“Công tử, những gì ngài yêu cầu đây ạ, nếu cần gì nữa xin cứ gọi tiểu nhân.” Tiểu nhị đặt các thứ xuống bàn nhẹ giọng thưa. Hắn cũng không hiểu làm sao, chỉ biết khí thế trên người vị công tử này rất mạnh, khiến hắn không thể kiềm được nỗi sợ hãi đang dấy lên trong lòng.
“Không có việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi. Có gì ta sẽ gọi ngươi.” Huyền Ngọc ôn nhu nói.
“Được. Vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Tiểu nhị cúi đầu hành lễ rồi lui xuống.
“Chủ tử ngài uống chút toan mai thang đi. Bên trong có thêm băng, sẽ khiến người mát mẻ hơn.” Huyền Ngọc dùng thìa khuấy một chút, rồi sau đó đưa bát nước mơ cho chủ tử.
Hàn Nguyệt luồn tay ra khỏi áo choàng, cánh tay trắng nõn mà mảnh mai yếu ớt, cầm lấy bát nước trước mặt, chậm rãi uống từng thìa một. Dòng nước mát lạnh chảy xuống bụng nó khiến cơn giận cũng từ từ dịu đi.
Nhìn bàn tay yếu ớt tưởng chừng như vô lực kia, bọn Nghiêm Tử Phong, Hà Cố trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Đây chính là kẻ vừa nãy không tốn một chút sức lực nào dẫm nát cổ chân của một nam nhân trưởng thành sao? Đối với thân phận của người này, tất cả mọi người lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Ngay lúc ấy, dưới lầu vọng lên tiếng người ồn ào bát nháo. Rồi tiếng tên tiểu nhị kêu lên: “Quan gia đại nhân, trên lầu đúng là một vị công tử khoác áo choàng nhưng mà…” Tiểu nhị cố gắng ngăn cản đám người này đi tìm vị công tử nọ thì đã bị một tên người hầu hung hăng ném sang một bên. “Lão gia nhà chúng ta muốn tìm người. Ngươi còn không biết điều cút sang một bên.”
Vị quan gia dẫn đầu cùng với đám tùy tùng và gia đinh của mình hùng hổ xông lên lầu hai. Tên tiểu nhị vội vàng chạy theo, trong lòng lo sợ, vị công tử kia e rằng hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn này rồi.
“Đại gia, chính nó đã dẫm nát chân nhị gia.” Một tên nô tài lúc nãy vừa bị Huyền Ngọc đánh kêu lên với người đứng bên cạnh.
“Nhà ngươi to gan thật. Ngay cả đệ đệ của bản quan ngươi cũng dám đánh, còn làm một chân của hắn tàn phế hoàn toàn. Tống Văn Cẩm ta thân là Hình bộ thị lang, biểu huynh của đương kim hoàng hậu nương nương. Vị Thất điện hạ nổi tiếng cả kinh thành kia thấy bản quan còn phải gọi một tiếng biểu cữu, huống chi bản quan lại là thân tỷ phu của hoàng hậu nương nương. Hôm nay bản quan nhất định phải bắt kẻ to gan lớn mật hại nước hại dân nhà ngươi đi thực thi luật pháp.” Nói rồi ra hiệu cho đám gia đinh phía sau tiến lên bắt người.
“Xem các ngươi ai dám tiến đến đây!” Huyền Thanh lập tức đứng dậy bước lên phía trước che Hàn Nguyệt lại. Huyền Ngọc cũng nhanh chóng đứng dậy theo.
“Hừ, ta muốn xem hôm nay các ngươi bằng cách nào có thể thoát khỏi nơi này.” Tống Văn Cẩm kiêu ngạo nói.
Ngay khi hai bên đang giằng co, một giọng nói sang sảng đột ngột truyền từ dưới cầu thang lên. “Chuyện gì thế này?” Ngoại trừ Hàn Nguyệt vẫn cúi đầu ngồi uống nước, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
“Hạ quan tham kiến Đại vương gia, Tứ vương gia và Ngũ vương gia.” Thấy người đến là ai, Tống Văn Cẩm lập tức hành lễ. Ba vị vương gia đột nhiên đến đây khiến hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nghe Tống Văn Cẩm nói thế, tất cả mọi người có mặt ở đây kể cả bọn Nghiêm Tử Phong, Hà Cố đều đứng dậy hành lễ. Lại thấy người kia vẫn ngồi yên ở chỗ cũ chẳng buồn nhúc nhích, ngoại trừ những người đã biết ra thì ai nấy cũng đều kinh ngạc. Người này… Rốt cục là ai?
“Hà Cố tham kiến Đại vương gia.” Hà Cố tiến đến vài bước, hành lễ với Đại vương gia Ti Diệu Nhật. Y đã từng có duyên gặp mặt Diệu Nhật vài lần, đồng thời cũng vô cùng khâm phục khí độ và phong cách bình dị của vị vương gia này.
“Hà bảo chủ sao lại có mặt ở kinh thành?” Nhìn thấy người đến là ai, Diệu Nhật cũng tiến lên hành lễ. Người này không phải đang ở trong Phù Vân bảo tại Thông Châu sao, sao lại xuất hiện ở đây?
Hà Cố đang định trả lời thì một âm thanh đã vang lên cắt ngang. “Đại ca, đừng quên hôm nay chúng ta đến đây làm gì.” Cẩm Sương lên tiếng nhắc nhở.
Diệu Nhật lập tức dời ánh mắt về phía Huyền Ngọc, ra hiệu miễn lễ cho hai người bọn chúng rồi hỏi: “Huyền Ngọc, chuyện này là sao?” Nói xong đẩy đám người đang đứng chắn đường ra, đi đến bên bàn Hàn Nguyệt ngồi xuống. Tứ vương gia, Ngũ vương gia cũng theo sát sau ngồi xuống cạnh Hàn Nguyệt. Trong lòng Tống Văn Cẩm dấy lên một tia bất an. Bọn Hà Cố đứng bên cạnh càng lúc càng tò mò. Không ngờ ba vị vương gia lại quen biết vị tiểu công tử kia.
“Bẩm ba vị vương gia, hôm nay bọn nô tài hộ tống chủ tử ra ngoài đi dạo, không ngờ trên đường…” Huyền Ngọc nhỏ nhẹ đem chuyện vừa phát sinh một năm một mười kể hết ra.
“Thiên hạ rộng lớn, kẻ không sợ chết bản vương gặp không ít nhưng không sợ chết đến mức này đến giờ bản vương còn chưa thấy kẻ nào.” Nghe Huyền Ngọc kể lại xong, Lam Hạ mặt đầy băng giá lên tiếng mỉa mai. Thất đệ đâu phải người bọn chúng có thể lợi dụng được.
Nghe Tứ vương gia nói thế, một đám người đều sững sờ đứng yên tại chỗ. Tứ vương gia nói thế có ý gì? Người nọ… Rốt cục là thần thánh phương nào?
“Thất đệ, đừng giận nữa. Dù sao thì trên đời này cũng có một số kẻ đầu óc tối tăm, không biết gì hết.” Âm thanh như tiếng gió xuân lướt nhẹ của Cẩm Sương thoảng qua tai những kẻ đang có mặt ở đây chẳng khác nào một tiếng sấm dậy vang rền.
Thất đệ của Ngũ vương gia… Người cả thiên hạ không ai dám chọc vào… Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt?!!!
“Thất…Thất…” Tống Văn Cẩm toàn thân run rẩy quỳ mọp xuống. Đám nô tài hắn mang đến cũng vội vàng quỳ theo. Tống Văn Cẩm lúc này cực kỳ sợ hãi. Cô trượng đã từng cảnh cáo bọn hắn, Thất điện hạ kinh khủng đến mức nào, để cho bọn hắn cẩn thận an phận mà làm việc. Nhưng năm ngoái hắn mới được điều về kinh thành, cả năm làm việc cũng không xảy ra chuyện gì sai sót, hắn cho rằng cô trượng chỉ hăm dọa thế thôi. Không ngờ hôm nay lại gặp được Thất điện hạ. Không phải điện hạ cho đến bây giờ vẫn chưa từng xuất cung sao?
Bọn Hà Cố, Nghiêm Tử Phong đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà vừa rồi bọn hắn kịp lui về, nếu không e rằng… Thân phận bọn hắn trên giang hồ có cao quý đến đâu thì cũng không thể nào chống lại quan phủ được, huống chi là Thất điện hạ quyền thế ngập trời. Ngay cả đương kim Ung thân vương điện hạ còn chẳng coi ra gì nữa là bọn hắn.
Từ đầu đến cuối, Hàn Nguyệt vẫn không nói gì. Uống bát nước mơ xong, nó bỏ chiếc mũ trùm trên đầu xuống. Mấy người hiểu nó đều biết, Hàn Nguyệt làm vậy nghĩa là đã cực kỳ tức giận rồi, nếu không Hàn Nguyệt sẽ không bao giờ bỏ mũ xuống khi đi ra ngoài. Những tiếng kinh hãi lập tức nổi lên bốn phía, chiếc giẻ lau bàn trên tay tên tiểu nhị rơi xuống đất. Tống Văn Cẩm đang quỳ trên sàn ngẩn người tại chỗ, chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi. Bọn Nghiêm Tử Phong, Hà Cố vẻ mặt kinh hãi, sững sờ không thể tin được. Sao trên đời lại có một tuyệt thế giai nhân đẹp đến nhường này. Hơn nữa, vẻ đẹp ấy không có chút gì của nữ tử cả. Ánh mắt kia dường như có thế đem tất cả hồn phách của mọi người hút vào trong đó. Gương mặt của cô gái mang tên Hồng Y chợt ửng hồng. Lần đầu tiên nàng thấy một tuyệt sắc nam tử như vậy.
Huyền Ngọc, Huyền Thanh thấy chủ tử bỏ mũ xuống, lập tức lui về đứng sau lưng người. Bọn chúng biết chủ tử làm thế tức là người muốn tự mình giải quyết chuyện này. Ba vị vương gia cũng cầm lấy ly trà trước mặt chậm rãi thưởng thức. Thất đệ đã muốn ra tay thì bọn hắn yên lặng ngồi nhìn thì hơn.
Hàn Nguyệt đứng dậy, lại gần Tống Văn Cẩm. Hắn lập tức dập đầu nhận tội: “Hạ quan không biết người là Thất điện hạ. Xin điện hạ khai ân, hạ quan biết tội.” Tống Văn Cẩm dập đầu không ngừng. Ngay cả đương triều quốc trượng Thất điện hạ còn không coi ra gì thì một tên thân thích xa xôi như hắn, điện hạ lại càng không dễ dàng buông tha.
Lúc nhị đệ bắt đầu dựa vào danh tiếng của hoàng hậu nương nương và Thất điện hạ ra ngoài làm điều xằng bậy, hắn cũng nhắc nhở đôi câu. Nhưng sau vài lần thấy Thất điện hạ chẳng phản ứng gì, hắn cũng mặc kệ để cho nhị đệ muốn làm gì thì làm. Nhưng không ngờ đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, chơi dao mãi cũng có ngày đứt tay.
Đi tới trước mặt Tống Văn Cẩm, Hàn Nguyệt không nói không rằng tống hắn một cước.
“Aaa…” Tống Văn Cẩm bị đá văng ra ngoài, rơi xuống cầu thang phía sau lăn lông lốc xuống dưới, sau đó hắn nằm im thin thít không bò dậy nổi. Đám tùy tùng theo đuôi Tống Văn Cẩm đến đây sợ đến mức không dám thở mạnh lấy một hơi.
“Lam Hạ, tìm người thay thế chức vụ của hắn.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Hàn Nguyệt kéo mũ lên, rồi đi về chỗ ngồi.
“Hiểu rồi thất đệ. Vậy còn bọn chúng?” Lam Hạ đáp lại, ra hiệu cho người đứng phía sau, rồi chỉ tay về hướng đám nô tài đang quỳ trên mặt đất.
“Sung quân.” Hàn Nguyệt buông một câu lạnh lùng quyết định số phận của cả đám người còn lại. Những kẻ đó còn chưa kịp mở miệng xin tha mạng thì đã bị mấy tên lính Diệu Nhật mang đến lôi ra ngoài.
“Thất đệ, đệ cũng thật là… Nếu lục đệ và bát đệ không phái người thông báo với chúng ta, chúng ta đều không biết hôm nay đệ xuất cung. Thời tiết hôm nay khá oi bức, đến phủ đại ca đi. Ở đấy thoải mái hơn ở đây.” Đối với chuyện vừa phát sinh, Diệu Nhật chẳng hề có cảm xúc gì. Hắn lên tiếng nói ra mục đích đến đây của bọn hắn.
“Đúng đấy, thất đệ. Nơi này vừa ồn vừa nóng. Đến chỗ đại ca thoải mái hơn.” Cẩm Sương mỉm cười khuyên.
Hàn Nguyệt vẫn chưa khôi phục trở lại bình thường, nó quay sang nhìn Huyền Ngọc mở miệng hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?” Âm thanh không còn lạnh lùng giống như ban nãy. Huyền Ngọc hiểu ý liền mở danh sách ra xem. Nhìn một đống đồ ăn thức uống bày la liệt trên ghế, ba người đều hiểu đây là chuyện gì.
“Bẩm chủ tử, còn thiếu vài thứ nữa. Để nô tài đi mua cho đủ. Xin chủ tử và ba vị vương gia chờ cho một lúc.” Nói xong, hắn hành lễ rồi cùng Huyền Thanh đi ra ngoài.
“Được rồi, chờ bọn chúng đi mua xong chúng ta cùng đến phủ đại ca vậy. Đại ca đã sai bọn nô tài chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi. Buổi tối, mọi người dùng bữa ở phủ đại ca, được không?” Diệu Nhật lại lên tiếng đề nghị.
“Ừ.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt đáp ứng. Nghe vậy, Diệu Nhật vui vẻ nở nụ cười. Thất đệ cho đến bây giờ vẫn chưa tới phủ của hắn…
“Thất đệ, đệ không thể đến mỗi phủ đại ca được. Hai ngày sau đến phủ của ngũ ca và tứ ca đi.” Cẩm Sương cũng lên tiếng đề nghị.
“…Ừ.” Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt quyết định đáp ứng đề nghị của Cẩm Sương. Nếu phụ hoàng muốn nó xuất cung thư giãn một chút thì đến đâu cũng được, chẳng có vấn đề gì cả. Trong phủ của bọn họ cũng không ồn ào như ở bên ngoài, mặc dù không ầm ĩ bát nháo như trong quá khứ nhưng hắn vẫn không đủ kiên nhẫn để có thể chịu đựng được.
“A a, được rồi. Quyết định thế nhé.” Nghe câu trả lời của Hàn Nguyệt, Cẩm Sương cực kỳ hài lòng. Khóe miệng Lam Hạ cũng có chút cong lên.
“Tại hạ Nghiêm Tử Phong tham kiến Thất điện hạ. Vừa rồi tại hạ và bằng hữu đã mạo phạm điện hạ, mong điện hạ thứ lỗi.” Nghiêm Tử Phong vừa định thần lại đã lập tức tiến lên xin lỗi.
“Nghiêm Tử Phong? Bắc phương Võ Lâm minh chủ?” Đối với mấy việc trên giang hồ, Diệu Nhật cũng có đôi chút kiến thức liền mở miệng hỏi.
“Đúng là tại hạ. Danh tiếng Nghiêm mỗ có thể truyền đến tai vương gia thật khiến Nghiêm mỗ đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Nghiêm Tử Phong lập tức cung kính hành lễ.
“Đại danh Nghiêm minh chủ như sấm bên tai. Bản vương có nghe cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ không biết vừa rồi Nghiêm minh chủ nói thế là có ý gì?” Diệu Nhật hỏi. Bọn họ làm gì mà lại mạo phạm thất đệ.
“Vừa rồi, Nghiêm mỗ chứng kiến Thất điện hạ ra tay trừng trị ác đồ, nên muốn kết giao cùng với điện hạ. Nhưng không ngờ điện hạ lại cự tuyệt, Nghiêm mỗ cũng hơi nóng giận nên lời nói đã có chút xúc phạm đến Thất điện hạ.” Nghiêm Tử Phong vô cùng thành thật nói rõ ngọn ngành, nhưng ánh mắt hắn cũng không ngừng liếc nhìn Hàn Nguyệt lúc này đang ngồi yên lặng uống trà.
“A~ Nghiêm minh chủ sau này làm việc nên thận trọng hơn.” Diệu Nhật mặc dù vẫn cười nhưng giọng điệu đã có chút không vui. Tính tình thất đệ hắn hiểu rõ vô cùng. Chắc chắn thất đệ không muốn nói chuyện với bọn hắn khiến bọn hắn tức giận. Giang hồ nhân sĩ nói chuyện có biết lịch sự lễ độ là gì đâu. E rằng mấy lời đó cũng chẳng tốt lành được bao nhiêu.
“Nghiêm mỗ quả thật đã lỗ mãng rồi. Mong Thất điện hạ cùng các vị vương gia lượng thứ.” Nghiêm Tử Phong lại cúi đầu hành lễ lần nữa.
“Mong Đại vương gia đừng tức giận. Vừa nãy bọn Hà mỗ đều muốn kết giao cùng với Thất điện hạ, cho nên mới cử Nghiêm minh chủ làm đại diện tiến đến mở lời. Chuyện xảy ra, cả bọn Hà mỗ ít nhiều đều đã xúc phạm tới Thất điện hạ. Mong Thất điện hạ đại nhân đại lượng, không so đo cùng với bọn tại hạ.” Hà Cố cũng tiến lên nói lời xin lỗi.
“Được rồi được rồi, thất đệ nếu đã không làm gì thì chính là đệ ấy không để bụng lời nói của các vị. Chỉ là mọi người đều là giang hồ nhân sĩ, bình thường làm việc gì cũng nên cẩn thận thì hơn. Dù sao trên đời này cũng có những kẻ không thể dễ dàng chọc vào. Bản vương thay mặt thất đệ nhận lời xin lỗi của các vị. Vị đệ đệ này của bản vương bình thường không thích nhiều người nói chuyện ồn ào, rất mong các vị lượng thứ.”
Cẩm Sương mỉm cười nói, nhưng ngôn từ câu chữ đều cảnh cáo bọn hắn đừng tưởng rằng thân phận mình cao quý mà có thể nghêng ngang làm càn không kiêng kỵ gì hết. Hắn còn ngầm ám chỉ bảo bọn họ nhanh nhanh về chỗ mà ngồi, đừng đến quấy rầy thất đệ nữa.
“Nghiêm minh chủ, Hà bảo chủ, bản vương hôm nay có chút việc. Sau này có cơ hội, bản vương nhất định sẽ mở tiệc trong phủ khoản đãi các vị.” Diệu Nhật liền tiếp lời, mở đường lui cho bọn hắn.
“Đại vương gia khách khí rồi. Vậy Hà mỗ và Nghiêm minh chủ không quấy rầy các vị vương gia cùng Thất điện hạ nữa.” Hiểu ý, Hà Cố cố nén nỗi thất vọng trong đáy mắt, rồi lôi Nghiêm Tử Phong trở về chỗ ngồi của họ.
“Chủ tử, mọi thứ đều mua đủ cả rồi.” Huyền Ngọc bước lên lầu mở miệng nói. Nói xong, hắn tiến đến đem tất cả những thứ đã mua từ trước chia làm hai phần, một phần giao cho Huyền Thanh lúc này đang ôm một đống thứ, phần còn lại do hắn cầm. Chờ bọn chúng sắp xếp xong xuôi, Hàn Nguyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Để mấy người hầu của mình cầm đỡ Huyền Ngọc Huyền Thanh một chút, Diệu Nhật dẫn Hàn Nguyệt xuống lầu. Sau đó bốn người bước lên chiếc xe ngựa sang trọng đang chờ trước cửa đi về hướng Đại vương phủ, bỏ lại tên tiểu nhị đến giờ vẫn chưa định thần lại được cùng một đám người trong tửu lâu đang vô cùng hỗn loạn vì thấy được Thất điện hạ.
“Đó… Đó chính là Thất điện hạ sao… Lời đồn đúng là vẫn còn thua xa hiện thật a~~” Một người lúc nãy vừa mới mở miệng xúc phạm Hàn Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
Những người khác cũng không mở miệng đáp lại hắn, thần sắc phức tạp theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.