Tôi là mũi tên bị bắn ra, nhưng cái bia không phải là nơi tôi muốn đến
“ đồng, gói vào cho tôi, không bán thì thôi”. Khả Nhiên giật giật gấu áo Tống Danh Viễn, ra hiệu bảo đừng nói gì. Hai cô gái trong tiệm thời trang liếc nhau rất nhanh. Khả Nhiên mím môi, Tống Danh Viễn có thể nghe được sự vui mừng trong lòng cô.
Đó là một chiếc áo cánh kiểu Trung Quốc bọc lớp ngoài bằng gấm tím nhạt, kiểu phục sức cung đình đời Đường, cổ mở rộng, thân dưới rộng, tay rộng, mép viền màu xám bạc, rất đẹp. Có điều là kiểu dáng và màu sắc tươi sáng quá, không hợp lắm với Khả Nhiên. Cô có một vóc dáng trời cho rất đáng yêu, tóc quăn, mi dài, mắt to, da như ngọc, rất hợp với âu phục màu sắc thuần.
Trong cảm giác riêng tư, quan hệ giữa Tống Danh Viễn với Khả Nhiên chưa đến mức có thể tùy ý thay đổi ý muốn của nhau về trang phục. Hơn nữa, với phụ nữ, có lúc chỉ cần thấy thích là được.
Nhìn nhau rồi, một cô gái trong tiệm đi ra, định lấy áo xuống đóng gói thì từ ngoài cửa vọng vào giọng nói của một cô gái: “Cái áo ấy tôi đã lấy rồi đó”.
Mọi người quay đầu nhìn ra.
Với con mắt đàn ông, Tống Danh Viễn nhìn cô gái từ ngoài cửa bước vào, một cô gái dong dỏng cao, hơi gầy, tóc dài rẽ ngôi ở giữa, bỏ xõa ra hai phía, che mất một phần ánh mắt trong sáng, cằm hơi nhọn, trang điểm nhẹ, mặc áo len màu hồng đào, quần bò đen thêu hoa mẫu đơn.
Cô ta nhắc lại lần nữa câu vừa nói.
“ đồng” cô gái của tiệm thời trang vội rụt tay lại, nhìn cô khách hàng mới tới.
“Gói vào” cô ta mở cái túi vải đeo trên vai, hầu như không để ý gì đến sự có mặt của Tống Danh Viễn và Khả Nhiên.
Khả Nhiên quay mình đi ra cửa. Tống Danh Viễn ngớ ra một lát rồi bước đi theo gọi Khả Nhiên. Vừa lúc đó bỗng nghe tiếng người con gái kia kêu lên: “Trời, túi tiền mất mất rồi”.
Khả Nhiên đã đi vào cửa hàng thời trang bên cạnh, cô không chịu được thái độ của cô gái mới đến. Tống Danh Viễn thì dừng lại, ngoái đầu trông thấy cô gái kia tỏ ra không phải là kinh ngạc mà là khó xử: “Giúp tôi giữ lại cái áo, hai tiếng sau tôi quay lại lấy”.
Cô gái của tiệm thời trang càu nhàu: “Vừa rồi chị kia đã định lấy chiếc áo, chị hớt tay trên, lại không có tiền…”.
Cô kia đặt cái túi xuống, nói: “Trong túi còn có cái máy CD, cầm đi”. Cô quay mình ra, đến bên cạnh Tống Danh Viễn. Tống Danh Viễn đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô: “Tôi trả tiền áo cho cô được chứ?”
Trong giây phút đó, Tống Danh Viễn bỗng thấy choáng, anh không phải là kẻ háo sắc, cũng không biết thương ngọc tiếc hương, nhưng anh đã làm vậy. Hình như anh cảm thấy chiếc áo kia mặc lên người cô gái thì đẹp lắm. Chiếc áo vốn dĩ phải thuộc về cô.
Cô kia vẫn bình thản nhìn Tống Danh Viễn, rút cánh tay khỏi tay Tống Danh Viễn: “Cũng được”.
Từ cửa hàng bên cạnh, Khả Nhiên gọi tên Tống Danh Viễn. Tống Danh Viễn rút ra một tập giấy bạc, đặt vào tay cô gái: “Cái áo rất tốt, có thể đòi bớt một tí”.
Cô gái cười: “Hàng tốt không cần bớt. Bạn anh đang chờ anh, để số điện thoại của anh lại cho tôi là được”.
Tống Danh Viễn để số điện thoại lại. Hai cô gái của cửa hàng trợn mắt ngạc nhiên. Cô gái mua áo nói: “Em là Triển Phi, là dòng dõi của Triển Chiêu, anh biết chứ?”
Tống Danh Viễn nhìn cô: “Họ của anh là Triển Đại mà ông tổ của em sống. Anh là Tống Danh Viễn”.
Cô gái dùng ngón tay gạt mái tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười…
Ở cửa hàng bên cạnh, Khả Nhiên đã chọn được một cái áo khoác có cửa tay viền lông, rất hợp với cô. Cô gái này xưa nay không ưa rắc rối. Đó là bản tính đáng yêu nhất của cô.Câu chuyện giữa Tống Danh Viễn với Khả Nhiên, nếu có thể nói như thế, cũng rất giản đơn. Hai người yêu nhau đã năm năm. Khi Tống Danh Viễn học năm thứ ba đại học thì Khả Nhiên học năm thứ nhất. Khả Nhiên là em gái một bạn học thời trung học của Tống Danh Viễn. Hồi đó Tống Danh Viễn chưa yêu ai, rất trẻ nhưng cứ nghĩ mình là người lớn, cứ coi Khả Nhiên như em gái. Sau đó bạn bè Tống Danh Viễn nói một cô gái như thế mày không yêu thì bọn tao yêu mất đấy. Tống Danh Viễn nghe vậy, chỉ cười. Ít lâu sau, rất nhiều nam sinh chạy theo Khả Nhiên, bao nhiêu thư tình và hoa tươi tới tấp gửi đến Khả Nhiên làm cho Tống Danh Viễn cảm thấy bị uy hiếp. Tống Danh Viễn hiểu ra, thì ra mình đã quen có Khả Nhiên bên cạnh, cười chỉ với mình. Anh nói thật lòng mình với Khả Nhiên. Khả Nhiên nghe xong chỉ cười, một hồi lâu mới nói: “Tống Danh Viễn, anh thật là ngốc. Từ khi mới mười sáu tuổi, em đã thích anh, nếu không, đánh chết em, em cũng không vào trường này. Nếu anh vẫn không nói ra, có lẽ em phải khóc.”
Một cảm giác thơm tho ấm áp tràn ngập tâm hồn.
Sau đó Tống Danh Viễn đã nói với mọi người rằng, tình yêu là một cái gì ấm áp, dịu êm, đẹp đẽ nhất, không có gì là trời long đất lở, càng không cần thề non hẹn biển. Khả Nhiên là cô gái rất tốt, đơn giản, thật thà, vui tính. Sau khi tốt nghiệp, Tống Danh Viễn vứt bỏ chuyên ngành đã học, mở một công ty du lịch nhỏ, ba năm sau đã phát triển đến một quy mô kha khá. Khả Nhiên thì đến làm thống kê cho một công ty khác. Tình yêu của hai người cứ thế tiến triển một cách ôn hòa. Đến năm Khả Nhiên hai mươi bốn tuổi, hai gia đình đã chấp nhận cho hai người quyết định tương lai của mình. Hai người cũng thỉnh thoảng bàn đến máy giặt Tây Tôn Tử và nhà ở trên Tam Hoàn.
Ai cũng biết rằng, tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn việc quyết định bao giờ thì làm đám cưới.
Tống Danh Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có thể gặp một người con gái như Triển Phi.
Gặp rồi, anh cũng không nghĩ gì lắm. Ba hôm sau, Tống Danh Viễn cảm thấy có lẽ Triển Phi đã vứt bỏ số điện thoại của mình đi đâu rồi.
Ba hôm sau nữa, Tống Danh Viễn hầu như đã quên đi cái bóng dáng của Triển Phi, ánh mắt của cô, những ngón tay thon dài và vầng trán đều đặn của cô.
Từ Đông Tứ Thập Điều đến ga xe lửa, Tống Danh Viễn bao giờ cũng đi tàu điện ngầm. Chiều hôm đó, khi đoàn tàu có ánh đèn màu đỏ sắp đến thì anh nghe tiếng chuông điện thoại di động.
Anh bấm nghe, không nhìn số điện thoại gọi.
“Em là Triển Phi” bên kia nói, “cho em biết anh đang ở đâu”.
“Ga xe điện ngầm Đông Tứ Thập Điều”.
“Mười phút sau em đến”.
Triển Phi cúp máy. Tống Danh Viễn nhìn đoàn tàu vút qua trước mặt.
Mười phút sau, từ trên một đoàn tàu chạy ngược lại, Triển Phi bước xuống. Cô mặc cái áo kiểu cổ màu tím hôm nào, vẫn cái quần bò màu đen.
Triển Phi đặt vào tay Tống Danh Viễn một cái phong bì đựng tiền: “Suýt nữa em tìm không ra số điện thoại của anh”. Tống Danh Viễn chỉ cười.
Triển Phi lại nói: “Em thích đi xe điện ngầm, ngày nào cũng bay trên trời chán lắm. Em thích cái cảm giác ở trên mặt đất”. Nói xong, cô bước lên đoàn tàu vừa từ từ dừng lại, bước đi của cô như có từ tính, hút theo Tống Danh Viễn. Anh cất bước đi theo, Triển Phi quay đầu lại cười.
Từ chiều đến tối, đến đêm, Tống Danh Viễn đã qua rất nhiều ga tàu, không xuống. Người trong toa đã đổi hết lớp này đến lớp khác. Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng đến một toa, cả toa chỉ còn Tống Danh Viễn và Triển Phi.
Triển Phi nghiêng mình, tựa vào vai Tống Danh Viễn, nhắm mắt lại, nói: “Anh đã xem bộ phim “Ga tàu của hai người” chưa, một bộ phim Nhật, trong đó có cảnh tuyết”.
Tống Danh Viễn bỗng cảm thấy tay chân lạnh cóng, lòng cũng lạnh, lạnh đến tuyệt vọng.
Một thế kỷ sau, đoàn tàu từ từ dừng lại, cánh cửa toa xe trượt mở ra hai phía, có người bước lên. Lòng Tống Danh Viễn cũng trượt mở ra hai phía. Thoáng có một bóng người bước vào, cao cao, gầy gầy, không phải là Khả Nhiên.
Buổi chiều hôm đó, Tống Danh Viễn đã quên hẳn Khả Nhiên, quên hẳn cuộc sống của chính mình.
Tất cả đã bị tàu điện ngầm thay đổi. Tối hôm đó, Tống Danh Viễn tiễn Triển Phi về công ty Hàng không. Trên suốt đường, hai người không nói gì, không làm gì. Khi chia tay, Triển Phi quay người lại, đứng thẳng, ôm hôn Tống Danh Viễn: “Đây là tình yêu, em đã từng có, em biết”.
Một tiếng rơi vỡ, môi Tống Danh Viễn run lên, run đến tận đầu ngón chân.
Tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Tống Danh Viễn là trốn chạy. Triển Phi đã không còn bóng dáng.
Tống Danh Viễn thở hổn hển chạy về, trong lòng cứ nhắc đi nhắc lại: “Một giấc mơ, một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ thôi”.
Lúc đó anh mới nghĩ đến Khả Nhiên, cả đến hơi thở cũng nhâm nhẩm đau. Tống Danh Viễn đã từng nghĩ, nếu có kẻ nào ức hiếp Khả Nhiên, anh sẽ liều mạng với kẻ ấy. Khả Nhiên không thể bị ức hiếp, không thể.
Đó không phải là tình yêu. Tống Danh Viễn lắc đầu. Cô ta là Triển Phi, dòng dõi của Triển Chiêu đời xưa, cô ta thích đùa.
Sẽ không tiếp những điện thoại xa lạ nữa, anh tắt máy, đút vào túi quần. Lần đầu, Triển Phi cũng như buổi tối hôm ấy, hầu như không còn bóng dáng gì nữa trong lòng Tống Danh Viễn.
Vẫn quen ngày ngày đứng hút thuốc trong phòng rửa tay tầng này của tòa nhà văn phòng, bốn công ty có quy mô gần như nhau chia nhau mỗi công ty một góc. Chỉ có ở phòng rửa tay, họ mới gặp nhau.
Cánh đàn ông quen đến đó hút thuốc. Hôm đó, Tống Danh Viễn đang hút thuốc thì nghe từ phòng bên có người nói: Hôm nay lại rơi một máy bay…
Thế ư? Một giọng nói khác: Từ nay đi đâu cũng đừng đi máy bay, thà chậm một tý, nhưng an toàn.
Tàn thuốc rơi trên tay, Tống Danh Viễn vội phủi đi, nhưng ngón tay giữa đã bỏng một vết đen nhỏ. Thế mà đau khắp người, như toàn thân bị bỏng. Anh rút điện thoại ấn một số chưa bao giờ ấn nhưng rất quen thuộc. Một lần, hai lần, ba lần… đáp lại chỉ có tín hiệu bận. Tống Danh Viễn hốt hoảng xông vào nhà, gọi: “Đặt một vé máy bay đi Quảng Châu vào tối nay”.
Cô gái ngồi trước máy tính kinh ngạc ngẩng đầu.
Năm tiếng sau, Tống Danh Viễn bước vào sân bay. Từ trên thang máy bay, Triển Phi nhìn anh, cười ấm áp. Trái tim trống trải suốt cả buổi chiều, trở lại trong anh. Trên đường, lần thứ nhất Triển Phi cho anh một cốc nước, lần thứ hai một số thời báo hoàn cầu, lần thứ ba một tờ tạp chí du lịch…
Đêm hôm đó hai người ở bên nhau.
Triển Phi không hỏi đến Khả Nhiên, khi Tống Danh Viễn hít thở để thư giãn, cô ngồi dậy: “Em đã nói, đây là tình yêu. Em vẫn cho rằng đó là việc một đời, một lần, cho mãi đến khi gặp anh”.
Tống Danh Viễn châm một điếu thuốc, nhíu mày. Anh thấy Triển Phi khác với Khả Nhiên.
Khả Nhiên, Tống Danh Viễn cắn môi, anh đã yêu Triển Phi rồi, một tình yêu trời long đất lở mà anh vẫn phủ định. Cân nhắc mãi, tình yêu và tình cảm, cá và bàn chân gấu, chọn cả.
Bên cạnh Khả Nhiên, Tống Danh Viễn không thể như trước được nữa. Thâm tâm anh không thể nhẹ nhõm khi anh biết rằng không thể nói cho Khả Nhiên biết cô là một phần của cơ thể anh, cứ động đến là đau đến rách tim nát phổi.
May mà Bắc Kinh rất lớn.
Bắc Kinh lớn, ân oán thì luôn luôn chật hẹp. Mùa xuân chưa qua, Khả Nhiên đã biết rồi. Cô tìm gặp Tống Danh Viễn, nhưng không căng thẳng như anh tưởng tượng. Sự tưởng tượng đó thật ra là anh muốn tha thứ cho mình.
Khả Nhiên nói: “Một buổi tối, ở ga tàu điện ngầm, qua cửa sổ đoàn tàu từ hướng ngược lại, em đã thấy anh, còn có cô kia nữa. Em nhớ chiếc áo ấy. Mỗi người con gái đều không thể quên cái gì mình muốn mà chưa có”.
Giọng nói bình tĩnh, không giống Khả Nhiên. Cô không như anh tưởng.
Tống Danh Viễn cúi đầu, phủ nhận thì bỉ ổi quá.
“Em không phải đang trách anh, Danh Viễn”. Giọng nói của cô đến bây giờ mới thấy hốt hoảng: “Anh biết không, rời bỏ anh, em không thể sống được”.
Khả Nhiên ôm chầm lấy anh với đôi cánh tay nhỏ bé, ôm chặt lấy thân hình đã phản bội cô. Cô khóc: “Đừng lìa bỏ em, em chỉ cần anh không lìa bỏ em”.
Tống Danh Viễn đặt tay lên tóc cô. Anh đã bội phản Khả Nhiên, cuối cùng đã bội phản Khả Nhiên. Anh không thể liều mạng với chính mình. Anh nói: “Không thể, Khả Nhiên, em không thể chết, anh không để em chết”.
Hai giọt nước mắt rơi trên tóc cô.
Đã không thể không đưa ra một sự lựa chọn. Tống Danh Viễn hầu như mang theo quyết tâm đoạn tuyệt đứng trước mặt Triển Phi, chỉ cần cô nói ra những lời như Khả Nhiên, anh sẵn sàng chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào, đưa mình vào địa ngục.
Triển Phi thích dùng ngón tay vuốt tóc: “Nhất định phải nói sao”.
“Không nói không được”, Tống Danh Viễn hầm hầm nhìn mặt đất.
“Được thôi”, Triển Phi ngừng tay vuốt tóc: “Em mười tuổi thì mất bố, mười bốn tuổi mẹ đi bước nữa, mười tám tuổi bắt đầu yêu, đến bây giờ, em biết rằng mình lìa bỏ ai đều vẫn sống tốt”. Cô nói: “Đó là sự thật”.
Tống Danh Viễn quay mình bước đi, từ phía sau có tiếng gì lép bép, không biết cái gì vỡ.
Tống Danh Viễn cưới Khả Nhiên. Trong tình yêu, cô mềm yếu quá, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Triển Phi khác hẳn, cô ta là một lá cờ không thể đổ. Đến cuối cùng, cô chọn con đường tôn trọng tính mạng.
Hạnh phúc của Khả Nhiên là được ở bên cạnh anh. Anh không biết, tình yêu như vậy có thể là mỹ mãn không. Anh như một mũi tên bị phóng ra, nhưng cái bia thì hình như không phải là hướng muốn tới.
Đã rất lâu không nghe tin tức gì về máy bay. Mỗi lần đi xa, Tống Danh Viễn đều chọn tàu hỏa, chậm nhưng lòng là ở trên mặt đất.
Thấm thoắt đã một năm.
Buổi tối hôm đó, ở Đông Tứ Thập Điều, Tống Danh Viễn chờ tàu điện ngầm để đến ga tàu hỏa. Đoàn tàu phía trước dừng lại, trong đoàn người, một người con gái cao cao, gầy gầy, mặc áo màu tím kiểu Trung Quốc, tóc đen dài. Cô đến trước mặt anh, dừng lại, nói: “Lựa chọn con đường tiếp tục sống, không phải là sai lầm của em, nhưng em phải nói với anh, trong tình yêu, không có ai thật sự là kẻ mạnh…”.
Sau đó, Tống Danh Viễn lại một lần nữa mất tin Triển Phi.
Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ, trong lịch sử hàng không lại ghi lại một vụ tai nạn. Một chuyến bay từ Bắc Kinh đi Quảng Châu đã rơi trong một hang núi. Trong danh sách nạn nhân có một người con gái tên là Triển Phi…