Edit+Beta: Selbyul Yang
“Anh trai đừng bắt nạt Chi Chi mà…”
Sau khi đăng ký, Bùi Thầm và Lương Chi Ý báo tin tốt này cho bố mẹ hai bên trước tiên, sau đó là gửi một tấm ảnh chụp cuốn sổ nhỏ vào nhóm đi biển bắt hải sản.
Tuy rằng việc hai người họ kết hôn chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng đây là chính thức đăng ký kết hôn, mọi người vẫn kích động gửi lời chúc phúc.
Tri Miên: [Òa, chúc mừng nhé ~ Chúc Chi Chi và lớp trưởng trăm năm hòa hợp!]
Quý Phỉ Nhi: [Móa, tốc độ nhanh thật đấy! ! Bùi Thầm này, chúc mừng cậu đã cưới được Chi Chi đáng yêu nhất của nhà tụi mình! Cậu nhất định phải tốt với Chi Chi đấy nhé!]
Lương Đồng Châu: [@Bùi Thầm, anh rể à, không sao đâu, anh có thể bắt nạt chị em thoải mái.]
Lương Chi Ý nhìn thấy tin nhắn trong nhóm thì cười mắng: [Cút đi, em ăn nói cái kiểu gì thế, lại đi bênh người ngoài.]
Lương Đồng Châu: [Sao nào, em kiên quyết đứng về phía anh rể em đấy.]
Lương Chi Ý: [Hờ hờ, bạn gái em là bạn thân nhất của chị, em cho rằng chị không có cách nào để trị em à?]
Quý Phỉ Nhi: [Lương Đồng Châu anh chú ý một chút cho em ]
Tuyên Hạ: [Này này này, cả đám trong nhóm này toàn thể hiện tình cảm, có còn để mình sống nữa không??? Hay thật, sáng sớm mình vừa tỉnh ngủ thì đã bị quyển sổ đỏ đâm đau mắt. Mẹ nó chứ bắt đầu từ hồi mình đã nhìn hai người này thể hiện tình cảm mười năm rồi, sau đó mình FA mười năm! Công lý ở đâu!]
Quý Phỉ Nhi nhắn tin chế giễu một cách vô tình: [Tuyên Hạ à cậu quả thực không cần phải thấy thảm quá đâu, chủ yếu là do tiêu chuẩn của cậu cao quá, cũng không phải là không có cô gái nào thích cậu.]
Tuyên Hạ: [Đây chẳng phải là do không có sự rung động sao, ài, có lẽ mình và anh béo sẽ độc thân cả đời mất.]
Phàn Cao: [@Bùi Thầm @Chi Ý, chúc mừng đăng ký kết hôn nhé! @Tuyên Hạ, đi chết đi, cậu đừng có nguyền rủa mình! Cậu FA một mình đi, mình muốn tìm một cô em để yêu đương.]
Tuyên Hạ: [Ui, cậu có tìm được không?]
Phàn Cao: [Ai cũng cần có một khát khao có hiểu không?]
Quý Phỉ Nhi: [Không sao đâu anh béo à, tìm được đúng thời điểm thì biết đâu tình yêu sẽ tới đấy. Dù sao thì tục ngữ đã bảo rồi, con heo đứng nơi đầu sóng ngọn gió thì có thể cất cánh bay.]
Những người khác: [Ha ha ha ha ha…]
Mọi người trong nhóm nói cười, cuối cùng Bùi Thầm hỏi Lương Chi Ý: “Có phải chúng ta cũng nên chọn một thời điểm mời bọn họ ăn cơm không?”
Anh cười: “Trước đây vì để theo đuổi được em, bọn họ đã giúp đỡ không ít đấy.”
Vả lại hôm đi biển bắt hải sản trước đây cũng là một lần du lịch do mấy người đó bày mưu vì để làm mối cho hai người họ ở bên nhau. Tình bạn của bảy người họ cũng bắt đầu từ lúc đó, cho dù là vào khoảng thời gian hai người chia xa đó, bọn họ cũng giúp đỡ rất nhiều chuyện.
Cô gái mỉm cười gật đầu, “Đó là chắc chắn rồi, nhất định phải cảm ơn họ tử tế.”
“Thế tối nay chúng ta mời bọn họ ăn cơm nhé?” Cô hỏi.
“Đổi hôm khác đi, tối nay chúng ta có kế hoạch.”
“Kế hoạch gì vậy anh?”
Anh đưa mắt đối diện với ánh mắt của cô, vẻ tươi cười trào dâng nơi đáy mắt: “Chờ tới tối nay thì biết.”
Chập tối, lúc tan làm, đầu tiên Bùi Thầm dẫn Lương Chi Ý ra ngoài ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong, anh lái xe chở cô đến khu dân cư Hải An Vân Hoa ở trung tâm thành phố.
Hải An Vân Hoa được xây dựng ở trung tâm thành phố mấy năm gần đây, là một trong những khu dân cư dành cho người giàu cao cấp nhất, tiếp giáp với tháp truyền hình thành phố Lâm cách con sông, xung quanh là khu mua sắm cao cấp và CBD, tọa lạc ở vị trí địa lý và cảnh quan sầm uất nhất thành phố Lâm, đất đai đắt đỏ như dát vàng dát bạc.
()
Xe chạy tới gara dưới tầng hầm. Sau khi xuống xe, anh dắt tay cô đi về phía cửa thang may.
Cùng với thang máy đi lên, Lương Chi Ý ngơ ngác hỏi anh: “Chúng mình tới đây làm gì vậy anh? Anh muốn dẫn em đi gặp người bạn nào của anh hả?”
Bùi Thầm khẽ cười, “Em cảm thấy là người bạn nào?”
Cô càng mơ hồ hơn, “Sao em biết được chứ…”
Anh mỉm cười xoa đầu cô.
Thang máy chạy tới tầng cao nhất, hai người đi ra ngoài, tới trước một căn nhà. Lương Chi Ý còn định chờ anh gõ cửa, ai ngờ anh ấn vân tay, cùng với tiếng “tích”, cửa mở khóa.
“Ấy…”
Trong lúc Lương Chi Ý sững ra thì chợt nghe anh cười nói: “Chi Chi à, đây không phải nhà người khác, mà là phòng cưới của chúng ta.”
Cô ngây người.
Phòng cưới ư?!
Bùi Thầm nói rằng bắt đầu từ lúc tốt nghiệp thì anh đã chuẩn bị tiền mua nhà. Cùng với sự phát triển không ngừng của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, lại còn lên sàn chứng khoán nữa, năm ngoái anh đã mua căn biệt thự ở tầng cao nhất trong này, làm ngôi nhà của anh và Lương Chi Ý sau khi kết hôn trong tương lai. Anh đã vay ngân hàng một khoản tiền nhỏ, nhưng đoán là chỉ cần hai năm nữa thì có thể trả hết.
Họ đi vào huyền quan. Cùng với ngọn đèn sáng lên, Lương Chi Ý nhìn thấy trong phòng khách to rộng trần cao tới sáu mét, tấm rèm từ từ kéo ra, đó là cửa sổ sát đất hình cung lấy ánh sáng độ, tầm nhìn rộng, khung cảnh thành phố sầm uất và cảnh sông đập vào mắt. Nếu là vào buổi sáng thì ánh mặt trời có thể tràn ngập khắp phòng khách, ngước lên thì còn có thể nhìn thấy cả bầu trời xanh thẳm không bị các tòa nhà che khuất, như thể chạm vào lòng bàn tay mình.
Căn biệt thự được trang trí với sự kết hợp của gỗ và đá cẩm thạch là chính, rất có kết cấu. Tầng một là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, hầm rượu, phòng tập thể hình vân vân.
Đi lên tầng hai từ cầu thang xoắn ốc màu trắng, tầng này chủ yếu là phòng ngủ, phòng cho khách, phòng trẻ em, phòng trò chơi, phòng sách vân vân. Bùi Thầm còn chuẩn bị riêng cho cô một phòng để quần áo rất rộng.
Trong phòng để quần áo là một thế giới thu nhỏ, có hai tầng trên dưới, có thể để quần áo và trang sức mà cô thích, đúng là coi cô như công chúa mà cưng chiều.
Lại lên tầng trên nữa là một vườn hoa và bể bơi, giống như chốn bồng lai tiên cảnh không ai làm phiền, yên tĩnh, lịch sự và tao nhã. Ngoài những thứ đó ra, trong biệt thự cũng lắp đặt thang máy để Bùi Vĩnh Hạ vào nhà sau này, tầng trên hay tầng dưới đều không phải là vấn đề.
Dạo xong một vòng, Lương Chi Ý khiếp sợ: “Bùi Thầm à, anh sắp xếp những thứ này từ lúc nào vậy, sao mà em chẳng hay biết gì cả…”
“Năm ngoái thì bắt đầu trang trí, thông gió thêm mấy tháng nữa là vào ở được rồi.”
Cô gái nhìn nơi này, chỉ biết một căn như này chắc chắn là rất đắt đỏ, “Anh mua căn nhà tốt như này làm gì vậy…”
Bùi Thầm nói rằng, cô sinh ra đã giàu có, đương nhiên có thể mua được một căn biệt thự như thế, nhưng anh hy vọng cục cưng của anh mãi mãi là một cô công chúa được người nâng niu trong lòng bàn tay, không cần phải hạ thấp chất lượng cuộc sống vì lấy anh. Vả lại đây cũng là căn nhà mà bọn họ phải ở cả đời trong tương lai, đương nhiên là rất quan trọng.
“Chi Chi có thích nơi này không?”
Đứng trước cửa sổ sát đất, Bùi Thầm ôm lấy cô, giọng trầm thấp cọ xát tai cô.
Mắt cô gái sáng lên dưới sự phản chiếu của cảnh đèn neon bên ngoài, cô nhìn anh, chóp mũi có chút chua xót: “Ừ, thích cực kì.”
Nói xong cô bỗng khóc nức nở, hốc mắt ửng đỏ. Người đàn ông sững ra, mày thoáng nhíu lại: “Sao thế? Sao lại khóc vậy?”
Cô lắc đầu, ôm lấy eo anh, tựa vào lồng ngực anh, sự rung động và ngọt ngào khiến hơi nước trong đôi mắt dần dày lên, cô mềm mại tỉ tê:
“Chỉ là em xúc động quá, sao anh lại yêu em như vậy chứ…”
Dứt lời thì cô nhận ra lời này của mình giả tạo quá, cảm động rất nhiều rồi lại có chút xấu hổ, cô khẽ lẩm bẩm một tiếng, rồi chợt vùi đôi má đỏ ửng vào ngực anh.
Bùi Thầm thấy thế thì không khỏi cười khẽ, anh giơ tay ôm cô chặt hơn, bàn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, cúi mặt hôn lên cái tai nhỏ của cô: “Nói lời ngốc nghếch gì thế? Anh không yêu em thì yêu ai?”
Mặt mày cô cong lên, rồi chợt nghe giọng nói dịu dàng như nước của anh vang lên: “Chi Chi à, trước khi em xuất hiện trong cuộc đời anh, cuộc sống của anh gần như chẳng có chút vui vẻ nào, đôi khi sống khổ cực đến mức khiến anh cảm thấy chẳng có hy vọng gì, nhưng em đã thay đổi mọi thứ.”
Bùi Thầm dừng lại, hốc mắt có chút khô khốc, giọng rất thấp: “Anh mới biết được, thì ra một người như anh cũng xứng đáng được người khác yêu thương nhiệt liệt vô điều kiện.”
Cô gái nghe thế thì mắt nóng lên.
“Trước đây anh cảm thấy ông trời rất không công bằng, tại sao anh lại phải trải qua những chuyện này, cho tới sau này, anh gặp được em.”
Nếu trước đây anh lựa chọn đi theo Củng Cầm Tâm, không ở lại thành phố Lâm học tập, thì có lẽ anh vốn sẽ không có được cơ hội gặp Lương Chi Ý. Cuộc đời khó lường, tất cả đều là định mệnh.
“Nếu thời gian quay ngược trở lại, anh vẫn sẽ lựa chọn sống cuộc sống như vậy.”
Anh không sợ trải qua những đau khổ và giày vò ấy, chỉ cần có thể gặp được cô.
Lương Chi Ý nghe thế thì ôm chặt lấy anh: “Bùi Thầm à, chúng mình phải mãi mãi yêu nhau nhé.” Cô muốn ở bên Bùi Thầm mãi mãi.
Bùi Thầm giữ lấy gáy cô, cụp mắt đối diện với ánh mắt cô, đôi mắt chứa đựng tình yêu vô hạn: “Được.”
Cô mỉm cười đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bả vai được ôm lấy: “Chi Chi à, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, đây là nhà của chúng ta.”
Đôi mắt ươn ướt của Lương Chi Ý nhuốm ánh sáng vụn vỡ, cô gật đầu, khóe môi cong lên:
“Ừm, nhà của chúng ta.”
Bởi vì phòng cưới mới trang hoàng chưa lâu, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể dọn vào, cũng may là đám cưới cũng không phải là chuyện nhanh chóng như thế, Lương Chi Ý vẫn còn có thể mua thêm một ít đồ gia dụng theo nhu cầu của mình.
Biết được Bùi Thầm còn tìm ngân hàng vay một khoản tiền, Lương Chi Ý nói cô sẽ bỏ ra khoản tiền này. Ban đầu tất nhiên là Bùi Thầm từ chối, nhưng thái độ của cô gái rất kiên quyết: “Nếu đã nói là nhà của hai chúng ta thì sao chỉ để một mình anh bỏ tiền chứ? Vả lại chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh bỏ ra có khác gì em bỏ ra đâu.”
Anh đã trả %, cô cũng không cần bỏ ra bao nhiêu, trả tiền miễn được lãi suất, như vậy trong lòng bọn đều sẽ thoải mái hơn chút. Chỉ là Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu biết được chuyện này thì cũng nói nhà họ sẽ trả chỗ tiền còn lại, thật ra tất cả mọi người không ai thiếu tiền cả.
Vì thế Bùi Thầm đồng ý, tiền nhà cũng nhanh chóng được thanh toán đầy đủ.
Lúc này, loáng cái thì cũng tới năm mới.
Vừa tới cuối năm, việc ở công ty rất nhiều, đôi vợ chồng mới cưới cũng tạm thời lao vào công việc.
Ngày Tết, chuyện ở công ty được xử lý xong, cuối cùng thì họ cũng bước vào kỳ nghỉ.
Tối nay hai người phải tới nhà bà ngoại của Lương Chi Ý đón năm mới, buổi sáng Lương Chi Ý đi cùng Bùi Thầm về quê anh ở núi Vĩnh Nguyên trước.
Những năm trước toàn là tự anh lên núi mua một ít đồ Tết đặc sản vùng núi, năm nay cô cũng muốn đi cùng. Vì thế sau nửa ngày, hai người gặt hái được rất nhiều thứ, mua rất nhiều đặc sản có tiếng ở địa phương, đều là những đồ bồi bổ từ thiên nhiên.
Lúc chạng vạng, bọn họ chạy xe quay về thành phố Lâm cùng với đống ‘chiến lợi phẩm’. Trên đường đi, Trọng Tâm Nhu gọi điện thoại cho Lương Chi Ý, nói bà và Lương Thiên Minh đã tới nhà bà ngoại, bảo bọn họ tới thẳng đó luôn.
Cô đáp lại. Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô nghĩ tới một chuyện, đưa mắt nhìn về phía Bùi Thầm: “Bùi Bùi à, em đoán là tối nay dì út của em sẽ có mặt, đến lúc đó nếu bà ấy có nói lời gì không hay thì anh tuyệt đối đừng để ý nhé.”
Bùi Thầm thản nhiên nhếch môi, “Anh biết rồi, không sao đâu.”
Lương Chi Ý nhớ lại những lời mẹ Trương nói với Bùi Thầm khi anh tới tặng đồ Tết vào kì nghỉ đông năm ấy thì vẫn cảm thấy tức giận.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái, Bùi Thầm biết cô vẫn cảm thấy tức giận bất bình thay anh, anh mỉm cười xoa đầu cô, vỗ về: “Chi Chi à, không sao đâu, bây giờ bà ấy có nghĩ về anh như nào thì cũng chẳng hề quan trọng.”
Cô không nói gì.
Tuy người đàn ông không quan tâm, nhưng không có nghĩa là với cô, chuyện này sẽ cho qua như thế.
Một lát sau, xe chạy tới đích đến. Lương Chi Ý và Bùi Thầm xuống xe đi vào biệt thự, thay giày ở huyền quan xong thì nhìn thấy phòng khách vô cùng sôi nổi, có Lương Thiên Minh, Trọng Tâm Nhu, cả mẹ con nhà họ Trương.
Mẹ Trương nghe tiếng quay đầu thì thấy hai người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt quan sát Bùi Thầm, trong ánh mắt vẫn mang vẻ khó tin.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý lễ phép chào hỏi mẹ Trương, sau đó cô gái đi về phía bà cụ ngồi ở giữa sô pha, cười xinh đẹp:
“Bà ngoại…”
Bà cụ nhìn cô, mặt mày rạng rỡ: “Ấy, cục cưng của bà về rồi hả…”
“Bà ngoại ơi cháu nhớ bà lắm, gần đây công việc bận quá, cũng chưa tới thăm bà được.”
Bà cụ xoa khuôn mặt cô gái, tươi cười tràn đầy yêu thương: “Bà ngoại cũng nhớ cháu. Không sao, ăn Tết về là được rồi.”
“Bà ngoại ơi, hôm nay cháu và Bùi Thầm lên núi mua đồ Tết cho bà đó ạ.”
Thật ra hồi học đại học Bùi Thầm đã từng tới đây làm khách, với tính cách như thế thì tất nhiên là anh cũng rất được bà cụ quý mến. Bà cụ mỉm cười gọi anh ngồi xuống cạnh Lương Chi Ý: “Tiểu Bùi à, các cháu cũng mua nhiều đồ quá rồi, ăn không hết lại lãng phí…”
Bùi Thầm cười ấm áp: “Không sao đâu bà ngoại, những thứ này đều là hoa quả sấy khô, có thể để được lâu lắm ạ.”
“Phải rồi bà ngoại, bà cứ ăn từ từ, nếu thích thì sau này chúng cháu lại mua.” Cô gái ngọt ngào nói.
Bà cụ cười: “Ừ, được…”
Lúc này, mẹ Trương ở bên cạnh mỉm cười nói chen vào, hỏi thử: “Đã lâu không gặp Chi Ý và tiểu Bùi rồi nhỉ? Tiểu Bùi này, trước đây dì có nghe nói là cháu đang gây dựng sự nghiệp, hồi nãy dì nghe họ nói là bây giờ công ty mà cháu mở đã lên sàn chứng khoán rồi hả?”
Bùi Thầm lễ phép đáp lại, Lương Thiên Minh ở bên cạnh tự hào nói đôi lời về sự xuất sắc của Bùi Thầm hiện tại, coi anh như thể con trai của mình, mẹ Trương nghe thì cả người đờ ra.
Bây giờ Bùi Thầm lại trở thành một nhân vật giỏi giang như vậy ư?!
Lương Thiên Minh nói xong, bà cụ nghe thì cũng khá hài lòng: “Tiểu Bùi đúng là tuổi trẻ có triển vọng, hơn nữa bây giờ Chi Ý và tiểu Bùi cũng đã kết hôn, Hân Hân à, cháu cũng phải mau mau tìm một anh bạn trai đi.”
Trương Hân Hân đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý, nắm tay siết chặt: “…Dạ.”
Cô ta đưa mắt nhìn về phía Bùi Thầm-người mà trước đây mình đã từng khinh thường thì phát hiện bây giờ đối phương đã trở nên xuất sắc cao quý từ lâu.
Nhớ tới hồi trước có người gửi video anh cầu hôn Lương Chi Ý vào trong nhóm lớp, không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn còn mặn nồng như thế, còn cô ta thì vẫn chưa gặp được một đối tượng tốt.
Trương Hân Hân ghen tị tới nỗi nội tâm phát điên, lúc này cô ta càng cảm thấy không cam lòng.
Sau khi trò chuyện một lát, bà cụ đứng dậy lên tầng uống thuốc, mẹ Trương cũng vào trong bếp xem thử.
Trong phòng khách, Lương Chi Ý nảy ra một ý, cô sửa sang lại túi đặc sản vùng núi, sau đó kéo Bùi Thầm đứng lên: “Anh đi tặng đồ Tết cho dì út của em với em đi.”
Bùi Thầm có chút ngạc nhiên, anh biết cô gái vẫn luôn rất ghét mẹ Trương.
Quả nhiên, lúc đi tới nơi không có ai, cô gái nói với anh: “Lát nữa anh không được nói gì đâu đấy.”
Anh sững ra, đoán được điều gì đó, bất đắc dĩ dịu dàng khuyên: “Chi Chi à…”
Anh không muốn cô gây rắc rối vì mình.
Ngón tay của Lương Chi Ý cào lòng bàn tay anh, ngạo kiều nói: “Chuyện này cứ nghe em.”
Ngoài theo cô ra thì anh cũng bó tay hết cách.
Họ tới phòng ăn, đúng lúc mẹ Trương ra khỏi bếp, Lương Chi Ý đưa đồ Tết trong tay cho bà ta, đôi môi đỏ nhếch lên:
“Thưa dì út, đây là đồ Tết mà cháu và Bùi Thầm chuẩn bị cho dì ạ.”
Mẹ Trương cười không ngớt: “Cảm ơn nhé, ây dà, khách sáo quá…”
Mẹ Trương đang khách sáo thì chợt nghe cô gái mỉm cười nói: “Mấy năm nay đồ Tết chẳng được đóng gói đẹp, nhưng cũng không phải là mấy thứ rẻ tiền mua về từ chợ bán sỉ đâu, đều do cháu và Bùi Thầm đích thân tới quê anh ấy chọn đấy ạ, cũng không biết là dì út có chê hay không.”
Lúc trước mẹ Trương đã dùng những lời này sỉ nhục Bùi Thầm.
Lúc này bà ta nghe thế, nhớ tới trước đây thì sắc mặt cứng đờ trong nháy mắt, sau đó mỉm cười vội giải thích: “Sao lại chê được chứ, dì thích lắm.”
“Thế sao ạ, cháu cho rằng với dì út mà nói, không phải là đồ đắt tiền thì đoán là cũng sẽ không được dì để ý tới đâu đấy.”
Từng chữ trong lời cô gái nói mang theo sự châm biếm.
Lương Chi Ý không thích thấy việc Bùi Thầm bị sỉ nhục như thế lúc trước, nói gì thì cô cũng phải vòng vo ‘diss’ lại thay Bùi Thầm.
Lúc này Trọng Tâm Nhu đi vào phòng ăn chợt nghe thấy những lời này, khi tới trước mặt ba người, Trọng Tâm Nhu kéo nhẹ tay cô gái, dịu dàng nói:
“Chi Ý, không thể nói chuyện với người lớn như vậy được.”
Nhưng mẹ Trương vội nói: “Không sao đâu không sao đâu, trước đây là dì hiểu lầm, nói một vài lời khó nghe với tiểu Bùi, dì thấy rất áy náy trong lòng. Bây giờ tiểu Bùi có sự nghiệp thành công, công ty lại hoạt động tốt như thế, đứng chung với Chi Ý xứng đôi vô cùng…”
Mẹ Trương lật mặt trong nháy mắt, lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt, từ sự chán ghét khinh thường lúc ban đầu tới sự khen ngợi lúc bây giờ với Bùi Thầm.
Nhóm người lại tới phòng khách. Mẹ Trương đuổi theo Bùi Thầm trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng bà ta thử hỏi Bùi Thầm: “Tiểu Bùi này, công ty đó của cháu làm về ngành y tế đúng không?”
“Dạ.”
“Thật ra mấy năm nay ngành ăn uống không tốt lắm, bọn dì cũng chuyển sang ngành y tế,” Khuôn mặt mẹ Trương ngập tràn tươi cười, “Sau này chúng ta chính là người một nhà, nếu có thể hợp tác trong công việc thì cháu cân nhắc bọn dì thêm nhé, đây là danh thiếp…”
Quả nhiên người này chờ ở chỗ này đây.
Lương Chi Ý không tiện trở mặt ngay tại chỗ, cũng chỉ có thể âm thầm cảm thấy buồn nôn. Bùi Thầm đáp lại, nhận danh thiếp, nhưng hai người đã biết rõ trong lòng từ lâu rằng mẹ Trương là loại người gì.
Cũng may là sau đó, Trọng Tâm Nhu cũng dặn riêng Bùi Thầm về chuyện kinh doanh của công ty, tới lúc đó không thể hợp tác, từ chối khéo là được, không cần miễn cưỡng.
Một lát sau, người giúp việc tới thông báo bữa cơm đã xong, mọi người có thể vào bàn.
Bà cụ đi từ trên tầng xuống, lúc này Lương Đồng Châu cũng dẫn theo Quý Phỉ Nhi về tới nhà.
Hai năm trước người trong nhà cũng đã biết chuyện của bọn họ. Gia thế của Quý Phỉ Nhi cũng rất hiển hách, kể từ thế hệ bà cụ thì nhà họ Quý và nhà họ Lương đã thân nhau mấy đời. Cô gái cũng được người nhà họ Lương nhìn từ nhỏ tới lớn, bây giờ như quay về nhà mình ăn cơm vậy, huống hồ Lương Chi Ý lại còn là bạn thân của Quý Phỉ Nhi nữa.
Buổi tối, nếu bỏ qua mẹ con nhà họ Trương thì bầu không khí của bữa cơm tất niên vẫn rất ấm áp hòa thuận, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi ghé vào nhau là lại thành hai chú sẻ con ríu ra ríu rít.
Bởi vì vui vẻ, hai chú sẻ con còn uống cả rượu.
Bùi Thầm và Lương Đồng Châu ở bên cạnh cản cũng không cản được, tỏ vẻ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, chỉ có thể cố hết sức để các cô uống ít một chút.
Sau khi ăn cơm xong rồi trò chuyện một lát, mẹ Trương mang Trương Hân Hân về nhà trước. Bà cụ thì giữ những người còn lại nghỉ ngơi tại biệt thự tối nay, dù sao thì có rất nhiều phòng, bọn họ bèn đồng ý.
Hơn mười giờ tối, màn đêm sâu thẳm.
Trong phòng sách, Bùi Thầm uống trà chơi cờ cùng Lương Thiên Minh. Người giúp việc tới thông báo rằng phòng ở đã được dọn dẹp xong xuôi, Lương Thiên Minh cười nói: “Tiểu Bùi à, con về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại chơi tiếp.”
“Dạ thưa bố, thế thì bố cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé ạ.”
Bùi Thầm ra khỏi phòng sách, hỏi người giúp việc Lương Chi Ý ở đâu, người giúp việc nói rằng cô Chi Ý ở trong phòng của Lương Đồng Châu và Quý Phỉ Nhi.
Bùi Thầm gõ cửa phòng ngủ của họ, khi đi vào thì nhìn thấy hai cô gái nhỏ đang ngồi trên giường trò chuyện, cười khanh khách, quậy cùng nhau.
Ở bên cạnh, Lương Đồng Châu đang đỡ đầu ngồi trên sô pha, canh chừng hai bợm rượu với vẻ đời này không còn gì để mà lưu luyến nữa, để các cô không mượn rượu làm chuyện xằng bậy.
Bùi Thầm đi qua, Lương Chi Ý nhìn thấy anh thì đôi mắt lập tức cong thành vầng trăng khuyết.
“Bùi Bùi ơi…”
Bùi Thầm nhìn chai rượu ở đầu giường, rồi hỏi Lương Đồng Châu: “Đây là lại uống nữa rồi à?”
Lương Đồng Châu thở dài: “Hai người họ cứ quậy phá đòi uống, không uống thì khóc, mình có thể không cho được sao?”
Bùi Thầm mỉm cười bất đắc dĩ, anh xoa khuôn mặt nóng lên của Lương Chi Ý, dịu dàng hỏi: “Sao lại uống tới nông nỗi này vậy?”
Cô gái nấc cụt một cái, trúc trắc xua tay: “Không uống không uống…”
Nhìn dáng vẻ này thì vẫn chưa tỉnh rượu.
Anh dỗ cô: “Chi Chi à, quay về nghỉ ngơi cùng anh có được không?”
Cô đối diện với ánh mắt anh, ngơ ngác sững ra mấy giây, rồi vẫn ngoan ngoãn đáp lại, vươn hai tay về phía anh: “Ôm…”
Bùi Thầm nương tư thế ôm lấy cô, cô gái mềm mại treo trên người anh, Quý Phỉ Nhi kêu cô: “Chi Chi ơi…”
Hai cô gái huyên thuyên xong, Bùi Thầm quay đầu nhìn về phía Lương Đồng Châu: “Thế mình đưa Chi Ý về trước nhé.”
Lương Đồng Châu đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Quý Phỉ Nhi, kéo Quý Phỉ Nhi đang muốn giữ chặt Lương Chi Ý vào lòng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Mau đưa vợ cậu đi đi, mình có một người đã đủ rắc rối rồi.”
Cuối cùng Bùi Thầm ôm Lương Chi Ý về phòng, người giúp việc cũng rất chu đáo mà đưa canh giải rượu tới, để cô gái uống trước.
Sau khi vào phòng, khóa trái cửa, Bùi Thầm ôm lấy cô tới WC trước, hỏi cô có khó chịu không. Cô gái lắc đầu, bám dính nằm sấp trên đầu vai anh, thường xuyên phát ra âm thanh nhõng nhẽo khe khẽ, cũng không biết là muốn nói gì.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ say rượu của cô.
Đáng yêu như em bé vậy.
Hơi thở của cô gái loáng thoáng phả vào một bên cổ anh, như châm lên một đốm lửa nhỏ, yết hầu anh lên xuống, cổ họng khô khốc.
Lương Chi Ý như thế thì có thể dễ dàng khơi mào sự khô nóng trong nội tâm của anh.
Gần đây bận rộn quá, đã mấy ngày người đàn ông không chạm vào cô, lúc này anh cảm nhận được một sự khao khát tựa dây leo sinh sôi nảy nở, lan ra khắp cơ thể, vội vã kêu gào ăn sạch cô trong đầu.
Sau khi về phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm thẳng xuống giường.
Anh chống người ở trên người cô, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cặp mắt ngấn nước chớp chớp của cô, sau đó giữ lấy đỉnh đầu cô, đôi mắt cúi xuống dụ dỗ người ta:
“Chi Chi à, sao em lại đáng yêu thế?”
Đôi mắt như hạnh nhân của Lương Chi Ý sáng trong xinh đẹp, cô nhìn anh chằm chằm, vì say nên đầu óc choáng váng, khẽ mở miệng: “Anh ơi…”
()
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như thế.
Vẻ mặt cô gái trong sáng vô cùng, giọng mềm nhũn, như kẹo bông gòn ngọt ngấy, mềm mại chảy vào tai anh.
Người đàn ông nghe thế thì đầu tiên là sững ra, đôi mắt chấn động, sóng to gió lớn cuồn cuộn trong đầu.
Cơ thể anh đè xuống, gần sát cô hơn, đôi mắt rực cháy, giọng có phần khàn đi: “Chi Chi vừa gọi anh là gì vậy?”
“Ưm…”
Anh quay đầu, môi kề sát tai cô, hơi thở không ổn định:
“Chi Chi kêu một lần nữa đi.”
Tai cô tê dại, tay vô thức vịn vai anh, nũng nịu lặp lại: “Anh ơi…”
Vừa dứt lời, anh nhìn thẳng, nắm lấy cằm cô, nụ hôn nóng bỏng ập tới trong nháy mắt, lấp kín môi cô.
Hàm răng của cô gái bị cái lưỡi xâm nhập thăm dò một cách dễ dàng. Bùi Thầm cảm nhận được vị rượu và vị vải đường ngọt ngào từ trong miệng cô lan tỏa khắp không gian giữa lúc thân mật với nhau, ngọt ngào tới nỗi khiến người ta muốn thăm dò sâu hơn.
Anh càng hôn càng ác, Lương Chi Ý không chịu nổi, phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Ngay sau đó cô lập tức cảm nhận được anh bắt đầu giở trò, lòng bàn tay đốt lửa ở khắp mọi nơi, hun tới nỗi đóa hồng nhỏ trong lồng ngực chậm rãi nở rộ.
Sau một lúc lâu, anh tạm dừng. Mắt cô gái rớm lệ, vì say nên ánh mắt mơ màng, cầu xin anh với chất giọng non nớt: “Anh trai đừng bắt nạt Chi Chi mà hu hu hu…”
Chóp mũi cô đỏ bừng, đầu óc choáng váng, khẽ nỉ non:
“Chi Chi nóng quá, Chi Chi sắp tan chảy rồi.”
Sao Bùi Thầm có thể chịu đựng được việc cô mang khuôn mặt trong sáng đó nhưng lại nói ra lời như thế trong men say chứ.
Đầu óc anh hoàn toàn không kiểm soát được nữa, đôi mắt tối đi trong tích tắc. Anh bóp lấy vòng eo thon của cô, gặm cắn vành tai cô, hơi nóng mỏng manh phả vào tai cô, dụ dỗ:
“Tan chảy như nào vậy, cho anh trai xem thử đi, nhé?”
Hết ngoại truyện .