*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Em nói cái gì?"
Bàn tay đang xúc cháo của Bạc Thận Ngôn dừng lại, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Nguyên Gia Dật.
"Tôi nói..." Nguyên Gia Dật nhếch môi, má lúm đồng tiền vẫn xinh đẹp như tối qua, lộ ra vẻ quyến rũ khiến người khác như chìm đắm, "Bạc tiên sinh đang nghiêm túc quá đấy."
"Cái gì nghiêm túc?"
Đột nhiên, Bạc Thận Ngôn giống như không hiểu lời nói bình thường, ánh mắt lộ ra sự mịt mù, thậm chí là khó tin.
"Đương nhiên là chuyện tình cảm." Dường như nằm trên giường không được thoải mái lắm, Nguyên Gia Dật hơi nghiêng đầu nhìn ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ, hơi vươn tay về phía cửa sổ, những ngón tay thon dài che trước mắt, "Đều là đàn ông, chơi xong thì thôi, anh lại nghiêm túc như vậy."
"Em nhắc lại lần nữa?"
Bạc Thận Ngôn đặt mạnh bát cháo lên tủ đầu giường, tiếng động mạnh đến mức khiến thanh niên sợ hãi rụt đầu lại, lồng ngực chập chùng.
Cậu nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thờ ơ, lười biếng ngáp một cái, "Cho dù có lặp lại mười lần đi chăng nữa....ưm..."
Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, hai tay mạnh mẽ áp chặt bả vai của Nguyên Gia Dật, môi của hai người gần trong gang tấc, nhưng vẫn chưa chạm vào nhau, hắn gằn từng chữ một, "Em có ý gì, Nguyên - Gia - Dật?"
Nguyên Gia Dật chớp đôi mắt xinh đẹp, thản nhiên nhìn hắn, không nói tiếng nào.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
"Tôi đang hỏi em đấy!"
Bạc Thận Ngôn lay lay bả vai cậu, bàn tay cũng sức siết chặt, muốn khiến cậu bị đau mà phải nói ra.
Quả nhiên, Nguyên Gia Dật đau đến mức hốc mắt phiếm hồng, nhíu chặt mày, đôi môi nhỏ mím thật chặt nhưng nhất quyết không hé răng.
"Nói chuyện!"
Bạc Thận Ngôn luôn thua cuộc trước dáng vẻ này của Nguyên Gia Dật, hắn thấy hối hận vì đã dùng sức mạnh để ép cậu nói, nhẹ nhàng xoa bờ vai của cậu.
"Hóa ra Bạc tiên sinh thích chơi kiểu này." Nguyên Gia Dật nở nụ cười ngại ngùng, kéo áo xuống, để lộ ra vệt màu đỏ mờ mờ trên vai do bị tay của Bạc Thận Ngôn ấn vào, "Sao anh không nói sớm."
Nhịp thở của Bạc Thận Ngôn chậm lại, nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên vai cậu, "Không phải vậy, tôi..."
"Nhưng hôm nay tôi không thể chơi cùng Bạc tiên sinh như vậy rồi." Bên trong cổ họng ngứa ngáy, Nguyên Gia Dật vội vàng nghiêng đầu tránh mặt Bạc Thận Ngôn, ho khan một tiếng, "Tôi...còn phải đến bệnh viện."
"Hôm nay cơ thể em không thích hợp để ra ngoài." Bạc Thận Ngôn ấn người Nguyên Gia Dật lại vào trong chăn, cầm bát cháo lên, đưa một thìa cháo đến gần miệng cậu, "Ăn cháo đi."
Giọng điệu của người đàn ông mang theo sự hối hận và hối lỗi, động tác đút cháo càng thêm dịu dàng.
Mũi Nguyên Gia Dật chua xót, nghe lời mở miệng nuốt uống miếng cháo trắng ấm, đầy quý trọng cảm nhận từng hạt cháo lưỡi qua đầu lưỡi.
Một bát cháo nhanh chóng ăn xong, tiếng chiếc thìa chạm vào thành bát khiến đầu óc Nguyên Gia Dật tỉnh táo lại."Cảm ơn cháo của Bạc tiên sinh." Cậu chống khuỷu tay ra sau để nâng người dậy, lười biếng xoa mái tóc rối của mình, "Bạc tiên sinh chưa trả tiền đâu."
"Tiền, tiền gì?"
Bạc Thận Ngôn ngạc nhiên nhìn cậu.
Nguyên Gia Dật đáp lại hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên không kém, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, "Đường đường là ông chủ của tập đoàn Bạc thị, làm xong không định trả tiền sao?"
Chát!
Nguyên Gia Dật bị bàn tay đang giơ cao kia dọa sợ, đợi một lúc mà trên mặt không có cảm giác đau đớn gì, cậu ngạc nhiên mở mắt nhìn, thấy trên làn da của Bạc Thận Ngôn hằn lên những vệt đỏ.
"Bạc tiên sinh, anh đang làm gì vậy?"
"Em chọc giận tôi, tôi thì không thể đánh em, chỉ có như vậy thì mới bình tĩnh được."
Đôi mắt Bạc Thận Ngôn đỏ lên vì tức giận, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy khó chịu, hắn túm cổ áo Nguyên Gia Dật kéo khỏi tấm chăn bông dày cộp, để cho cậu đứng trên mặt đất, gập cánh tay ôm chặt cậu vào lòng, để lưng cậu tựa vào tường.
"Tại sao em lại muốn để người khác ghét bỏ mình như vậy?"
Nguyên Gia Dật yếu ớt dựa đầu vào vai hắn, rất muốn bật cười.
Lần nào cũng vậy.
Mỗi khi cậu quyết tâm từ bỏ, hắn lại nói mấy lời như vậy...khiến người khác....
"Bạc Thận Ngôn, anh có tin tôi không?"
Bạc Thận Ngôn nghe thấy cậu gọi đầy đủ tên mình, ngón tay đang ôm cậu hơi run rẩy.
Hắn càng siết chặt người trong lòng, kéo gần cậu lại, "Em đứng lên chân tôi đi, mặt đất lạnh lắm."
Không muốn để cậu đi dép, cũng không muốn để cậu nằm lên giường.
Như vậy sẽ tạo khoảng cách rất xa với hắn.
"Tôi đang hỏi anh, tại sao anh không trả..."
"Ban nãy em cũng đâu trả lời câu hỏi của tôi."
Bạc Thận Ngôn dụi đầu vào vai của Nguyên Gia Dật, nhắm mắt ngửi mùi nước sát trùng nhàn nhạt trên người cậu, chóp mũi chạm vào vành tai cậu, nhỏ giọng trách móc.
"Anh tin tôi..."
"Tôi tin."
Hắn nhanh chóng trả lời, còn lợi dụng lúc Nguyên Gia Dật đang cong môi nói từ "tôi", đột nhiên lén hôn lên khóe môi cậu, "Bác sĩ Nguyên thật là, hỏi chuyện gì thì cứ hỏi thôi, còn lén hôn tôi."
Nguyên Gia Dật cũng không quan tâm trò đùa của hắn, chỉ nghe thấy Bạc Thận Ngôn nói tin tưởng cậu, trái tim vốn bị đè nén và nguội lạnh nay lại bắt đầu ấm áp hoạt động lại.
Một lần cuối cùng, cậu sẽ chỉ thử lại một lần cuối cùng.
Cậu không thể dùng mẹ mình để mạo hiểm được nữa.
Nếu Bạc Thận Ngôn thật sự cảnh giác hoặc nghi ngờ, chắc chắn sẽ đi hỏi Thịnh Lan, đến lúc đó thì tất cả coi như xong.
Nguyên Gia Dật cẩn thận vòng tay ôm eo Bạc Thận Ngôn, thử để mặt sát gần gáy của hắn, khi da thịt nhẹ chạm vào nhau, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nói đi Nguyên Gia Dật, anh ấy là người thân thiết với mày, mày có thể tin tưởng.
Nếu Bạc Thận Ngôn thật sự không tin, thì cũng chỉ có lần này thôi, đừng sợ.
Cậu không cần phải suy tư xem Bạc Thận Ngôn có tin mình không.
Có khi sẽ càng kiên cường hơn.
"Mắt cá chân của tôi, là do ba tôi làm."
Nguyên Gia Dật nhíu chặt mày, vì muốn miêu tả cho Bạc Thận Ngôn hiểu, cậu đã dùng hết sự can đảm để nhớ lại quá khứ kinh khủng kia.
Vài từ ngắn ngủi, cả người cậu run rẩy, những ngón tay để sau lưng Bạc Thận Ngôn siết lại, nổi cả gân xanh.
"Ông ta coi tôi như con chó, dùng xích trói vào chân giường..." Nguyên Gia Dật cố gắng điều chỉnh nhịp thở, muốn cân bằng cảm xúc của bản thân, nhưng nỗi sợ ngấm trong từng cái xương vẫn chiến thắng lý trí, chân cậu nhũn ra, không còn lực dựa vào tường, "Cả việc hiến tủy cho bà nội nữa, thật ra là tôi..."
"Được rồi, được rồi." Bạc Thận Ngôn vỗ về lưng cậu, "Em mệt rồi, em phải nghỉ ngơi thôi."
Đồng tử Nguyên Gia Dật co lại, tim như ngừng một nhịp, tiện đà đẩy mạnh Bạc Thận Ngôn ra, mà lúc này cậu đang để chân trên mu bàn chân của Bạc Thận Ngôn, cả người lập tức mất thăng bằng, liên tục lảo đảo bước lùi về phía sau, nghiêng một cái, đèn ngủ và ly nước đặt ở mặt tủ đầu giường đều rơi xuống đất.
Cậu không quan tâm tay mình bị mảnh thủy tinh cứa vào, ngẩng đầu, ánh mắt đau buồn nhìn Bạc Thận Ngôn, "Anh không tin tôi!"
"Gia Gia..Nào, nghe lời tôi, để tôi giúp em thay quần áo, em nghỉ ngơi cho khỏe..."
Bạc Thận Ngôn ngồi xổm xuống, muốn đỡ cậu đứng lên, ánh mắt nhìn thấy tay cậu có máu chảy ra, vội vàng duỗi tay định bế cậu lên giường, "Em bị thương rồi! Đừng nhúc nhích."
"Đừng chạm vào tôi!" Nguyên Gia Dật cũng không hề yếu, cậu nhanh chóng vùng ra, khiến Bạc Thận Ngôn không thể thực hiện được, cậu né khỏi vòng tay hắn, miệng lẩm bẩm, "Anh vẫn không tin tôi."
Bạc Thận Ngôn bị cậu đẩy khá mạnh, phải chống tay vào giường mới đứng vững được, hắn lại đi lên muốn ôm lấy cậu, "Rồi rồi, em nên nghỉ ngơi đi."
"Tủy của bà nội....khụ khụ khụ...là do tôi hiến!"
Nguyên Gia Dật khàn giọng gào lên, sặc đến ho khan, nước mắt cũng theo gò má tí tách chảy xuống mặt đất.
Người đàn ông đứng lên, không hề kéo cậu dậy, cũng không khuyên cậu đừng khóc nữa.
Chỉ lạnh lùng ngồi bên mép giường nhìn cậu, "Em nói mình là người hiến tủy cho bà nội."
Nguyên Gia Dật bất lực gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lóe lên tia sáng mong đợi.
Cầu xin anh.
Hãy tin tôi.
"Được rồi...." Bạc Thận Ngôn hít sâu một hơi, vươn tay về phía Nguyên Gia Dật, "Vậy...chứng cứ đâu?"
Nguyên Gia Dật ngây ra không nhúc nhích.
Còn muốn...chứng cứ sao?
"Nguyên Gia Dật, bất cứ ai cũng tin những gì họ nhìn thấy, và sau đó nghi ngờ những gì họ nghe thấy."
Bạc Thận Ngôn thở dài, vô cùng thất vọng về cậu.
"Ngoại trừ bà nội và Thịnh gia ra, em muốn đùa giỡn cái gì, tôi đều bỏ qua được."
"Nhưng cái này...thật sự không được."
Hắn đứng dậy, muốn đi ra ngoài rửa mặt để điều chỉnh tâm trạng, sau đó mang theo đồ vào băng bó vết thương cho Nguyên Gia Dật, nhưng đột nhiên bàn tay bị giữ lại.
Nguyên Gia Dật khóc đến mức mắt đỏ bừng, tròng mắt đầy tơ máy, cậu quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối đi trên sàn đề túm tay hắn.
"Tôi....hức...hức...Bạc tiên sinh...tôi không nói dối..." Nguyên Gia Dật vội vàng lau mắt, thở hổn hển, kéo tay Bạc Thận Ngôn để sờ vào khớp xương dưới hông, giọng nói run rẩy, "Chỗ này...chính chỗ này, cây kim rất dài đâm vào...rồi rút ra...đau lắm."
"Làm ơn...tôi thật sự không nói dối..."
Bạc Thận Ngôn bị cậu kéo, chỉ có thể cúi người chạm vào xương hông cậu, bất đắc dĩ thở dài.
"Nguyên Gia Dật." Hắn ngồi xổm xuống, ôm người con trai đang không ngừng run rẩy vào lòng, hôn nhẹ lên cái trán ướt mồ hôi kia, "Tôi biết em đã chịu nhiều đau khổ, rất muốn có một cuốc sống tốt hơn, là con riêng cũng không phải chuyện vui vẻ gì, việc em muốn là duy nhất, tôi có thể hiểu được."
Những ngón tay đang chỉ vào xương hông của Nguyên Gia Dật cứng đờ, cậu nhìn Bạc Thận Ngôn với ánh mắt kỳ lạ, khó hiểu cau mày, hầu kết nhẹ nhàng chuẩn động hai lần.
Sau đó cậu buông cánh tay xuống, ánh sáng trong mắt chậm rãi biến mất.
Cậu ngồi yên trên đất, mặc cho Bạc Thận Ngôn ôm cậu thật chặt.
Hết lần này đến lần khác, an ủi hôn lên môi cậu.
"Tôi sẽ đối xử thật tốt với em."
Nguyên Gia Dật gật gật đầu, dang tay ra ôm lấy eo Bạc Thận Ngôn.
Im lặng tựa đầu vào vai hắn, trông cậu vừa cô đơn vừa nghi ngại, lần theo những mảnh vỡ thủy tinh đang găm vào tay mình.
Điện thoại đặt cạnh gối rung lên.
Bạc Thận Ngôn thuận tay với lấy, liếc mắt nhìn dãy số lạ trên màn hình, sau đó bấm nhận đưa cho Nguyên Gia Dật.
"Nguyên tiên sinh, hôm qua mẹ của anh vô tình bị thương trong quá trình điều trị, lá lách của bà ấy bị vỡ, chi phí phẫu thuật bên này..."