Khi nghe ta đòi đến siêu thị khoé miệng Vô Dật giật giật nhưng vẫn im lặng lái xe đến siêu thị . Còn Mị Diễm quyết định mắt nhìn mũi , mũi nhìn tâm thành thật ngồi ghế lái phó của mình .
. Anh hướng ta hỏi : “ Tiểu Như em tính đến siêu thị làm gì?? “ Đây cũng chính là câu hỏi của người kia .
Ta cười tà , trả lời : “ Hắc..hắc tất nhiên là cướp siêu thị rồi , em không chê vật tư quá nhiều đâu “
. người kia nghe xong xém tự sặc nước bọt của mình , còn anh nghe xong bắt đắc dĩ nhéo mũi nhỏ ta mà , nói : “ Em đó , quá nghịch ngợm rồi “ . Ta xoa xoa mũi cười hề hề không nói gì , thành thật làm ổ trong ngực anh .
Vô Dật tìm một chỗ tối trong siêu thị để đổ xe , sau đó Mị Diễm sẽ đưa xe vào không gian của nàng tuy là không gian luyện dược nhưng để được cũng khá nhiều vật tư mà ta đưa , còn ta được anh ôm xuống xe chờ.
. Còn trước siêu thị , tụ tập đống người khoảng người , trong đó đa phần là người gần chỗ chạy tới , trong đó còn có người mặc đồng phục học sinh . Cả một đàn tang thi bị cửa kính ngăn cách và bị xích khoá lại , đang gầm gú tức giận vì cửa kính trước mắt chặn chúng không ăn được đồ ăn trước mắt .
. Một giọng nói trong học sinh vang lên : “ Hừ , bánh bích quy vừa cứng vừa khó nuốt , tôi chịu hết nổi rồi “ một cô gái tuy nhìn hơi chật vật nhưng vẫn nhận ra là một tiểu mĩ nhân đứng lên mà nói .
cô gái khác khinh bỉ , nói : “ Tô Gia Hân , ngươi có thể bớt tính tiểu thư một chút không , có bánh ăn là mai phước lắm rồi , ở đó mà chảnh chó “
. Tô Gia Hân nghe vậy , trừng mắt nhìn cô gái , sau đó xoay qua người nam bên cạnh mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu , nói : “ Vũ , Giang Tố Tố bắt nạt em kìa “
Thấy nữ thần trong trong lòng mình bị bắt nạt , Tống Tư Vũ một bên an ủi , hướng Giang Tố Tố , giận dữ nói : “ Cô thật sự rất quá đáng “
. Giang Tố Tố thấy người mình yêu binh người con gái khác mắng mình , tức giận nói : “ Anh giận giữ cái gì cái ả bạch liên hoa ấy chỉ đang lợi dụng anh thôi “ sau đó xoay qua Tô Gia Hân , chua chát , nói : “ Tô Gia Hân nếu cô muốn ăn đồ ăn ngon thì có ngon phá cửa giết chết lũ quái vật đấy đi kìa , tôi thấy thứ bạch liên hoa như cô quả thật chỉ biết dùng vẻ ngoài quyến rũ người khác “
. Tô Gia Hân nghe thấy mặt đỏ đậm hiển nhiên rất tức giận trong mắt lóa tia độc ác nhưng sau đó hốc mắt đỏ lên , khóc đến hoa lê đái vũ , Tống Tư Vũ tay chân luống cuống lau lệ cho nữ thần trong lòng , rống giận quát : “ Giang Tố Tố , cô đủ rồi đấy , cô có tư cách nói Hân vậy sao ? “
. Hiên Viên Triệu nãy giờ im lặng , đứng ra can ngăn : “ Thôi được rồi bây giờ là mạt thế đấu đá nhau có ích lợi gì hay là tìm cách giết chết lũ quái vật trước mặt đi là vừa “ nếu không phải lúc chạy trốn gặp phải bọn họ thấy bọn họ là bạn học bắt đắc dĩ đem theo không ngờ bọn họ không biết điều như vậy , không bằng cô gái bên cạnh hắn tuy sợ hãi nhưng luôn biết điều giữ im lặng mà ăn bánh .Còn người kia đều ngồi nhìn bọn họ diễn trò không ai vì thấy còn học sinh mà tiến lên can ngăn khuyên nhủ .
. Bỗng một giọng thanh thuý ngọt ngào vang lên : “ Ây chà , Thiên , xem ra siêu thị này thật sự rất đông vui nha “ . Nhưng câu nói lại rất đáng đánh đòn .
. Mọi người đồng loạt xoay ánh mắt vào người trước mặt , một bộ dáng sạch sẽ làm người ta đỏ mắt ghen tị nhưng cũng kiêng kỵ , gồm nam nữ , nam thì tuấn mĩ ; nữ thì xinh đẹp . Bọn họ xác định giọng nói đấy là phát ra từ cô gái khá nhỏ nhắn trong lòng nam nhân thân hình cao to .
. Tô Gia Hân là người phát hiện đầu tiên kinh hô : “ Trần Băng Như và Trần Ngạo Thiên “ còn người phía sau cô ta không biết .
. Ta thở dài , làu bàu nói thầm : “ Hôm nay gặp người quen quả thật ta ra ngoài chưa xem lịch , trúng ngay ngày hoàng đạo “
. Anh nghe thấy cười cười vươn tay xoa đầu ta , an ủi nói : “ Tiểu Băng định đi lại chào hỏi không ??? “
Ta gật đầu , người quen nha , cũng phải chào hỏi đàng hoàng nha .