Còn nhiều thời gian.
Dư Niệm có cảm giác, ý tứ của Cố Tần chính là khi nào về mới tính sổ.
Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, một lần nữa cô về tới ghế lô. Hạ Lam đã gọi thức ăn ngon, lúc này đang nhíu mày nghe điện thoại.
Dư Niệm ngồi xuống vị trí của mình, cô mở một chai rượu đỏ, rót vào ly cho hai người.
Nghe xong điện thoại, Hạ Lam cắt đứt liên lạc, thở dài một hơi.
“Cha của chị?”
“Ừ.”
Hạ Lam lên tiếng, từ trong ngực móc ra một gói thuốc lá, chậm rãi đốt:
“Ông ta nói muốn chị trở về gặp ông.”
Dư Niệm nói:
“Không muốn trở về.”
Hạ Lam gật đầu, nhả ra một vòng khói thuốc, giọng nói hơi hơi khàn khàn:
“Nhìn liền thấy buồn nôn.”
Dư Niệm có thể hiểu được, Hạ Lam là người tâm cao khí ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Lúc ấy cha Hạ ở bên ngoài…, để lại hai mẹ con bọn họ bị người khác chỉ trỏ. Mẹ Hạ một bên nhẫn nhịn nhận hết lời đồn đãi, một bên cố gắng duy trì cái nhà này, không bao lâu, vì tâm lực (tâm tư và lao lực) mệt mỏi quá độ mẹ Hạ liền bệnh nặng, đợi đến lúc cha Hạ trở về gia đình, thời gian của mẹ Hạ đã không còn nhiều.
(Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.)
Mẹ Hạ muốn Hạ Lam đừng trách ông, mặc kệ cha Hạ tạo bao nhiêu nghiệt, cuối cùng thì ông vẫn là cha của cô, máu mủ tình thâm, điểm ấy không thể phủ nhận được.
Hạ Lam càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cô dụi tắt tàn thuốc, nhấp một ngụm rượu đỏ:
“Đừng để ý đến nữa, tại sao em đi lại mất nhiều thời gian như vậy?”
Sau lưng Dư Niệm lập tức cứng đờ, cô ho nhẹ một tiếng:
“WC nhiều người.”
“Ah ~” Hạ Lam kéo dài âm cuối, ánh mắt nhìn Dư Niệm mang theo một tia ranh mãnh:
“Lại gặp phải?”
Dư Niệm gật đầu, vẻ mặt hơi hơi không được tự nhiên.
Quả thật Hạ Lam giống như con giun trong bụng Dư Niệm vậy, chỉ cần Dư Niệm chớp mắt, đã biết rõ cô đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Lam có chút buồn cười, nói:
“Chưa từng nghe qua câu nói kia à, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật. Nếu thật sự thích, theo đuổi là được, đừng nghĩ vớ vẩn.”
(Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật: Hán việt là cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.)
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Dư Niệm đổi sườn xào chua ngọt đến trước mặt Hạ Lam, cô rất thích ăn món này.
“Sao có thể đuổi kịp ah, người như anh ấy, em như vậy…”
Dư Niệm nói xong, giọng nói hơi hơi khàn khàn.
Hạ Lam trầm mặc, sau nửa ngày không nói gì.
Hạ Lam với Dư Niệm lớn lên cùng nhau, hai gia đình giống nhau đều không có cha, nếu muốn so sánh với Dư Niệm, Hạ Lam có cuộc sống tốt hơn nhiều lắm, ít nhất… Cô có một người mẹ yêu thương mình.
Hạ Lam nhớ rõ, khi còn bé Dư Niệm đặc biệt thông minh, lão sư dạy đề cho Dư Niệm chỉ một lúc cô có thể học hiểu, vậy mà cái đề kia lại khiến cho Hạ Lam đau đầu không thôi, xem ra toàn bộ chuyện học hiểu đối với Dư Niệm càng không thành vấn đề. Hơn nữa lớn lên cô rất hiểu chuyện giọng nói lại ngọt ngào, khiến lão sư rất yêu thích.
Nhưng Dư Niệm trong mắt những bạn học khác chính là vô cùng hoàn mỹ, mấy học sinh kia sau lưng cũng gọi cô là “đồ quỷ sứ chán ghét”, “giả thanh cao”, “thích nịnh hot tâng bốc lão sư.”
Hạ Lam cũng phải kêu lên như vậy.
Cho đến có một ngày, Hạ Lam chứng kiến Dư Niệm đang bị gia đình bạo hành.
Cô đứng trong góc tường, không nói một lời thừa nhận từng cái chày cán bột vung lên trên người mình của mẹ cô. Xung quanh không ai dám ngăn cản, chỉ mở miệng khuyên can.
Tư thế của Vương Lan xinh đẹp, nhưng trong miệng lại cất giấu châm độc, tấm lòng của mẹ của ngươi, mười tám đời đều dùng “thân thể” làm vũ khí chính, dùng tốc độ nhanh nhất bắn ra ba trăm sáu mươi hướng, khiến cho người xung quanh phải nghẹn họng nhìn trân trối. Sau đó, không ai dám quản, chỉ là dưới đáy mắt nhìn Dư Niệm có một tầng thương cảm.
Lưng Dư Niệm đứng thẳng tắp, giống như một gốc cây, một mình đón nhận từng cơn mưa to gió lớn không ngừng đánh úp lại của bà.
Kiên cường, không chịu khuất phục, tự ti, không người che chở.
Đây chính là danh hiệu mà Hạ Lam đặt cho Dư Niệm lúc ấy.
Lại qua rất nhiều năm sau, tuy đã thoát khỏi gia đình như vậy, nhưng tính cách của Dư Niệm vẫn giống như trước không có cải biến.
Cơm nước xong xuôi, hai người tính tiền rồi rời đi.
“Chị đến chỗ của em, hay là trở về?”
“Không được.” Hạ Lam nhìn đồng hồ:
“Lúc nữa chị còn phải đi mua vé máy bay.”
Dư Niệm khiêu mi, giọng nói mang theo chút vui vẻ:
“Hay là muốn trở về?”
“Không có biện pháp.”
Cuối cùng thì Hạ Lam mạnh miệng nhưng mềm lòng, ngoài miệng nói có nhiều chán ghét, trong lòng lại có nhiều thứ không bỏ xuống được.
Cô ngăn cản một chiếc taxi:
“Có chuyện gì thì phải gọi điện thoại, chờ chị trở lại tìm em.”
“Tốt.”
Đưa mắt nhìn chiếc taxi dần dần đi xa, Dư Niệm quay đầu đi đến ga-ra.
Cô thấy vỏ ngoài của xe bị va chạm có vài đạo vết trầy, Dư Niệm gọi điện thoại cho tiệm sửa xe s, chuẩn bị chạy thẳng đến tiệm sửa xe.
Vừa cúp điện thoại, Dư Niệm liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này.
Lúc nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng Dư Niệm liền run rẩy một cái, luống cuống tay chân tìm chìa khóa xe ở trong túi.
Cố Tần đã sớm chú ý tới cô, thấy cô như con nai con đang sợ hãi, không khỏi nhíu mày.
Đám người Chuột không nhìn thấy Dư Niệm, vẫn tự nhiên trò chuyện vui vẻ.
Dư Niệm lục lọi cả buổi cũng không tìm được cái chìa khóa, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được, cái chìa khóa có khả năng là để quên ở trong tiệm cơm.
Dư Niệm thở phào một hơi, chuẩn bị quay trở lại tìm chìa khóa.
Lúc này, xe Cố Tần vòng qua bên người cô, chỉ thấy từ cửa sổ xe ném ra một cái gì đấy, Dư Niệm phản xạ có điều kiện tiếp được, cúi đầu nhìn, đúng là cái chìa khóa của cô…
Cố Tần cho cô.
Dư Niệm sững sờ một lúc, lúc ngẩng đầu, ngay cả cái bóng của xe cũng không thấy.
Cái chìa khóa của cô… Tại sao lại ở chỗ của Cố Tần?
Cái này không phải là trọng điểm, quan trọng là ……
Dư Niệm nhìn cái móc chìa khóa, bên trên là cái… là q hình ảnh của Cố Tần.
Vậy thì có chút xấu hổ rồi.
Vết trầy trên xe Dư Niệm không quá nghiêm trọng, đưa đi tiệm sửa xe s sửa một chút là tốt rồi.
Buổi chiều, Dư Niệm đi siêu thị gần đó.
Lúc đi ngang qua khu vực đồ uống, Dư Niệm nhìn thấy loại đồ uống có in hình ảnh quảng cáo là Cố Tần, cô nghĩ nghĩ, trực tiếp cầm mấy lon ném vào xe mua sắm.
Sau khi mua một đống đồ đầy đủ, Dư Niệm tính tiền rời đi.
Đồ mua hơi nhiều, túi mua sắm ghìm chặt lòng bàn tay cô chua xót đau nhức, Dư Niệm đè thang máy xuống, trực tiếp ôm túi lớn vào trong lòng.
Đinh.
Thang máy đến rồi.
Dư Niệm đi vào, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Đột nhiên, một đôi tay chặn cửa thang máy lại, Dư Niệm cả kinh, không khỏi nhìn lại.
Trên tay Cố Tần mang theo một cái túi, hiển nhiên cũng giống cô mới từ siêu thị trở về. Cố Tần liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng đứng cạnh người Dư Niệm.
Thang máy chậm rãi đóng lại, Dư Niệm ấn nút lên tầng trên, ôm chặt cái túi sau đó hơi nhích sang bên cạnh.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, đủ rộng rãi, nhưng có thể là Dư Niệm cảm thấy vô cùng chật chội, cô thở hắt ra một hơi, lại nhích sang bên cạnh.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Dư Niệm còn có thể nghe được tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở của cô, Dư Niệm không dám động, ngay cả tròng mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Lạch cạch ——
Nhưng vào lúc này, một lon đồ uống trượt ra từ trong túi mua sắm rơi trên mặt đất. Đồ uống lăn vài vòng, dừng lại ở bên chân của Cố Tần.
Dư Niệm cả kinh, xoay người muốn nhặt, nhưng một đôi tay so với cô còn nhanh hơn một bước.
Bàn tay thon dài dày rộng của Cố Tần cầm lấy lon nước có màu xanh nhạt kia, bên trên lon nước là gương mặt của anh, trước sau như một lãnh đạm cao ngạo.
Trong cổ khô khốc, Dư Niệm cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, sau nửa ngày không dám mở miệng nói chuyện.
Cố Tần một tay bật mở nắp lon nước, đưa vào trong miệng uống một ngụm:
“Tôi có thể uống không?”
Không phải anh đã uống rồi sao?
Dư Niệm trưng ra gương mặt khóc tang, chỉ dám nhìn chằm chằm vào một bên tầng lầu.
Tầng .
Tầng .
Tầng .
Tầng .
Cũng sắp đến rồi.
Dư Niệm đi lên phía trước, trong mắt tràn ngập không kiên nhẫn.
Răng rắc.
Đèn tắt…
Chuyện gì?
Tất cả lâm vào trong bóng tối, Dư Niệm còn nghe thấy từ bên dưới truyền đến âm thanh bánh răng chuyển động quỷ dị.
Dư Niệm trừng mắt nhìn, đột nhiên có chút mê muội.
Lạch cạch.
Ánh sáng từ đen pin của điện thoại xua tan đi tối tăm trong thang máy, Cố Tần giơ điện thoại, toàn bộ nguồn sáng rơi vào cái đầu của Dư Niệm.
“Gần đây điện áp không được ổn định, thang máy luôn gặp trục trặc.”
Giọng nói trầm ổn của Cố Tần quanh quẩn trong thang máy chặt hẹp. Nghe giọng điệu này, chắc là anh đã gặp rất nhiều lần.
Hoảng loạn trong lòng Dư Niệm dần dần ổn định lại, cô cầm chiếc đèn cầu cứu tín hiệu, lui về phía sau vài bước đứng bên cạnh Cố Tần.
Cố Tần liếc mắt nhìn cô, Dư Niệm buông hàng mi thật dài xuống, đôi môi anh đào hồng nhạt khẽ mím, Dư Niệm không trang điểm, dù cô có để mặt mộc, cũng sẽ để lại cho người ta một loại ấn tượng chính là thanh thuần sạch sẽ.
Cô gái này lớn lên thật biết nghe lời.
Cố Tần nghĩ.
Gương mặt của cô dưới cái nhìn chăm chú của anh dần dần biến hồng, Cố Tần thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
“Điện thoại của tôi không có tín hiệu, chắc không có điện rồi, cô nhìn của cô xem.”
“Ah.” Tay Dư niệm lập tức sờ vào túi quần, có thể cô đã quên trên tay cầm túi mua sắm, lập tức toàn bộ đồ trong túi chuẩn bị rơi trên mặt đất, một cánh tay rắn chắc vội dò xét đi qua.
Anh tự nhiên cầm cái túi mua sắm của cô, gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng.
Ngu ngốc!
Dư Niệm cắn môi, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.
“Không có tín hiệu.”
“Ừ.”
Cố Tần không nói gì, cũng không có ý định trả túi mua sắm lại cho cô.
Dư Niệm giống y như vợ bé đứng ở bên cạnh anh, trầm mặc một lúc, môi Dư Niệm khẽ nhúc nhích:
“Hôm nay cám ơn anh.”
“Ừ?”
“Chìa khóa của tôi.”
“Tùy tiện nhặt thôi, có thể tùy tiện ném đi.”
Anh nhàn nhạt lườm Dư Niệm :
“Hóa ra đó là chìa khóa của cô?”
Dư Niệm liếm cánh môi khô khốc, khẽ gật đầu một cái.
Cố Tần cúi đầu cười vài tiếng, tiếng cười của anh vô cùng từ tính, thật giống như âm thanh D lập thể vang lên bên tai cô du dương chạy một vòng, khiến cho cô phải tâm thần (trạng thái tinh thần) nhộn nhạo.
“Về sau chú ý một chút.”
“Ừ.”
“Hôm nay vận khí không tốt…”
“Vận khí rất tốt.”
Dư Niệm đột nhiên nói tiếp.
Cố Tần nhìn về phía cô, đôi mắt màu đen giống như bảo thạch, thâm thúy, đen không thấy đáy.
Cổ Dư Niệm xiết chặt lại, đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì đó.
“Tôi nói là…”
Đinh.
Thang máy một lần nữa khôi phục ánh sáng, từ từ đi lên tầng cao hơn, sau đó tại dừng lại ở tầng .
Cố Tần đi ra ngoài trước, tay Dư Niệm nắm chặt thành nắm đấm, đi phía sau anh.
Cố Tần đặt túi mua sắm trước cửa phòng cô, móc chìa khóa ra mở cửa nhà mình.
Không đến một phút sau, anh lại đi ra, ném cho Dư Niệm một túi lạt điều Vệ Long.
“Đáp lễ đồ uống.”
Nói xong, Cố Tần đóng cửa, để lại Dư Niệm trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.