Du Hành Ký

chương 21: thuận thiên kiếm quyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cậu không quên, cậu còn một cái nhiệm vụ Linh Giới. Lúc này hệ thống mới thông báo:

- Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành Nhiệm vụ phụ tuyến : Sáng tạo kỳ tích: Chủ nhân đã chữa khỏi căn bệnh nan y của bản thân nhờ vào thành quả vĩ đại của hệ thống. Bây giờ là lúc chủ nhân suy nghĩ cách nào nhằm tiết lộ thông tin này với gia đình mình mà không khiến ai hoài nghi.

Yêu cầu nhiệm vụ: Qua mặt bác sĩ tại bệnh viện.

Phần thưởng nhiệm vụ: Mặt nạ Tử Thần, tinh điểm, exp.

Một chiếc mặt nạ có hình bầu dục, phần đỉnh bị cắt ngang khiến cho vầng trán của người đeo sẽ lộ ra khi đeo, điều kỳ lạ là tại vị trí đôi mắt và miệng của nó được tạo hình không hề hở ra. Toàn bộ cái mặt nạ bằng kim loại này thể hiện ra cảm giác trơn trượt, như thể không hề có một chút đẽo gọt nào vậy. Đức né vào một góc khuất, cậu hào hứng đeo thử mặt nạ lên. Mặt nạ mặc dù không có chỗ nào để nhìn, tuy nhiên khi cậu đeo lên thì cậu ngạc nhiên nhận ra cậu vẫn có thể nhìn thấy xung quanh. Một cái Giám Định được ném lên chiếc mặt nạ này:

Mặt Nạ Tử Thần

Vật phẩm cấp D trung cấp

Giáp Mặt

Có tác dụng ngăn cản mọi dò xét, giúp che giấu đi khuôn mặt và danh tính của người đeo. Vô hiệu với đối thủ cao hơn lv. Người dùng có thể lựa chọn ẩn đi mặt nạ, chỉ khi nào cần mới triệu hồi ra.

Đức lập tức lựa chọn ẩn đi, lập tức Mặt Nạ Tử Thần biến mất. Tuy nhiên khi cậu cần, cậu lập tức có thể triệu hồi nó quay lại trên mặt mình. Đức thích thú đùa nghịch với mặt nạ này một lúc, sau đó cậu rời khỏi góc khuất mà quay lại phía bệnh viện.

Ngồi trong một quán cơm bình dân ở gần cổng bệnh viện, Đức nhanh chóng suy nghĩ. Hiện tại cậu có Tinh Điểm, có thể sử dụng để mua một bộ kiếm kỹ. Chiến đấu với sói mẹ đã khiến cậu nhận ra rằng nếu không có kiếm kỹ để dùng kiếm mà chỉ dựa vào căn bản dùng kiếm thì sẽ rất vướng tay. Sau một hồi lướt qua danh sách của hệ thống, Đức đưa ra được ba loại kiếm kỹ sau rất thích hợp với bản thân. Thứ nhất là Thập Nhất Kiếm Kỹ, thứ hai là Thuận Thiên Kiếm Kỹ và thứ ba là Đại Hoàng Kiếm Kỹ. Sau khi suy tính một hồi, Đức đưa ra kết luận.

Thập Nhất Kiếm Kỹ bao gồm mười một thế kiếm khác nhau, với hai cách dùng cơ bản là Thuận Kiếm và Nghịch Kiếm. Cả hai cách dùng trên yêu cầu phải chém đủ mười một kiếm lên người đối thủ, kiếm sau sẽ có sát thương khủng bố hơn kiếm trước. Mặc dù hiện tại chỉ số Nhanh Nhẹn của Đức là rất cao, cậu không cho rằng một Du Hành Giả lấy tinh thần lực làm chủ như cậu sau này sẽ có thể chém được quá ba nhát lên người đối thủ, chứ đừng nói là mười một kiếm.

Đại Hoàng Kiếm Kỹ là dành cho người có thể mượn được Quốc Gia Chi Lực, một loại lực đến từ sức hội tụ dân tộc. Đức không phải vua chẳng phải chúa, thì lấy đâu ra cái này? Mặc dù cũng miễn cưỡng dùng được, nhưng uy lực sẽ cực kỳ yếu kém!

Còn lại mỗi Thuận Thiên Kiếm Kỹ, cũng chính là kiếm kỹ mà Lê Lợi sử dụng ngày xưa cùng với Thuận Thiên Kiếm. Đức đã ngó qua Thuận Thiên Kiếm, cùng là vũ khí một lưỡi như katana cho nên có lẽ có thể dùng được. Giá rất có tình cảm, chỉ có Tinh Điểm.

Suy nghĩ một hồi, Đức vẫn lựa chọn Thuận Thiên Kiếm Kỹ. Ngay khi bỏ ra Tinh Điểm, “oanh” một tiếng, Đức tiến vào một thế giới. Nơi này là một vùng rừng núi rậm rạp, nhưng chỗ cậu đứng là một vòng tròn quang đãng đã được dọn sạch cây cối. Một người đàn ông mặc áo vải cổ điển đứng trước mặt cậu, tay cầm một thanh kiếm dài. Đức dụi dụi mắt mấy cái, kia không phải là thanh kiếm Thuận Thiên trong truyền thuyết hay sao?

Chẳng lẽ đây là Lê Lợi?

Lê Lợi quay ra nhìn Đức, ông lạnh lùng nói:

- Cậu bé, ta sẽ chỉ làm mẫu một lần thôi, ngươi phải tự quay về luyện tập Thuận Thiên Kiếm Kỹ.

Ông giương kiếm lên, ngay lập tức bổ thẳng xuống một kiếm.

“Thức thứ nhất: Xả Thiên”

Một luồng khí tức kinh khủng phát ra từ người ông, sau đó nhanh chóng thu liễm lại. Lưỡi kiếm hóa thành một tàn ảnh, nặng nề xé rách không khí phát ra tiếng nổ “đùng đùng” nho nhỏ khiến Đức lạnh hết cả người. Đường kiếm mờ ảo nhìn như rất chậm rãi, nhưng chớp mắt đã chạm xuống đất. Ngọn núi đằng xa rung động, sau đó bị tách làm đôi một cách triệt để.

- Điều này….

Đức há hốc mồm, vậy cũng quá khủng bố đi? Nhưng cậu chưa kịp nói gì thêm thì một lượng kiến thức như thủy triều ùa đến trong đầu cậu. Cậu trực tiếp đứng yên tại chỗ, đôi mắt lĩnh ngộ ý cảnh của kiếm vừa rồi.

“Lê Lợi” toàn thân bỗng nhiên nhấp nháy như thể ông là hình ảnh giả lập được tạo ra. Dần dần, toàn thân ông thu nhỏ lại, trở thành một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc màu vàng cam. Thanh Thuận Thiên Kiếm hóa thành một điểm sáng rồi bay đi vào tay một người đứng gần đó. Hóa ra Avariche đã đến đây từ bao giờ.

- Thuận Thiên Kiếm Kỹ này không đơn giản như bề ngoài.-Chàng trai than thở. Avariche lạnh lùng gật đầu.

- Đây là kiếm kỹ mà Thần Chủ Bản Thể tìm thấy tại một thế giới siêu ma, sau đó đem về lưu trữ tại Thánh Thiên Thành.

Nghe thấy cái tên Thần Chủ Bản Thể, chàng trai cau mày:

- Avariche, ngươi nghĩ hắn có cảm ứng được sự tồn tại của Văn Đức?

Chàng trai thực sự rất e ngại Thần Chủ Bản Thể.

- Ý ta là, đây là người thứ bao nhiêu rồi? Tất cả những người khác đều không ngoại dự liệu bị hắn tiêu diệt bằng vận mệnh.

Avariche ngập ngừng. Sự tồn tại của Hệ Thống đủ khiến Thần Chủ Bản Thể e ngại, tuy nhiên ra tay với chủ nhân của Hệ Thống thì không hề gì hết. Nói cho cùng, Thần Chủ Bản Thể tạo ra Hệ Thống!

- Thần Chủ Ám Nguyệt, ngài có thể không biết, những chủ nhân trước đây của Hệ Thống đã để lại một món quà cho Văn Đức! Họ hi vọng rằng ý chí của họ sẽ được kế thừa lên người chàng trai này.

Avariche khoanh tay bí hiểm nhìn Ám Nguyệt. Ám Nguyệt lắc lắc đầu, ánh sáng lóe lên rồi ông biết mất. Ngay khi Ám Nguyệt biến mất, Đức mở mắt.

- A..a…a..a.a.a.a..a….aaaaaaa!

Cậu hú lên một tràng dài, Asauchi hiện ra trên tay phải cậu.

“Thuận Thiên Kiếm Kỹ, Xả Thiên!”

Lưỡi kiếm bổ xuống, đem theo khí thế của thiên đạo mãnh liệt dồn ép về phía trước. Yếu quyết của Thuận Thiên Kiếm Kỹ chính là lợi dụng Thiên để dồn ép lên đối thủ. Với bất cứ sinh vật nào sống trên đời này đều không thể thoát được khỏi sự khống chế của thiên đạo, đây chính là mượn dùng quyền uy của trời đất!

Một luồng kiếm khí hóa ra về phía trước khoảng vài cm thì biến mất.

- Hả?

Đức giật mình kêu lên. Chợt cậu khụy xuống, cậu hoảng hồn khi nhận ra / mana đã bị hao hết. Cây cổ thụ trước mặt cậu chợt rung mạnh, sau đó “bùng” trên thân cây bị chém ra một kiếm dài, có thể thấy tận lõi ở trong.

“Bốp bốp” tiếng vỗ tay của Avariche khiến Đức nhận ra sự tồn tại của anh. Không đợi cậu hỏi tiếp, Avariche mỉm cười:

- Nếu ngài lĩnh ngộ được hoàn toàn Xả Thiên, thì ngài sẽ nhận được kiếm quyết tiếp theo của Thuận Thiên Kiếm Kỹ.

Nói rồi mọi thứ tối sầm, Đức bị tống trở lại thế giới thực.

Truyện Chữ Hay