Edit: Tiêu Hiên
Hồ Tần Nhàn nâng đôi mắt say lờ đờ buồn ngủ nhìn Trương Thiên Phi, Trương Thiên Phi thanh âm ấm áp nói: “Hồ quản lý, cậu uống nhiều quá, không thể lái xe, gọi điện thoại báo cho người đến đón ngươi đi, bằng không trước ngồi xe của tôi, tôi đưa cậu về?”
Hồ Tần Nhàn lặng yên không lên tiếng.
Trương Thiên Phi nghĩ thầm Hồ thái tử uống đến say, sợ rằng hiện tại không nhận biết bất kỳ người nào, ôn tồn dò hỏi: “Nhận ra tôi không? Tôi là phóng viên đài truyền hình, Trương Thiên Phi.”
Hồ Tần Nhàn ừ một tiếng, bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, nhào tới trên người Trương Thiên Phi.
Trương Thiên Phi bị bổ nhào suýt nữa ngã xuống đất, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, Hồ Tần Nhàn ôm lấy hắn, đầu tựa vào trên cổ vai hắn, Trương Thiên Phi sợ run cả người, lúc này là cuối mùa xuân đầu mùa hè, ăn mặc đơn giản, Trương Thiên Phi cảm thấy áo đầu cổ vai có chút ướt át.
Hồ Tần nhàn cư đột nhiên lặng yên không lên tiếng mà khóc.
Trương Thiên Phi nhất thời chân tay luống cuống, đỡ lấy Hồ Tần Nhàn: “Ách, trước, trước theo tôi vào trong xe đi nếu là muốn ói cứ hết ói ra, Hồ quản lý cậu nói địa chỉ, tôi đưa cậu về…”
Hồ Tần Nhàn không nhúc nhích, Trương Thiên Phi cảm thấy áo ở bả vai kia càng ẩm ướt hơn, Trương Thiên Phi giương mắt nhìn lên trời, Hồ thái tử bỗng nhiên mơ mơ hồ hồ xen lẫn nức nở nói: “… Thì ra là giả dối… Giả dối..”
Lạc Thành từ cửa phòng thò đầu tóc đâm tua tủa ra, nhìn Trương Thiên Phi hự hự kéo một người vào nhà, lại hự hự đem người kéo dài đến trên ghế sa lon, cho nên từ trong phòng thong thả bước đi ra ngoài, ngồi xỗm bên ghế sa lon nhìn một chút: “Thiên Phi, ngươi đi khắp đường thiếu nữ xinh đẹp làm sao không khiêng, lại khiêng một tên thiếu nam xinh đẹp trở về?”
Trương Thiên Phi nhả một ngụm thở dài, sờ lên chén trà lạnh trên bàn thấm cổ họng, vô cùng ngắn gọn nói: “ông chủ nhỏ của T. I. Y,tr úng triệu kia, uống say, phòng ngừa tai nạn xe cộ phát sinh ngoài ý muốn, chính là ta thân là công dân đạo đức căn bản tốt bụng.”
Lạc Thành á một tiếng, gãi lấy cằm quan sát qua một chút Hồ Tần Nhàn đang nằm ngủ say trên ghế sa lon, thấp giọng nói: “Ai, ngươi nói hiện tại muốn bắt sợi dây đem hắn trói một bó, sau đó gọi điện thoại để cho cha hắn cầm triệu tới chuộc, có thể thành công hay không thành công? “
Trương Thiên Phi nói: “Ngươi thử một chút? Cảnh sát tới anh em nhất định trước tiên đem ngươi dâng ra.”
Lạc Thành gãi gãi da đầu, bỏ vào trong nhà tiếp tục đến bên cạnh máy tính làm bóng ma.
Hồ Tần Nhàn ở trên ghế sa lon phòng khách xem ra ngủ rất ngon, Trương Thiên Phi từ trên giường của Lạc Thành lột tấm thảm đắp đắp cho y, sáng sớm,Trương thiên Phi lên giường, mắt Lạc Thành díp lại buồn ngủ, Trương Thiên Phi ở phòng tắm rửa mặt, nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, từ phòng tắm thò người ra đi ra ngoài nhìn, Hồ Tần Nhàn đã tỉnh, đang ngồi ở trên ghế sa lon, mờ mịt trông bốn phía, nhìn thấy Trương Thiên Phi vẻ mặt càng mờ mịt.
Trương Thiên Phi vội vàng tiến lên mỉm cười nói: “Hồ quản sự cậu đã tỉnh? Chuyện tối hôm qua cậu còn nhớ rõ không? Cậu uống nhiều quá vừa lúc gặp gỡ tôi, tôi không có hỏi ra địa chỉ cụ thể nhà của cậu, cũng chỉ có thể đem cậu dẫn tới nhà tôi, làm cho cậu ở trên ghế sa lon ủy khuất một đêm, thật xin lỗi.”
Hồ Tần Nhàn xoa thái dương, giống như là dần dần nhớ ra cái gì đó, đối Trương Thiên Phi nhe răng cười một cái: “tâm tình không tốt, hẳn là tôi đã làm phiền anh.”
Trương Thiên Phi luôn miệng nói không phiền toái, tạm thời tìm khăn lông cùng bàn chải đánh răng mới đưa cho Hồ Tần Nhàn rửa mặt, lại tìm ra một chồng quần áo sạch đặt ở trên ghế sa lon: “Áo lót là mới, những trang phục cũng là tôi mặc qua, bất quá tuyệt đối sạch sẽ, kích thước nhất định không phù hợp, cậu trước chấp nhận chấp nhận.”
Hồ Tần Nhàn lại nói cảm tạ, Trương Thiên phi tranh thủ thời gian y tắm xuống lầu mua bữa sáng, mang về bữa ăn sáng, dọn xong bát đũa, Hồ Tần Nhàn từ trong phòng tắm đi ra, chiều cao của cơ thể y cùng Trương Thiên Phi không sai biệt lắm, nhưng là hơi gầy, y phục ở trên người hơi rộng thùng thình. Trương Thiên Phi chỉ trên bàn: “Bữa ăn sáng mua về rồi, ngồi xuống ăn đi.”
Hồ Tần Nhàn ngẩn người, nhìn trên bàn, Trương Thiên Phi cười nói: “Ăn tương đối đạm bạc, chấp nhận chấp nhận.”
Hồ Tần Nhàn nhìn nhìn hắn, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng lên chén cháo uống một ngụm, Trương Thiên Phi gắp cái bánh quẩy trong đĩa đưa tới trước mặt y, Hồ Tần Nhàn lập tức lại cười cười: “Đa tạ.”
Trương Thiên Phi luôn miệng nói: “Đừng khách khí. ” đứng dậy đi đập cửa phòng Lạc Thành, “Bữa sáng! Nóng! Có ăn hay không? Không ăn bánh quẩy lại nguội! ” hô xong liền trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, hướng cửa phòng Lạc Thành chỉ chỉ giải thích với Hồ Tần Nhàn: “bạn cùng phòng của tôi, chơi trò chơi khiến cho có chút ma điên, buổi tối đánh ban ngày ngủ, không cần để ý tới hắn.”
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở ra, Lạc Thành đầu tóc tua tủa mặc T-shirt cùng một cái quần cộc Hawai rất có phong tình lê dép thành hình dáng mộng du lề mà lề mề đi ra ngoài, ngáp cả ngày nói: “Mới vừa mộng mơ thấy đánh BOSS. ” giương mắt thấy Hồ Tần Nhàn, gật đầu cười hắc hắc một tiếng, ăn hai chén cháo, gặm hai cái bánh quẩy, mò lên vạt áo T-shirt lau miệng, lại lê dép chuyển trở về trong phòng, đóng cửa phòng.
Hồ Tần Nhàn nhìn hắn, thần sắc có chút ngạc nhiên.
Buổi sáng trước khi tắm rửa, Hồ Tần Nhàn gọi điện thoại cho người trong nhà, điểm tâm mới vừa ăn xong, xe riêng nghênh đón ông chủ nhỏ đã xuất hiện dưới lầu, một gã đi giày Tây mở cửa phòng của Trương Thiên Phi, đem Hồ thái tử hộ tống lên xe, Hồ Tần Nhàn hướng Trương Thiên Phi luôn miệng nói cám ơn: “quần áo tôi sẽ nhanh trả lại anh. ” Trương thiên Phi thành khẩn nói: “Không cần trả lại, dù sao cũng không đáng tiền gì. ” đưa mắt nhìn thân ảnh Hồ Tần Nhàn xuống lầu, chỉ chốc lát sau, chạy hết sức đến lầu dưới.
Trương Thiên Phi nghĩ thầm, không biết tình sử mức nào dẫn đến Hồ thái tử tối qua say rượu cùng nước mắt, kỳ【 chuyên gia giúp ngươi xông xáo tình quan 】 kia của Hồ Tần Nhàn thu không xem không được.
Buổi tối thứ tư, Trương Thiên Phi canh chừng TV, đến thời gian truyền ra【 chuyên gia giúp ngươi xông xáo tình quan 】của Hồ Tần Nhàn, lập tức đổi lại đến kênh kinh tế cuộc sống, tiết mục đã bắt đầu chiếu, theo thường lệ trước phát một đoạn VCR giới thiệu của ba vị nam khách quý trên sân khấu, Triệu Tề lần này dốc hết vốn gốc, VCR giới thiệu của Hồ Tần Nhàn bị hắn cắt nối biên tập vô cùng tuyệt hảo, ống kính thứ nhất hẳn là một mảnh đình đài lầu các, cảnh xuân tươi đẹp, trang bị tiếng sáo buồn bã, Trương Thiên Phi với Lạc Thành đến phòng khách kiếm đồ ăn lót dạ cùng nhau sợ run cả người.
Thanh âm nam thuyết minh trong tiếng sáo thâm trầm lại thâm tình vang lên: ” anh là đứa con kiêu ngạo của một tập đoàn giàu sang quyền thế, cô là thiếu nữ thần bí mà thân phận trở thành câu đố, anh và nàng gặp nhau trong thế giới game online giả thuyết,mảnh giang hồ hư cấu kia dây dưa ra bọn họ tình duyên mộng ảo. Quen biết, hiểu nhau… Đoạn tình duyên trong không gian hư cấu này, với anh ta, đã sớm biến thành chân thật là tình yêu say đắm cùng khắc cốt minh tâm, nhưng cô ấy, lại đột nhiên biến mất, không tin tức. anh ta thâm tình kể lại đoạn tình cảm này hy vọng ở trong thế giới thật cùng cô tiếp tục phần tình duyên lãng mạn nọ…”
Hồ Tần Nhàn được mô tả bởi hình ảnh u buồn, tạo hình chàng trai cổ trang tóc dài bay bay cùng trường y lay động, tạo hình cô gái ở trong màn ảnh luân phiên xuất hiện, thanh âm nam thuyết minh biến mất, ống kính lại chuyển, là đặc tả Hồ Tần Nhàn hướng về phía ống kính cười khúc khích: “Tiểu tiên, lời ta nói hôm nay, hy vọng em có thể nghe thấy.”
Ống kính lập tức lại chuyển, vẫn đình đài lầu các, cảnh xuân tươi đẹp, thanh âm nam nam thuyết minh khôi phục lại thâm sâu tình vang lên: ” anh ta, một chàng trai tự xưng túy khán xuân thu cô ấy, mộng mộng tiểu tiên thần bí trong trò chơi giang hồ kia, anh và cô trong lúc đó từng có tình duyên lãng mạn như thế nào, anh vì tìm kiếm cô đã mất tích, sẽ làm ra bày tỏ chân tình như thế nào, tiết mục sau đây, kính mời mong đợi…”
Trương Thiên Phi hóa đá ở trên ghế sa lon, Lạc Thành trong tay là chén cháo ầm rơi xuống đất, mặt xám như tro tàn.