Thường Tiếu dẩu môi, hừ hừ, cô không hề viết như thế. Cô viết truyện rất trực tiếp, không hề miêu tả nam chính phức tạp như vậy, cùng lắm chỉ làkhuôn mặt hung dữ, giật mình trong bụng thôi.
Đột nhiên Dung Lan lại nói: “Được rồi, trước đó không phải đã nói Quý Hiểu Đồng tìm cậu vì có ý định gì sao?”
Cô bỏ một miếng sủi cảo vào miệng, nhai nhai, ngoảnh lại: “Ý định gì cơ?”
“Trần Hoa nói, anh em bọn họ cược với nhau, bảo là không tưởng tượng được cảnh cậu mặc váy, mang tất lưới sẽ thế nào, cược xem Quý Hiểu Đồng có bản lĩnh lừa được cậu hay không. Hôm qua cậu ta nói chuyện với tớ xong khoái chí quá, rủ cùng tham gia.” Nói xong cười khúc khích, vỗ vai cô: “Lôi chị em bọn này ra đánh cược là không được. Tớ sẽ làm gián điệp.”
Thường Tiếu chưa phản ứng, nhìn khuôn mặt cười khoái trá của Dung Lan, Thiến Thiến đã tiếp: “Tớ thấy cậu có ý định quỷ quái gì thì có.”
“Há há…” Dung Lan giải đáp: “Đảo khách thành chủ! Tiếu Tiếu ra tay đi, lừa Quý Hiểu Đồng mặc váy!” Sau đó đè lên lưng cô: “Nếu thế thì tất cả cuộc hẹn hò nhóm của đời cậu sau này tớ bao hết, đến khi tìm được người dành cho cậu rồi mới thôi!”
Thường Tiếu nhún vai: “Không rảnh.” Cắn một miếng sủi cảo, đột nhiên cười khoái chí,… cô thích nhìn Dư Phi mang tất lưới hơn, sau đó còn muốn chui vào tưởng tượng để chụp ảnh ‘cặp đùi’ gợi cảm kia, lúc chụp xong còn phải ‘Yeah’ một tiếng nữa kìa, hí hí…
“Móe! Lại lén nghĩ gì rồi!” Dung Lan xoa hai cánh tay, mỗi lần thấy nụ cười này của Thường Tiếu thì run rẩy toàn thân, sau đó lại cười khúc khích: “Mặc kệ, không chịu thì không được viết tiểu thuyết trong một năm!”
“Tại sao?” Thường Tiếu nhìn khuôn mặt hưng phấn của Dung Lan, không phải cô là người vô tội sao?
“Vì tớ tò mò, vì tớ ngang ngược vô lí, mà mấu chốt nhất, vì da mặt cậu dày.”
“Tớ…” Thường Tiếu muốn nói gì đó, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, nhìn lướt qua thì thấy tên Dư Phi, hơi chần chừ… Cô thấy giọng mình bây giờ như vịt đực, việc đi hát karaoke hôm qua đã làm anh hơi không vui rồi, nhất định anh sẽ bảo cô bị vậy là đáng đời. Thôi thì cứ làm như thể không nghe thấy chuông vậy.
Hình như Thiến Thiến muốn nhận máy, ngại ồn, la ó bảo: “Nhận điện thoại kìa.”
Vốn Thường Tiếu không để ý, đến khi chuông tắt đi, sau đó lại réo rắt lần nữa thì mới cảm thấy không ổn, bắt máy ‘alo’ một tiếng.
Dư Phi mở miệng, dịu dàng thủ thỉ: “Cục cưng à…”
Muốn chết quá thôi!
Cô nghe câu này xong, da gà da vịt toàn thân nổi ào ào, không biết phải làm sao, vừa định kháng nghị thì Dư Phi không cho cô có cơ hội ‘làm sáng tỏ’, tiếp tục nói: “Em yêu, là vị thứ sáu trong nhà cưng được bao kẻ mơ tưởng đây.”
Em yêu… Cô rùng mình.
Vị thứ sáu… Cô lại run thêm cái nữa, nhà cô có năm người, bố mẹ và ba anh trai.
Lúc này cô nghe thấy tiếng xôn xao, hò hét ầm ĩ bên phía đầu dây của Dư Phi. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, nhất định bên kia có rất nhiều người, bây giờ vì một từ ‘Em yêu’ của anh mà nổ tung. Có điều nghe hai chữ này của Dư Phi lại không thấy cảm giác đáng khinh, ngược lại có vài phần ái muội mờ ám. Cô ngẫm nghĩ, bỗng yếu ớt nói: “Nhà tớ có thêm tớ thì vừa đúng sáu người, không còn vị nào khác…”
Đổ mồ hôi…
“Nghe giọng của cậu kìa,” đầu tiên Dư Phi hơi khựng lại, nhưng vì tâm trạng hôm nay không tệ nên chẳng để ý lắm. Lại đi thẳng vào chủ đề, giọng nói qua điện thoại có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cô lại nhận ra được hứng thú ở trong, anh bảo: “Vị trí gì cơ, chen một chút là có. Anh đang ở sân bóng rổ dưới ký túc xá chờ em,em đến đi.”
“Tớ còn chưa ăn xong!” Cô hấp tấp nói.
Anh cười một tiếng: “Nếu không đến…” Nhẹ nhàng mà lại mang theo sự uy hiếp: “Anh sẽ phản bội em đấy. Ngoan, nhớ đổi giày.” Lại dặn dò thêm một câu.
Thường Tiếu cầm di động mà ngẩn người: “Phản bội ai?” Sau đó bắt đầu đổi giày…
Dung Lan nói, bây giờ mà ra ngoài thì có nghĩa cô đã đồng ý chuyện kia.
Kết quả là cô vẫn đi, 囧…
Tám phần là tật xấu của Dung Lan lại tái phát, hẳn vì cô nàng đã đánh cược với ai đó, mà tiền cược lại là cô…
Đột nhiên cô nghĩ tới cảnh Dung Lan cắn hạt dưa, ngồi nhìn cô và Quý Hiểu Đồng mang tất lưới vật nhau.
Nghĩ chút nữa, bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng mặc váy của Quý Hiểu Đồng,… ôi… đổ mồ hôi, làm sao cho đúng đây?
Mà như đã nói, Dư Phi vội vàng như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Đến ký túc xá của Dư Phi thì phải ngang qua ký túc xá của Quý Hiểu Đồng, trước đây cô từng mò tới gây chuyện một lần, thế nên bình thường đi đường vẫn hay có người nhìn cô bằng con mắt rất kì dị.
Có điều Dung Lan nói đúng, cô phải có tự tin với bản thân, dù là ở góc độ nào thì bức hình kia của cô trông vẫn rất ngầu!
Chỉ là tình hình hôm nay thì khác, trên đường loáng thoáng nghe thấy nhiều người đang lớn tiếng tán chuyện, bảo rằng đóa hoa xinh đẹp nhất trong vòng mười năm nay của khóa máy tính, đạp cửa thổ lộ trực tiếp với người ta. Sau đó người kia nói đã là hoa có chậu, vừa rồi còn gọi điện bảo bạn gái đến, vân vân.
Hiện đang chờ nhà gái lên sàn.
Cô nghe được một nửa, cảm thấy sao trò này máu chó đến thế, nhiệt huyết dâng trào, cân nhắc có nên đến hiện trường quan sát một chút hay không, để có cái viết vào tiểu thuyết. Có điều trên người đang mang hoàng mệnhcủa Dư Phi… đành phải nghe lời mà tiến về trước.
Khó lắm mới tới bãi tập, có một đám người đang vây giữa, cô hoàn toàn không thấy bóng dáng Dư Phi đâu.
Điện thoại lại reng, vừa bắt máy, Dư Phi cười bảo: “Cưng, em tới chưa?”
“…” Không đúng, không đúng tí nào, Thường Tiếu ngẫm nghĩ, quyết định bỏ qua xưng hô của anh, lại nhìn xung quanh một hồi: “Không thấy cậu đâu cả.”
“Ngoan, len vào giữa đám đông đi.”
Giữa đám đông…
Oái, nhiều người quá! Thật là khó chen… May mà cô đủ thon gầy.
Có điều nhiều người như thế, không phải kéo bè kéo phái đánh nhau đấy chứ? Bảo vệ trường bị khủng hoảng à?
Khó khăn lắm Thường Tiếu mới tìm được một đường máu, cuối cùng cũng thấy mục tiêu, lắc đầu thở dài, tới đón.
Dư Phi cũng đã nhìn thấy cô, vẫn bộ dáng ung dung, nhàn nhã tự do.
Ai ngờ ngay sau đó, lại có một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: “Xin nhường một chút.”
Tiếp theo, Quý Hiểu Đồng cũng xuyên qua đám đông bước tới, bộ dạng không hề có vẻ chật vật như cô, chỉ thấy anh vẫn một vẻ không kiên nhẫn nhìn Thường Tiếu, giơ tay phải, đưa cho cô một lọ cao sơn trà, anh nói: “Của cậu.”
Cũng không hề để ý tới Dư Phi, bộ dạng chẳng xem ai ra gì.
Tay trái vẫn đang cầm một lọ khác, hai lọ cao sơn trà y chang nhau.
Thường Tiếu thoải mái nhận thấy, khàn khàn cảm ơn, tự dưng ánh mắt những kẻ vô phận sự xung quanh đều quay lại đây.
Thấy bộ dạng đó, chả biết do ảnh hưởng tâm lí hay không mà tự dưng cảm thấy cổ họng rất đau, nếu cô đoán không sai, thì hình như cô đang là… tiêu điểm của tầm mắt mọi người.
Tiêu điểm?!
Trong lòng cả kinh, đủ loại ánh mắt, nào là không cho là đúng, khó tin, thậm chí có cả cảm giác khinh thường. Ít nhiều cũng khiến cô thấy thật bất an.
Bây giờ đang sốt ruột, cũng lười để ý tới Quý Hiểu Đồng, đưa mắt tìm Dư Phi một cách rất tự nhiên.
Vừa đúng lúc Dư Phi dời mắt khỏi ‘nhân sĩ không liên quan’ Quý Hiểu Đồng, nhìn cô cười khẽ, chỉ thế mà dễ dàng trấn an được sự sốt ruột nãy giờ. Sau đó anh bước về phía Thường Tiếu, liếc nhìn lọ cao sơn trà trong tay, chuyển nó vào tay mình rồi nắm chặt tay cô, bước lên một bước, tùy tiện biểu diễn trước mặt mọi người, ánh mắt quét qua ai đó, nói: “Là cô ấy.”
Ầm —-
Giống như sét đánh giữa trời quang, không khí trên bãi tập đông lại, sau đó nổ tung.
Thường Tiếu ngỡ ngàng… Cái gì là ‘Là cô ấy’ chứ? Cô thì sao nào?
Bị câu nói bất ngờ này khiến ù ù cạc cạc, ngay sau đó đột nhiên nhận ra anh đang nắm tay mình,… lại còn nắm rất chặt… tim đập bình bịch, sau đó, lại là một nỗi lo lắng bất an…
Đôi giày thể thao cô mang đã hơn nửa năm không giặt, mặc cái áo thun đã bạc màu, quần đùi vải mà theo lời Thiến Thiến thì y chang dưa muối khô, lại còn mái tóc hai tuần mới để ý một lần, bây giờ như tầng rêu xanh trên bức tường ẩm ướt của cửa hàng, muốn nhổ cũng chẳng cần gắng sức…
Ý thức nữ tính lâu ngày chưa xuất hiện, nay dần thức tỉnh trước ánh mắt của mọi người.
Như thể cảm nhận được sự bất an của cô, đột nhiên Dư Phi nắm tay cô thật chặt, sau đó, khóe miệng khẽ mỉm cười, dịu dàng gọi cô: “Thường đại Tiếu.”
Dư tiểu Phi…
Cô khựng lại, sau đó cũng không tự chủ mà kéo khóe miệng, khóe mắt nhìn thấy Quý Hiểu Đồng có vẻ không hề lưu luyến rời đi, mím môi không yên tâm.
Vừa định ngẩng đầu hỏi Dư Phi đã xảy ra chuyện gì, với hiểu biết của mình thì bây giờ cô đang đóng vai, bỗng đột nhiên Quý đại tỏi quay đầu, liếc cô một cái, nhếch miệng gọi: “Này!”
Lúc này mới để ý, bất ngờ anh ném một món gì đó, lấp lánh dưới ánh mặt trời, bay tới — cô đưa tay chụp lấy theo phản xạ thì đột nhiên Dư Phi giành trước, đưa tay vào khoảng không chộp lấy một cách rất bản lĩnh.
Cuối cùng hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Cô hiện không dám tưởng tượng gì cả, tình hình bấy giờ như cảnh hiệp sĩ và trùm cuối gặp nhau, ánh mắt hai người gặp nhau trên không, hai tia lửa điện bắn ra đụng nhau xẹt xẹt.
Chỉ là… không dám giấu, Thường Tiếu nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của Dư Phi càng nhìn càng… khụ, gian…
Òa, mong trời cao tha thứ cho sự thành thật của cô!
Không dây dưa lâu hơn, Quý Hiểu Đồng chuyển tầm mắt lên người cô, lòng bàn tay trống không như vừa ném cái gì đó giống… tiền xu, lại cất giọng khàn khàn: “Cứ nhớ kĩ bữa này.”
Cô chưa kịp phản ứng, Dư Phi không biết nguyên do, cười ung dung, nhìn Thường Tiếu: “Cứ tính cho tôi.” Một câu nói thôi mà đã chia rõ chủ khách. Quay đầu nhìn cô gái đứng cạnh Dư Phi từ đầu, Quý Hiểu Đồng một bộ lơ là, cười nhạt: “Ồ, hoa đào ngoài tường.”
Thường Tiếu nhìn theo hướng chỉ điểm, tim đập một cái bịch, thầm nghĩ, đúng là một bông đào trắng mịn.
Cô bạn kia, mắt trong môi đỏ, vẻ mặt phấn chấn, khóe miệng vẫn vương nụ cười, bộ dạng rất tự tin, ánh mắt nhìn cô và Dư Phi tràn ngập hứng thú.
Phút chốc Thường Tiếu thấy hơi khó chịu, nhìn cô gái đang đứng bên cạnh ‘đóa đào ngoài tường’ kia, mặt mũi cũng xinh đẹp có thừa, thế như trong đôi mắt lại trừng trừng, tràn đầy thái độ thù địch…
Khụ… Thường Tiếu bị trừng mắt, cảm thấy thật khó hiểu… thế, cô gái kia là?
“Hai người đúng là người yêu thật sao?”
Không để Thường Tiếu thất thần, chỉ nghe thấy một tiếng cười lanh lảnh, hoa đào tiến về trước, ý cười trong trẻo đánh giá cô từ đầu đến chân, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Dư Phi, rõ ràng nhận ra là đang xem thường cô.
Thường Tiếu nhìn Dư Phi, vậy mà từ đầu đến cuối anh vẫn không quay về phía cô, nhưng lực nắm tay vẫn chẳng hề mảy may suy giảm, bấy giờ bình tĩnh gật đầu, không có vẻ gì giả tạo.
“Tôi không tin.” Nụ cười của cô bạn kia vẫn không tất, bộ dạng rất quả quyết.
Đám người vây xem lại tưng bừng, người này một lời kẻ kia một câu mà bàn tán xôn xao.
Thường Tiếu nắm bắt được tinh hoa trong đó chậm nửa nhịp so với mọi người, người yêu…
Người yêu?
Không khỏi nhớ tới những chuyện bàn tán nghe được trên đường ban nãy, liên kết các sự kiện, nhặt nhạnh những tình tiết hay có trong tiểu thuyết, cuối cùng đưa mắt quét đám quần chúng vây quanh… Chẳng lẽ cô thành bia đỡ đạn của Dư Phi thật rồi sao?
Ây dà…
Cô cả kinh, hơi sửng sốt, nghiêng đầu nghẫm nghĩ, suy xét một chút… Vui, haha! Không ngờ Thường Tiếu cô cũng có ngày có thể thành bia đỡ đạn!
Thường Tiếu nghĩ vậy nên cũng chẳng lo lắng gì, nghe ngóng xung quanh, đột nhiên kéo nam chính, ghé sát thì thầm vào tai anh: “Đúng là tớ hơi thiếu sức thuyết phục.” Nếu hôm nay là Thiến Thiến hay Dung Lan thì chắc chắn có thể gánh vác được nhiệm vụ, còn cô thì… Từ trước đến nay, những người quen biết, đều đối xử với cô như hai anh em.
Dư Phi nghiêng mặt nhìn Thường Tiếu, đột nhiên gõ nhẹ vào đầu cô, ghé vào lỗ tai, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được mà nói: “Chỉ cần một câu nói của cậu thôi.”
Bỗng Thường Tiếu cảm thấy nhiệt huyết trào dâng, vỗ vỗ ngực, ánh mắt ý bảo với anh rằng làm việc nghĩa thì không chùn bước! Lúc này đảo khánh thành chủ, cô dán người lên tay anh, mặt dày cười như nụ cười nổi tiếng của nàng Mona Lisa, khàn giọng gọi: “Anh ơi!”
Gọi xong cô 囧囧 nghĩ lại, bản thân mình nghe mà cũng cảm thấy đúng là…
Khụ, thôi thì thấy chết không từ.
Lại ngẩng đầu liếc trộm, nụ cười của Dư Phi… ừ thì… cô khựng lại, nếu dùng một từ mà cô hay viết tiểu thuyết để hình dung thì là…
Cưng chiều.
Trong lòng thấy thật ấm áp, từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, một vòng lại một vòng, tê dại khiến người ta không ngừng run rẩy.
Nghe câu gọi ‘anh ơi’ kia xong, Dư Phi không còn cố kị gì nữa, quay đầu nói với bông hoa đào xinh đẹp kia: “Lòng tốt của cậu, tôi xin nhận.”
Nụ cười xa cách, sau đó kéo tay Thường Tiếu ra khỏi đám đông.
Thường Tiếu vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn sườn mặt của anh, lại vội vàng liếc sang đối tượng tỏ tình, cô bạn ấy vẫn đứng tại chỗ, mang nụ cười thản nhiên, không hề có vẻ tức tối, đột nhiên cảm thấy Dư Phi từ chối thì thật là phí.
Nụ cười kia đẹp biết bao.
Không ngờ trong lòng lại có cảm giác gì đó khác với nỗi bất an ban nãy…
Chỉ là có rất nhiều loại bất an, có thể là cảm giác hưng phấn loáng thoáng, hoặc kì vọng mong đợi chẳng hạn. Không khỏi cảm thán một câu, ‘Lòng dạ con gái như kim đáy biển’. Hừ, mà cô cũng đã nói từ trước rồi, cô là con gái đó!
Có điều… nhìn sang tay trái trống không của Dư Phi, tự dưng cảm thấy buồn bực, lọ cao sơn trà mà cô tốn hai mươi đồng để mua, ban nãy bị Dư Phi cầm trong tay, giờ đâu mất rồi?
Mà cả cắc bạc kia cũng không thấy nốt…
Thế là, cô, Thường đại Tiếu, ngày hôm sau, trở thành bạn gái danh nghĩa của người nào đó.
Muốn cô đóng vai bạn trai thì không ít, nhưng làm bạn gái người ta thì chắc là đầu có vấn đề, dù chỉ là đóng giả.
Để giữ cổ họng, thường xuyên bảo trì, dịu dàng săn sóc giọng nói thần thanh khí sảng, Thường Tiếu quyết định tối nay ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hè, lúc Thường Tiếu bị di động đánh thức, trời chỉ tờ mờ sáng, nhìn không rõ giờ giấc.
Cô mơ màng ngẫm lại mình nào có đặt báo thức, vốn định ôm ý niệm ‘Ngủ đến khi tỉnh’ mà ngã xuống giường.
Trên giường, quạt thổi vù vù, lành lạnh, từ từ tỉnh lại nhận điện thoại, một giọng khàn khàn truyền từ đầu dây bên kia —-
“Dậy đi! Chạy bộ.”