Sau khi tận hưởng dư vị ngọt ngào trong miệng, tôi dành chút thời gian dạo quanh khu phố mua sắm.
Nanase đã tìm vài điểm du lịch quanh Atami, nhưng chúng tôi quyết định tiến đến địa điểm tiếp theo, bởi “Nếu không thì đây sẽ trở thành chuyến du lịch Atami mất”.
Đối với những du khách vãng lai như chúng tôi, mục tiêu của chuyến đi này là khám phá muôn nơi, nhưng không đào sâu vào bất kỳ nơi nào cụ thể.
Chúng tôi quyết định sẽ chỉ tập trung tới những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của từng địa phương, tựa tựa như một chuyến du lịch vòng quanh thế giới vậy.
Vậy nên hai đứa quay lại quảng trường phía trước ga Atami.
Trước khung cảnh [Suối nước nóng của Ieyasu] tấp nập những cô nàng gal tầm 20 tuổi vào sáng sớm, một cảm giác hoài niệm thoáng qua tâm trí tôi.
(…Mặc dù không lâu, nhưng khoảng thời gian vừa qua vui thật đó.)
Suối ngâm chân, cơm hải sản, suối nước nóng, pudding, phố mua sắm.
Mặc dù mới chỉ trải qua chừng vài tiếng tham quan, chúng tôi đã cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian vô cùng đáng giá.
Cụ thể thì, cuộc gặp gỡ với Ruka-san thực sự là bất ngờ lớn nhất.
Việc gặp gỡ một người có tính cách độc đáo mà tôi chưa từng gặp là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Hơi tiếc khi không thể lắng nghe kết quả lời tỏ tình của chị ấy, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù gì đây cũng là ý nghĩa của một cuộc gặp gỡ độc nhất, có một không hai trên đời mà.
Ánh mắt tôi hướng về phía [Suối nước nóng của Ieyasu] như thể lần lại từng mảnh ký ức.
Kỷ niệm về cuộc trò chuyện với Ruka-san chân thực đến mức ngỡ như tôi đang tận mắt nhìn thấy chị ấy vậy…
“Ồ, chúng ta gặp lại nhau rồi này, Ka-kun, Ricchan!”
Mái tóc dài vàng óng, chiếc áo cánh khoét cổ sâu, và một chiếc áo khoác cardigan màu kem được thắt quanh eo.
Nụ cười tươi tắn của chị ấy lấp lánh niềm hạnh phúc vô bờ.
Không phải tôi đang mơ ngủ, chị ấy thực sự đang ở đây.
“… Đi thôi, Takahashi-kun.”
Nanase nhanh chóng bước đi với biểu cảm như không muốn vướng thêm vào bất kỳ rắc rối nào nữa.
“A! Đợi chị chút nào, Ricchan!”
Ruka-san vội vàng nhảy khỏi suối ngâm chân khiến nước bắn tung tóe và ôm chầm lấy Nanase mà không cả kịp đi tất.
“Này, chị lùi ra đi!”
“Không, còn lâu! Chị nhớ em, Ricchan!”
“A, này! Đừng có mà đụng chạm linh tinh!”
Một mỹ nhân tóc vàng đang dụi má làm nũng, còn nàng mỹ nhân tóc đen đang thở dốc với khuôn mặt ửng đỏ.
Ôi chúa ơi.
Hoa ly đã nở rộ tại Atami rồi.
“Tránh xa tôi ra! Tôi không có hứng thú với mấy chuyện như này đâu!”
Nanase thẳng tay bứt bông hoa ly mất rồi.
“Vậy thì, lời tỏ tình của chị ra sao rồi? Phụ thuộc vào kết quả đưa ra, hành vi hiện tại của chị có thể được coi là ngoại tình đấy!”
Nào, nào! Chủ đề này cần phải được bàn luận với sự cẩn trọng tuyệt đối đó!
Dường như nhận ra bản thân mới lỡ lời, Nanase lúng túng che miệng lại.
Đột nhiên, Ruka-san ngừng di chuyển.
Và rồi, chị ấy rời khỏi người Nanase một cách chậm rãi và khẽ thú nhận.
“Chị bị từ chối rồi.”