Ngày hôm sau, Ya-na về nhà. Rito vẫn cư xử bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, trái tim cậu như thắt lại. Rito vẫn còn có thể bình tĩnh bởi vì những chuyện này chỉ là một phỏng đoán. Nhưng cậu biết có một người rõ ràng tất cả.
Rito tìm tới Yuusuke, dường như đã đoán trước cậu sẽ đến tìm, ông vắn tắt.
- “Ya-na bị mắc bệnh. Con bé bị rụng tóc là vì phải hóa trị.”
Lời lẽ của ông không một chút quanh co, không hề đem lại bất kì sự hiểu lầm nào. Cơ thể cậu run lên. Tất cả là sự thật? Cậu siết chặt bàn tay, cố gắng không để những viễn cảnh tồi tệ nhất làm dao động.
- “Ông, chúng ta có thể…”
Yuusuke lắc đầu trước khi cậu bé nói hết lời, trên thế giới này người hiểu hắn nhất chính là Yuusuke. Rito cảm thấy trái tim mình vỡ tan ra thành từng mảnh, dòng máu nóng như xốc ngược lên tới óc làm mắt cậu cay cay, bám víu lấy một tia hi vọng cậu hỏi lại.
- “Hẳn…hẳn là còn cách nào khác chứ?” Giọng cậu run run.
- “Nếu như là cơ thể bị tổn thương, cho dù nặng đến mấy chúng ta cũng cứu được. Nhưng bệnh của Chirstina là từ trong gene, khoa học hiện nay vẫn chưa có biện pháp chữa trị. Hơn nữa, thời gian của nó không còn nhiều. Ta đã gợi ý một bác sĩ rất giỏi, có lẽ còn thêm khoảng một năm nữa.”
Lời giải thích của Yuusuke như một quả tạ giáng lên đầu Rito, sắc mặt cậu trắng bệch. Cậu muốn làm gì đó nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cậu muốn di chuyển nhưng không biết đi tới nơi nào, cậu muốn ôm Ya-na vào lòng nhưng lại sợ rằng không thể kiềm chế phần yếu đuối trong mình, không thể để cô dựa dẫm. Rito cảm giác như mình rơi vào một vùng không gian hỗn độn, xanh và đen, những tiếng ù ù lấn át đi suy nghĩ của cậu. Cơ thể cậu như bị mất đi cân bằng, và rồi cậu té xuống, tất cả tư duy bị tắt ngúm.
Khi tỉnh lại thì trời đã về chiều, cậu ăn một chút và thẫn thờ ngồi ở hiên nhà, mắt nhìn đăm đăm về hàng rào nơi mà Ya-na vẫn thường gọi tên cậu. Cậu muốn gặp nàng, hẳn là cô bé đang sợ hãi lắm. Cậu phải xuất hiện để nói với Ya-na rằng bất kể thế nào cậu cũng không bỏ cô, dù nàng có xấu xí hay xinh đẹp cậu cũng ở bên cô. Ý nghĩ đó thôi thúc cơ thể cậu đứng dậy, sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn và cảm xúc của mình. Cậu cũng tự trấn an bản thân bằng ý nghĩ có thể vẫn còn hi vọng. Áp đặt lý trí lên cảm xúc, cậu quyết định tìm Ya-na.
Thế nhưng ngay khi cậu bé bước ra khỏi cổng, cậu đã thấy ngay Ya-na đang ở đối diện. Cô vẫn y như sáng nay, nhưng không đội mũ nữa, mái tóc được thả tự do về phía sau. Giữa đêm tối trông cô mờ mờ ảo ảo như một bóng hình chứ chẳng phải người thật. Nhìn thấy cô, những cảm xúc đè nén của cậu như bia bị bật nắp, tràn ra, sủi bọt. Cậu muốn chạy đến ôm nàng, nhưng ngay khi bàn tay cậu chạm đến người cô, Ya-na đã tan đi như chưa từng ở đó.
- “Hộc!”
Rito tỉnh dậy từ cơn mê loạn, mồ hôi thấm đẫm áo. Cậu phát hiện ra mình vẫn còn ở trong phòng, xúc cảm từ bàn tay cho thấy đây là thực tế. Trí nhớ cậu quay lại từ đêm ngủ chung với Ya-na, cậu không xác định được đó là thật hay chỉ là một giấc mơ. Cậu bèn nhảy xuống giường, tìm kiếm Yuusuke để xác định.
- “Ông!”
Yuusuke đang thư thái uống trà, trên tay là một tập báo. Gia đình Yamato chẳng có Tivi nên báo chí vẫn rất cần thiết. Hằng ngày vào năm giờ sáng, người giao báo sẽ lướt qua cổng nhà cậu và nhét vào hòm thư. Rito ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường, cậu cảm giác mình đã nhìn thấy cảnh này một lần.
- “Ồ, Rito con tỉnh rồi sao. Thế nào? Khỏe chưa? Lần sau đừng tập luyện cố sức như vậy nữa.”
Rito chẳng thể hiểu được ông đang nói gì, cậu lựa chọn trực tiếp bỏ qua và hỏi về vấn đề mấu chốt nhất.
- “Ông, hôm nay Ya-na có qua nhà chúng ta không?”
Yuusuke nhìn cậu kì lạ, nhưng dường như hiểu ra điều gì, ông cũng buông tờ báo trong tay.
- “Ý con là cô bé sáng nay phải không? Chẳng phải nó đã theo mẹ trở về từ chiều rồi sao?”
Rito thở một hơi thật dài, rốt cục chỉ là một giấc mơ. Nhưng nó quá thật đến mức làm cậu vẫn còn lo lắng.
- “Ngày mai con có thể nghỉ ngơi một chút. Ta thấy tinh thần con tồi tệ lắm?”
- “Không, thưa ông. Con vẫn khỏe.”
- “Ừm.”
Yuusuke hơi im lặng một chút, sau đó như nghĩ đến điều gì, ông xoay người lại đối mặt với cậu một cách trang trọng nghiêm túc hỏi.
- “Rito này, con có muốn đi học không?”
- “A?”
…
Lời đề nghị của Yuusuke làm Rito phân vân không thôi. Đi học? Cậu bé chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày phải đi học. Việc tập luyện gần như đã soán hết thời gian của cậu và kiến thức ở trường thì quá đơn giản. Vậy vấn đề còn lại chỉ còn là bản tâm của cậu, mình có muốn đi học không? Trái tim của cậu đập thình thịch liên hồi khi nghĩ về, giống như khi một nhà thám hiểm mở ra cánh cổng đến vùng đất mới.
Vài ngày sau đó, Rito đến trường.
Trông cậu chẳng khác những đứa trẻ bình thường là bao. Quần ống ngắn, áo sơ mi xanh và một chiếc mũ nồi vàng, chiếc cặp hai dây vừa với khổ người nhưng không có bất kì thứ linh kiện trang trí. Hơn nữa với tâm tính lớn hơn tuổi đời của mình, trông cậu giống như một đứa trẻ ngoan chẳng bao giờ biết nghịch ngợm là gì. Mà, Rito đúng là chưa bao giờ quậy phá bài trừ lần trước gây ra một mớ hỗn loạn khi đi tìm Ya-na.
Ngày đầu tiên, Yuusuke đưa cậu đến tận trường. Mặc dù trường học gần đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng trống mỗi ngày nhưng vị trí chính xác cổng vào thì cậu chưa biết, đó cũng là nguyên nhân hai người lạc đường lần trước.
Vị hiệu trưởng là một người phụ nữ, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Một chiếc kính gọng vàng lớn với dây cố định cũng màu vàng nốt được kề trên mũi. Một bộ váy công sở và áo sơ mi có cổ kín nhưng đường ren dọc theo cổ áo xuống tận hai vú cao nghệu, tất cả những chi tiết nhỏ trên người bà đều được vuốt gấp một cách tỉ mỉ và sạch sẽ. Hẳn khi trẻ bà là một mỹ nhân và rất biết cách tự chăm sóc mình. Hiệu trưởng ngồi sau đống văn án lênh khênh nhưng ngăn nắp, một cái bảng đề tên Hana Shizuka và chức vụ hiệu trưởng được đặt chính xác song song với mép bàn.
- Mặc dù tôi không hiểu tại sao phía trên lại chấp nhận cho cháu ông nhập học vào thời điểm này, nhưng bất kể cậu bé là ai tôi muốn ông biết rằng tại ngôi trường này tất cả các học sinh được đối xử một cách bình đẳng, và sẽ không có bất kỳ quyền lợi đặc thù nào cho bất kỳ ai. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ làm tốt nhất để giáo dục cháu ông, và cho cậu bé tất cả mọi quyền lợi cậu đáng được nhận.
Hiệu trưởng nói nghiêm túc, rất phù hợp với khí chất của bà. Có thể thấy bà khá là bất mãn với cách vào trường của cậu.
- Tất nhiên rồi. Cô không cần phải quan tâm đến bối cảnh của nó, ta muốn mang Rito đến đây chỉ để nó có một tuổi thơ như bất kỳ ai mà thôi.
Nói đến đây gương mặt Hana hòa hoãn hơn, chú ý tới những vết chai và sẹo vì tập luyện trên bàn tay cậu, và cả thông tin về việc cậu đã hoàn thành toàn bộ chương trình học cấp I, không khó để nhận ra Rito là một đứa trẻ đặc biệt như thế nào.
- Chắc chắn rồi. Chúng tôi đảm bảo cháu ngài sẽ có những trải nghiệm quý giá hơn là kiến thức sách vở đơn thuần.
…
Rito được đưa vào lớp khi đang giờ giảng dạy. Mọi thứ quá đột nhiên và hoàn toàn không có thông tin nào được truyền ra ngoài. Giáo viên chủ nhiệm thậm chí phải đi xác nhận một lúc mới tin tưởng rằng có một học sinh vào học trễ như vậy.
Không hề ngoài ý muốn, Rito được gán vào cùng lớp với Ya-na. Cô bé kinh ngạc đến mức nhảy ra khỏi chỗ ngồi và nhào lên nắm lấy tay cậu.
- “Làm sao cậu cũng đi học vậy?”
Nhìn thấy vẻ háo hức và vui sướng không hề che giấu của nàng, Rito không khỏi dân lên một niềm hân hoan. Quyết định đi học là từ hai ngày trước, Rito đã gặp nàng qua một lần nữa nhưng không nói với cô bé vì muốn tạo niềm bất ngờ. Hiển nhiên phản ứng và câu hỏi của cô Rito cũng đã đoán trước và chuẩn bị câu trả lời sẵn rồi.
- “Tôi không đi học, chỉ đến để bảo vệ cậu mà thôi.”
“Bụp!”mặt Ya-na bốc khói trước câu nói sến sụa tỉnh queo của cậu. Học sinh trong lớp ồ lên và trở nên nào nhiệt, có hiếu kì, có kinh ngạc, cũng có đố kị. Rito chú ý tới cô gái bị Ya-na nhét giun vào miệng đang đay nghiến nhìn hai người.
- “Cậu…cậu nói gì vậy.”
Trong khi hai người đang nắm tay và trao nhau những cái nhìn tình ý, nữ giáo viên trẻ tuổi vội “e hèm” nhắc nhở. Rito đành tiếc nuối bịn rịn tách khỏi cô bé và tiến lên bục tự giới thiệu. Hiển nhiên, thành tích “chưa bao giờ đi học” của cậu đã khơi lên sự khó hiểu trong lòng những đứa trẻ.
Rito được chỉ vị trí ngay bên cạnh Ya-na và một cô bé khác. Đó là một cố gái hoàn toàn trái ngược với Ya-na. Cô gái thật đẹp, một mái tóc nâu cuộn sóng, da trắng hồng, cơ thể phát triển đầy đặn trước tuổi. Từ trên người cô toát ra một loại khí chất an tĩnh và cao quý, như một bông hoa lài đơn độc giữa đồng cỏ hoang vu, tư thế ngồi của nàng cũng rất chuẩn mực, quần áo cách điệu vừa đủ - rõ ràng là được tạo thủ công một cách tỉ mỉ. Từ cái nhìn đầu tiên, Rito đã bị thu hút. Ánh mắt của nàng cũng chú ý tới cậu, bốn mắt hai người gặp nhau, Rito cũng không tránh né. Cô gái có điểm kinh ngạc nhưng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại, sau đó lại ngoảnh mặt đi như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
- “Hừ!”
Ya-na gắt và nhéo eo cậu từ bàn bên cạnh. Cô có vẻ bất mãn, vừa rồi chỉ là một thoáng nhưng cô bé vẫn luôn chú ý đến cậu.
- “Cậu vẫn là xinh nhất!”
Rito thầm thì vào tai cô làm Ya-na nhảy dựng lên. “Đồ đần!” Tiếng hét này gây chú ý cho cả lớp, mọi người không khỏi kì quái nhìn về hai người, giáo viên đang dạy dở đương nhiên rất bực tức và cảnh cáo một phen. Ya-na đỏ phừng mặt ngồi vào chỗ cũ trong khi Rito mặt vui vẻ nhìn nàng.
Thế nhưng Rito chẳng biết rằng một ánh mắt tò mò đã hướng về cậu từ bên cạnh, mà người ta vẫn nói, khi con gái tò mò tức là khởi đầu cho tình yêu mất rồi.
Cuộc sống học đường chẳng khó khăn với cậu bé là bao. Ngoại trừ thỉnh thoảng có người chòng ghẹo mối quan hệ của hai người khiến Ya-na giận dữ, nhưng mỗi lần như thế cậu lại kéo nàng ra chỗ khác, có thể là thư viện, có thể là vườn trường, cũng có khi là lũ côn trùng của nàng. Thậm chí cậu còn kéo cô bé vào những cuộc nói chuyện với người khác, những đứa trẻ ấy cũng phát hiện ra rằng Ya-na chẳng khó ưa như họ tưởng, ngược lại khi bỏ qua những điểm khác nhau và tính cách bốc đồng của nàng, ngoại hình xinh đẹp của cô trở thành ưu thế thu hút sự chú ý.
Ya-na sau đó cũng mất đi hứng thú với họ, mặc dù vẫn giữ mối quan hệ hòa đồng với chung quanh nhưng một vách tường ngăn riêng thế giới của hai người với phần còn lại vô tình được dựng lên.
Phải khá lâu về sau, Rito mới biết được tên của cô gái bên cạnh mình. Tên nàng là Yuuko, mái tóc nâu của cô bé chẳng phải tự nhiên mà được nhuộm lên vậy. Nghe nói gia đình cô bé sở hữu một doanh nghiệp rất lớn nên chẳng ai nhắc nhở. Khác với Ya-na mít ướt, khi người ta đối diện với cô luôn có một cảm giác ở phía yếu thế hơn, cách mà nàng nói chuyện, tư thái của nàng, chính vì vậy mà chẳng ai dám bắt nạt cô bé cả.
Yuuko cũng rất ít nói chuyện với người khác, thành tích học tập rất tốt, luôn luôn đứng thứ hai (sau Rito) nhưng chẳng bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo hay khó chịu. Ngược lại vẫn luôn bình bình đạm đạm với tất cả mọi người.
Có một lần trong giờ học, Rito phát hiện nàng nhìn lén mình. Khi cậu bé quay lại cô bé lập tức xoay mặt đi. Sau đó Rito mới thử bắt chuyện và hỏi tên nàng, kể từ đó Yuuko vẫn luôn lân la vào những cuộc trò chuyện của cậu và Ya-na.
Thu đi đông đến, thời tiết trở lạnh. Những cơn gió từ phương Bắc tràn về báo hiệu cho một mùa rét tê tái. Những đứa trẻ lớp bốn trường tiểu học Thiên Thanh mặc vào đủ loại khăn choàng, tất dài, dày và bao tay. Đứa nào đứa nấy như một cái tủ quần áo di động. Rito là ngoại lệ, cậu mặc chẳng khác gì lúc bình thường, đương nhiên cũng chẳng thấy lạnh.
- “Rito thật lợi hại.”
Ya-na hưng phấn nhận xét. Cô đã không còn đội mũ nữa, hiện tại là một chiếc khăn len màu hồng và một đôi găng tay màu hồng nốt. Cô vòng hai cánh tay mình ôm lấy tay trái cậu, áp má lên nó và hưởng cái hơi ấm toát ra từ thân nhiệt Rito. Cô cũng chẳng e ngại việc tiếp xúc như thế này, dù gì bên cạnh người da mặt dày như Rito thì cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Hiển nhiên tại những nơi đông người cô tuyệt chẳng làm thế.
Hiện tại hai người đang ở chỗ riêng tư của mình, cầu thang đi lên sân thượng có một cánh cửa bị khóa chặt, nó nằm ở cuối hành lang tầng hai nên rất ít người qua lại, góc khuất.
- “Từ khi nào tôi trở thành kotatsu vậy?”
- “Cậu không thích sao?”
- “Đương nhiên thích.”
- “Vậy đừng hỏi.”
…
- “Nếu có một ngày chúng ta tách xa nhau thì làm sao nhỉ?”
- “Đồ ngốc, sẽ không có ngày ấy.”
- “Làm sao cậu biết sẽ không có?”
- “Bởi vì cậu ở nơi nào đi nữa, tôi cũng sẽ bên em”
Rito đột nhiên thay đổi cách xưng hô làm Ya-na giật bắn, nhưng trước khi cô bé định xoay chuyển gì thì Rito đã ôm chặt nàng vào lòng. Tim Ya-na như con nai con nhảy loạn, cô biết Rito muốn làm gì. Bèn nhắm tịt mắt lại, chờ đợi…
- “Các cậu lại ở đây nữa sao?”
Một nam một nữ đang riết lấy nhau vội bắn về hai đầu như nam châm cùng cực. Trong tình huống này có người xuất hiện thì chỉ có thể là Yuuko, Rito thầm hận không thôi. Cậu cũng không nhớ bao lần bị nàng phá bĩnh, cứ như cô nàng luôn biết nhất cử nhất động của cậu vậy. (Mà thực ra sau này Rito phát hiện thực là như thế.) Ya-na cũng rất mất hứng, có điều đối với người duy nhất có thể gọi là bạn nữ này, nàng vẫn ôm rất lớn lòng bao dung.
- “Không phải cậu đang giúp thủ thư sắp xếp lại sách sao?”
Ya-na hỏi. Đối với vấn đề này cần nói rõ ràng hơn một chút, Yuuko là một cô gái thích đọc sách. Nghe nói sách trong thư viện cô đã đọc toàn bộ, có một cuộc thi về đọc sách trước đây, cô nàng thậm chí đã lập nên thành tích đáng nể khi đọc được từ trong một phút. Lũ học trò trong trường này ý thức không được tốt lắm, mỗi khi vào thư viện cầm sách thì chúng thường bỏ lại không đúng chỗ, sau một thời gian người ta thậm chí không thể phân loại được nữa. Thế nên mới sinh ra công việc sắp xếp lại sách này. Đương nhiên người đã đọc hết tất cả sách trong thư viện như Ya-na là một nhân tuyển tốt, Rito cũng không rõ cô là tự nguyện hay bị bắt nữa.
- “Việc đó tôi đã làm xong rồi, còn một chút nữa thủ thư có thể tự lo liệu được.”
- “Vậy là chưa xong?”Rito hỏi.
Yuuko chắp hai tay sau lưng, một cuốn sách dày rộng kẹp giữa những ngón tay trang nhã mảnh khảnh của cô. Nghiêng nghiêng đầu, mái tóc nâu lượn sóng trượt trên cặp gò đồi nhấp nhô rõ nét của nàng, không biết có phải ảo giác hay không, Rito cảm thấy nàng đang cố ưỡn ngực ra. Cô đong đưa đôi mi dài thanh tú của mình, cười nhẹ.
- “Bắt bẻ bạn gái không phải là đức tính tốt của nam nhân nhé.”
- “Nhưng cậu cũng chẳng phải bạn gái tôi.”
Yuuko nhíu cái chân mày đáng yêu của mình và trề giọng.
- “Từ “bạn gái” bản thân nó cũng không chỉ mang hàm ý như vậy.”
- “Nha.”
Cô lắc lư thân hình của mình, chen vào giữa vị trí hai người đang ngồi. Điều này làm Ya-na khá là bất mãn.
- “Chỉ một lúc thôi. Sẽ không đánh cắp người yêu của cậu đâu.” Yuuko trêu ghẹo.
Bản tính xấu hổ và nhút nhát của Ya-na tuy đã bớt nhiều nhưng đứng trước sự thẳng thừng của Yuuko, nàng vẫn không thể thích ứng, lắp bắp trả lời.
- “Ai…ai là người yêu chứ?”
Yuuko không buông tha, cô tiến hơn một bước như muốn xác nhận.
- “Ồ? Rito không phải người yêu của cậu sao?”
- “Khô…ng”
- “Yuuko!”
Rito mất đi kiên nhẫn, mặc dù cậu cũng rất thích Ya-na xấu hổ nhưng không phải trên cơ sở làm nàng không vui như vậy. Nghe thấy Rito nhắc nhở, Yuuko cũng buông tha Ya-na. Cô vuốt vuốt mái tóc của mình.
- “Rito thật đáng dựa dẫm đây. Mình thực là ghen tị với Ya-na nha.”
Những lời này của cô bé mặc dù mang theo ngữ cảm ngả ngớn nhưng Rito cảm thấy đó là xuất phát từ đáy lòng nàng, cậu nhác thấy một tia u sầu trong mắt Yuuko.
- “Này, nếu hai người chia tay tớ sẽ tỏ tình với Rito đấy.”
- “KHÔNG BAO GIỜ!”
Ya-na gần như hét lên. Yuuko cười tủm tỉm khi thấy nàng bùng nổ như vậy, sau đó cô bé bật nhảy xuống chân cầu thang, để lại không gian riêng cho hai người.
- “Đùa đấy.”
Và cô bé rời đi mà không chú ý rằng cuốn sách cô cầm đã nhàu mất trang bìa từ lúc nào không hay.
…
Rito và Ya-na đi chung một con đường trở về nhà, Yuuko thì có xe riêng đến đón. Đúng như dự báo thời tiết, năm nay trời rất lạnh. Tuyết đã rơi nặng hạt làm những bước chân nhỏ nhắn khi cuốc bộ trên đường khó di chuyển hơn. Rito cõng lấy Ya-na, cô bé bị trẹo chân. Hiển nhiên là khối lượng của cô bé chẳng khiến cậu cảm thấy khó khăn chút nào nhưng Ya-na vẫn thùm thụp đấm vào lưng cậu phản đối. Có điều, Rito chẳng quản đến ý kiến của nàng. Một lúc sau cô bé cũng bỏ cuộc, đã phản khác không được thì hưởng thụ. Ya-na choàng tay qua cổ hắn và áp mặt lên lưng cậu. Đi được một quãng khá xa cô đột nhiên hỏi.
- “Yuuko ấy, cô ấy thật xinh phải không?”
- “Ừ.”
- “Cũng rất thông minh nữa.”
- “Ừ.”
- “Nhà giàu nữa.”
- “Ừ.”
- “Cậu có thích cô ấy không?”
- “Tôi thích cậu.”
- “Giả dối, khen người ta nhiều thế cơ mà.”
Với những mẩu chuyện vô nghĩa và vô lí như thế, hai người thong thả trở về nhà.