Edit+Beta: Selbyul Yang
“Chàng trai mà cô thích vốn nên tỏa sáng.”
Lương Chi Ý hít mũi, lau nước mắt, cố đè nén cảm xúc: “Mình không khóc…”
Nghĩ tới cảnh Bùi Thầm ngã xuống đất không đứng lên nổi ở sân thi đấu hồi nãy, đầu óc cô trống rỗng. Lúc này nhìn thấy cậu đau đến mức nhắm mắt lại, cô kìm nén nước mắt, vừa hoảng hốt vừa khó chịu, ước gì có thể lập tức bay ngay tới bệnh viện.
Mười phút sau, xe cấp cứu tới bệnh viện Số thành phố.
Vừa xuống xe cấp cứu, Lương Chi Ý đã gọi điện thoại cho mẹ là Trọng Tâm Nhu: “Mẹ ơi, có phải hôm nay mẹ trực ca tối không ạ? Con có một người bạn chơi bóng rổ bị thương, mẹ có thể tới xem thử được không ạ…”
Trọng Tâm Nhu vừa lúc làm việc tại bệnh viện Số thành phố, bà là chuyên gia hàng đầu của khoa chấn thương chỉnh hình. Trọng Tâm Nhu nghe thấy con gái khóc nức nở thì hỏi tên người bị thương trước, rồi an ủi cô: “Bây giờ mẹ rảnh, con đừng sốt ruột, để mẹ sắp xếp cái đã.”
Bùi Thầm được đưa tới khoa cấp cứu, cậu nằm trên giường bệnh. Trọng Tâm Nhu cũng đã chạy tới, hỏi bọn họ: “Chuyện gì vậy?”
“Hồi nãy xảy ra va chạm cơ thể trong lúc chơi bóng rổ, đầu gối của cậu ấy bị đập phải.”
Trọng Tâm Nhu nhìn thấy vết sẹo nơi đầu gối của Bùi Thầm, “Trước đây từng bị thương phải không?”
Lương Chi Ý nói chuyện Bùi Thầm từng gặp tai nạn giao thông trước đây. Trọng Tâm Nhu và y tá tiến hành một lần điều trị cho đầu gối của Bùi Thầm trước, “Đi chụp thêm MRI nữa đi.”
()
Bùi Thầm được đẩy đi. Trọng Tâm Nhu nói với con gái: “Hiện tại tình hình của cậu ấy đã ổn định, cần chờ một khoảng thời gian mới có kết quả kiểm tra, đừng lo lắng quá.”
“Dạ…”
Sau khi Trọng Tâm Nhu rời đi, Lương Chi Ý nhìn về phía hiệu trưởng Giang: “Thưa hiệu trưởng Giang, bên trận đấu vẫn cần thầy, hay là thầy về trước đi ạ? Để ba người của đội hậu cần bọn em ở đây là được rồi. Phải rồi, bác sĩ vừa điều trị cho Bùi Thầm là mẹ em, bệnh viện bên này thầy có thể yên tâm ạ.”
Quý Phỉ Nhi và anh chàng ở bên cạnh cũng hùa theo: “Thưa hiệu trưởng Giang, thầy về trước đi ạ. Tụi em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bùi Thầm.”
Bởi vì trận đấu vẫn còn tiếp tục, bên kia cũng cần hiệu trưởng Giang, ông dặn dò hai câu: “Thế thì mấy em chăm sóc Bùi Thầm cho tốt nhé, có chuyện gì thì lập tức báo cáo với bọn thầy, để Bùi Thầm yên tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng chuyện thi đấu.”
Nhóm người đồng ý.
Bùi Thầm được chuyển về phòng cấp cứu, tiếp tục tiến hành chườm lạnh đầu gối. Một lúc sau, Lương Chi Ý nhận được cuộc gọi từ mẹ, rồi tới văn phòng của bà.
“Người bạn này chính là người bạn ngồi cùng bàn vô cùng xuất sắc mà con từng bảo với mẹ đó hả?” Trọng Tâm Nhu hỏi.
Lương Chi Ý gật đầu, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi cậu ấy sao rồi ạ? Có phải trong lúc thi đấu đầu gối của cậu ấy lại bị thương rồi không?”
“Vừa mới có tấm phim của cậu ấy,” Trọng Tâm Nhu bảo cô ngồi xuống bên cạnh, “Mẹ đã xem báo cáo kiểm tra này rồi, trước đây phần sụn chêm chỗ đầu gối chân phải của cậu ấy từng bị tổn thương nặng nề, vẫn còn cần làm phẫu thuật phục hồi, nhưng cậu ấy không làm.”
Trọng Tâm Nhu nói: “Nếu trước đây cậu ấy làm phẫu thuật phục hồi, thì lẽ ra chân của cậu ấy đã lành hẳn, sẽ không xuất hiện tình huống nghiêm trọng như hôm nay.”
Lương Chi Ý hoàn toàn không biết tới chuyện này, cô sững ra.
Phẫu thuật…phục hồi ư….
Trước đây Tuyên Hạ hoàn toàn không nhắc tới chuyện này với cô…
Trọng Tâm Nhu: “Sao cậu ấy lại có thể tham gia trận bóng rổ kịch liệt như thế trong tình trạng sụn chêm bị tổn thương vậy? Điều này rất có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa trị được đối với chân của cậu ấy đấy.”
Bà đưa ra đề nghị: “Bây giờ cậu ấy nhất định phải nghỉ ngơi tử tế, chớ có tiếp tục tham gia hoạt động thể thao nào nữa. Vả lại tuy không cần thiết, nhưng nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất là vẫn nên thực hiện phẫu thuật hồi phục…”
…
Cuối cùng Lương Chi Ý cầm báo cáo, chậm rãi quay trở lại phòng cấp cứu.
Ở bên trong, Bùi Thầm đang nằm trên giường, Quý Phỉ Nhi và bạn nam thành viên đội hậu cần ở bên cạnh.
Quý Phỉ Nhi nhìn thấy cô: “Chi Chi, cậu quay lại rồi hả.”
Quý Phỉ Nhi thở dài, nói nhỏ với cô: “Hồi nãy bên phía trường học truyền tin tới, trường THPT Số thua rồi.”
Trong hiệp bốn, trường THPT Số bị trường THPT Số vượt qua. Cho dù Lương Đồng Châu gắng hết sức đuổi theo thì cuối cùng vẫn thua trước trường THPT Số một cách đáng tiếc.
Lương Chi Ý nhẹ nhàng đáp lại, lúc này cô chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ tới kết quả của trận đấu nữa.
Cô chuyển động môi, rồi nhìn về phía Quý Phỉ Nhi và chàng trai: “Hay là mấy cậu đi mua ít đồ ăn cho Bùi Thầm nhé?”
Quý Phỉ Nhi nghe ra ý trong lời nói, cô ấy ngẩn ra rồi gật đầu, rời khỏi chỗ này với anh chàng đó trước.
Cạnh giường bệnh chỉ còn lại hai người. Bùi Thầm ngước mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt, vẻ mặt cứng đờ, cổ họng khô khốc.
Lương Chi Ý chậm rãi tới gần cậu, đối diện với ánh mắt của cậu, rồi chợt mở miệng: “Bùi Thầm, cậu đã lừa bọn mình có phải không?
Bùi Thầm nghe thế, hàng mi dài rung mạnh lên.
“Đầu gối của cậu vốn chưa hề hồi phục. Hôm đó mình hỏi cậu, tại sao cậu lại bảo là đã lành rồi?” Cô chất vấn với giọng lạnh lùng.
Bùi Thầm cụp mắt, không nói nên lời.
Lương Chi Ý tức đến mức bật cười: “Tất cả mọi người đều cho rằng chân cậu đã khỏi rồi, nên mới cho cậu thi đấu, nhưng sao cậu lại có thể hoàn toàn hồi phục trong tình huống không làm phẫu thuật được cơ chứ? Thậm chí mình còn không biết là cậu vẫn còn phải làm phẫu thuật…”
Vì tham gia giải đấu bóng rổ, mà cậu lại lựa chọn giấu mọi người!
Cô gái nhìn cậu, nước mắt rơi xuống: “Cậu có biết làm thế là nguy hiểm cỡ nào không, sao cậu có thể lấy cơ thể cậu ra để mạo hiểm vậy chứ!”
Cô vừa tức vừa xót: “Bây giờ mình sẽ báo cáo tình hình thực tế vết thương ở chân cậu với nhà trường, không cho cậu thi đấu tiếp nữa, phải nghỉ ngơi tử tế.”
Cô vừa định xoay người đi gọi điện thoại thì cổ tay bị giữ lại.
“Cậu tuyệt đối không thể nói cho nhà trường.”
Giọng Bùi Thầm rất thấp, như ngậm cát trong miệng.
“Tôi không nên lừa dối các cậu, nhưng với tôi mà nói, bóng rổ thật sự rất quan trọng.”
Lương Chi Ý chán nản: “Chẳng lẽ bóng rổ còn quan trọng hơn cả chân cậu sao?! Bùi Thầm à, cậu có biết nếu cậu mà chơi tiếp thì rất có khả năng cái chân này của cậu sẽ què luôn không?!”
Bùi Thầm nghe thế, đáy mắt dần đỏ ửng lên: “Tôi biết tất cả những điều mà cậu nói, nhưng…tôi đã chờ đợi giải đấu này từ lâu lắm rồi, đây là lần duy nhất mà tôi có thể tham gia giải đấu liên trường.”
“Sau này có thể chơi bóng rổ tiếp mà, giải đấu liên trường này quan trọng đến mức đó sao?”
Im lặng một hồi lâu, Bùi Thầm nặng nề lên tiếng:
“Chính bố tôi đã dạy tôi chơi bóng rổ.”
“Hồi nhỏ, chỉ cần ông rảnh thì sẽ dẫn tôi đi chơi bóng rổ, đó là khoảng thời gian mà tôi vui vẻ nhất. Nhưng sau khi bố tôi bị liệt thì không thể tiếp tục chơi bóng rổ cùng tôi được nữa.”
Bùi Thầm cụp mắt, “Sau đó bởi vì một vài chuyện…mà bố mẹ tôi ly hôn. Vào thời điểm đó chỉ có bóng rổ bầu bạn với tôi.”
Lúc đó cậu vẫn đang học tiểu học. Mỗi ngày tan học về nhà, cậu đẩy cửa ra thì luôn nghe thấy bố mẹ cãi vã, về tiền, về việc bố bị liệt, về cuộc hôn nhân đổ vỡ của bọn họ, thậm chí cậu thường xuyên bị tỉnh giấc lúc nửa đêm vì tiếng cãi nhau của bọn họ và tiếng đồ vật rơi vỡ. Cậu sợ hãi đến mức chui vào chăn, thức tới bình minh.
Lúc ban đầu cậu còn bảo bố mẹ đừng cãi nhau, sau này thì cậu biết căn bản là vô ích, trái lại còn ngày một nghiêm trọng hơn. Đối mặt với tính cách càng ngày càng nhát gan trầm lặng của bố và sự oán trách càng ngày càng nhiều của mẹ, cậu chỉ có thể lựa chọn giữ im lặng.
Cậu bắt đầu sợ về nhà, sợ ở nhà. Thế nên mỗi ngày khi tan học, cậu sẽ tới sân bóng chơi bóng rổ một mình.
“Tôi thích bóng rổ, bởi vì chỉ có lúc chơi bóng rổ thì tôi mới cảm thấy bản thân không cô đơn đến thế.”
Cậu thấp giọng nói: “Tôi chưa từng có bạn bè, chỉ có bóng rổ biết tất cả những niềm vui, nỗi cô đơn, sự phẫn nộ và khó chịu của tôi.”
Bóng rổ là nơi duy nhất để cậu gửi gắm tình cảm.
“Với tôi mà nói nó không đơn giản chỉ là một sở thích, mà giống một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn hơn. Bởi vì người sẽ rời bỏ tôi, nhưng bóng rổ thì không.”
Lương Chi Ý nghe thế thì chợt sững ra.
“Từ hồi cấp hai, khi biết đến giải đấu bóng rổ giữa các trường cấp ba của thành phố Lâm thì ước mơ của tôi chính là đứng trên bục nhận thưởng dành cho nhà vô địch cùng với quả bóng rổ mà tôi yêu nhất.”
Bùi Thầm cười khổ một tiếng, “Nhưng sau này tôi gặp tai nạn giao thông, cuối cùng không thể chơi bóng rổ được nữa.”
“Tôi không làm phẫu thuật phục hồi là bởi vì…” Giọng cậu khàn đi, “Bởi vì nhà tôi không có tiền, không đủ khả năng chi trả phí phẫu thuật.”
Sao cậu lại không muốn chữa khỏi chân mình, khỏe mạnh rồi quay lại sân bóng rổ chứ, nhưng nhà cậu căn bản không có tiền làm phẫu thuật. Cậu lựa chọn giấu diếm là bởi vì cậu thật sự rất muốn quay trở lại sân bóng rổ.
Lương Chi Ý nghe thấy lời cậu nói, đầu óc chấn động mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe Bùi Thầm nhắc tới gia đình và bố mẹ của cậu, cái quá khứ bị lòng tự trọng cao ngất của cậu bao trùm, không muốn để bất cứ ai chạm tới đó.
Cậu dốc sức làm thêm, thì ra là vì cậu phải chăm sóc bố một mình, còn phải chi trả tiền phẫu thuật nữa.
Lương Chi Ý nghe thế, hốc mắt lại ẩm ướt mờ nhòe, khó chịu đến mức không nói nên lời.
“Với tôi mà nói, trận chung kết cuối cùng thật sự rất quan trọng,” Cậu ngước mắt nhìn về phía cô, giọng bặt tiếng: “Chi Ý, cậu đừng nói với phía nhà trường, coi như tôi cầu xin cậu.”
“Cậu cứ nhất quyết muốn tham gia sao?”
“Đã tới đây rồi, cho dù tôi phải gánh chịu hậu quả gì, thì tôi cũng muốn đấu cho xong trận cuối cùng.”
Lương Chi Ý nghiêng đôi mắt cay cay đi. Cô cắn chặt môi, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Hai bên im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng cô gái khẽ mở miệng: “Mình đồng ý với cậu, tạm thời không nói chuyện chân cậu bị thương với nhà trường.”
Nhưng cô lại bổ sung: “Nhưng trước trận đấu tuần sau cậu phải tới bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Nếu bác sĩ vẫn nói cậu tuyệt đối không thể thi đấu, thì mình sẽ không đồng ý để cậu ra sân đâu.”
Tuy hôm nay vết thương cũ của cậu bị ngoại lực tác động nên gây đau đớn, không xuất hiện vấn đề nào khác, nhưng nếu nghỉ ngơi mấy ngày mà vẫn còn nghiêm trọng quá, thì cô không dám liều lĩnh như thế.
“Được.” Chàng trai đồng ý với cô.
Cô gái cúi đầu lau nước mắt. Bùi Thầm nhìn thấy, trái tim như bị người ta bóp chặt, môi mỏng khẽ run lên, khàn giọng dỗ dành cô:
“Xin lỗi cậu, đừng khóc.”
Đầu gối của cậu không đau đến thế, nhưng trái tim lại cảm thấy đau đớn chết mất.
Lương Chi Ý nghẹn ngào lẩm bẩm: “Còn nữa, chờ cậu thi đấu xong thì tới bệnh viện làm phẫu thuật, cậu không cần lo những chuyện khác, chỉ cần cậu tới là được.”
Bùi Thầm im lặng, không nói gì.
Cuối cùng tâm trạng của Lương Chi Ý ổn định lại, cô gọi điện thoại cho Tuyên Hạ. Ở đầu bên kia, các thành viên trong đội đang định tới bệnh viện thăm Bùi Thầm.
Cô gái do dự một lát, cuối cùng nói: “Bùi Thầm không gặp vấn đề gì lớn. Đã muộn thế này rồi, mấy cậu không cần phải cuống cuồng tới đây tìm cậu ấy đâu, bây giờ cậu ấy cũng chuẩn bị về nhà rồi.”
Nhưng Tuyên Hạ lo lắng, vẫn bảo muốn tới bệnh viện xem thử. Cậu ta bảo những thành viên khác về nghỉ trước.
Huấn luyện viên lấy di động qua, bảo tìm Bùi Thầm, Lương Chi Ý bèn đưa di động cho chàng trai. Huấn luyện viên quan tâm hỏi mấy câu, Bùi Thầm chỉ bảo không có gì đáng ngại.
Bởi vì sau đó còn có việc khác, bây giờ huấn luyện viên không tiện chạy tới lắm, chỉ có thể bảo Lương Chi Ý và các bạn trong đội hậu cần chăm sóc cậu cho tốt, đưa cậu về nhà.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lương Chi Ý tức giận nhìn về phía Bùi Thầm: “Sau này sẽ không bao giờ nói dối giúp cậu nữa.”
Lúc này, Trọng Tâm Nhu đi vào khoa cấp cứu. Lúc đi tới, bà nhìn về phía Bùi Thầm: “Bây giờ đầu gối có còn đau lắm nữa không cháu? Có dịu bớt chút nào không?”
Bùi Thầm trả lời một câu. Lương Chi Ý giới thiệu cho cậu: “Phải rồi, đây là mẹ mình.”
Bùi Thầm sững ra, không ngờ bác sĩ điều trị cho cậu lại là mẹ của Lương Chi Ý. Đầu cậu căng ra trong tích tắc, lễ phép nói: “Cháu chào dì, cháu là Bùi Thầm ạ.”
Trọng Tâm Nhu cười dịu dàng: “Dì biết cháu, trước đây Chi Ý từng nhắc tới cháu ở nhà, nói cháu rất chăm chỉ chịu khó, học hành cũng rất giỏi.”
Bùi Thầm khiêm tốn đáp lại. Trọng Tâm Nhu dịu dàng lải nhải: “Cháu nói cháu đấy, đầu gối vẫn còn bị thương, sao lại thi đấu được cơ chứ? May mà cháu có đeo băng đầu gối, giảm bớt lực va chạm, nếu không thì không biết sẽ nghiêm trọng tới mức nào.”
Lương Chi Ý nghe thế thì trong lòng thoải mái hơn một chút.
May là cô đã mua cho cậu một cái băng đầu gối tốt một chút…
Trọng Tâm Nhu đưa thuốc mỡ đã kê cho cậu, lại dặn dò những điều cần chú ý liên quan tới đầu gối, không còn việc gì nữa thì có thể về nhà. Bùi Thầm nói lời cảm ơn bà.
Sau khi Trọng Tâm Nhu đi, Quý Phỉ Nhi và nhân viên hậu cần khác cũng đã mua đồ ăn về, để Bùi Thầm bổ sung thể lực trước.
Một lát sau, Tuyên Hạ đã tới bệnh viện, còn có cả Lương Đồng Châu đi cùng nữa. Cậu ta lo cho Bùi Thầm, đúng lúc Lương Chi Ý cũng ở đây.
Khuôn mặt Lương Đồng Châu bình tĩnh, cậu ta nói: “Bùi Thầm à, xin lỗi cậu, bọn mình không thể đánh bại trường THPT Số trong trận thứ hai.”
“Không sao, mấy cậu đừng tự trách.”
Mọi người là một tập thể, có chuyện gì thì phải cùng nhau gánh vác, vả lại vẫn còn một trận cuối cùng nữa, chưa chốt kết quả.
Tuyên Hạ nhìn thấy đầu gối của Bùi Thầm thì căm phẫn Tống An Thần đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta biết rõ vết thương của cậu, cố ý đụng vào đầu gối cậu. Từ hồi cấp hai thì thằng này đã tởm như thế rồi.”
Nhưng nói khách quan thì, đây đúng là va chạm cơ thể bình thường. Bởi vì trong lúc quyết định có phạm quy hay không trọng tài sẽ không căn cứ vào tình hình sức khỏe cá nhân. Cho dù nhóm bọn họ biết mục đích của Tống An Thần thì cũng bó tay với cậu ta.
Tuyên Hạ thở dài: “Mấy ngày này cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đừng huấn luyện.”
Bùi Thầm bảo bọn họ đừng lo lắng, cậu nghĩ tới chuyện cái băng đầu gối thì cảm ơn cậu ta: “May là cậu cho mình cái băng đầu gối, không thì đầu gối của mình sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Thật ra cái băng đầu gối này là Lương Chi Ý mua…”
Tuyên Hạ vốn định nói thế, thấy cô gái khẽ lắc đầu với cậu ta, cậu ta thở dài, chỉ có thể sửa lại: “Không có gì…cậu không sao là tốt rồi.”
Thấy thời gian cũng đã muộn, cuối cùng Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu đỡ Bùi Thầm đứng lên từ trên giường bệnh, bảo đưa cậu về nhà.
Lương Chi Ý đi tìm Trọng Tâm Nhu một chuyến: “Mẹ ơi, con và bạn bè đưa Bùi Thầm về nhà nhé ạ.”
Trọng Tâm Nhu thấy dáng vẻ lo lắng của con gái, mấy giây sau bà dịu dàng nói: “Chi Chi à, muộn lắm rồi, con nên về nhà rồi.”
“Ờm…con bảo đảm sẽ nhanh chóng quay về. Vả lại Đồng Châu cũng ở đây mà, lát nữa con về nhà với em ấy.”
Lương Chi Ý làm nũng hôn mẹ một cái, cuối cùng cuống cuồng rời đi. Trọng Tâm Nhu chậm rãi quay đi, im lặng không nói gì.
Ở bên ngoài, màn đêm đen kịt.
Trước cổng bệnh viện, Tuyên Hạ gọi xe trên điện thoại. Cậu ta và Lương Đồng Châu chờ xe cùng Bùi Thầm, bảo anh chàng làm hậu cần về nhà trước.
Mấy phút sau, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi ra khỏi bệnh viện, hai người nói cũng đi cùng bọn họ. Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý, khuyên nhủ:
“Không cần đâu, mấy cậu về trước đi.”
Lương Chi Ý biết cậu đang để ý tới cái gì. Cô khẽ hừ một tiếng, nói nhỏ với cậu: “Bùi Thầm này, cậu đừng có quên là bây giờ cậu đang bị mình nắm thóp đấy.”
“…”
Thế mà cô lại lấy chuyện vết thương ở chân ra đe dọa cậu.
Chàng trai im lặng trong thoáng chốc. Lúc này xe cũng tới rồi, đúng lúc là một chiếc xe MPV nhận cước, nên năm người cùng lên xe, Bùi Thầm không cách nào từ chối được.
Màn đêm sâu thẳm.
Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe lướt nhanh qua.
Cuối cùng xe chạy tới khu chung cư mà Bùi Thầm ở. Sau khi xuống xe, Bùi Thầm nhìn về phía Lương Chi Ý, yết hầu lên xuống, rồi thấp giọng nói:
“Đưa tới đây là được rồi.”
“Không được, mình lên tầng với cậu.”
Bùi Thầm thấy sự kiên quyết của cô. Cậu chật vật cụp mắt xuống, rồi nhượng bộ, nói: “Cậu đừng nói chuyện đầu gối của tôi cho bố tôi biết, tôi không muốn khiến ông ấy lo lắng.”
Cô gái ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu.
Nhóm người đi lên tầng. Bởi vì quá cũ không có thang máy, hành lang cũng rất chật hẹp, vách tường phủ bụi, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang cũng bị ngủm hai bóng.
Cuối cùng khi tới cửa nhà Bùi Thầm, Bùi Thầm mở cửa ra. Mọi người thấy diện tích bên trong nhỏ hẹp, vào cửa là một tủ giày kiểu cũ, nội thất lỗi thời, tuy đúng là quét dọn rất sạch sẽ, nhưng nhìn qua là biết đã ở rất lâu.
Ngoài Tuyên Hạ đã từng tới trước đây, ba người khác đều bị sốc, không ngờ nhà của Bùi Thầm sẽ như thế này.
Lương Chi Ý sinh ra trong gia đình giàu có từ bé cũng ngạc nhiên. Chả trách trước đây khi tới nhà cô, cô cảm thấy cậu khó chịu như thế, chả trách hồi nãy cậu không đồng ý cho cô tới đủ kiểu.
Bùi Thầm mở tủ giày ra tìm dép cho bọn họ, mấy giây sau thì mất tự nhiên nói: “Dép trong nhà không đủ, hay là mấy cậu cứ đi vào luôn đi…”
“Không sao, tụi mình bỏ giày ra, con gái mấy cậu đi dép đi.” Tuyên Hạ.
Mọi người hoàn toàn không bộc lộ vẻ ngạc nhiên, họ mang vẻ mặt tự nhiên cởi giày ra. Lúc này Bùi Vĩnh Hạ đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ, ông nhìn thấy nhiều người như thế thì ngạc nhiên.
Mọi người lễ phép chào hỏi Bùi Vĩnh Hạ, “Thưa chú, Bùi Thầm chơi bóng rổ bị thương, bọn cháu đưa cậu ấy về ạ.”
“Bị thương ư? Không sao đấy chứ…”
Bùi Thầm nói chỉ là va chạm bình thường mà thôi. Bùi Vĩnh Hạ bảo bọn họ đi vào ngồi.
Vì thế Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu dìu Bùi Thầm về phòng trước. Bùi Vĩnh Hạ đẩy xe lăn, đi về phía phòng bếp: “Mấy cháu ngồi đi, chú đi rót cho mấy cháu cốc nước…”
Bùi Vĩnh Hạ tới phòng bếp, mở tủ ra, lấy mấy cái cốc dùng một lần, rồi lại chuyển tới trước bàn cơm, cầm ấm nước sôi.
Bỗng nhiên chiếc ấm bị một bàn tay đón lấy, giọng nói hoạt bát đáng yêu của cô gái truyền tới: “Chú à, chú cứ từ từ, để cháu rót cho.”
Bùi Vĩnh Hạ quay đầu thấy Lương Chi Ý, bảo cô cẩn thận nóng. Sau khi rót nước xong thì ông hỏi: “Cháu là bạn học cùng trường với Bùi Thầm à?”
Cô gái gật đầu, nở nụ cười đáng yêu với ông:
“Cháu chào chú ạ, cháu tên là Lương Chi Ý, bạn cùng bàn với Bùi Thầm, cũng là thành viên của đội hậu cần lần này.”
“Chào cháu chào cháu…” Bùi Vĩnh Hạ nghĩ tới điều gì đó, giật mình trả lời, “Trước đây chú từng nghe Bùi Thầm nói tới, rằng học kỳ này nó có thêm một người bạn cùng bàn.”
Lương Chi Ý cong mày: “Đúng ạ, cháu mới chuyển tới lớp chín năm nay, không ngờ Bùi Thầm lại từng nói với chú.”
Bùi Vĩnh Hạ thấy cô gái nhỏ cười rất ngọt ngào, khuôn mặt cũng không khỏi ngập tràn tươi cười: “Cô gái nhỏ à, tối nay vất vả cho mấy cháu rồi, vì đã đưa Bùi Thầm về đây…”
“Không sao ạ, đây đều là chuyện bọn cháu nên làm mà.”
“Cháu mau ra ngoài phòng ngồi đi…”
Lương Chi Ý đáp lại, rồi hỗ trợ bưng mấy cốc nước đi ra, đặt ở bàn trà trong phòng khách.
Bùi Vĩnh Hạ dọn thảm lông trên sô pha sang một bên, bảo hai cô gái ngồi xuống. Hiếm khi có bạn của Bùi Thầm tới nhà, ông mỉm cười gãi đầu, mất tự nhiên nói: “Ngại quá, nhà hơi nhỏ, có chút chật chội…”
“Không sao ạ, không chật đâu ạ.”
Bùi Vĩnh Hạ muốn đi rửa hoa quả cho bọn cô, bị Lương Chi Ý kiên quyết cản lại. Bùi Vĩnh Hạ không tiện hoạt động, sao cô có thể để ông vất vả tất bật được chứ, chỉ nói không cần phiền phức như thế, ngồi một lát là được.
Bùi Vĩnh Hạ từ bỏ, ông hỏi tình hình cụ thể việc Bùi Thầm bị thương. Lương Chi Ý giấu diếm giúp Bùi Thầm, bảo là trong trận đấu bị đối thủ đụng phải đầu gối từng bị thương, nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Bùi Vĩnh Hạ nghe thế thì lo lắng thở dài một tiếng: “Thằng bé này, từ nhỏ đã hay va vấp vì chơi bóng rổ.”
“Chú ơi, cháu nghe Bùi Thầm nói rằng từ nhỏ cậu ấy đã rất thích chơi bóng rổ.”
Bùi Vĩnh Hạ gật đầu, nhớ tới quá khứ: “Thằng bé này số khổ, chú rất có lỗi với nó. Sau khi chú ngồi xe lăn rồi ly hôn với mẹ nó, nó đã chịu khổ rất nhiều cùng chú. Nó trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa, tính tình cũng rất hướng nội, chỉ có chơi bóng rổ xong rồi về nhà thì nó mới có thể vui vẻ hơn một chút.
Sau đó Bùi Thầm gặp tai nạn giao thông, Bùi Vĩnh Hạ đã tận mắt nhìn thấy con trai đau khổ khó chịu cỡ nào. Ông biết với Bùi Thầm mà nói, bóng rổ chính là một phần trong sinh mạng của cậu.
“Kể từ lúc nó gặp tai nạn giao thông tới bây giờ, nó cố gắng phục hồi chức năng, chính là vì muốn tham gia giải đấu lần này.”
Không ai hiểu con trai bằng bố, sao ông lại không biết giải đấu bóng rổ liên trường lần này là ước mơ nhiều năm của con trai chứ, thế nên dù Bùi Vĩnh Hạ lo lắng cho cái chân của con trai, nhưng ông vẫn cổ vũ cậu đi thi đấu.
Đôi mắt Bùi Vĩnh Hạ đỏ ửng: “Từ nhỏ tới lớn, đứa con trai này của chú chưa từng có nổi một cuộc sống hạnh phúc.”
Lương Chi Ý nghe Bùi Vĩnh Hạ nói, sống mũi cay cay.
Cuối cùng, sau khi trò chuyện với Bùi Vĩnh Hạ xong, cô muốn đi coi Bùi Thầm, nên tới phòng ngủ của chàng trai.
Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu ở bên trong đang nói chuyện trận bóng rổ với Bùi Thầm, Lương Chi Ý đi vào thì thấy phòng của Bùi Thầm được bày biện rất đơn giản. Chàng trai tựa vào đầu giường, lúc này đã thay đồ bóng rổ ra.
Hai chàng trai thấy Lương Chi Ý. Tuyên Hạ nhíu mày với Bùi Thầm: “Mình ra ngoài uống nước đã.”
Lương Đồng Châu cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lương Chi Ý nhìn Bùi Thầm ở trước mắt, cô nghĩ tới lời Bùi Vĩnh Hạ nói thì lòng chua xót.
Chàng trai mà cô thích tốt như thế, xuất sắc như thế, vốn nên tỏa sáng như ánh mặt trời.
Ở cái tuổi này, cậu vốn nên tràn đầy sức sống, có một cuộc sống vui vẻ vô tư lự.
Nhưng niềm vui của cậu ít ỏi như thế, cho dù sở thích của cậu rất bình thường, chỉ muốn chơi bóng rổ mà thôi, nhưng ngay cả một cơ thể lành lặn cậu cũng không thể có được.
Hết chương .