Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Y chỉ căn bản thức
Ngũ thức tùy duyên hiện
Hoặc câu hoặc bất câu
Như đào ba y thủy”
Duy Thức Tam Thập Tụng, bài .
- Ý là gì?
Đức theo thói quen ngơ ngác hỏi lại. Có người rảnh đến mức ngâm thơ?
“Nương nơi thức căn bản
Năm thức hiện theo duyên
Hoặc cùng hoặc chẳng cùng
Như sóng nương nơi nước”
- Vị thí chủ này, đây là tụng kinh, không phải ngâm thơ.
Giọng nói đó đáp lại, chợt ánh sáng vàng lóe lên rực rỡ khiến đám oan hồn nhanh chóng dạt ra, không hề có chút xúc động nào như lúc nãy. Một nhà sư trẻ tuổi mặc áo tràng màu lam với cà sa màu nâu có viền vàng bước đến, tay từ từ lẫn chuỗi hạt. Đức cảm thấy có cảm giác muốn quỳ xuống lạy người này, phần lớn là vì từ bé đến lớn cậu đều được các sư thầy trên chùa cưu mang lúc gia đình khó khăn, cho nên tín tâm của cậu đối với Phật giáo rất cao.
Tuy nhiên, tại sao vị sư thầy này lại ở đây? Và còn tỏa ra hào quang nữa? Đừng quên Đức có một phần huyết thống của Quỷ Tộc cho nên cậu rất mẫn cảm với hào quang tín ngưỡng xịn.
- Hết thảy những thứ trên đời này đến với nhau, đều là vì nhân duyên cả. Có xúc chạm thì có cảm thụ, có cảm thụ thì có sự ưa ghét, có ưa ghét thì có chấp giữ vào thế giới này mà không biết rằng hết thảy chỉ là giả dối.
Nhà sư chắp tay, nghiêm trang nói với Đức. Thầy vươn bàn tay, một luồng ánh sáng lóe lên:
“Bát Thức Nhất Viết: Nhãn” (Tám thức, đầu tiên: Mắt)
Ngay lập tức, trong mắt đám vong hồn thì thân hình của nhà sư và Đức biến mất. Đức tò mò khi thấy đám vong hồn chợt không để ý đến bản thân nữa, cậu định mở miệng hỏi chuyện thì nhà sư nhanh chóng đưa tay lên môi làm dấu hiệu im lặng. Đức ngay lập tức đứng yên, đến thở mạnh cũng không dám.
Đám vong linh nhanh chóng tản đi, con ma nữ lúc đầu bị Đức làm bị thương cũng lùng sục xung quanh một lát rồi rít lên không cam lòng, sau đó bỏ đi. Lúc này nhà sư mới thở phào, thầy ngồi xuống sàn nhà đầy bụi bẩn mà nhìn Đức với ánh mắt nghiền ngẫm:
- Vị thí chủ này, tu vi chỉ có Linh Đồ ngũ cấp mà cũng xông pha vào đây? Hay là muốn tự tử?
Đức theo thói quen chắp tay với nhà sư này:
- Bạch thầy, con đi lạc!
- Ra vậy, cầm lấy!
Nhà sư ném ra một tấm bùa màu vàng, rồi thầy nói:
- Đây là Hồi Thành Phù sơ cấp, bóp nát nó sẽ đưa thí chủ về Đô Thành Xác Cáo!
Đức tò mò hỏi lại:
- Đô Thành Xác Cáo?
Nhà sư nheo mắt, thầy quan sát cậu mấy giây rồi chợt hô lên:
- Đức Di Lặc trên cao! Đừng nói với ta là thí chủ là Dị Linh Giả!
Đức gấp gáp chắp tay, hỏi nhà sư:
- Bạch thầy, xin thầy nói rõ hơn! Con mới tiến vào Linh Giới lần đầu tiên nên còn chưa hiểu chuyện bên trong Linh Giới.
Nhà sư gật đầu, bàn tay lấy ra sáu lá bùa màu vàng có một mặt là lục tự đại minh chân ngôn của Phật giáo, mặt sau là những hình vẽ khó hiểu. Thầy đau lòng nhìn sáu lá bùa, lẩm bẩm điều gì đó như “hàng của Chân Ngôn Tông…” rồi sau đó tung ra. Lá bùa nhanh chóng xoay quanh hai người, trôi nổi lơ lửng giữa không trung. Lúc này nhà sư mới thở ra một hơi rồi nói:
- Lục Thức Phù Trận, có tác dụng tạo ra một kết giới ngăn cách âm thanh mùi vị hình ảnh vân vân với bên ngoài. Đầu tiên ta xin tự giới thiệu, ta là Chân Giác, Thích Chân Giác, một tỳ khiêu thuộc Pháp Tướng Tông. Pháp Tướng Tông phiên bản Linh Giới ấy.
Đức chắp tay:
- Con là Văn Đức, một Du Hành Giả.
- Bồ Tát Di Lặc ơi, thật là ngắn gọn.
Sư thầy Chân Giác có vẻ rất thích tự lẩm bẩm. Rồi thầy nhìn Đức chằm chằm khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên:
- Vị thí chủ này, đầu tiên ta phải chúc mừng anh. Thật là siêu may mắn mới tiến vào Linh Giới ngay tại chỗ này mà không chết!
Rồi thầy gãi đầu:
- Vậy hiểu biết về Linh Giới của cậu đến đâu? Thông thường thì Dị Linh Giả như cậu phải có Tiếp Dẫn Sứ đón tiếp khi tiến vào Linh Giới mới đúng chứ?
Đức thầm than trong đầu, Hệ Thống đưa con vào Linh Giới một cách cực kỳ bí ẩn, Tiếp Dẫn Sứ gì đó trong lời thầy làm sao mà biết để mà đón tiếp. Cậu nhanh chóng tóm tắt lại một lượt hiểu biết về Linh Giới của mình với sư thầy Chân Giác. Thầy trợn mắt nhìn cậu:
- Vậy mà cũng được? Thí chủ thật là siêu may mắn mà…. Thôi được rồi, về bí mật tại sao thí chủ có thể biết đến Linh Giới thì ta sẽ không truy hỏi. Còn về Dị Linh Giả, chính là để chỉ những phàm nhân trở thành Linh Gia như anh!
Thầy Chân Giác nhanh chóng chỉ chỉ vào Đức:
- Cứ hàng triệu người thì may ra mới có một người bẩm sinh đã có năng lực trở thành Linh Gia. Tất nhiên là ngoại trừ những đứa trẻ có cha mẹ cũng là Linh Gia, tức là được sinh ra trong bản thân Linh Giới này rồi. Những người từ lúc bẩm sinh có được năng lực như vậy được gọi là Dị Linh Giả. Thông thường thì họ rất có vận may lớn! Vì điều hi hữu như vậy xảy ra trên người họ, chứng tỏ nhiều đời nhiều kiếp về trước đã làm rất nhiều việc thiện.
Đức ngạc nhiên. Hóa ra đó là Dị Linh Giả. Sư thầy lúc này lại nói tiếp:
- Nhưng cũng đừng quá vui mừng! Thân phận Dị Linh Giả sẽ dẫn đến rất nhiều người ghét. Hay là vậy đi, nếu như vị thí chủ này đã có duyên với ta, anh hãy bái sư đi!
Lúc này trong lòng Đức có hàng ngàn người cùng gào thét một lúc. Bái sư? Như vậy có phải hơi trực tiếp và nhanh quá không? Sư thầy Chân Giác tưởng cậu coi thường thầy nên khẽ hừ một tiếng:
- Hừ, đây chỉ là một pháp tướng Linh Sư cửu cấp mà ta cho đi làm việc vặt thôi! Còn chân thân của ta có công lực to lớn không phải là thí chủ có thể nghĩ bàn!
Đức thì thầm hỏi hệ thống:
- Theo đánh giá của ngươi thì sao?
Hệ Thống nghiêm túc trả lời:
- Chủ nhân, người này là người của Pháp Tướng Tông. Để có thể phân thân ra làm Pháp Tướng thì ít nhất cũng phải là lv . Pháp tướng Linh Sư cửu cấp mà để làm việc vặt thì thậm chí là lv .
Đức đổ mồ hôi lạnh. Cái này có phải quá cao cấp không? Sư thầy lúc này lại thở dài:
- Ta đã có hai người đồ đệ, một là đã đi tu, một tại gia. Nay ta thấy thí chủ và ta có một đoạn nhân quả cho nên mới sinh lòng nhận người.
Đức ngay lập tức quỳ xuống, hai tay chắp lại lạy sư thầy Chân Giác:
- Sư phụ!
Sư thầy Chân Giác đảo mắt:
- Đây có phải trong phim kiếm hiệp đâu. Nhưng thôi không sao, thích nghi nhanh với hoàn cảnh như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần tử của Linh Giới.
Không nói gì, thầy túm lấy cổ áo Đức. Trời đất dường như đảo lộn, cả hai thầy trò nhanh chóng biến mất.
Đức cảm nhận không gian đang bị liên tục co rút lại, sư thầy xách cậu bằng một tay bước đi phau phau, mỗi bước chân là đi qua vô số đường xá của Linh Giới. Cậu thầm hô may mắn là thời hạn năm phút của hệ thống đã hết, chứ không thì có lẽ nhiệm vụ thất bại. Cảnh vật chợt nhòe đi, có vẻ như sư phụ cậu quyết định đi nhanh hơn.