Tâm tình của Đức đã thay đổi rất nhiều chỉ trong thời gian làm quen với hệ thống và thực hiện phó bản. Căn bệnh nan y được chữa khỏi một cách đơn giản, đạt được sức mạnh và năng lực đặc biệt khác người cùng với việc ngoại hình được nâng cấp trở thành một người ưa nhìn đã khiến Đức cảm thấy vô cùng tự tin. Đúng vậy! ông trời đã cho cậu một cơ hội thứ hai, vậy thì cậu sẽ sử dụng nó thật tốt! Cuối cùng thì Đức đã thoát khỏi bóng ma của quá khứ, nhanh chóng và đơn giản đến mức cậu không dám tin. Thở dài nằm xuống giường, cậu nhanh chóng suy nghĩ. Việc tiếp theo mà cậu cần làm đó là bắt đầu lại cuộc sống này. Phải phấn đấu để cho mẹ và dượng không phải lo lắng cho mình nữa.
Tiếng gọi của mẹ cậu lại vọng lên từ dưới nhà. Đức thu dọn toàn bộ đồ đạc vào trong người, hiện tại hệ thống chưa cung cấp không gian lưu trữ nên có phần rắc rối. Ví dụ như thanh Asouchi này để vào đâu bây giờ? Đức ngay lập tức vào giao diện cửa hàng tìm kiếm dụng cụ chứa đồ không gian. Sau khi lướt qua một số món đồ có giá trên trời, cậu tìm được một thứ có giá cả phải chăng:
Đồng Hồ Delta O-Z
Vật phẩm cấp E sơ cấp
Trang bị cổ tay. Chiếc đồng hồ này có tính năng lưu trữ đồ vật trong một ô không gian khoảng mét khối. Có thể nâng cấp bằng tinh hạch Delta Z. Để lấy đồ trong không gian, phải thao tác thủ công bằng tay hoặc giọng nói. Tặng kèm Omni-Siri, hệ thống trí tuệ nhân tạo đến từ tương lai.
Tương thích với kĩ năng: Giám Định, Quét Hình.
Đây là một trang bị thuộc bộ sưu tập dụng cụ “O” của hãng thiết kế Da Vinci.
Giá Tinh Điểm.
Đức cho rằng, chỉ cần có một trang bị không gian vừa tay là được rồi, không cần những thứ quá đắt đỏ. Có một chiếc nhẫn không gian chỉ chứa được mét khối mà đã tốn gần Tinh Điểm, chủ yếu là vì nó có thể lấy đồ bằng ý niệm. Tuy nhiên sự tiết kiệm từ nhỏ do sống trong hoàn cảnh nghèo khó đã giúp Đức suy nghĩ lại. Cậu nhanh chóng lựa chọn mua hàng, và một chiếc đồng hồ đen tuyền hiện ra trước mặt cậu. Chiếc đồng hồ này có hình tròn, với bề mặt là một màn hình thủy tinh thể màu đen trong veo đầy sự tinh tế. Tuy nhiên Đức tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể sử dụng được nó. Cậu tức giận hỏi hệ thống:
- Này hệ thống, có phải món hàng này bị hỏng không?
Hệ thống chưa trả lời kịp thì Avariche đã chen vào:
- Thưa ngài, hàng của chúng tôi không bao giờ hỏng cả. Để sử dụng được bất kỳ trang bị nào thuộc series O của Da Vinci, ngài phải mua được một chiếc kính/áp tròng O của cùng series. Chú ý là đẳng cấp của chiếc kính tổng này phải cao hơn hoặc bằng những món hàng còn lại.
Đức thở dài với sự hút máu của hệ thống. Còn hơn cả VTC game nữa! Cậu nhanh chóng lựa chọn chiếc kính áp tròng tương ứng:
Kính Áp Tròng O-Z
Vật phẩm cấp E cao cấp
Trang bị mắt. Chiếc kính này có tích hợp giao diện thực tế ảo của Omni-Siri, cho phép bạn kết nối với Omni-Siri và sử dụng những app khác của hãng Da Vinci. Có thể nâng cấp bằng tinh hạch Delta Z.
Tương thích với kĩ năng: Giám Định, Quét Hình.
Giá Tinh Điểm (giảm giá cho người đã mua sản phẩm của Da Vinci)
Trời? Sao lại rẻ vậy… Đức hồ nghi nhận lấy lọ nước “áp tròng”. Theo mô tả của Avariche, kính áp tròng do Da Vinci sản xuất không cần tháo ra, nó sẽ tự động hòa làm một phần với mắt. Đức nhỏ lọ nước vào mắt, và trên bề mặt mắt cậu nhanh chóng sáng lên vô số ký hiệu điện tử trước khi hòa vào với đôi mắt cậu. Đức chớp chớp mắt vài cái. Sau vài lần chớp mắt, mọi thứ chợt thay đổi.
Cậu nhìn thấy mọi thứ rõ hơn. Tò mò, cậu tháo kính xuống, và cậu ngạc nhiên nhận ra rằng cậu đã không cần đến kính để nhìn nữa. Trước mắt cậu xuất hiện một bảng giao diện sử dụng đơn giản. Một hộp thoại màu lam được mở ra:
“Chào mừng đến với trải nghiệm sản phẩm của Da Vinci. Cảm ơn quý khách hàng đã lựa chọn chúng tôi. Xin hãy khởi động Đồng Hồ O vào để khởi động Omni-Siri! Chúc quý khách hàng một ngày tốt lành”
Đức nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình. Ở phía trên mặt thủy tinh thể của chiếc đồng hồ là một biểu tượng khởi động nguồn màu đỏ lớn đang trôi nổi. Cậu bấm vào biểu tượng đó, và nó nhanh chóng chuyển sang màu xanh. Một khối cầu màu đen chợt xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu hoảng hồn. Khối cầu trông có vẻ như là vô số những khí đen tụ lại, nó bay lơ lửng trước mặt Đức. Một ô thông báo hiện ra trước mặt cậu:
“Xin mời lựa chọn hình thái của Omni-Siri”
Bỏ qua các hình thái, Đức nhanh chóng chọn “loài người” với giới tính là nữ. Bên trong quả cầu chợt xuất hiện một đoàn ánh sáng, chúng co cụm lại rồi nhanh chóng tạo hình một người nữ. Phần cơ thể và các chỉ số, Đức nhanh chóng nuốt nước bọt rồi chọn mục tự động tạo theo thẩm mỹ cá nhân. Nói đùa, cậu còn chưa bệnh hoạn đến mức đấy! Sau đó là tính cách, cậu lựa chọn âm hiểm và bao che, vì cậu cảm thấy thú vị. Quả cầu nhấp nháy một hồi, rồi ánh sáng rực rỡ chiếu ra che mắt Đức. Khi mọi thứ hết chói lóa, trước mặt cậu là một cô gái mặc đồ thư ký, tay cầm một cái bảng lập thể màu xanh đứng đó. Cô có một mái tóc dài màu tím, đôi mắt cũng có màu tím nhạt và nụ cười đầy xinh đẹp, nhưng vì lí do gì mà đôi mắt cô đầy lạnh lùng. Thân hình của cô thì khỏi cần nói, người mẫu hoa hậu cũng chỉ có thể mà thôi. Giọng nói ngọt ngào và cực kỳ nhân tính của cô vang lên:
- Xin mời chủ nhân đặt tên cho Omni-Siri và đặt phong cách xưng hô đối với chủ nhân.
- Ta sẽ gọi cô là Alice! Còn cô cứ xưng hô ta là…cậu chủ!
Alice dường như rất thích thú với cái tên này. Cô nhìn chằm chằm vào Đức, sau đó chợt mở miệng:
- Cậu chủ, theo tính toán của tôi, có đến % cậu sẽ gọi tôi là Alice. Tôi rất vui vì ít ra không phải bị gọi là Maria hay Angelica. Lạy đấng Apple vĩ đại, ngài còn định gọi tôi là Alfred?
Đức há hốc miệng nhìn Alice.
Hình như mình vô tình rước vào cuộc đời mình một người kỳ lạ?
- Anyway, cậu chủ, cậu sắp muộn học. Cậu nên bắt đầu đi đi là vừa.
Alice rất có hảo tâm nhắc nhở Đức. Nói đùa, nếu cậu chủ muộn học thì thân là một người quản gia AI hoàn hảo như cô sẽ rất buồn phiền. Đức giật mình khi nghe thấy lời nhắc nhở của Alice. Cậu vội vàng chạy xuống lầu một cách nhanh chóng. Alice vẫn đứng tại vị trí đó, thân ảnh điện tử của cô lập lòe rồi biến mất:
- Ha ha, đặt tên chị đây theo con AI trong Resident Evil? Thú vị thật….
Đức vọt xuống dưới cầu thang, khi cậu xuống đến tầng một thì thấy Alice đang đứng ở đó cạnh mẹ cậu, người đang nấu ăn. Cậu giật mình, trừng mắt với Alice. Cô đẩy đẩy gọng kính cận xuất hiện từ lúc nào trên mặt cô lên một chút, đôi mắt tím nhìn chăm chú vào Đức:
- Cậu chủ yên tâm, chỉ có người nào đeo chiếc kính áp tròng của cậu mới có thể nhìn thấy được tôi! Người khác không thể, kể cả khi họ có một chiếc kính khác.