*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thỏ
================
Lại có thêm một gia đình mới chuyển vào căn hộ số 417 tầng 10, đây không phải điều hiếm lạ gì. Tại khu nhà cũ xây từ hồi thập niên 80 này, người đến người đi là chuyện bình thường. Nhưng chủ mới tới hôm nay là một cô gái trẻ xinh đẹp cùng một đứa con nên thông tin sớm đã trở thành củ khoai nóng phỏng tay.
Chủ hộ hiện tại tên là Thẩm Minh Ngọc, thích diện những bộ đầm chiffon màu trắng tinh. Hàng xóm đều nói màu trắng của những bộ cánh cô khoác lên người chẳng hợp chút nào với sự dơ dáy chật chội của nơi đây.
Minh Ngọc tựa như một kẻ xâm lược vào vùng đất này, nơi nhan sắc những cô gái khác chỉ bằng cái khóe chân của cô ấy.
Ở thời đại đó, chỉ cần là mẹ đơn thân có chút ngoại hình thì đều là chủ đề bàn tán. "Bố thằng cu đâu rồi?", "Sao lại ở một mình thế kia?" vân vân và mây mây.
Mỗi khi nhắc đến vấn đề này, những người phụ nữ bị giam cầm trong tòa lâu đài cũ nát cứ như thể tìm được trò xả stress, ai nấy đều vui vẻ hơn hẳn. Cũng may, Thẩm Minh Ngọc là người hiền lành, hay nói trắng ra là nhu nhược nên mới đầu mọi người chung sống với nhau cũng bình yên lắm.
Sự việc bắt đầu căng thẳng khi cô bị một gã đàn ông ở lầu ba uống say quấy rối.
Trong không gian chật chội, tường thì cách âm kém. Tiếng con ma men lè nhè vang từ bên trên vọng xuống. Ai nấy bất kể đang xem thời sự, giặt đồ hay rửa bát cũng đồng loạt dừng lại, hé cửa hóng hớt.
Không lâu sau, vợ của gã là Tôn Linh cũng lên tới nơi. Mắt thấy chồng mình nắm tay nắm chân Minh Ngọc, mắt cô ta đỏ lên. Ả túm tóc người kia, giọng the thé như móng tay cào trên bảng. "Cái giống con giáp thứ mười ba này! Đồ đéo biết xấu hổ!"
Thẩm Mục đứng một bên nhìn cảnh này. Xung quanh là những ánh mắt âm thầm, tò mò, đồng tình hoặc trào phúng, cùng tiếng gào thét của người phụ nữ bị giật chồng kèm theo tiếng khóc của Minh Ngọc.Tất cả tựa như một vở kịch rẻ tiền. Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.
Hắn giơ tay, tát một cái lên mặt Tôn Linh.
Sau tiếng "Chát", không khí yên tĩnh hẳn. Cả tầng mười chỉ còn thanh âm lạnh lùng đầy mỉa mai của đứa.
"Đến chồng mình cũng không biết đường quản còn lên đây bắt nạt mẹ tôi. Nghĩ mình hay lắm chắc?"
Tôn Linh năm nay hơn ba mươi tuổi mà lại bị một thằng nít ranh tát cho một cái. Cô ta tức đến mức chỉ có thể lắp bắp "Mày...mày...mày" chứ không nói nổi một câu. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, như có công tắc nào được bật lên, những ánh mắt dõi theo trở nên sống động, họ bắt đầu rỉ tai xì xào bàn tán với nhau.
Mẹ của Tô Ôn vừa đưa cậu tới cửa hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào. Bà ngẩng đầu nhìn lên, qua lan can phơi đầy quần áo, thấp thoáng thấy cảnh giương cung bạt kiếm trên đó. Mẹ Tô là một người phụ nữ mạnh mẽ chính trực. Bà thừa hiểu ác ý của cư dân nơi này đối với Thẩm Minh Ngọc, lập tức hô to một tiếng đầy uy lực: "Mấy bà mấy ông xem chán chưa? Ai về nhà nấy hết đi!"
Giọng nói vang từ dưới lên tận trên tầng làm mọi người cụt hứng, đành đóng cửa lại. Đâu đó còn nghe thấy tiếng chửi lây sang mẹ Tô là "Con cọp cái."
Xử xong đám hóng hớt, bà đi lên giải quyết nốt nguồn cơn gây rối. Mẹ thì hiên ngang bước, còn Tô Ôn cúi đầu, sợ sệt bám theo. Cậu nặng nề lết từng bậc cầu thang. Ai không rõ còn nghĩ chắc là học hành nhọc quá nên mới không muốn về nhà.
Sau khi lên tầng cao nhất, bà lấy thân hình hơi mập chen vào giữa, ngăn chặn cơn sóng ngầm giữa những người trong cuộc. Trước tiên, bà dạy dỗ tên chồng nhà Tôn Linh.
"Không phải chị từng nói chú rồi à? Cứ rượu vào một cái là quên hết trời trăng. Có xích mích gì thì vợ chồng về nhà đóng cửa bảo nhau. Cô chú làm loạn giữa đường thế này không sợ mất mặt à?"
Lúc vợ tìm lên gã đã tỉnh rượu rồi, còn đang tiến thoái lưỡng nan, thấy có cái cọc cứu sinh liền vội vàng bám lấy. "Dạ chị nói phải, em quá chén rồi."
Nói đoạn, bà quay người. "Cô Linh này, cô cũng dẫn chồng về đi. Chứ đứng đây cho hàng xóm người ta nhìn vào còn ra thể thống gì nữa?
Tôn Linh liếc hai mẹ con họ Thẩm, véo tai gã chồng. "Đợi về nhà tôi sẽ xử anh sau!"
Thẩm Minh Ngọc hoàn toàn ngơ người, giống như bị dọa choáng váng.
Mẹ Tô thấy khổ thân, bèn về nhà hâm nóng ít bánh tổ* rồi cử Tô Ôn cầm qua. Cậu nhớ lại hành lang bừa bộn đầy mùi dầu mỡ và đôi mắt đỏ hoe của Tôn Linh.
Đứa trẻ nào cũng sẽ tự nhiên chán ghét với những thứ không tốt.
Cậu cầm chiếc đĩa tráng men của gia đình, đứng yên bất động.
Mẹ Tô không hài lòng với vẻ nhút nhát của con mình, đánh bộp một cái lên vai Tô Ôn: "Điếc rồi hả? Hay nghe không hiểu tiếng mẹ?"
Tô Ôn mím môi, cầm đĩa ra ngoài. Mãi khi cửa đóng lại, cậu mới dám xoa xoa chỗ đau.
Bánh gạo nếp màu vàng vẫn còn bốc khói nghi ngút, hơi nước trắng mờ lượn lờ bay lên rồi tan biến. Tô Ôn đứng ngây người trước cửa nhà họ Thẩm. Chiếc đĩa nhỏ trên tay như biến thành hạt dẻ vừa rang trong lò, nóng tới bỏng rát từng ngón tay.
Tô Ôn không có can đảm tự ăn hết rồi nói dối rằng đã đưa cho hàng xóm. Cậu đành gõ nhẹ cửa.
Không có ai đáp lại.
— Chắc do gõ nhẹ quá...
Tô Ôn đợi bên ngoài thêm hai phút. Ngón tay đã đỏ lên, cảm giác đau đớn dần truyền tới dây thần kinh. Thiếu niên thực sự không thể chịu nổi nữa, bèn gõ mạnh hơn.
Lần này, cậu nghe thấy tiếng bước chân lệt xệt, rồi cửa mở ra. Nhà không bật đèn nên tối om, phía trong vọng ra âm thanh nức nở ngắt quãng. Tô Ôn lén liếc vào: cô hàng xóm ngồi dưới đất đang khóc. Chiếc váy trắng nhăn nhúm dưới sàn nhà, tựa như một bông hoa sắp chết.
Tô Ôn càng sợ hơn. Cậu vô thức nhớ lại bộ phim kinh dị bạn cùng lớp đã tám qua. Nói chung, trong phim cũng là một người phụ nữ mặc váy trắng trong khu nhà u ám như thế này.
Người mở cửa đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn thiếu niên: "Có chuyện gì?"
Khuôn mặt của người nọ rất đẹp, trắng đến mức gần như trong suốt, có một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt. Nỗi sợ hãi trong lòng Tô Ôn đã lên đến đỉnh điểm, cậu đặt vội đĩa bánh xuống đất rồi chạy mất hút.
===
Chú thích:
* Bánh tổ (niên cao) là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc.