Du Long Tùy Nguyệt

quyển 4 chương 137: hôn yến đại loạn, doanh cứu bát vương (tiệc cưới đại loạn, giải cứu bát vương)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Nhất Hàng tới trước cổng doanh, hắn gần đây đang chuẩn bị chuyện phân phối binh sĩ mà Triệu Phổ an bài, hỏi Bàng Cát, “Thái sư có chuyện gì?”

Bàng Cát giơ tay chỉ chỉ phía xa, nói, “Nhìn nơi đó.”

Hạ Nhất Hàng cũng ngồi xổm xuống, tới tầm ngang đầu Tiểu Tứ Tử, tựa hồ không phát hiện, Tiểu Tứ Tử giơ đôi tay nhỏ bé nắm hai cái tai hắn, nhích sang bên cạnh một chút, điều chỉnh góc độ…

“Ách…” Hạ Nhất Hàng cũng thấy, cũng ngây ngẩn cả người, nói, “Đó là cái gì…”

“Ngày hôm qua thì có nga.” Tiểu Tứ Tử nói.

Hạ Nhất Hàng nghĩ nghĩ, bảo người gọi Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh.

Trâu Lương đối với huyền học (siêu hình) chi loại những thứ hi kỳ (hiếm lạ) cổ quái từ trước đến nay có nghiên cứu, Âu Dương Thiếu Chinh thì lại là địa lý thông. Hai người tới cửa nhìn ra xa xa, Âu Dương Thiếu Chinh liền nhướng mi, “Ai nha, sao có thể như vậy?”

“Yêu pháp.” Trâu Lương lạnh lùng nói.

“Nga?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn hắn, “Yêu pháp a?!”

Bàng Cát ho khan một tiếng, hỏi, “Trâu tướng quân, có căn cứ?”

Trâu [zōu] Lương nhún nhún vai, một lúc lâu mới nói, “Đoán.”

Trầm mặc một lát, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vỗ đôi tay bé bỏng nói, “Chúc Chúc [yù] hảo thú vị.”

Trâu Lương nhìn bé một lúc, hơi cong khóe miệng.

Mọi người kinh thán —— Cười kìa! Trâu Lương cư nhiên cười kìa!

Long Kiều Quảng cũng theo tới, vừa vặn thấy một màn này, vội giơ chân hô, “Sử quan đâu? Mau mau ghi lại, thiên cổ kỳ quan! Phải nhớ nhập Đại Tống quốc sử truyền lưu muôn đời a… Ai nha.” Chưa nói xong, lại bị Trâu Lương đạp một cước.

(Nghi hai anh này quá = =+)

Hạ Nhất Hàng tìm vài quân giáo có khả năng, mệnh lệnh bọn họ đến khu vực kia kiểm tra một chút, tăng nhân số phái nhân thủ trông coi gia tăng thủ vệ, mà Âu Dương Thiếu Chinh thì lại đái lĩnh các huynh đệ ở tiên phong doanh của mình, chạy tới Hưng Khánh phủ tiếp ứng Triệu Phổ.

Buông chuyện trong quân doanh mọi người nhón chân trông mong chờ đợi không đề cập tới, Triệu Phổ bên kia càng căng thẳng.

.

Sáng sớm, Công Tôn đã bị Triệu Phổ gọi tỉnh, lót nhuyễn giáp bên trong lý y của y, nhuyễn giáp bắt đầu từ cổ bọc kín tới bàn chân, che kín a.

“Nóng quá.” Công Tôn có chút khó chịu.

“Ai, chỉ nóng một hồi, trở về đại doanh thì xong rồi, cẩn thận đừng để tên bắn lén làm bị thương.” Triệu Phổ không cho y cởi ra.

Công Tôn chun mũi, thấy Tử Ảnh cầm trên tay một thiết dũng (thùng sắt), hỏi, “Đây là cái gì nha?”

“Thiết dũng a.” Triệu Phổ nói, cầm qua đội lên đầu Công Tôn, “Một lát khi chúng ta đi, ngươi lấy cái này đội lên đầu, như vậy ta sẽ an tâm.”

Công Tôn chợt nghe trong thiết dũng có tiếng ong ong vang lên bên tai, vội lấy ra, “Dùng thứ khoa trương như vậy sao?”

“Tuyệt đối dùng được!” Triệu Phổ nghiêm túc nói, “Đúng rồi, sau lưng còn phải đeo cái này!” Nói rồi lấy ra một tấm chắn to, giống như một cái mai rùa, bên trong có hai sợi dây lưng.

Công Tôn vừa nhìn, tâm nói, tốt thôi, đeo cái này, cưỡi trên lưng ngựa của Triệu Phổ không phải là mình, mà là một con rùa lớn!

Triệu Phổ đem mọi thứ đưa cho Tử Ảnh để hắn tùy thân mang theo, cùng Công Tôn thay đổi xiêm y chính quy, hai người lót trang phục nhẹ nhàng bên trong, có thể cởi ra bất cứ lúc nào.

Tất cả chuẩn bị sắp xếp, chợt nghe được trên cầu thang có tiếng chiêng trống ầm ĩ.

Triệu Phổ nhìn nhìn sắc trời, rất nhanh sẽ tới buổi trưa!

“Chuẩn bị cho tốt chưa?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn gật đầu, “Ân!”

Triệu Phổ kéo tay y cùng nhau đi ra ngoài, đi tham gia hôn lễ của Lý Nguyên Hạo, cũng là chiến dịch cuối cùng và trọng yếu nhất, không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng cho đẹp.

.

Mà gần mộ địa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng là phi thường khẩn trương, chuyện này tới trước mắt thì thật ra có thể bình tĩnh xử lý, duy độc đoạn thời gian chờ đợi này khiến mọi người sốt ruột nhất.

.

Lý Nguyên Hạo sáng sớm hôm nay thay đổi một thân hỉ phục, thỏa thuê mãn nguyện hỏi Tề Lương bên cạnh, “Đều chuẩn bị cho tốt chưa?”

“Xong rồi vương gia.” Tề Lương hồi bẩm, “Trong cung ngoài cung tầng tầng bố trí, tổng cộng mấy vạn nhân mã chỉ chờ ra lệnh một tiếng, Triệu Phổ dù có gắn thêm đôi cánh cũng đừng hòng bay ra, hôm nay nhất định phải lưu hắn lại Tây Hạ!”

Lý Nguyên Hạo lạnh lùng cười, “Tốt! Đúng rồi… Bát vương bên kia thì sao?”

“Nga, vương gia yên tâm, nơi đó vẫn không hề có động tĩnh, hẳn là sẽ không bị người phát hiện… Hơn nữa, dù là tinh thông mọi cơ quan thông minh tuyệt đỉnh, cũng tuyệt đối không đoán được chúng ta đem Bát vương gia chôn trong mộ địa.”

Lý Nguyên Hạo thỏa mãn gật đầu, “Rất tốt! Nếu hôm nay có thể bắt sống Triệu Phổ, Tây Hạ ta có thể nhất thống hoa di (chỉ Hán tộc và các dân tộc nhỏ).”

Nói xong, mang theo Tề Lương và thị vệ tâm phúc, đứng dậy cùng nhau đi ra ngoài.

.

Trong kim điện đã sớm giăng đèn kết hoa, văn võ cả triều và khách quý các nước đều trình diện, mà vương tử Thổ Phiên kia và các đại thần quan trọng của Tây Hạ cũng còn chưa khôi phục, bởi vì dược lượng mà Công Tôn hạ rất mạnh, chí ít phải điên điên ngây ngốc ba ngày. Thảm nhất chính là vương tử Hồi Hột tộc, mấy ngày nay vẫn dính theo thủ lĩnh thị vệ của hắn đòi cùng hắn thầm định chung thân. Nhưng vương tử Hồi Hột tộc này nếu là phiên phiên giai công tử chim nhỏ nép vào người khiến người ta thương tiếc thì coi như cũng được. Nhưng hắn là một kẻ thô ráp vạm vỡ thân cao tám thước hói đầu môi dày bụng phệ, ôm thủ lĩnh thị vệ gầy gầy ốm ốm nằng nặc đòi người ta cưới mình. ( thước = / mét)

Triệu Phổ nhìn thấy thật muốn nôn, Công Tôn thì lại rất bình tĩnh, sờ sờ cằm, nói, “Đây nói không chừng là một đoạn vàng ngọc lương duyên.”

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, “Hả?”

Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, “Rất xứng đôi mà.”

Mồ hôi của Triệu Phổ đã chảy xuống, “Xứng à?”

“Ngươi xem a, thị vệ kia rất tuấn tú, vương tử kia sao, cũng rất uy vũ, không phải đa số lương duyên đều là dạng đó sao? Giống như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì thuộc về số ít rồi.”

“Vậy…” Triệu Phổ chỉ chỉ mình, “Ta… Ta thì sao?”

“Nga, ngươi cũng coi như uy vũ.” Công Tôn vỗ vỗ vai hắn, “Tuy rằng so với vương tử kia thì kém chút, nhưng đừng để trong lòng.”

Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh, không ngờ mình ở trong cảm nhận của Công Tôn không uy vũ như vương tử kia…

Vì vậy, Triệu Phổ đã bị đả kích thật lớn, tựa bên cây cột hành lang cố sức đấm.

Tử Ảnh và Giả Ảnh bên cạnh vội an ủi, “Vương gia, thẩm mỹ của Tiểu Tứ Tử và tiên sinh đều rất cổ quái, người nọ may là không để Tiểu Tứ Tử thấy, ngày đó nó nhìn thấy một đại bàn tử râu quai nón, liên tục khen người ta uy vũ!”

Triệu Phổ cúi đầu, phỏng chừng liên quan đến việc giáo dục thường ngày của Công Tôn, sau này lúc rảnh rỗi nhất định phải sửa lại thói quen này cho Tiểu Tứ Tử.

.

Ba tiếng pháo vang báo chính ngọ (giữa trưa) đã đến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng các ảnh vệ phân công hành động.

Sau khi tiến vào ám đạo, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Tại bên cạnh lao lung của Bát vương gia, có thể sẽ có cơ quan, đi vào trước tiên đừng giết chết hai thị vệ kia.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Ta cũng nghĩ là có, cho nên đã sớm có chuẩn bị!” Nói rồi từ trong lòng lấy ra một thứ.

Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy là một chú mèo nhỏ.

Các ảnh vệ đều gật đầu, “Chủ ý này hay!”

Bạch Ngọc Đường thì lại giật giật khóe miệng, “Ngươi cư nhiên giấu mèo trong y phục?”

Triển Chiêu mở to hai mắt, “Không được sao? Ngươi xem nó khả ái như vậy.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu không nói lời nào.

Lúc này, chợt nghe bên trong có binh đinh nói, “Ai, có phải có tiếng gì không a?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng thi triển khinh công trốn quanh huyệt động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng thằn lằn công, rất nhanh tiến tới bên ngoài lao phòng (nhà tù) giam giữ Bát vương gia. Triển Chiêu đem chú mèo nhỏ ném vào bên trong…

“Meo…”

“Ai nha, mèo từ chỗ nào tới a!”

“Uy!” Một thị vệ vội hô lên, “Mau đóng cơ quan, đừng để một hồi hai chúng ta chịu chết!”

“Nga, đúng!” Thị vệ kia vội vã chạy tới một góc huyệt động, vặn xuống hai cơ quan.

Rất nhanh, liền nghe được tiếng “rắc rắc rắc”, toàn bộ bên trong vách tường tựa hồ đều nhẹ nhàng di động.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Cơ quan không ít a!

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái —— May mà giấu một con mèo!

Đồng thời, chỉ thấy bóng người nhoáng lên, hai ảnh vệ lắc mình đi tới sau lưng hai thị vệ kia, giơ tay điểm huyệt… Hai thị vệ trong nháy mắt không thể động.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì lại tới bên lung tử (lồng sắt) giam giữ Bát vương gia, nhưng Bát vương gia thủy chung nhắm mắt, như vậy… giống như đã chết.

“Uy… Miêu.” Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, bế con mèo đã chạy đến bên chân mình lên lại giấu vào trong áo.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn, nói, “Không phải, ngươi xem hắn…”

Triển Chiêu cười gượng, “Hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hắc Ảnh cầm lấy ổ khóa lung tử nhìn, nói, “Lỡ như chết người, vậy toàn bộ hoàng tộc của Lý Nguyên Hạo đừng mong sống, nguyên soái không thể không nổi điên, hoàng thượng cũng nổi điên.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa chìa khóa cho Hắc Ảnh, nhún vai, “Đừng nhìn ta, Bao đại nhân cũng sẽ nổi điên!”

Hắc Ảnh tra chìa khóa vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một cái, khỏi nói, còn thật sự đồng bộ… Thoáng cái đã mở.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hưng Bình công chúa kia rất tài a.

Hắc Ảnh tiến vào lung tử, Triển Chiêu giơ tay kéo cửa lung tử, Bạch Ngọc Đường cũng đi vào, lấy tay thăm dò hơi thở của Bát vương gia… Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng yếu ớt, nhưng tuyệt đối là sống.

Hắc Ảnh định ôm lấy Bát vương gia, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khoát tay một cái, “Chờ đã.”

Hắc Ảnh sửng sốt, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nhìn cái giường Bát vương gia đang nằm… Sờ một lát, đột nhiên mò lấy một cái nút như là cơ quan, nắm lấy, nhẹ nhàng xoay… “Cùm cụp” một tiếng, toàn bộ giường chiếu hơi rung rung, sau đó lại lặng im.

Hắc Ảnh minh bạch —— Còn có cơ quan!

Bạch Ngọc Đường lại cẩn thận tìm một lần, xác định đã không còn mới gật đầu với Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh vươn tay, cẩn cẩn dực dực đem Bát vương gia bế lên… Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy phía dưới có ám tiêu (đinh ghim giấu ở nơi bí mật), vừa nãy nếu không tắt cơ quan đi, khẽ động, phỏng chừng sẽ xúc động cơ quan khác! Nhìn nhìn lại những lỗ đen chi chít trên đỉnh đầu, có thể thấy được bên trong khẳng định là có thể bắn ra điêu linh tiễn. Hắc Ảnh kinh hãi tuôn ra một thân mồ hôi, phải bội phục suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường.

Mọi người cấp tốc ra khỏi huyệt động, lên địa động, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mang theo Hắc Ảnh lặng lẽ lẻn tới Tây Hạ vương cung.

.

Thấy bọn họ đã rời cung lẩn vào trong đoàn người, những ảnh vệ khác mới quay trở lại hoàng cung, tới bên ngoài kim điện, quả nhiên thấy mai phục đại lượng sĩ binh.

Các ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, đều che kín mũi miệng, khăn che mặt đã được Công Tôn dùng dược phấn tẩm qua, trong tay lấy ra hai lôi hỏa đạn, lôi hỏa đạn này bên trong đều chứa khói mê, cũng là Công Tôn đưa.

Lúc này, chợt nghe bên trong chuông vàng vang lên, một ảnh vệ vung tay ném vào không trung… Một quả hưởng tiến vút bay lên tận trời, hồng sắc quang mang trong trời xanh mây trắng giữa ban ngày đặc biệt rõ ràng.

Tất cả mọi người bên trong đều thấy được một màn này.

Triệu Phổ và Công Tôn liếc nhìn nhau, rút!

Theo lôi hỏa đạn ngoài cửa sổ vang lên, Triệu Phổ kéo Công Tôn lẻn vào đoàn người, đem áo khoác vướng víu xé xuống, bên trong có sẵn thường phục chạy ra ngoài cung.

Mà lúc này Lý Nguyên Hạo cũng thấy tất cả, cái trán nóng lên, cảm thấy không ổn! Liền mệnh lệnh mọi người mau chóng ngăn trở.

Nhưng không đợi hắn gọi mấy vạn binh mã tiến đến, chỉ thấy bên ngoài bốc lên tầng tầng bụi mù hoàng lục, trong nháy mắt, vị đạo gay mũi xộc thẳng vào.

Nhất thời, các tân khách đều hoảng lên, vừa ho khan, vừa kêu to muốn chạy ra ngoài.

Lý Nguyên Hạo thấy tất cả xảy ra đột ngột, liền biết mình phỏng chừng đã trúng kế của Triệu Phổ, tức giận đến liên tục giậm chân, mắng to, “Triệu Phổ! Người đâu, chặn hắn lại cho ta, lưu không được người sống thì lưu thi thể, nghìn vạn lần đừng để hắn chạy!”

Mọi người vội vã đuổi theo, nhưng lúc này tân khách đã rối loạn, bên trong đòi đi ra ngoài, bên ngoài muốn đi vào trong, mọi người đại loạn, chen chúc thành một đoàn rối loạn.

Lý Nguyên Hạo đột nhiên trong óc giật một cái, đẩy ra Tề Lương phụ trách bảo hộ mình bên cạnh, “Mau! Đến mộ địa nhìn!”

“Nga…” Tề Lương xoay người vừa định đi, Hôi Ảnh từ lâu đã mai phục ở phụ cận chớp thời cơ, giơ tay cầm một mai ám tiễn, trực tiếp phóng đến trước mặt Lý Nguyên Hạo, sau đó một mai là mi tâm, còn có một mai nhắm ngay yết hầu.

Lý Nguyên Hạo không hề phòng bị, liền cảm giác trước mắt hàn quang chợt lóe, thầm nghĩ một tiếng không tốt.

Mệt cho hắn có võ công, vội né tránh, cũng không biết là hắn mạng lớn hay là không may, hoặc là Hôi Ảnh hơi khẩn trương nên run tay. Nói chung, tránh được yếu hại, nhưng cũng phải chịu khổ.

Một mai ám tiễn phóng trúng pháp quan (cái mũ hoặc vương miện đội trên đầu của vua quan này xưa)… Pháp quan bị ném rơi, mang theo một mảnh da đầu, hầu như sượt qua lấy đi hơn phân nửa tóc. Mà một mai khác bắn trúng cái tai, trực tiếp xé rách nửa vành tai, một quả cuối cùng bắn trúng xương quai xanh, đâm vào ba tấc xương ( tấc = mét). Xương quai xanh nơi này là phiền toái nhất, nó không lấy mạng nhưng rất đau a.

Chợt nghe được Lý Nguyên Hạo “Ngao” một tiếng rồi lập tức bất tỉnh, vì vậy, trong đại điện càng hỗn loạn.

Hôi Ảnh còn muốn phóng đã không kịp nữa, thị vệ Tây Hạ vây quanh Lý Nguyên Hạo, các ảnh vệ khác túm lấy hắn, vội vàng chạy.

Mà lúc này, đường phố Tây hạ cũng loạn nháo nhào, binh mã phụ trách vây bắt Triệu Phổ có thì có, nhưng Triệu Phổ một tay cầm Tân Đình Hậu, cưỡi Hắc Kiêu đã sớm tại cửa cung chờ hắn, trùng sát(vừa chạy vừa chém xông ra), tình cảnh khiến mọi người chấn động, khí thế của Tu La không phải người bình thường có thể đối phó, càng dọa người chính là… Sau lưng Triệu Phổ là cái gì a? Áo giáp mũ sắt còn có một cái mai rùa… Rùa sắt sao?!

Quân Tây Hạ như rắn mất đầu, Tề Lương vốn muốn tới chủ trì đại cục bắt Triệu Phổ, nhưng Lý Nguyên Hạo trọng thương, hắn làm gì còn có tâm tư a, bởi vậy vừa bị trùng sát, toàn quân lập tức tan tác.

Triệu Phổ thế như chẻ tre, chạy ra khỏi cửa thành Hưng Khánh phủ, phía trước cách đó không xa là mã đội của bọn Triển Chiêu, thân ảnh trắng tinh của Bạch Ngọc Đường đứng trên đỉnh xe xa xa đặc biệt rõ ràng, ngoắc Triệu Phổ bọn họ, Triệu Phổ vừa nhìn thì biết Bát vương gia được cứu về rồi, vui mừng khôn xiết, Hắc Kiêu cũng băng băng chạy về phía trước.

Mấy vạn binh mã Tây Hạ ồ ạt đuổi theo ra cửa thành, bắn tên, bất đắc dĩ một thân trang phục con rùa của Công Tôn quá hữu hiệu, căn bản bắn không trúng thì không nói, dù có bắn trúng cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa trên đầu còn có một thiết dũng.

Cùng lúc đó, thì thấy phía trước đông nghịt một đại đoàn nhân mã ùn ùn kéo đến…

Có vài Tây Hạ binh tinh mắt, liếc một cái liền minh bạch, hô to, “Khó lường rồi, là Xích Kỳ Lân, tiên phong doanh của Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh a!”

Binh mã Tây Hạ đã sớm bị Triệu gia quân của Triệu Phổ làm cho kinh sợ, xoay người bỏ chạy… Người ở phía sau không biết, còn đang chạy đến phía trước, người phía trước lại chạy ra sau, giẫm đạp lẫn nhau tử thương vô số.

Lý Nguyên Hạo lần này nguyên bản sắp đặt kế hoạch chu đáo, nhưng bất đắc dĩ Triệu Phổ bọn họ ngoại trừ thế lực mạnh và chuẩn bị sung túc còn có vận khí! Lý Nguyên Hạo tính toán cài đặt cơ quan tinh tế hết mức cũng là mất cả chì lẫn chài, bị thương nặng nằm trên giường, chỉ có thể cảm khái —— Triệu Phổ đúng là khắc tinh đòi mạng trong số mệnh của hắn, Lý Nguyên Hạo hắn cả đời đều không tránh được một ổ gà này.

.

Buông Tây Hạ thành đại loạn không đề cập tới.

Triệu Phổ bọn họ chạy vội trở về, Công Tôn đã sớm đem thiết dũng ném, mai rùa trên lưng cũng đã vứt, xa xa đã thấy cổng quân doanh.

Chỉ thấy trước cổng đứng rất nhiều người, Công Tôn liếc mắt liền thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên vai Hạ Nhất Hàng ngoắc mình, vội ôm cổ Triệu Phổ rướn cổ tới ngoắc Tiểu Tứ Tử.

Mọi người tới trước cổng doanh.

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bổ nhào tới, Công Tôn xuống ngựa bế bé lên, dốc sức hôn một cái, “Tiểu Tứ Tử!”

“Nguyên soái!” Hạ Nhất Hàng bọn họ đều đi đến, Triệu Phổ khoát tay, ý bảo chậm đã, trước tiên vọt tới mã xa phía sau, Hắc Ảnh đã mở mành mã xa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nâng Bát vương gia ra.

“Hoàng huynh!” Triệu Phổ đi đến nhẹ nhàng đẩy Bát vương gia, Bát vương gia nguyên bản mặt như quan ngọc, thanh minh tinh tú, bây giờ tuy rằng hình dạng vẫn là anh tuấn gầy gò, then chốt nhất là mặt xám như tro tàn, vừa nhìn thì thấy không bình thường, hơn nữa hơi thở mong manh, thật sự khiến người ta cảm giác có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Sao lại như vậy?!” Triệu Phổ khẩn trương.

“Không ổn!” Công Tôn cũng đi tới, giao Tiểu Tứ Tử cho Triển Chiêu bên cạnh tiến tới bắt mạch cho Bát vương gia, nói, “Nguy rồi, ngài ấy trúng chính là độc của Tây Vực!”

“Có thể cứu chữa không?” Triệu Phổ vội hỏi.

Công Tôn bảo hắn đừng nóng vội, nói, “Trước tiên khiêng người vào đã!” Nói rồi lại bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Còn nhớ Bạch Kim Đường và Cung Tôn Sách không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhớ ra.

“Đi mời hai người đó tới, muốn cứu Bát vương gia, cần Cung Tôn Sách hỗ trợ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu lại trả Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, cùng Bạch Ngọc Đường rời đi, Triệu Phổ bảo tất cả ảnh vệ đều đi theo, vô luận như thế nào, cũng phải tìm cho ra hai người đó.

Truyện Chữ Hay