ xuống đất, lấy chìa khóa ra mở cửa, cái ổ khóa cũ có lẽ đã rỉ sắt, cậu cúi người vặn đi vặn lại mấy lần mới mở được.
Ôn Cách đứng phía sau cậu, ánh mắt dừng ở cái eo mảnh mai của Nguyên Gia Dật, thế nhưng lại tưởng tượng ra cảnh Bạc Thận Ngôn thoải mái nắn bóp cái eo này.
Y thấy hơi tức giận.
Thật ra còn có cả ghen tị nữa.
"Ôn tiên sinh?" Gọi y vài lần mà không được đáp lại, Nguyên Gia Dật chợt phát hiện ánh mắt của y đang dò xét phần hông của cậu, cầm túi mì gạo lên che đi một chút, cau mày, "Ôn tiên sinh?"
"Hả? Ha ha." Ôn Cách xách túi đồ lên, không mời mà tự vào, "Thật ngại quá, mải suy nghĩ."
Cả hai đều là đàn ông, đương nhiên Nguyên Gia Dật nhìn ra được y đang nghĩ gì, huống hồ mấy ngày trước cậu vừa mới làm chuyện đó, mấy dấu vết mờ ám do Bạc Thận Ngôn để lại vẫn chưa mờ hết, đối diện với ánh mắt không hề che giấu như vậy, vẻ mặt cậu cũng mất tự nhiên.
"Anh muốn uống gì không Ôn tiên sinh?"
Mang đồ về tận nhà cho mình, không thể cứ thế mở cửa mời đi, Nguyên Gia Dật cất mì gạo xong, đi đến bên cửa sổ lấy số nước vừa đun ban nãy.
"Tôi chỉ có nước lọc với sữa bò mới mua ban nãy...Anh muốn dùng cái nào?"
"Nước, nước lọc là được rồi."
Ôn Cách vô cùng tự nhiên cởi áo treo ở cửa, chống nạnh nhìn quanh phòng một lượt.
Cả căn nhà này chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, nhưng các phòng lại thông với nhau, từ phòng ngủ đến phòng khách rồi phòng bếp, không hề có bức tường ngăn nào cả.
Sàn nhà cũng dùng miếng dán sàn giả gỗ, chất lượng cửa cũng không tốt lắm, có vài cái đã cong bản lề.
Đoán chừng Nguyên Gia Dật mới dọn vào hôm nay, chưa dọn dẹp hết, túi hành lý vẫn đặt ở ghế cuối chân giường, miệng túi có một khe hở nhỏ, lộ cả góc áo bên trong.
"Ôn tiên sinh, mời anh uống nước."
Nước đã nguội đi nhiều, thậm chí còn hơi lạnh, Nguyên Gia Dật đun thêm nửa ấm nữa, rót thêm vào chỗ nước lạnh ban nãy, rồi đổ ra một cái bát rồi đưa cho Ôn Cách đang ngồi ở ghế.
Ôn Cách cao gần bằng Bạc Thận Ngôn, nhưng do y lớn hơn Bạc Thận Ngôn mấy tuổi, nên vẻ ngoài trông trưởng thành hơn một chút, ngồi ở đó nghiêm túc như một vị trưởng bối.
"Cảm ơn." Ôn Cách nhận cái bát, nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Gia Dật, không nói gì, nở nụ cười uống một ngụm.
Nguyên Gia Dật biết Ôn Cách đang để ý thứ dùng để đựng nước uống này, cậu chỉ có thể khúm núm xoa hai tay vào nhau, giải thích, "Tôi vừa mới dọn vào nên chưa mua cốc, chỉ có cái bát này thôi, anh đừng để tâm nhé."
Ôn Cách cầm cái bát, miết ngón tay lên hoa văn trên bát, lại tò mò nhìn Nguyên Gia Dật một lượt.
Một bảo bối ngoan ngoãn như vậy, không hiểu Bạc Thận Ngôn bị cái gì mà lại buông tay cậu ra?
Bị Ôn Cách nhìn chằm chằm khiến Nguyên Gia Dật không thoải mái, đành đi ra chỗ bếp, giả vờ vô tình nhìn thời gian, "Ây, đã...đã mười một giờ rồi sao, tôi còn đang tự hỏi sao mình cứ buồn ngủ như vậy."
Nghe lời nói ấp úng của cậu, Ôn Cách không nhịn được bật cười, y bỏ cái bát xuống đứng lên, "Đúng vậy, Gia Dật, cậu nghỉ ngơi đi, tôi xin phép về trước."
Nguyên Gia Dật vừa nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, vội đi ra giúp y mở cửa.
Không ngờ Ôn Cách lại nắm lấy cổ tay cậu.
"Nếu cậu thật sự chia tay với Bạc Thận Ngôn rồi, vậy cậu....Có đồng ý cho tôi một cơ hội không?"