Sáng ngày mười hai tháng tám, Tống Thu cùng ba thuộc hạ rời
Sơn Đông, trở lại Hán Dương. Đoạn đường một ngàn hai trăm dặm
mốt của bọn chà ng mất mười bốn ngày. Về đến nơi, nghe nói Hồng
Lăng Phượng và Nam Xương Tiên Cơ chưa trở lại, chàng linh cảm
rằng họ đã gặp tai họa.
Hỉ tín của Thượng Sương và Bích San không làm vơi được nỗi lo
lắng trong lòng. Chàng cho hợp toàn môn, ra lệnh rời ngay bản
doanh sang một cơ ngơi bí mật, cách chỗ cũ hơn dặm. Một nửa quân
số ở lại Hán Dương, còn lại theo chàng đến Tinh Châu.
Bố trí xong chỗ ở an toàn, Tống Thu lên lưng Ô Vân Cái Tuyết đi
trước. Hai hộ pháp Toán Mệnh Diêm La và Hoa Diện Phi Ma sẽ
thống lĩnh đại quân theo sau.
Nhờ cước trình thần tốc của Vân nhi, chỉ sau mười hai ngày,
Tống Thu đã đến Hoàng Hoa Cung. Quần thổ kiến trúc này nằm
trong một sơn cốc. Giữa hai ngọn núi thấp. Nơi đây, các loài hoa có
mầu vàng được trồng rất nhiều. Mai, cúc, điệp vàng] mùa nào cũng
có.
Võ sĩ gác cửa cốc đọc bái thiếp, hân hoan nói :
- Thiếu cung chủ và Thánh Nữ luôn miệng nhắc đến công tử.
Xin mời nhập cung !
Gã gõ vào chiếc khách đá treo cạnh đấy một hồi dài, báo hiệu
cho bên trong biết có thượng khách đến.
Triệu Bạch Ngọc và Triệu Đông Song cùng chạy ra. Thánh Nữ
nhìn người trong mộng với đôi mắt chan chứa ân tình. Nhưng chẳng
dám nói gì, chỉ nghiêng mình chào :
- Mừng công tử giá lâm tệ xá !
Bạch Ngọc thì khác, gã hớn hở nói :
- Té ra chúng ta là quyến thuộc, hôm trước, Hồng biểu muội đến
dự lễ thọ gia mẫu nói ra, khiến ta giận Thu đệ đến chết đi được.
Tống Thu gượng cười :
- Biểu huynh và biểu thư lượng thứ. Tiểu đệ với Lăng Phượng
chưa tổ chức hôn lễ nên không dám nhận họ hàng.
Hai người đưa Tống Thu vào khách sảnh. Hoàng Hoa Cung chủ
phu nhân Hách Phương Thảo nghe nói có cháu rể đến, mừng rỡ ra
tiếp kiến.
Hai người vợ trước của Triệu Sư ẩn qua đời mà không có con
cái gì. Hách phu nhân may mắn sinh được một trai, một gái nên rất
được cưng chiều. Môn nhân trong cung sợ bà còn hơn cả Cung chủ.
Một phần cũng do tính tình bà cương liệt, nóng nẩy.
Tống Thu kính cẩn ra mắt :
- Điệt tế Bách Lý Tống Thu xin bái kiến Đại Di.
Phu nhân vui vẻ nói :
- Hiền điệt tế liên tiếp cứu mạng Song nhi và Ngọc nhi, lão thân
phải cảm ơn ngươi mới được. Nhưng sao không đến đây đúng ngày
chúc thọ mà giờ mới ló mặt.
Tống Thu điềm đạm đáp :
- Dám hỏi Đại Di rằng Lăng Phượng và gian nhạc mẫu rời
Hoàng Hoa Cung lúc nào ?
Phu nhân sửng sốt :
- Lẽ nào họ chưa về đến nhà ? Sau lễ thọ ba hôm, Mai muội đã
xin cáo từ tối mà ?
Tống Thu cố nén nỗi ưu tư, điềm đạm nói tiếp :
- Bẩm Đại Di, quả thật họ chưa về đến Hán Dương. Nhưng
chuyện ấy cứ gác lại, tiểu tế xin hỏi hôm ấy Đại Di trượng có về dự lễ
thọ hay không.
Phu nhân không hỏi vì sao chàng lại hỏi thế nhưng vẫn đáp :
- Có ! Ông ấy vui vẻ trò chuyện với Lăng Phượng và khen rằng
Phượng nhi may mắn lấy được bậc anh hùng cái thế. Ngay hôm sau,
Di tướng đã trở lại núi Quản Sầm luyện công.
Tống Thu đã hiểu ai hung thủ, chàng buồn bã nói :
- Tiểu tế sắp trình bầy một việc quan trọng. Nhưng trước hết, xin
Đại Di nhớ lại xem ba mươi năm trước đây Huyết Kiếm Môn chủ
Dịch Khúc Quân có ghé qua Hoàng Hoa Cung hay không ? Và lúc ấy
Di trượng ở nhà hay đi vắng ?
Phu nhân suy nghĩ một lúc đáp rằng :
- Có ! Dịch đại ca đến rủ tướng công ta đi Ngân Xuyên dự lễ thôi
nôi con trai Dịch Cửu, nhưng ông không có nhà. Hôm sau Di trượng
ngươi về đến, nghe nói vậy liền cười xòa rồi bảo :
- Ta đang định đi Yên Kinh thăm bằng hữu, không thể đi với
Dịch đại ca được. May mà chẳng gặp, nếu không sẽ khó từ chối.
Ngay trưa hôm ấy, tướng công ta khởi hành đi Yên Kinh, hơn tháng
sau mới về.
Tống Thu gật đầu hỏi thêm :
- Thế khoảng bao lâu sau thì Di trượng biết tin Dịch môn chủ thất
tung và tiến hành tìm kiếm ?
- Có lẽ là năm, sáu tháng gì đó. Ông ta bảo với ta rằng đã gặp
Đông Phương Hộ pháp của Huyết Kiếm Môn và biết rằng Dịch đại
ca mất tích.
Tống Thu bi phẫn nói :
- Tiểu tế mong Đại Di bình tâm lắng nghe. Tiểu tế đã có đủ bằng
cớ để nói rằng Đại Di trượng đã lừa gạt mọi người suốt ba chục năm
nay. Ông ta chính là kẻ sát hại môn chủ Huyết Kiếm Môn và thành
lập ra Mai Hoa Bang. Uy thế bao trùm cả một vùng phía Nam
Trường Giang.
Chàng bèn trình bày những suy đoán của mình rồi bảo :
- Chứng cứ rõ ràng nhất là việc Dịch môn chủ mất tích được giữ
kín suốt ba mươi năm dài. Thứ hai, Đông Phương hộ pháp không hề
gặp Di trượng. Thứ ba là sự thất tung của mẹ con Lăng Phượng.
Triệu Bạch Ngọc đọc xong bức thư của sư phụ Thanh Hải Đà
Ông, gởi cho Bạch Vân cư sĩ, sinh lòng ngờ vực thân phụ. Gã đau
đớn nói :
- Chúng ta cứ lên ngay núi Quản Sầm điều tra tất sẽ rõ.
Hách Phươmg Thảo linh cảm rằng Tống Thu đã nói đúng sự
thực. Vì lẽ gì mà Triệu Sư ẩn lên núi luyện công lúc con còn thơ dại
và ái thê chỉ mới hơn tam thập, lại cấm không cho thăm viếng gì cả ?
Hơn nữa, phu thê thân thiết cận kề, dẫu là kẻ xảo quyệt, cơ cảnh cách
mấy, cũng đôi lúc để lộ sơ hở. Trước đây, phu nhân và luôn tự an ủi
rằng lão chẳng phải là thánh nhân nên phải có vài khuyết điểm.
Nhưng giờ thì bà hiểu rằng đó chính là bản chất được che dấu.
Cung chủ phu nhân phẫn hận, dẫn hai con và Tống Thu đi ngay.
Núi Quản Sầm chỉ cách thành Tinh Châu chừng vài dặm. Bốn
người gởi ngựa rồi phi thân lên núi. Quản Sầm không cao, hình dáng
cũng chẳng hề hùng vĩ như Thái Sơn, nhưng nhờ trên chóp núi có
một hồ nước lớn, tên gọi Thiên Trì nên mới trở thành danh sơn của
Trung Hoa.
Một tòa thúc xá nằm chặn ngang đoạn cuối đường sơn đạo. Một
hán tử tứ tuần nghe động chạy ra. Mới đầu giờ Mùi mà mặt gã đỏ
gay, chứng tỏ đã uống rượu từ sáng sớm. Gã là Trương Kiều Vũ đệ
tử thứ tư của Hoàng Hoa Cung chủ Triệu Sư ẩn.
Thấy sư nương đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng, mắt như
đổ lửa gã rụng rời xụp xuống :
- Đệ tử bái kiến sư nương.
Phu nhân hừ nhẹ :
- Kiều Vũ ! Sư phụ ngươi đâu ?
Họ Trương lúng túng đáp :
- Bẩm sư nương ! Sư phụ xuống núi đi thăm bằng hữu.
- Không sao. Để ta vào xem qua chỗ ăn ở của cung chủ.
Trương Kiều Vũ làm sao dám ngăn cản, gã lầm lũi dẫn đường.
Cạnh bờ hồ nước trong xanh là một căn nhà gỗ dành cho bốn đệ tử
theo hầu Sư ẩn. Cách đấy gần mười trượng là một vách đá cao hai
chục trượng, có cánh cửa dẫn vào nơi luyện công.
Gian nhà gỗ vắng tanh, bụi bậm mạng nhện phủ đầy trên ba chiếc
chõng tre. Chỉ có chiếc thứ tư là sạch sẽ. Phu nhân cười nhạt, quay
ra, đi về phía thạch động. Triệu Bạch Ngọc vận công đẩy mạnh cánh
cửa đá dầy. Mùi hôi hám, ẩm mốc xông ra nồng nặc, dù bên trong
vẫn có lỗ thông sáng và gió.
Bốn người vào trong quan sát, tự hiểu rằng đã nhiều năm không
ai vào đây. Tống Thu nghe lòng đau thắt, nói với phu nhân :
- Giờ thì chắc Đại Di đã tin lời tiểu tế. Xin người đến điều tra gã
họ Trương kia về tung tích của mẹ con Lăng Phượng.
Hách Phương Thảo nghiến răng đáp :
- Nếu Mai muội và Phượng điệt nữ có mệnh hệ gì, ta thề sẽ
không tha cho lão quỉ ấy.
Bạch Ngọc và Đông Song thẫn thờ như người mất trí. Thần
tượng mà họ hằng yêu thương, kính ngưỡng đã hiện nguyên hình là
một lão ác ma. Họ hổ thẹn cúi gầm mặt, cố giấu những giọt lệ thương
tâm.
Phu nhân ra khỏi động xăm xăm bước đến trước mặt Trương
Kiều Vũ. Bà quắc mắt hỏi :
- Kiều Vũ ! Ngươi có còn coi ta là sư nương nữa không ?
Họ Trương sợ hãi quì xuống dập đầu thưa :
- Đệ tử suốt đời không dám quên ơn Sư nương. Mười lăm năm
trước, nếu không có người tận tâm chăm sóc, chữa trị thì đệ tử đã bỏ
mạng vì chứng thương hàn rồi.
Phu nhân gật gù :
- Nếu vậy thì hãy thành thực trả lời những câu hỏi của ta. Thứ
nhất, phải chăng sư phụ ngươi trong nhiều năm nay, không hề luyện
võ mà thường xuyên vắng mặt.
Kiều Vũ biết việc đã bại lộ, đành thú thực :
- Thưa phải ! Trong mười năm đệ tử ở đây, sư phụ chỉ về mỗi
năm độ hai ba lần và đi ngay.
- Còn ba vị sư huynh của ngươi đâu ?
- Bẩm sư nương, họ đi theo hầu sư phụ, chỉ có mình đệ tử canh
giữ nơi này.
- Ngươi có biết sư phụ đi vì công việc gì hay không ?
- Đệ tử có hỏi Tam sư huynh, người trả lời rằng sư phụ đang cố
công truy tìm một kho tàng rất lớn.
Phu nhân nghiêm giọng :
- Ta bảo thực cho ngươi biết, sư phụ ngươi đã lừa dối tất cả mọi
người. Lão chính là Hội chủ Mai Hoa Sát Thủ Hội, một tổ chức tà ác
nhất võ lâm. Vì vậy, ngươi tuyệt đối không được bao che lão. Nếu
không thì đừng làm người của Hoàng Hoa Cung nữa.
Trương Kiều Vũ choáng váng, không ngờ sự thực lại phũ phàng
như vậy. Gã cắn răng, kiên quyết đáp :
- Sư nương cứ hỏi.
- Tháng sáu vừa rồi, ngươi có thấy cung chủ mang về đây hai nữ
nhân nào không ?
Kiều Vũ suy nghĩ rồi đáp :
- Bẩm sư nương !Nữ nhân thì không, nhưng nhị sư huynh và tam
sư huvnh có vác về hai bao vải rất lớn, đem cất trong thạch động.
Trưa hôm ấy, đệ tử say rượu nằm trong tòa trúc xá ngoài kia. Lúc
tỉnh dậy thì lại tưởng mình hoa mắt nên không để ý đến và cũng
chẳng dám hỏi. Sau đó, sư phụ xuất hiện, cùng bọn đệ tử ăn uống rồi
vào thạch động luyện công. Đệ tử xin được vào quét dọn thì người
bảo không cần. Hôm sau sư phụ và nhị vị Phụng, Hương huynh
xuống núi, không mang theo gì cả.
Tống Thu biến sắc than :
- Thôi rồi ! Chắc chắn trong thạch động còn có một mật thất nữa.
Chàng điên cuồng chạy trở lại thạch động, những người còn lại
cũng theo chân. Tống Thu bình tâ m quan sát, cố tìm cho ra cánh
cửa. Nơi bức vách cuối cùng có một khung cửa. Nơi ấy khuất ánh
sáng nên đứng ngoài không thể nhận ra.
Chàng vận toàn lực đẩy mà cánh cửa không hề nhúc nhích. Triệu
Bạch Ngọc nhảy vào hợp sức cũng chẳng ăn thua. Tìm quanh không
thấy chốt cơ quan đâu. Tống Thu nóng ruột nó i :
- Xin Đại Di và mọi người tránh xa ra, tiểu tế sẽ phá cửa.
Chàng dồn đủ mười hai thành công lực vận khẩu quyết Thiên
Lôi Thần Chưởng vỗ vào mặt đá. Tiềng chưởng kình chạm đá nổ
vang như trống. Cánh cửa đá chỉ chịu được mười bốn chưởng đã gãy
bản lề, bật ra.
Mùi hôi thối khủng khiếp bay ra Bạch Ngọc run rẩy rút ngọn
đuốc trên vách đốt lên rồi đưa cho Tống Thu. Chàng nhận lấy, dẫn
mọi người bước vào. Hết đoạn đường năm trượng, đến một thạch
thất rộng rãi sáng sủa. Tống Thu bỗng quị xuống khi nhìn thấy hai
chiếc xác trương phình đầy dòi bọ, trên mặt nền đá. Toàn thân họ
không một mảnh vải nên dễ dàng nhận ra xác bên trái có đến ba gò
nhũ phong.
Triệu Đông Song ngất xỉu, cung chủ phu nhân thì thào khóc :
- Trời ơi ! Mai muội.
Họ chỉ có hai chị em, lại mồ côi phụ mẫu từ nhỏ nên rất yêu
thương nhau. Tống Thu không khóc nhưng khoé mắt chàng rỉ ra mấy
giọt máu. Biết không còn làm gì được nữa, chàng quạy lại bảo Bạch
Ngọc :
- Biểu huynh ! Chúng ta phải đưa họ rời đây ngay thôi.
Bạch Ngọc đau khổ gật đầu, bồng Đông Song trở ra. Tống Thu
điểm huyệt Đại Di rồi mang bà đi. Trương Kiều Vũ cũng lầm lũi
theo họ về Hoàng Hoa Cung.
Hôm sau, một đám tang đơn giản được cử hành. Hai ngôi mộ
nằm song song trên mảnh đất mé hữu, trước cửa cung.
Ba mươi năm nay, Triệu Sư ẩn dẫu mang danh cung chủ nhưng
ít khi về nhà. Hơn trăm đệ tử đời thứ ba chỉ biết có Hách phu nhân.
Chính bà đã nuôi, dạy võ cho họ. Do vậy, phu nhân tuyên bố sẽ xuất
quân tiêu diệt Mai Hoa Bang, giết Triệu Sư ẩn để báo thù thì chẳng
ai phản đối. Hoàng Hoa Tam Tiên là sư đệ của cung chủ cũng chỉ
dám cúi mặt, thở dài. Nhưng Tống Thu đã nhận trách nhiệm về phần
mình, yêu cầu bà án binh bất động.
Người đau đớn nhất trong cung chính là Triệu Bạch Ngọc và
Triệu Đông Song.
Tống Thu dự tang lễ xong, cùng bọn thuộc hạ trở lại Hán Dương.
Bọn họ đã đến kịp để chịu tang môn chủ phu nhân. Theo sát Tống
Thu là Đại Hộ pháp Toán Mệnh Diêm La Đông Phương Lạc và Bát
long. Gần trăm thủ hạ còn lại do nhị hộ pháp Hoa Diện Phi Ma thống
lãnh. Họ mặc thường phục, đi rải rác từng nhóm vài người.
Nỗi đau khổ và cừu hận gặm nhấm trái tim Tống Thu. Chàng
như người mất hồn, bồng bềnh trên lưng ngựa, không nói một lời.
Uống nhiều hơn ăn, mặt chàng hốc hác đi thấy rõ. Toàn môn rất lo
lắng nhưng chẳng biết phải làm sao. Mỗi lần dừng chân qua đêm nơi
khách điếm, Tống Thu không ngủ mà uông rượu cho đến sáng. Bát
long đành thức bồi tiếp môn chủ. Vì vậy, dung mạo họ cũng sa sút
theo chàng.
Chiều ngày mười tám, bọn Tống Thu đến bờ Hoàng Hà. Người
ngựa lên thuyền sang sông. Tống Thu đứng ở mạn thuyền, ngắm
cảnh hoàng hôn cuối trời tây, nhớ lại lần đầu gặp gỡ Lăng Phượng
đầu thu năm ngoái ở tín Dương. Cũng trong một buổi chiều tà đỏ rực
thế nàỳ, chàng đã quen biết người con gái kiều diễm nhưng bất hạnh
ấy. Chàng nhớ nhung biết bao vẻ đẹp yêu quái có một không hai của
nàng. Lúc đầu, chàng dến với Lăng Phượng bằng lòng thương hại.
Dần dần, tình yêu đã đâm chồi nảy lộc, gắn chặt hai tâm hồn.
Tống Thu ngẩn ngơ hồi tưởng, đâu biết rằng Lãnh Diện và Linh
Hồ thủ sẵn sau lưng, đề phòng chàng tự hủy mình.
Càng lúc nỗi thương tâm càng da diết, giọt lệ anh hùng lén trào
ra khóe mắt. Chàng mê muội nhìn xuống mặt nước, tưởng như bóng
hình người vợ xấu số đang vẫy gọi ? Bỗng trong khoang lái, đứa con
bé bỏng của thuyền chủ bật khóc oa oa. Tiếng khóc lanh lảnh gợi
nhớ đến hai đứa con của chàng trong bụng Thượng Sương và Bích
San. Tống Thu bừng tỉnh, toát mồ hôi. Chàng vì quá đau khổ nên
quên mất rằng mình còn bổn phận làm chồng, làm cha.
Tống Thu hít một hơi dài, cố nhớ đến những người còn sống và
mối đại cừu, để đè nén nỗi thống khổ. Lát sau, chàng đã bình tâm đôi
chút, quay lại nhìn bọn thuộc hạ. Thấy Điêu Kim Cừu và Đường
Thái Bạch hườm sẵn, trán đổ mồ hôi hột, chà ng lạnh lùng bảo :
- Đừng lo. Ta còn phải sống để báo thù, chẳng dại gì mà tự sát.
Câu nói đầu tiên này đã khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Địch Yến Bình thỏ thẻ :
- Thần thái của môn chủ mấy ngày nay khiến bọn thuộc hạ ăn
ngủ không yên.
Chàng gật đầu, dịu giọng :
- Ta biết ! Nhưng giờ đây cảm gíac tuyệt vọng đã qua. Cảm ơn
chư vị đã vì ta mà lo lắng.
Cuối tháng chín, bọn Tống Thu mới về đến Hán Dương. Tin tức
do các sát thủ Huyết Kiếm Môn thu thập được từ Chiết Giang đã làm
trì hoãn việc báo thù. Mai Hoa Bang đã mời được Miêu Cương Bà
Bà Vu Bích Ma ở Quảng Tây về làm phó Bang chủ. Bà Bà mang
theo một bầy độc vật khủng khiếp gồm rắn, rết, bò cạp, ong độc và
cổ trùng mụ cho tẩm kỳ độc vào những thanh trường kiếm của đệ tử
Mai Hoa Bang.
Tống Thu hoàn toàn không sợ độc nhưng thuộc hạ của chàng thì
có. Chàng không thể liều lĩnh hy sinh xương máu của họ nên lần lữa
để tìm lương sách.
Vũ Khúc Tinh Cung chắc cũng e ngại Miêu Cương Bà Bà nên
không hề có động tĩnh gì họ chỉ ráo riết lo củng cố lực lượng. Nghe
nói Cửu Hoa Yêu Cơ cũng đã trang bị độc kiếm và độc sa cho thuộc
hạ.
Tống Thu cho rút người của mình về Hán Dương, chỉ để lại vài
trinh sát ở Âu Giang và Võng Xuyên. Chàng đem hai chiêu Vũ
Trung Quỷ Ngọa và Hồn Đáo Nại Hà trong Diêm Vương Tuyệt
Kiếm dạy cho các thuộc hạ.
Chiêu đầu chủ về phòng thủ, kiếm quang dầy đặc dẫu đứng dưới
mưa cũng không hề ướt. Chiêu thứ hai để lấy mạng đối phương. Âu
Dương Bích San truyền lại phép bắn đoản cung. Cánh cung tuy ngắn
nhưng được vót dầy nên sức bắn rất mạnh. Đầu mũi tên bọc sắt, có
thể xuyên thủng mấy lớp da trâu.
Nhưng sáng kiến của Cốc Thượng Sương mới là quan trọng. Một
hôm, nàng đưa cho Tống Thu xem bức vẽ một tấm áo giáp đen bằng
khoen sắt, trong lót da mềm. Tống Thu mừng rỡ hôn lên trán nàng
rồi triệu tập các Hộ pháp để bàn bạc.
Nhị hộ pháp Địch Thanh Phần cười bảo :
- Tấm áo giáp này nặng không dưới hai mươi câ n, anh em sẽ khó
xoay sở.
Tứ Hộ pháp Trường Mi Phán Quan góp ý :
- Nếu sợi thép nhỏ đi thì sẽ giảm được trọng lượng nhưng phải
tôi rất kỹ mới chống được đao kiếm. Như vậy cũng phải mất hơn
tháng.
Tống Thu nhíu mày :
- ⬘ Hán Dương này có lò rèn nào là lớn nhất ?
Toán Mệnh Diêm La ứng tiếng :
- Hán Dương thì không nhưng thành Vũ Xương, cách đây mười
dặm có xưởng rèn rất lớn của Trại Lỗ Ban Thi Bát Vân. Lão ta
chuyên nghề chế tạo vũ khí cung cấp cho triều đình. Tống Thu
nghiêm giọng :
- Tốt lắm ! Đông Phương hộ pháp hãy đi Vũ Xương, đưa cho lão
xem bản vẽ này. Kỳ hạn là nửa tháng, giá cả không thành vấn đề.
Trọng lượng mỗi áo không được quá mười cân.
Hai ngày sau, Đông Phương Lạc đem về chiếc áo mẫu, Tống
Thu vung kiếm khám thử, vui mừng bảo :
- Tuyệt diệu, với tấm bảo giáp này, anh em Huyêt Kiếm Môn
được an toàn.
Đúng thời hạn, Trại Lỗ Ban chở hàng đến giao. Các sát thủ
khoác áo da trước rồi mới mặc giáp vào. Họ thầm cảm kích khi thấy
Môn chủ hết lòng lo lắng cho an nguy của thuộc hạ.
Trong thời gian này, bản thân Tống Thu cũng khổ công rèn
luyện pho Huyền Cơ Kiếm Pháp. Phật giáo từ Thiên Trúc truyền
sang Trung Hoa từ thời nhà Đường. Nhưng trước đó vài trăm năm,
Nho học đã là hệ tư tưởng thống trị. Chính vì vậy dẫu về căn bản, hai
tôn giáo này khác hẳn nhau trong cách xuất xứ, lại hòa hợp một cách
kỳ lạ ở phần Hình Nhi Thượng. Phật giáo Trung Hoa ảnh hưởng rất
lớn đến các nhà nho, và ngược lại các bậc cao tăng cũng đều tinh
thông Kinh dịch. Huyền Cơ Thượng Nhân - Tức Sát Nhân Vương
cũng không ngoại lệ. Pho kiếm pháp cuối cùng của ông dựa vào sự
biến hóa của Dịch lý. Trước đây, Tống Thu đã luyện được hai chiêu
thứ nhất có tên là Long Phi Tại Thiện, lấy chữ Trung Hòa Cửu Ngũ
của quẻ Kiều. Chiêu thứ hai là Long Chiếu Vu Dũ, lấy chữ trong
Hào Thượng Lục của Quỉ khôn mà đặt tên. Sau khi ở Hoàng Hoa
Cung về, chàng đã luyện thêm được hai chiêu nữa.
Chiêu Khấp Huyết Liên Như lấy tên trong chữ của Hào Thượng
Lục Quỉ Truân. Chiêu thứ tư Cương tiếp Nhu Dã, đặt theo chữ hào
Cửu Nhị Quả Mông.
Càng về sau, các chiêu càng phức tạp, uyên náo phi thường, như
những bậc thang đưa đến cảnh giới kiếm đạo.
Tống Thu tự tin đã có thể địch lại Triệu Sư ẩn liền nhờ phái
Thiếu Lâm đứng ra làm trọng tài, cho cuộc tỉ thí giữa chàng và Mai
Hoa Bang chủ. Phái Thiếu Lâm chịu ơn chàng hộ tống giùm Bối
Diệp Chân kinh nên hết lòng giúp đỡ. Cuộc phó ước được định vào
sáng ngày rằm tháng mười. Địa điểm là bờ Đông Sào Hồ, thuộc tỉnh
Giang Tô.
Tống Thu vì thông cảm với cảnh ngộ của Đại Di Lăng Phượng -
Tam phu nhân Hách Phương Thảo, nên không hề tiết lộ lai lịch của
Triệu Sư ẩn. Chàng sẽ giết lão như giết một ác ma chứ không phải
giết Sơn Tây Quân Tử.
Tin này được loan báo rộng rãi khắp giang hồ nên hào kiệt bốn
phương háo hức kéo đến quan chiến.
Vũ Khúc Tinh Chủ muốn biểu dương lực lượng nên đem theo
Bạch Cốt Yêu Hồ và hai trăm môn đệ áo vàng kiên dũng. Mai Hoa
Bang chủ và Miêu Cương Bà Bà cũng thống lĩnh hơn trăm tay kiếm
thủ Hắc y đến phó hội.
Ngược lại, Tống Thu chỉ có Bát long hộ vệ. Tứ đại hộ pháp và
hai trăm sát thủ cả i trang, trà trộn trong đám khán giả.
Hôm nay, chàng mặc Bạch y, dây cột tóc cũng màu trắng toát.
Vẻ mặt lạnh lẽo và ánh mắt đầy sát khí không làm mất đi vẻ anh tuấn
phi phàm.
Cửu Hoa Yêu Cơ Tiết Dư Hà nhìn chàng không chớp mắt. Nàng
không ngờ Thiết Phiến công tử lại là một nam nhân quyến rũ như
vậy. Yêu Cơ là đệ tử nhỏ nhất của Võ Lâm Độc Thánh Đào Vị Ngã.
Lão nhặt được nàng và nuôi dưỡng từ thuở ấu thơ nên yêu thương
như con ruột. Độc Thánh đem hết sở học ra truyền lại. Do đó cả võ
công lẫn bản lãnh phóng độc của nàng đều rất cao cường.
Yêu Cơ là một nữ nhân kiều diễm phi thường, bản tính cao ngạo
nên đã hai mươi sáu mà chưa tìm được ý trung nhân. Nàng nổi tiếng
võ lâm về tính hiếu sát, thủ đoạn cay nghiệt nhưng không hề mang
danh dâm nữ. Thiên hạ sợ nàng như sợ cọp nhưng vẫn lén lút liếc
nhìn gương mặt đẹp và thân hình khêu gợi.
Yêu Cơ cảm thấy tự ái bị tổn thương, khi Tống Thu chẳng thèm
nhìn mình đến một lần. Dường như đối với chàng, nàng không hề có
mặt. Yêu Cơ cũng biết chính Tống Thu đã giết bốn vị sư huynh của
nàng Trường Túc Tứ Nhân Ma. Dư Hà chẳng hề ưa thích bốn gã bại
hoại này nên không đem lòng thù hận Tống Thu. Nhưng nàng muốn
mượn cớ để tiếp xúc với chàng, liền bước đến nghiêm giọng hỏi :
- Bách Lý công tử, món nợ Trường Túc Nhân Ma, công tử định
thanh toán thế nào với bổn nhân ?
Tống Thu lạnh lùng đáp :
- Cô nương cứ chọn ngày và địa điểm, tại hạ sẽ đến trả nợ.
Yêu Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói rằng :
- Gia sư cũng rất giận về việc này. Vậy công tử hãy đến Cửu Hoa
Sơn vào ngày đầu tháng tới.
Tống Thu đang lo Yêu Cơ mượn cớ trả thù cho sư huynh, hợp
lực cùng Mai Hoa Bang. Nay nghe nói vậy, chàng thầm cảm phục
Tiết Dư Hà, vòng tay dịu giọng :
- Tại hạ sẽ y ước.
Thái độ hòa nhã của Tống Thu khiến Yêu Cơ đẹp dạ, nàng
nghiêng mình đáp lễ rồi lui về chỗ cũ. Vũ Khúc Tinh Chủ Trác Mạc
Đình cao ngạo lớn tiếng :
- Công tử yên tâm, hôm nay bổn tòa sẽ làm hậu thuẫn cho Huyết
Kiếm Môn. Nếu như Mai Hoa Bang tráo trở, không giữ đúng qui củ
của đơn đấu.
Mai Hoa bang chủ lạnh lùng ứng tiếng :
- Chưa chắc đâu.
Câu nói của lão rất mơ hồ, bí ẩn. Phổ Luận thiền sư - Phương
trượng Thiếu Lâ m tự hắng giọng niệm phật :
- A di đà phật ! Bách Lý công tử tố cáo Mai Hoa Bang chủ đã sát
hại tiền nhiệm Huyết Kiếm Môn chủ là Dịch Khúc Quân chính vì
vậy, lão nạp đã đứng ra tổ chức cuộc phó ước này. Nay hai bên giáp
mặt, xin cứ thẳng thắn giải tỏa nghi ngờ.
Tống Thu cao giọng :
- Kính cáo đồng đạo ! Ba mươi năm trước, chính con người này
đã ám hại Môn chủ Huyết Kiếm Môn, lão biết rằng khi không có
Môn chủ thì bổn môn sẽ phải thoái xuất giang hồ. Vì vậy, lão đã
dành lấy sanh ý. Mới đây lão ta lại dâm sát chuyết thê là Tam Phong
Hồ Ly Hồng Lăng Phượng và gia nhạc mẫu Nam Xương Tiên Cơ.
Quần hùng ồ lên căm phẫn, thắc mắc vì sao Tống Thu không nêu
tính danh của kẻ thù.
Mai Hoa Bang chủ cười nhạt :
- Khẩu thuyết vô bằng ! Chứng cớ đâu mà ngươi dám kết tội lão
phu ?
Tống Thu lạnh lùng đáp :
- Ta vì không muốn con cái của ngươi phải tự sát vì xấu hổ nên
không nhắc đến tính danh. Nếu còn chút tình phụ tử, hãy tận lực
cùng ta giao đấu. Ta hứa sẽ rạch nát mặt ngươi để không ai nhận ra
lai lịch. Nếu bỏ chạy, cả thiên hạ sẽ được biết Mai Hoa Bang chủ là
ai.
Lão ác ma ngửa cổ cười vang :
- Giỏi lắm ! Lão phu xin bái phục tài trí của ngươi. Không ngờ bí
mật mấy chục năm lại bị một đứa oắt con khám phá ra.
Quần hùng nghe lão thú nhận tội lỗi càng tò mò muốn biết lão là
ai. Họ xôn xao bàn tán, cố đoán xem.
Tống Thu rút trường kiếm tấn công. Chiêu Diêm Vương Đăng
Đường chỉ là để thăm dò. Bản lãnh song phương ngang nhau không
thể chỉ một hai chiêu là đắc thủ.
Triệu Sư ẩn cũng vậy. Thuật Ngự kiếm dù là tnyệt học thượng
thừa nhưng rất hao tổn nội lực. Đối phương khinh công cao cường
đâu đứng yên chịu chết. Do đó, lão cũng chỉ dùng những chiêu thức
thông thường.
Sau mấy chục chiêu, tốc độ trận đấu tăng dần. Kiếm quang dàn
dụa sát khí, vun vút trong không gian và chạm nhau liên tục.
Tống Thu bất ngờ vận toàn lực bốc lên cao xuất chiêu Long Phi
Tại Thiên. Trường kiếm lồng lộn, kiếm ảnh cuồn cuộn như rồng
thiêng uốn khúc trong mây.
Sư ẩn không ngờ đối phương tuổi mới đôi mươi mà đã bước vào
cảnh giới kiếm đạo, nên bị bất ngờ. Lão vội múa tít trường kiếm
phản kích. Nhưng Tống Thu đã chiếm được tiên cơ, chiêu kiếm như
trái cầu sáng bạc, sa xuống đầu kẻ địch với tốc độ của ánh chớp.
Tiếng thép chạm nhau ngân dài, kèm theo tiếng rên đau đớn.
Quần hùng reo hò vang dội khi thấy Mai Hoa Bang chủ đã thọ
thương. Một vết máu vắt từ vai trái xuống hông phải và kiếm của lão
đã gẫy lìa. Nhưng dường như thương tích không sâu, lão thản nhiên
xạ liền mấy đạo Kim Tinh Chỉ vào người đối thủ. Phản ứng của lão
rất thần tốc nên đã đắc thủ, chỉ kình xoáy vào người Tống Thu. Lão
ma chưa kịp đắc ý đã thấy chàng nương theo kiếm quang ập đến.
Chiếc áo giáp bằng khoen sắt đã có tác dụng chống lại Kim Tinh
Chỉ. Tống Thu dùng ngay chiêu thứ hai trong Huyền Cơ Kiếm Pháp
- Long Chiến Vu Dã, quyết lấy mạng kẻ thù.
Quần hùng cũng tưởng ràng phen này Mai Hoa Bang chủ chẳng
thể thoát chết. Nào ngờ một luồng kiếm quang xanh biếc lóe sáng
quanh người lão tặc, chặn đứng đường kiếm của Tống Thu.
Song phương rời nhau, mọi người kinh hãi nhận ra kiếm của
Tống Thu đã gãy. Ngược lại, trên tay Mai Hoa Bang chủ là một
thanh kiếm ngắn tỏa ánh xanh lạnh lẽo. Lão ma cười đắc chí:
- Ngươi biết lai lịch của lão phu mà không biết thanh Đồ Long
kiếm này ư ?
Tống Thu gằ n giọng :
- Lão tưởng có thể dựa vào thanh kiếm mà thoát chết được sao ?
Dứt lời, chàng lướt vào tấn công. Sư ẩn nhếch mép cười âm
hiểm, tin rằng chỉ với một chiêu Ngự kiếm cũng có thể lấy mạng
đich nhân. Nhưng thân ảnh Tống Thu bỗng chia ra làm bốn bóng
người, cùng ập đến một lượt.
Lão ma không phân biệt được thực hư đành chọn đại một bóng.
Tức là lão đã đoán sai, chiêu kiếm chỉ chém vào ma ảnh. Đồng thời,
một trong ba chiếc bóng còn lại giáng vào vai tả lão một quyền.
Quần hùng chứng kiến tuyệt học vô thượng, vỗ tay tán thưởng.
Triệu Sư ẩn nghe tay tả tê dại khí huyết nhộn nhạo, giận dữ gầm lên,
múa tít Đồ Long Kiếm bảo vệ toàn thân. Tống Thu tiếp tục dùng
Thất ẩnh Thần Bộ chạy quanh, chờ lúc đối phương sơ hở, vỗ thêm
một chưởng cách không vào lưng họ Triệu.
Trong phép đánh kiếm, mặt sau bao giờ cũng khó phòng bị hơn
mặt trước. Chưởng kình đánh xuyên màn kiếm quang mỏng manh,
giáng vào hậu tâm Triệu Sư ẩn. Đòn này khá nặng, lão ma văng ra
phía trước hơn nửa trượng, máu miệng tuôn như suối. Không còn
đường thoát, lão giở quẻ quát vang :
- Giết !
Đó là hiệu lệnh cho Miêu Cương Bà Bà và hơn trăm bang chúng
hành động. Vu Bích Ma vội vung trúc trượng hợp lực cùng bang chủ
giáp công Tống Thu. Bọn kiếm thủ cũng vây chặt lấy Bát long.
Nhưng từ trong đám quần hào quan chiến, một trăm năm mười
người mặc thường phục đã xông ra, đó chính là đệ tử Huyết Kiếm
Môn. Bọn Mai Hoa dù có độc kiếm trên tay nhưng không đâm thủng
nổi gíap sắt của Huyết Kiếm Môn. Bản lãnh chúng lại không bằng
nên chỉ hơn khắc đã bỏ mạng gần nửa số.
Phần Tống Thu phải đối phó với hai đại cao thủ nên rất vất vả.
Chàng ngạc nhiên khi thấy trượng pháp của Miêu Cương Bà Bà vô
cùng lợi hại. Phối cả hai pho Toàn Cơ Quyền pháp và Thiên Lôi
Thần Chưởng, chàng miễn cưỡng giữ được thế quân bình.
Bỗng Mai Hoa Bang chủ gọi lớn :
- Trác Mạc Đình ! Bách Lý Tống Thu chính là Trác Nam Thu, kẻ
thù của lão đấy. Hắn ta học được Xúc Cốt Du Già Đại Pháp nên có
thể thu nhỏ cơ thể lại.
Vũ Khúc Tinh Chủ chợt hiểu ra ẩn tình, lão lớn tiếng hỏi lại
Tống Thu :
- Bách Lý Tống Thu, ngươi có phải là Nam tử của Trác Khả Lưu
hay không.
Trước mặt thiên hạ, Tống Thu không thể phủ nhận nguồn gốc
của mình, chàng nghiến răng đáp :
- Đúng vậy, ta chính là Trác Nam Thu đây.
Thâm tâm chàng rất thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Triệu Sư ẩn lại
biết bí mật này ? Phổ Luân Thiề n Sư vội nói :
- Tinh chủ đã giết Tứ Xuyên thần đao, chẳng lẽ còn muốn nhân
cơ hội này mà hại luôn Trác Nam Thu hay sao. Xin hãy nghĩ đến
thân phận tôn quí của mình.
Trác Mạc Đình vốn có danh hiệu là Trí Đa Tinh, bản chất gian
hoạt, xảo quyệt như chồn cáo. Lão biết đây là cơ hội ngàn năm có
một để loại trừ hậu hoạn. Bản lãnh Tống Thu quá cao siêu, nếu để
chàng sống sót, lão sẽ khó mà thoát chết. Nghĩ đến đây, lão bật cười
ghê rợn :
- Thiền sư đừng xen vào chuyện của Tinh Cung. Bổn Tinh chủ
cho rằng Vô độc bất trượng phu. Ta không giết người thì người giết
ta.
Lão phất tay ra hiệu cho thuộc hạ xông vào. Nhưng không ngờ
Cửu Hoa Yêu Cơ cao giọng mắng :
- Ta ngỡ Tinh chủ là bậc anh hùng quán thế nên mới đến hợp tác.
Nay đã rõ lão chỉ là kẻ gian xảo, đê tiện, Tiết Dư Hà ta lấy làm hổ
thẹn mà đứng chung hàng ngũ với lão.
Nói xong nàng quay người bỏ đi. Trác Mạc Đình thẹn đỏ mặt, hừ
nhẹ một tiếng rồi lướt về phía Tống Thu. Ba hộ pháp Huyết Kiếm
Môn vội chặn lão lại. Phổ Luân thiền sư vận thần công sư tử hống
nói lớn :
- Kính cáo chư vị đồng đạo. Lão nạp xin lấy thanh danh của
Thiếu Lâm tự bảo đảm rằng Huyết Kiếm Môm dưới sự lãnh đạo của
Bách Lý công tử đã bỏ hẳn nghề giết mướn. Mong chư vị nghĩ đến
đạo lý giang hồ mà bạt đao giúp họ, chống lại Mai Hoa Bang và Vũ
Khúc Tinh Cung.
Chỉ có chừng bốn chục hảo hán hưởng ứng lời kêu gọi này, họ
rút vũ khí, cùng phái Thiếu Lâm xông vào trận địa.
Theo hộ tống thiền sư lần này chỉ có Thập Bát La Hán. Với quân
số đông hơn gấp bội, phe tà ma bắt đầu thắng thế. Hai mươi mấy cao
thủ Huyết Kiếm Môn đã thọ thương. Tống Thu tự biết kéo dài sẽ bất
lợi chàng thi triển Xúc Cốt Du Già Đại Pháp, thu nhỏ thân hình lại
rồi xông vào lưới trượng của Miêu Cương Bà Bà.
Các huyệt đạo trên thân khép lại, màn cương khí hộ thân dày đặc,
vững chắc hơn. Nhờ vậy, dẫu trúng liền sáu trượng cũng không đến
nỗi thọ thương. Chàng ập đến tung liền tám quyền và một cước. Vu
Bích Ma trúng ba quyền vào ngực, hộc máu văng ngược ra phía sau.
Mụ vội dào tẩu, tìm chỗ dưỡng thương.
Loại được một địch thủ, chàng phấn khởi lao vào Triệu Sư ẩn.
Chàng đã hao tổn chân khí nên chỉ còn phân thân được thành ba
bóng ảnh, nhưng cũng đủ cho Triệu Sư ẩn phải bối rối.
Lão dùng chiến thuật dương đông kích tây và như nhắm bóng
này nhưng lại tấn công bóng khác, tiếc là cũng chỉ hoài công. Lãnh
thêm hai chưởng nữa vào lưng, Triệu Sư ẩn chịu không nổi, phi thân
đào tẩu.
Tống Thu định rượt theo nhưng thấy Vũ Khúc Tinh Chủ đã đả
thương được Tam Hộ pháp Hoa Diện Phi Ma. Chàng vội tung mình
về phía lão.
Từ trên không trung, chàng xuất chiêu Lôi Oanh Đoạn Môc,
chưởng phong nổ ì ầm giáng xuống. Trác Mạc Đình vội phối hợp
kiếm chỉ đỡ đòn. Chỉ kình xuyên qua chưởng kình chạm ngực Tống
Thu nhưng không cản nổi chàng. Vũ Khúc Tinh Chủ trúng một
chưởng vào vai trái, hét lên đau đớn, quay người đạp lên thủ hạ mà
bôn đào.
Tống Thu nghiến răng truy sát, bị bọn kiếm thủ áo vàng liều chết
cản đường. Thấy kẻ thù đã khuất trong rừng liễu, Tống Thu đành bỏ
cuộc, quay lại tàn sát bọn thủ hạ của lão.
Chủ tướng đã đào vong, đệ tử Mai Hoa Bang và Vũ Khúc Tinh
Cung cũng tìm cách tự cứu lấy mình. Nhưng cũng chỉ thoát được vài
chục tên.
Tống Thu nhìn chiến trường ngổn ngang xác địch, thở dài tiếc
nuối. Tuy đại thắng nhưng vẫn chưa trả được thù. Sau trận này, chắc
chắn Vũ Khúc Tinh Cung và Mai Hoa Bang sẽ liên thủ để đối phó
với chàng. Cuộc chiến đấu sẽ khốc liệt và khó khăn hơn nhiều.
Chàng vòng tay cảm tạ phái Thiếu Lâm và những hào kiệt đã bạt
đao tương trợ. Thần Toán Diêm La kiểm điểm thương vong báo rằng
có hơn năm chục kiếm thủ thọ thương. Nhờ áo giáp nê n không có ai
bỏ mạng.
Tống Thu ra lệnh đào huyệt chôn hơn trăm xác đối phương rồi ra
lệnh rút quân. Phổ Luân thiền sư nghiêm trang bảo :
- Khi cần tương trợ, Trác thí chủ cứ báo cho Thiếu Lâm tự được
biết.
Chàng nói vài lời biết ơn rồi cáo biệt.