Dụ Dỗ

chương 74: ngoại truyện bánh bao nhỏ 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Chúng ta cũng đi nhặt một cô em gái.”

Hai thằng nhóc nói ra lời này khiến bốn người lớn đều nở nụ cười, Bùi Thầm ngồi trên sô pha chợt thấy xấu hổ vô cùng, anh khẽ ho hai tiếng, nét cười bất đắc dĩ thoảng qua đôi mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nóng lên.

“…”

Không hổ danh là hai đứa nhóc thông minh hoạt bát, đúng là biết cách trị bố mình.

Lương Chi Ý ở bên cạnh không biết hai cái đứa này trở nên tinh quái như vậy từ lúc nào, hai má cũng đỏ lên, cô lấy một túi kẹo gôm dẻo ra khỏi ngăn kéo của bàn trà, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy đứa có muốn ăn kẹo không?”

“Muốn ạ!”

Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp kích động giơ tay muốn đi lấy.

Bình thường hai nhóc thích ăn kẹo nhất, nhất là kẹo gôm dẻo, nhưng vì để tránh sâu răng, Lương Chi Ý kiểm soát tần suất ăn kẹo của chúng nó rất nghiêm ngặt.

“Nào, hai đứa ngồi tử tế đã.”

Hai đứa nhóc ngoan ngoãn đi tới sô pha ngồi song song với nhau, bốn người lớn ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt ngập tràn vẻ tươi cười.

Lương Chi Ý xé bao bì ra, mỉm cười hỏi Bùi Tố: “Bánh Đậu Đỏ muốn ăn vị gì?”

Bánh Đậu Đỏ chớp đôi mắt long lanh, nhẹ nhàng nói với giọng non nớt:

“Vị nho ạ.”

“Được, cho Bánh Đậu Đỏ một cái vị nho.”

Bùi Tố vui vẻ vươn tay nhận: “Cảm ơn mẹ ạ.”

“Không có gì,” Lương Chi Ý quay đầu nhìn về phía Bánh Gạo Nếp đang ghé đầu lại gần với vẻ mặt chờ mong ở bên cạnh, tươi cười xinh đẹp, “Bánh Gạo Nếp muốn ăn vị gì nào?”

Bánh Gạo Nếp nuốt nước miếng, khẽ nói:

“Con muốn hết…”

Tất cả mọi người bật cười, Lương Chi Ý đập tan sự ảo tưởng của cậu bé một cách tàn nhẫn: “Không được, chỉ được ăn một cái thôi.”

“Con muốn vị ô mai ạ.”

Sau khi hai nhóc đều đã cầm kẹo, Lương Chi Ý chợt ngăn cản động tác ăn kẹo của chúng nó, “Chưa được ăn đâu đấy, hôm qua có nói, hôm nay mấy đứa đọc thuộc cái gì cho ông bà ngoại, ông bà nội nhỉ?”

Hai người đồng thanh nói: “Đọc thuộc ạ.”

()

“Thế thì hai đứa đọc thuộc cho xong đã rồi mới được ăn kẹo.”

Cô quay đầu mỉm cười nói với nhóm người Lương Thiên Minh: “Gần đây hai đứa nó bắt đầu học thuộc , con bảo là hôm nay để chúng nó biểu diễn cho bố mẹ xem.”

Mọi người cũng cổ vũ rất nhiệt tình: “Chà, hai cháu giỏi vậy sao…”

“Mau đọc thử cho các ông các bà nghe thử nào.”

Lương Chi Ý nhắc câu đầu tiên, Bùi Tố và Bùi Triệt bắt đầu đồng thanh đọc thuộc lòng: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện / Tính tương cận, tập tương viễn / Cẩu bất giáo, tính nãi thiên / Giáo chi đạo…”

()

Hai đứa nhóc mặc đồ ngủ hình bò sữa ngồi trên sô pha, dùng giọng nói êm ái nghiêm túc đọc thuộc từng chữ, chân nhẹ nhàng đung đưa, hai cục thịt mềm mại trắng trẻo.

“Ngọc bất trác, bất thành khí / Nhân bất học, bất tri nghĩa…”

()

Bùi Tố nghiêm túc đọc thuộc, một lát sau, Bùi Triệt ở bên cạnh không nhịn được mà cúi đầu, nhìn chằm chằm viên kẹo gôm dẻo vị ô mai cực kì hấp dẫn trong tay.

Sau một hồi lâu, cậu bé chợt vươn đầu lưỡi, nhanh chóng liếm viên kẹo một miếng.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì bật cười trong nháy mắt, Lương Chi Ý véo cậu bé: “Ấy, con đọc xong rồi à, sao lại tự ý liếm trộm một miếng thế?”

Bánh Gạo Nếp nhếch miệng, xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng nói với giọng non nớt:

“Nếu con mà không liếm một miếng, thì nước miếng của con sẽ chảy xuống mất…”

Mọi người cười vang, đúng là bó tay hết cách với thằng nhóc ham ăn này.

Cuối cùng hai đứa nhóc đọc xong , ăn được kẹo, Lương Chi Ý đưa thêm một viên cho Bùi Tố: “Hồi nãy Bánh Đậu Đỏ không ăn vụng kẹo, nên thưởng thêm cho Bánh Đậu Đỏ một viên kẹo.”

Bánh Đậu Đỏ nhận lấy, thấy ánh mắt vẻ cũng muốn có của em trai thì đưa viên kẹo trong tay mình ra, cười cong mắt: “Cho Bánh Gạo Nếp ăn này.”

“Òa, Bánh Đậu Đỏ tốt bụng thế à.”

Bánh Gạo Nếp vui vẻ nhận kẹo, Lương Chi Ý bảo rằng có phải là cần cảm ơn anh trai không, Bánh Gạo Nếp liền ôm lấy đối phương thơm một cái.

Cuối cùng Lương Chi Ý lại đưa cho Bánh Đậu Đỏ một viên kẹo, hai anh em vui vẻ ăn kẹo xong, lại chạy ra chỗ khác chơi, Lương Thiên Minh mỉm cười cảm thán: “Hai anh em thân thiết thật đấy, nhất là Bánh Đậu Đỏ, từ nhỏ đã ngoan vậy rồi.”

Bùi Vĩnh Hạ cười: “Đúng vậy, chủ yếu là do bố mẹ dạy dỗ tốt.”

Lương Chi Ý quay đầu nhìn Bùi Thầm một cái, cười ranh mãnh: “Có thể là do gen di truyền khá tốt đấy ạ.”

Bùi Thầm nhếch môi, vẻ cưng chiều, “Ừ, di truyền từ Chi Ý.”

Mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện uống trà. Màn đêm buông xuống, ngọn đèn sáng lên, vào đêm giao thừa, vạn nhà bừng sáng với những ánh đèn neon tựa đốm lửa nhỏ.

Sau khi người giúp việc và đầu bếp đã chuẩn bị cơm tất niên xong, Lương Chi Ý cho mỗi người họ một bao lì xì màu đỏ lớn, để bọn họ quay về ăn Tết.

Trong phòng ăn có bàn tròn cỡ lớn, người hai nhà ngồi quây quần bên nhau, Bùi Thầm và Lương Chi Ý cùng với hai đứa nhóc nâng ly: “Nào, chúng ta cụng ly với ông bà nội, ông bà ngoại, chúc mọi người một năm mới vui vẻ…”

“Ông bà nội, ông bà ngoại, chúc ông bà năm mới vui vẻ ạ…”

“Thưa bố mẹ, chúc bố mẹ năm mới vui vẻ…”

“Ừ, năm mới vui vẻ, cũng chúc Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp một năm mới vui vẻ nhé!”

Mọi người vui vẻ cụng ly.

Hôm nay cơm tất niên trên bàn ăn cực kì đa dạng, Lương Chi Ý chỉ vào một đĩa sườn cừu, ngạo kiều nói với mọi người: “Đây là món sườn cừu xé cho con làm đấy ạ, bố mẹ nếm thử xem mùi vị như nào, con đã làm lâu lắm đấy.”

“Chà, khó có lúc con xuống bếp đấy nhỉ.”

Trọng Tâm Nhu trêu ghẹo, bà biết mấy cái như cầm kỳ thi họa, cái gì con gái của mình cũng biết hết, nhưng lại chẳng có năng khiếu gì ở phương diện nấu ăn.

“Hôm nay là giao thừa, chắc chắn là con phải thể hiện chứ ạ.”

Lương Chi Ý lấy hai miếng sườn cừu đặt vào đĩa của hai đứa nhóc, những người khác cũng cổ vũ nhiệt tình, lấy một miếng nếm thử.

Bùi Thầm ăn, Lương Chi Ý chớp mắt với anh: “Thế nào thế nào, mùi vị như nào hả anh?”

Bùi Thầm uống một ngụm nước hoa quả, nhịn cười, thản nhiên hỏi lại: “Em đã nướng trong bao lâu vậy?”

“Sao thế? Nướng hơi cứng sao?”

“Ngon lắm, chỉ là hơi đau răng.”

“…”

Lương Thiên Minh ăn sườn cừu, nhận xét: “Chi Ý à, trình nấu nướng của con còn có nhiều không gian để tiến bộ lắm đấy.”

“…”

Cô thử một miếng, quả nhiên phát hiện hơi cứng: “Con chỉ sợ bên trong không chín, nên con lại nướng thêm nửa tiếng.”

Tức chết đi được, lại lật xe rồi QAQ.

Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm mỉm cười an ủi cô, bảo rằng mùi vị cũng khá ổn, Lương Chi Ý hỏi Bùi Tố và Bùi Triệt: “Sườn cừu có ngon không con?”

Lương Chi Ý vốn còn định bảo là nếu khó ăn quá thì không để chúng nó ăn nữa, ai ngờ ai thằng nhóc rất thích, gật đầu như giã tỏi: “Ngon ạ!”

Hai đứa trẻ ăn với vẻ gật gù thích thú, vui vẻ nói: “Mẹ nấu ngon lắm ạ.”

Lương Chi Ý cảm động chết đi được.

Hu hu hu đúng là con trai ngoan của mẹ!

Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cầm sườn cừu bằng hai tay chậm rãi gặm, ăn như một con mèo con, sau khi ăn hết một miếng thì nói:

“Mẹ ơi, con vẫn muốn ăn thêm một miếng nữa ạ…”

“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn…”

“Được, gắp cho mấy đứa.”

Lương Chi Ý đưa mắt nhìn Bùi Thầm với vẻ khoe khoang: “Thấy chưa? Vẫn có người ủng hộ em đấy nhé.”

Bùi Thầm cười, “Ừ, đúng là con em sinh ra có khác.”

Buổi tối ăn cơm xong, Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu cũng dẫn theo con của hai người tới, mấy đứa trẻ túm tụm lại chơi trò chơi, người lớn thì xem Gala năm mới và nói chuyện gia đình, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Khi đã có chút muộn, mọi người cũng phải ai về nhà nấy, Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu về nhà cũng bố Lương mẹ Lương, Bùi Vĩnh Hạ đi lại không tiện, thế nên Bùi Thầm tiễn ông và Củng Cầm Tâm về, Lương Chi Ý bèn mang hai đứa nhóc đi tắm trước.

Nửa tiếng sau, Bùi Thầm về tới nhà, gia đình bốn người bọn họ tới vườn hoa trên sân thượng bắn pháo hoa cùng nhau. Đây là truyền thống bao năm qua, hai đứa nhóc cũng vô cùng thích bắn pháo hoa.

Tới gần giờ, Lương Chi Ý nói với hai đứa nhóc:

“Các bé cưng ơi, chúng ta có thể ước điều ước năm mới rồi.”

Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp chắp hai tay, Lương Chi Ý cũng nhắm mắt lại ước nguyện.

Hi vọng năm mới tới, gia đình bốn người bọn họ có thể bình an như ý, mãi mãi bên nhau hạnh phúc ngọt ngào.

Khi mở mắt, đã qua giờ, từng chùm pháo hoa rực rỡ bay lên trời, nở rộ xán lạn, hai đứa nhóc cầm que pháo bông quơ quơ.

Bùi Thầm ôm lấy bả vai Lương Chi Ý, cô gái đưa mắt nhìn về phía anh, mắt hạnh cong lên: “Chồng à, anh có còn nhớ điều ước năm mới mà anh đã ước vào ngày Tết Âm Lịch năm lớp không?”

Bùi Thầm nhếch môi, “Nhớ.”

Điều ước của anh là, hi vọng có thể ở bên cô.

Với anh của thời điểm đó mà nói, đó là một niềm hy vọng xa vời khó có thể chạm tay tới.

Năm lớp ấy, bọn họ sắp chia xa, Bùi Thầm ước rằng có thể ở bên Lương Chi Ý, mà điều ước của cô lại là mong anh bình an mạnh khỏe suốt đời, dẫu rằng cô không thể ở bên anh nữa.

Lương Chi Ý cảm thán: “Năm ấy em cho rằng chúng ta sẽ không ở bên nhau, nhưng ai mà ngờ được giờ chúng ta đã có hai bé cưng rồi.”

Thời gian như bóng câu qua khe cửa.

Giữa lúc vật đổi sao dời, tất cả mọi thứ đều đang thay đổi.

Nhưng có một vài chuyện số trời đã định, cho dù thời gian trôi đi cũng vĩnh viễn không thay đổi, tựa như việc…họ sẽ ở bên nhau cả đời.

Cô ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Thầm, đôi mắt trong veo sáng rực, phản chiếu sự lấp lánh của pháo hoa: “Bùi Thầm à, tới năm nay là chúng ta đã quen biết mười hai năm rồi, em vẫn cảm thấy chưa yêu anh đủ nhiều.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô:

“Không vội, còn cả đời lận cơ mà.”

Anh ôm eo cô, nghiêng đầu cúi người, nụ hôn dịu dàng lưu luyến in lên, che lấp hơi thở trong trẻo của cô, triền miên phác họa.

Cả thời gian lẫn không gian đều như tan chảy trong mật ngọt.

Nụ hôn kết thúc, Bùi Thầm nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen nhánh trong veo chỉ phản chiếu bóng dáng cô. Anh mở miệng nói với giọng trầm thấp, chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến:

“Chúng mình vẫn có thể chậm rãi yêu nhau.”

Vào buổi sáng mồng hai Tết, có họ hàng bên nhà họ Lương muốn tổ chức tiệc cưới, mời gia đình bốn người họ tới tham gia.

Buổi sáng, bọn họ phải về nhà họ Lương một chuyến, chờ tới buổi trưa rồi tới khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới.

Sau khi ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong, Lương Chi Ý và Bùi Thầm dẫn theo hai đứa con trai tới huyền quan thay giày.

Hôm nay hai đứa nhóc mặc áo phao lông vũ màu vàng kem giống nhau như đúc. Chiếc áo căng phồng, trên mũ còn có hai cái tai gấu, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại.

Lương Chi Ý gọi điện thoại nói với Trọng Tâm Nhu một vài việc, Bùi Thầm lần lượt quàng khăn quàng cổ cho hai đứa nhóc, anh hỏi Bánh Đậu Đỏ: “Bây giờ có còn lạnh nữa không?”

Bánh Đậu Đỏ cúi đầu, sờ chiếc khăn quàng cổ xù lông.

“Không lạnh nữa ạ.”

Bùi Thầm lại quàng khăn quàng cổ cho Bánh Gạo Nếp, sau khi kết thúc thì Bánh Đậu Đỏ giang hai tay về phía anh, làm nũng: “Bố ơi, ôm.”

Mỗi lần ra ngoài, Bùi Thầm đều sẽ ôm hai đứa nhóc một cái.

Bùi Thầm ôm lấy Bánh Đậu Đỏ, thơm cậu bé một cái, chọc cho nhóc con cười khanh khách. Sau khi buông ra, người giúp việc đúng lúc đưa đồ dùng hàng ngày đã sửa soạn xong xuôi của hai đứa trẻ tới.

Sau khi lấy đồ đạc xong, Bùi Thầm cúi đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Bánh Gạo Nếp, anh nhịn cười, chợt nổi hứng, cúi người ôm Bánh Đậu Đỏ:

“Nào, bố cũng ôm Bánh Gạo Nếp một cái nào.”

Bùi Tố:?

Bùi Triệt:?

Bùi Tố ngây người, chỉ vào Bùi Triệt:

“Em…”

Bùi Triệt ở bên cạnh nhìn Bùi Thầm ôm lấy anh trai, cái đầu nhỏ ngơ ra mấy giây. Sau khi phản ứng lại, cậu bé giang hai tay ngước mắt nhìn anh, khẽ nói:

“Bố ơi, con là Bánh Gạo Nếp, bố ôm nhầm người rồi.”

Bùi Thầm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cậu bé thì khẽ cười thành tiếng, giả bộ giật mình, rồi anh buông Bánh Đậu Đỏ ra, ôm lấy cậu bé: “Thì ra là bố nhận lầm người, đây mới là Bánh Gạo Nếp.”

Đôi mắt như quả nho của Bùi Triệt đảo qua đảo lại, rồi nói với giọng non nớt:

“Bố ơi, bố vẫn chưa thơm con.”

“Được, cũng thơm Bánh Gạo Nếp của chúng ta một cái…”

Cuối cùng Lương Chi Ý nói chuyện điện thoại xong quay về, hai thằng nhóc mỗi đứa thơm cô một cái, cô xoa đầu chúng nó: “Đi thôi nào, chúng ta tới tìm ông bà ngoại trước đã.”

Cả gia đình ra ngoài, đầu tiên là tới biệt thự nhà họ Lương. Hôm nay trong nhà cũng rất nhộn nhịp, có mấy người họ hàng tới, đều là những người mà lát nữa phải đi tham gia tiệc cưới, họ gặp nhau ở nhà trước.

Bùi Tố và Bùi Triệt ngoan ngoãn chúc Tết mọi người theo thứ tự lần lượt, mọi người nhìn hai đứa nhóc khéo ăn khéo nói này thì không khỏi bị chọc cho bật cười liên hồi, cho chúng lì xì.

Mọi người nói chuyện ở phòng khách, Bùi Tố và Bùi Triệt chơi đua xe cùng một cậu bé nhà họ hàng lớn hơn chúng nó hai tuổi.

Một lát sau, cậu bé chơi chán chê, đi tới bên cạnh một cái giường trẻ em, có một em bé nằm bên trong, cậu bé lấy đồ chơi đùa với bé con đang kêu bi ba bi bô.

Bánh Đậu Đỏ đi qua theo, tò mò hỏi: “Anh Thiên Thiên ơi, ai đây ạ?”

Cậu bé nói: “Đây là em gái anh.”

“Em gái ấy ạ?”

“Em gái anh mới một tuổi, đáng yêu không?”

Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp nhìn bé con với làn da mềm mại trắng nõn trong nôi, nhẹ nhàng chọc mặt bé con, cảm thấy mềm mại giống đậu hũ.

Bánh Gạo Nếp chớp mắt, hỏi nhỏ: “Em không có em gái, em gái anh từ đâu ra vậy?”

Cậu bé chơi xe đua, nói: “Mẹ anh bảo là em gái anh được nhặt từ trong đống rác.”

Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp nhìn bé cưng một lát, cuối cùng quay về trước mặt Bùi Thầm và Lương Chi Ý đang ngồi nói chuyện trên sô pha, Bánh Đậu Đỏ nói:

“Bố mẹ ơi, anh Thiên Thiên có một cô em gái.”

“Hả?”

Bánh Đậu Đỏ nói với giọng non nớt: “Anh Thiên Thiên nói là, em gái anh ấy được nhặt từ trong thùng rác.”

Bánh Gạo Nếp ở bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, cậu nhóc nhìn Bùi Thầm và Lương Chi Ý với vẻ ngây thơ:

“Bố mẹ ơi, chúng ta đi hỏi anh Thiên Thiên coi là nhặt được từ cái thùng rác nào được không ạ? Chúng ta cũng đi nhặt một đứa.”

Hết ngoại truyện bánh bao nhỏ .

Truyện Chữ Hay