*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trái tim Nguyên Gia Dật như ngừng đập một nhịp, sau đó nó lại tiếp tục bơm máu điên cuồng.
Mặc kệ mọi thứ.
Lông mi cậu run run, dùng sức ôm lấy vòng eo rắn chắc của Bạc Thận Ngôn, cách mấy lớp quần áo chạm vào cơ bắp cường tráng của hắn, không nhịn được ôm càng chặt.
Bạc Thận Ngôn kéo khẩu trang của hai người xuống dưới cằm, gỡ bỏ thứ duy nhất ngăn cản hắn chạm vào môi Nguyên Gia Dật, cuối cùng đã được hôn đôi môi nhỏ xinh kia.
Đôi môi nhỏ bị kỹ xảo vụng về của hắn trêu chọc đến đau ngứa, dường như muốn trầy da chảy máu đến nơi.
"Ưm..." Nguyên Gia Dật hơi đau kêu lên, chậm rãi mở mắt, hàng lông mi khẽ lướt qua múi Bạc Thận Ngôn, tay nhẹ đấm vào lưng hắn, "Bạc tiên sinh..."
Khi nói chuyện, cậu vẫn đang ngậm môi dưới của Bạc Thận Ngôn, adrenalin* đang điên cuồng tràn ra trong người như nhấn chìm cậu vào mây mù, Nguyên Gia Dật bình thường không dám nói, không dám yêu cầu, giờ đây đều đang dũng cảm biểu hiện ra.
*Adrenalin: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn.
Từng tiếng lẩm bẩm không rõ như vậy lại càng khiến người khác điên cuồng lún sâu.
Ngón tay đang giữ gáy Nguyên Gia Dật của Bạc Thận Ngôn hơi cong lại, ngón áp út nhẹ nhàng xoa những sợi lông tơ đằng sau tay cậu, giống như đang trêu đùa một con mèo nhỏ, nở nụ cười hôn lên khóe môi cậu, nói, "Xin lỗi, bác sĩ Nguyên."
Giọng nói lười biếng và gợi cảm của người đàn ông vang lên, mang theo sự trầm ấm xoáy vào trong tai của Nguyên Gia Dật.
Cậu tin tưởng hắn vô điều kiện.
Nguyên Gia Dật nhắm đôi mắt lại, tập trung vào nụ hôn như muốn đoạt mạng cậu này.
Điên cuồng, nuốt xuống.
Khuấy đảo, rung động.
Nguyên Gia Dật cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi.
Có lẽ đã điên thật rồi.
Cậu thật sự ở nơi công cộng, thậm chí là trong đại sảnh bệnh viện nơi cậu làm việc, công khai hôn môi với ông chủ tập đoàn Bạc thị, một người dù thế nào cũng không thể để lộ thân phận.
Trong một thoáng, cậu dường như hiểu được được cảm giác của những người thích chơi trò cảm giác mạnh.
Nguyên Gia Dật bối rối mở mắt, dùng ánh mắt tinh tế cùng lưu luyến để nhìn khuôn mặt người đàn ông, đôi lông mày đen nháy, lông mi mảnh dài, mí mắt cong thành một đường nếp sâu và đẹp, cùng chiếc mũi cao thẳng bị lông mi của cậu chạm vào, cả đôi môi đang đỏ hồng lên do bị cậu hôn mút.
Thật sự điên rồi.
Trong lúc chờ Nguyên Gia Dật lấy kết quả, Bạc Thận Ngôn có chợp mắt một lúc, nhưng cơn đau đầu không giảm bớt, thậm chí còn tràn cả vào trong giấc mộng của hắn.
Đến khi cánh tay của Nguyên Gia Dật ôm lấy eo hắn, trong cơn mơ khô cằn tìm được môi Nguyên Gia Dật, đuổi theo đầu lưỡi nhút nhát kia, thì hắn mới hiểu được, cơn đau đầu của hắn đã được chữa rồi.
Hắn đã tìm được phương thuốc của mình.
"Chúng ta...về nhà, còn làm nữa..."Trước khi lấy máu, Bạc Thận Ngôn đã đọc thật kỹ thông tin trên mạng, lúc này thoạt nhìn hắn có vẻ rất tự tin nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Thái dương của Nguyên Gia Dật đổ mồ hôi mỏng, đầu óc như trống rỗng, liếm đôi môi hơi sưng lên, dựa vào vai Bạc Thận Ngôn, nhỏ giọng hỏi, "...Làm....Cái gì?"
"Làm một chuyện." Bạc Thận Ngôn tựa vào trán cậu, ngón tay chạm vào xương sống lưng của Nguyên Gia Dật, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, "Chuyện mà có thể em rất thích."
Hắn nói như vậy, có ngốc cũng biết được là chuyệ ngì.
Nguyên Gia Dật theo bản năng muốn chạy, chân vừa nhấc lên đã bị Bạc Thận Ngôn túm lại không cho động đậy, đành bất đắc dĩ ngồi lại trên đùi hắn.
Rời khỏi đôi môi của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật như thoát khỏi ma thuật, khôi phục lại lý trí, khuỷu tay tì lên bả vai Bạc Thận Ngôn, không cho hắn lại gần rồi "thôi miên" mình.
Tuy kết quả kiểm tra lần thứ hai không sao cả, nhưng lần đầu cậu kiểm tra vẫn ra dương tính.
Trực giác của một bác sĩ nói cho cậu biết, lần đầu tiên cho kết quả dương tính có thể do thành phần của thuốc uống lúc đó, hoặc có thể là do các nhân tố khác nhau sinh ra trong cơ thể cậu, còn kết quả lần này là chính xác, Bạc Thận Ngôn không gặp nguy hiểm, cậu cũng không gặp nguy hiểm.
Nhưng tâm lý của người bệnh cũng lại khác.
Cậu cảm thấy dù khả năng bản thân dương tính là rất thấp, nhưng vẫn cần xét nghiệm liên tục và chờ qua thời kỳ cửa sổ*, cho đến khi trải qua ba tháng thời kỳ này mới có thể chắc chắn bản thân không bị nhiễm.
*Thời kỳ cửa sổ: Thời kỳ cửa sổ trong xét nghiệm HIV là khoảng thời gian giữa thời điểm thật sự bị nhiễm HIV ( là thời điểm virus xâm nhập vào cơ thể) cho đến lúc phát hiện HIV bằng các xét nghiệm. Thời gian này khi làm xét nghiệm sẽ cho kết quả âm tính trong khi người làm xét nghiệm thực sự đã bị nhiễm HIV rồi.
Cho dù là chuyện gì cũng không thể hoàn toàn theo ý.
"Sao thế?"
Bạc Thận Ngôn đang hưng phấn, nhưng khi nhận thấy chút lửa tình trong mắt Nguyên Gia Dật mà bản thân khó khăn lắm mới đốt lên được đang dần tan biến, thì cảm thấy hơi buồn.
Nguyên Gia Dật mím chặt đôi môi nóng rực, đeo lại khẩu trang, vẻ mặt quay về dáng vẻ lạnh lùng.
Cậu đã làm rất nhiều chuyện sai lầm.
Nên dừng lại đúng lúc.
"Phải về nhà thôi, Bạc tiên sinh."
Bạc Thận Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nên về nhà thôi."
Hắn buông tay Nguyên Gia Dật ra, đỡ cậu đứng lên, cứ tưởng rằng đôi chân của con nhím nhỏ này sẽ mềm nhũn ra, không ngờ cậu vẫn kiêu ngạo dựng thẳng lưng bước đi.
Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, vừa yên tâm một chút thì đột nhiên chân Nguyên Gia Dật mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất.
Bạc Thận Ngôn nở nụ xấu xa, vội chạy theo, cúi người bế cả người cậu lên, đi về bãi đỗ xe.
Hai người vừa lên xe, Nguyên Gia Dật lập tức hắt xì, sau đó mở cửa kính ra, quay đầu ra ngoài nhỏ giọng ho.
Lần này ăn bánh kem xoài, Nguyên Gia Dật luôn cố gạn bớt ra, chỉ ăn một chút, cho nên không nổi quá nhiều mẩn đỏ ở cổ, nghỉ ngơi một đêm, lúc này gần như không thấy vết đỏ nào nữa.
"Để tôi đi lấy nước cho em."
Cốp xe có nước.
Nguyên Gia Dật đợi một lúc lâu mà không thấy hắn quay lại.
Nguyên Gia Dật quay đầu nhìn, không thấy Bạc Thận Ngôn ở phía sau xe.
Vừa định xuống xe đi tìm hắn thì Nguyên Gia Dật nghe thấy giọng Bạc Thận Ngôn, cùng với bước chân vội vàng đến mở cửa xe.
"Đừng xuống, lạnh lắm."
Những ngón tay của Bạc Thận Ngôn đỏ lên vì lạnh, lấy một chiếc bình chứa nước ấm từ trong lòng ra, cười đưa cho Nguyên Gia Dật, "Uống nước ấm."
"Có chỗ nào bán nước ấm sao?"
Nguyên Gia Dật cầm bình nước bị ép phải nhận kia, khóe miệng hơi cong lên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ở tầng một của siêu thị, không bán nước ấm nên tôi đã uống hết nửa bình." Hắn chạy một mạch về đây, cổ họng khô khốc vì không khí lạnh, ho khan hai tiếng, vươn tay giúp Nguyên Gia Dật mở nắp bình, lại đưa tới cạnh miệng cậu, "Tôi bảo chủ tiệm cho tôi nửa bình nước ấm của cô ấy."
Bình nước đầy hơi nóng, mắt của Nguyên Gia Dật bị hơi nước xông đến nóng lên, hơi thở cũng nóng theo.
Cậu ngẩn người nhìn bình nước một lúc, đột nhiên uống một ngụm lớn, giật lấy cái nắp chai mà Bạc Thận Ngôn vừa giúp cậu vặn, Nguyên Gia Dật đóng nắp bình cẩn thận, tiện tay ném nó ra phía sau xe, nghiêng người đè bả vai của Bạc Thận Ngôn xuống.
Sau đó không nhịn được lấp kín bờ môi hắn.
Mới đầu Bạc Thận Ngôn giật mình.
Rồi nhanh chóng phản ứng lại, cởi dây an toàn của người thanh niên, chỉnh ghế ngả ra, cười nhẹ giữ lấy gáy của Nguyên Gia Dật để hôn, lấy lại thế chủ động.
Chỗ ngồi của xe vô cùng rộng, đủ khoảng trống để cho hai người đàn ông mét tám thoải mái lăn lộn.
Hai người hôn nhau thắm thiết, chẳng cần gì kỹ thuật điêu luyện, chỉ theo bản năng, liều mạng chiếm lấy không khí trong miệng nhau, cả khi vừa hít được một chút không khí cũng không ngại ngần trao tất cả cho đối phương.
Nguyên Gia Dật là người nhận thua trước.
Cậu xấu hổ nghiêng đầu, lồng ngực không ngừng phập phồng, mái tóc đã bị hất ra đằng sau trước sự tấn công của Bạc Thận Ngôn, lộ ra vầng trán đầy mồ hôi.
Người đàn ông đối diện cậu cũng chẳng khác là bao, ngày thường là một người nho nhã, giờ đây lưng cũng ướt đẫm, vài lọn tóc dính mồ hôi rủ trên trán, mang theo sự quyến rũ mê người.
"Tiếp tục không?"
Bạc Thận Ngôn đã có hai mươi tám cái xuân xanh, lần đầu tiên có cảm giác như vậy.
Cơ thể của con nhím nhỏ này không tốt lắm, hắn không dám tự tiện hành động.
Chỉ cần hôn cậu nhiều hơn một chút đã là niềm vui to lớn rồi.
Nguyên Gia Dật không trả lời, duỗi tay ôm eo hắn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi ướt át của Bạc Thận Ngôn.
Bị cậu "ép" uống một ngụm nước, đôi môi của người đàn ông trở nên căng mịn, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng do hôn Nguyên Gia Dật nên mới biến thành vậy.
"Hình như em rất thích hôn tôi đấy, bác sĩ Nguyên."
Tay Bạc Thận Ngôn chống ở hai bên sườn Nguyên Gia Dật, cúi đầu để cậu có thể hôn dễ dàng hơn mà không mỏi cổ.
Hai người vẫn quá ngây thơ, ngoài hôn môi ra thì cũng không biết phải làm gì tiếp.
Thông tin mà hắn tra trước đó đã hoàn toàn bị thiêu rụi trong khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên trong tâm trí hắn, Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Nguyên Gia Dật, miễn cưỡng dịch người một chút.
Trước lạ sau quen, lá gan của Nguyên Gia Dật như lớn hơn, cảm thấy không có gì đáng sợ hơn việc này nữa, lấy hết dũng khí chạm vào eo Bạc Thận Ngôn.
Mới vừa đụng vào thắt lưng của hắn thì ngón tay lập tức cứng đờ, do dự lần mò xuống lấy ra một cái hộp.
Chậm rãi để ở trước mặt của hai người.
Durex.
"....."
"....."
Ngón tay Nguyên Gia Dật run lên, cầm đồ không còn chắc, góc nhọn của cái hộp rơi trúng xương lông mày khiến cậu đau rát.
Cậu không quan tâm, nhanh chóng nhặt lại cái hộp kia, hỏi Bạc Thận Ngôn, "Cái này...Anh có ý gì..."
"...Thì đó."
Bạc Thận Ngôn chớp chớp lông mi, mặt đỏ bừng, nóng như CPU của máy tính, khiến người khác có cảm giác chỉ một giây sau sẽ chết máy.
Bị Nguyên Gia Dật cùng ánh mắt đầy vô tội của cậu tra hỏi, Bạc Thận Ngôn cảm thấy đây chẳng khác nào hình phạt, hắn hôn lên đuôi lông mày đang hơi đỏ lên của Nguyên Gia Dật, vẫn không nói gì.
"Có ý gì?"
Nguyên Gia Dật hỏi lại lần nữa.
Bạc Thận Ngôn không còn cách nào khác, buột miệng nói, "Durability (độ bền), Reliability (tính đảm bảo) và Excellence (sự tuyệt vời)...ý là vậy đó."
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Nguyên Gia Dật rất muốn cười.
Thật sự có chút ngốc ngếch.
Cậu nắm chặt cái hộp, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.
Bạc Thận Ngôn ngước mắt lên nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa kính xe, cảm thấy nó như ánh mặt trời vậy, nếu không tại sao mặt Nguyên Gia Dật lại đỏ như vậy?
Hơi thở của người đàn ông phả lên mặt cậu, giống như đang thúc giục Nguyên Gia Dật làm điều gì đó.
Đôi ngươi của Nguyên Gia Dật ở dưới mí mắt liên tục đảo qua lại, cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn hắn.
Lắc lắc hộp trong tay, cười ngại ngùng.
"Bạc tiên sinh...anh muốn...dùng cái này sao?"