Edit+Beta: Selbyul Yang
“Trái tim đập điên cuồng vì cô.”
Khi ra tới đầu ngõ, Bùi Thầm nhìn thẳng phía trước mà đi, quai hàm bạnh ra, không nói lời nào.
Tựa như chuyện bất ngờ trong con ngõ vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lương Chi Ý đi bên cạnh cậu, tâm trạng rõ là sung sướng, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Bùi Thầm đi được mấy bước, lại liếc thấy cô gái đang nhìn chằm chằm cậu, mấy giây sau cậu quay sang nhìn thẳng vào cô, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm:
“Cậu cứ nhìn tôi làm gì vậy?”
Lương Chi Ý hút một ngụm trà hoa quả ngọt ngào, mắt cong lên: “Đâu có, thì cảm thấy cậu đẹp trai ấy mà.”
“…”
Cậu bước nhanh hơn, cô gái thấy dáng vẻ lạnh lùng lại gắng sức kiềm chế của cậu thì không khỏi bật cười.
Sao cái người này lại đáng yêu thế.
Cô bước nhanh tới bên cạnh Bùi Thầm, nhìn về phía cậu, rồi mỉm cười mở miệng: “Bùi Thầm à, không phải là mình chủ động muốn hôn cậu đâu, chủ yếu là vì đúng lúc cậu ghé sát lại, cũng không phải là mình cố ý sàm sỡ cậu mà.”
Giọng điệu cô gái hơi cao lên, mang chút nghịch ngợm.
Không biết là đang giải thích hay là đang đùa giỡn.
Bùi Thầm nghe thế thì có cảm giác vành tai lúc này như phải bỏng vậy, xúc cảm mềm mại từ cánh môi cô mãi mà không biến mất, hơn nữa dường như vẫn còn tiếp tục nóng lên ở nơi vành tai.
“…”
Bùi Thầm đè nén sự thôi thúc muốn bỏ lại cô mà đi luôn.
Khi hai người đi tới cửa quán nướng than, di động của Bùi Thầm đúng lúc vang lên. Cậu cầm lên nhìn thì thấy là cuộc gọi từ Bùi Vĩnh Hạ.
Cậu nhìn về phía Lương Chi Ý đang định chờ cậu, hắng giọng một cái, rồi nói nhỏ: “Cậu vào trước đi, tôi nghe điện thoại đã.”
Lương Chi Ý vốn định chờ cậu đành phải gật đầu: “Vậy mình vào trước đây.”
Sau khi cô gái đi rồi, cậu nghe điện thoại, Bùi Vĩnh Hạ ở đầu bên kia cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ bảo cậu khi nào về thì cầm theo một vài đồ dùng hàng ngày mà ở nhà đã dùng hết, Bùi Thầm đồng ý từng câu một.
Sau khi cúp máy, cậu đứng bên ngoài quán, cụp mắt nhìn di động. Cơn gió lạnh lẽo phả vào người, mang cảm giác mát lạnh.
Cậu đè nén sự nóng nực đang bốc lên trong lòng, cố gắng quên đi tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
Thật ra đó vốn cũng không được xem là hôn, chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cậu căn bản không cần phải để ý như vậy.
Cậu nghĩ mãi mà không hiểu được, tại sao chỉ cần là chuyện liên quan tới Lương Chi Ý thì đều có thể khiến nỗi lòng cậu dao động mạnh mẽ như thế.
Rõ ràng là cậu chẳng hề có cảm giác gì với cô hết.
Nhưng vừa nhìn thấy cô thì bản thân lập tức trở nên bất thường.
Hồi nãy cậu không nên đồng ý đi mua trà sữa cùng cô.
Đang nghĩ ngợi thì một giọng nam truyền tới ở bên cạnh: “Bùi Thầm à, cậu đứng đó làm gì thế?”
Cậu quay đầu nhìn thì thấy là một thành viên trong đội bóng rổ, đúng lúc đối phương đi ra gọi thêm món.
Hàng mi của Bùi Thầm rung lên: “Không có gì, mới nghe điện thoại.”
Cậu thành viên đó ngẩn ra. Hồi nãy khi cậu ta gọi món ở trong này thì rõ ràng thấy Bùi Thầm đứng ở đó rất lâu rồi mà nhỉ?
Nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều, sau đó hai người cùng nhau tới phòng bao.
Lúc này Lương Chi Ý rẽ vào WC cũng vừa mới quay lại, cô thấy Bùi Thầm thì xoay người để cậu ngồi vào trước.
Lương Đồng Châu đang ăn cánh nướng, cậu ta chuyển một đĩa thịt nướng tới trước mặt hai người: “Hai người mua trà sữa gì mà lâu thế? Tụi em sắp ăn xong đến nơi rồi.”
“Gần đây nhiều quán như thế mà chị không mua, cứ muốn chạy xa như thế, nghĩ gì vậy hả?”
Lương Chi Ý lườm cậu: “Chị thích uống của quán này đấy, thì sao?”
“Rắc rối…”
Lương Đồng Châu không nghĩ nhiều. Quý Phỉ Nhi ngừng cười, hiểu rõ nhưng không vạch trần, còn Tuyên Hạ thì nhướng mày nhìn Bùi Thầm với vẻ ẩn ý, cũng đoán được hết thảy.
Cũng may là bầu không khí kỳ lạ không tiếp diễn bao lâu, mấy chàng trai khác trong phòng bao nhanh chóng trở nên ồn ào.
Bùi Thầm im lặng ăn thịt nướng, cắm ống hút vào cốc chanh kim quất. Lương Chi Ý thấy cậu uống thì cười hì hì cố ý hỏi: “Thế nào, có ngọt không?”
“…”
Bùi Thầm cụp mắt, không cho cô được như ý: “Không cảm nhận được.”
Lương Chi Ý nở nụ cười, không định trêu cậu tiếp nữa. Quý Phỉ Nhi ở bên khác kéo tay cô ở dưới bàn, thấp giọng trêu chọc: “Nhìn cái bản mặt vui vẻ tươi roi rói của cậu đi kìa, tém tém lại chút đi được không?”
Cô gái mỉm cười, “Mình nào có…”
“Đừng cho là mình không biết tối nay cậu kéo mình tới đây chính là để mình ngắm Bùi Thầm cùng cậu.”
“Mình đưa cậu lại đây để ngắm trai đẹp của đội bóng rổ trường mình okay? Phải rồi, mình đưa cậu chính thức làm quen với em trai mình một cái.”
Lương Chi Ý gọi Lương Đồng Châu đang ngồi bên cạnh Quý Phỉ Nhi: “Em làm quen cái đi, đây là bạn thân nhất của chị, Quý Phỉ Nhi.”
Lương Đồng Châu nhìn qua, nhớ tới điều gì đó thì nhướng đuôi mày lên: “Quý Phỉ Nhi á? Là người mà trước đây chị vẫn luôn nhắc tới ấy hả?”
Trước đây Lương Đồng Châu từng nghe Lương Chi Ý nhắc tới cái tên này, chỉ vừa khéo là mãi mà chưa gặp mặt.
“Đúng vậy.”
Quý Phỉ Nhi ưỡn ngực, tươi cười xinh đẹp nhìn về phía Lương Đồng Châu: “Tôi là bạn thân nhất của chị cậu, sau này cậu gọi tôi một tiếng ‘chị’ là được rồi.”
Lương Đồng Châu nhìn khuôn mặt bụ bẫm ngây thơ của cô gái trước mắt, sau đó nhìn sang chỗ khác, nhếch môi cười, giọng thấp xuống: “Cậu mấy tuổi mà tôi lại gọi cậu là chị thế?”
Quý Phỉ Nhi nói ngày tháng năm sinh, Lương Đồng Châu nghe thế thì nhếch khóe môi mỉm cười: “Tôi sinh sớm hơn cậu hai tháng, cảm ơn.”
“Cái này không thể dựa theo ngày được, phải xét theo vai vế. Có vài đứa con nít còn có vai vế cao hơn cả người lớn nữa đấy.” Quý Phỉ Nhi ngạo kiều nói.
Lương Đồng Châu cười, “Thế nên cậu thừa nhận cậu là con nít đúng không?”
“Tôi…”
“Nếu cậu thừa nhận cậu là một đứa con nít, thì tôi sẽ vui lòng coi cậu như bề trên.”
“…”
Quý Phỉ Nhi chán nản, quay đầu nhìn về phía Lương Chi Ý: “Cậu xem em trai cậu kìa, cậu ta bắt nạt mình…”
Lương Đồng Châu nhếch khóe môi, tiếng cười trầm lắng: “Con nít bị người lớn bắt nạt là điều bình thường lắm mà.”
Quý Phỉ Nhi: Aaa tức quá đi mất!
Hai người họ cãi nhau chọc cho Lương Chi Ý phải bật cười: “Xưng hô ‘chị em’ này thì hai người bàn bạc thêm đi, nhưng Lương Đồng Châu này, nếu sau này em nhìn thấy bạn thân của chị bị bắt nạt ở trường thì phải bảo vệ cậu ấy thay chị đấy nhé.”
Quý Phỉ Nhi: Hở??
“Mình bị bắt nạt hồi nào chứ, trường THPT Số cũng có phải là xã hội đen đâu.”
Lương Đồng Châu gật đầu, “Yên tâm, yêu thương trẻ em là trách nhiệm của tất cả mọi người.”
Quý Phỉ Nhi tức giận đến mức lườm cậu ta một cái, rồi không để ý tới cậu ta, tập trung ăn thịt nướng. Lương Chi Ý mỉm cười nói với cô ấy: “Cậu đừng giận thằng em mình thật, mồm nó thối, nhưng không có ý xấu gì đâu.”
Quý Phỉ Nhi quay đầu liếc cô một cái, ngạc nhiên nói: “Mình giống người nhỏ mọn vậy à?”
Còn lâu cô nàng mới so đo với thằng em nghịch ngợm này nhé.
…
Hơn tám giờ, bữa cơm tới hồi kết thúc.
Các chàng trai tán gẫu về trận bóng rổ, mối quan hệ trở nên quen thân hơn rất nhiều. Thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, Tuyên Hạ và một anh chàng đi ra ngoài trả tiền trước, những người còn lại cũng lần lượt ra khỏi phòng bao.
Lương Đồng Châu đi ở phía sau, cậu cầm di động tới bên cạnh Bùi Thầm rồi nói: “À ờ, tôi đã gửi yêu cầu kết bạn cho cậu rồi, cậu đồng ý đi, sau này có việc thì có thể nói qua Wechat.”
Bùi Thầm đáp ứng, rồi lấy di động ra.
Sau khi Lương Đồng Châu đi rồi thì Lương Chi Ý đi tới bên cạnh Bùi Thầm, tức giận đến mức kêu rên: “Không công bằng.”
“Cái gì?” Cậu quay đầu nhìn cô.
“Tại sao hồi trước khi mình muốn kết bạn Wechat với cậu thì cậu không đồng ý đủ đường, mà em trai mình vừa nói cái thì cậu đã đồng ý ngay tắp lự thế?”
Sắc mặt Bùi Thầm cứng lại, rồi bình tĩnh giải thích: “Tôi và em trai cậu là đồng đội bình thường của nhau.”
Lương Chi Ý mỉm cười, “Vậy nên ý cậu là mối quan hệ của tụi mình không bình thường đó hả?”
“…”
Lời này còn có thể hiểu như thế nữa à?
“Được rồi, mình coi như cậu đã nhìn ra là mình có ý đồ khác, dù sao thì hôm mới khai giảng mình cũng chỉ chủ động kết bạn với một người con trai là cậu.”
Chàng trai thoáng thấy ngạc nhiên trong lòng.
Cậu nhớ là vào lần đi quân sự đó, Trần Tư Hàng đã nói tới chuyện kết bạn Wechat với Lương Chi Ý trước mặt những người bạn khác, cái dáng vẻ khoe khoang đó giống như là cô gái chủ động vậy.
Khi tới cửa quán, mọi người đều tự về nhà, xe của nhà họ Lương đã chờ ở đó.
Lương Chi Ý vẫy tay với những người xung quanh, cuối cùng khi nhìn về phía Bùi Thầm thì mắt hạnh cong lên: “Bùi Thầm ơi mình đi nhé, bái bai.”
Chàng trai nhìn cô, rồi thản nhiên đáp lại.
Hai chị em nhà họ Lương lên xe. Sau khi xe chạy đi, Lương Chi Ý tò mò hỏi Lương Đồng Châu: “Hôm nay em sao thế, chẳng phải trước đó vẫn còn rất không phục Bùi Thầm sao?”
Cậu giơ hai bàn tay lên đặt sau đầu: “Trước đây đúng là có chút, nhưng hôm nay khi chơi bóng rổ với cậu ta thì phát hiện cậu ta rất giỏi.”
Lương Chi Ý nghe thằng em cô khen Bùi Thầm thì còn thấy vui hơn cả việc bản thân được khen nữa, niềm tự hào trào dâng trong tim.
Bùi Thầm là chàng trai mà cô thích, tất nhiên là vô cùng ưu tú rồi.
Cuối cùng Lương Chi Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bấm ngón tay đếm số ngày từ bây giờ tới hôm diễn ra trận đấu vòng loại đầu tiên, lòng đầy chờ mong.
Nếu cậu thi đấu ở trường khác, thì cô rất muốn đi xem cậu…
Vào hai ngày cuối tuần này, Lương Chi Ý thường xuyên kìm nén sự thôi thúc muốn tìm Bùi Thầm, không hề làm phiền cậu.
Biết được cuối tuần bọn họ vẫn phải huấn luyện, có thể Bùi Thầm còn phải làm thêm nữa, có lẽ là sẽ rất bận rộn.
Theo đuổi người khác phải tiến hành từng bước một, cô cũng không muốn khiến cậu cảm thấy cô phiền phức.
Vì thế cô gái ngụp lặn trong đống bài tập và đề luyện tập.
Cô không phải là người chỉ biết vui chơi, ngày thường thời gian cô dành cho việc học không hề ít hơn những người bạn khác, nhưng cô thường học bài dựa vào tâm trạng. Khi không thích học thì không muốn động tới, nếu muốn học thì có thể nhốt mình trong phòng làm bài tập cả ngày.
Cuối tuần nhanh chóng trôi qua.
Sáng thứ hai, Lương Chi Ý được tài xế đưa tới trường. Bởi vì hôm nay Quý Phỉ Nhi dậy muộn nên bảo cô không cần chờ ở cổng trường.
Cô gái đi một mình vào khuôn viên trường, không đi về phía tòa nhà dạy học mà rẽ sang khu vực phụ trách trước.
Cô nhớ hôm nay Bùi Thầm là người chịu trách nhiệm trực nhật khu cần phụ trách.
Hì hì, muốn nhìn thấy cậu sớm một chút.
Khi tới gần khu vực đánh bóng bàn, từ xa quả nhiên cô đã thấy Bùi Thầm đang dọn vệ sinh.
Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đồng phục đơn giản, khoác áo khoác đồng phục ở bên ngoài. Ánh nắng ban mai phủ xuống người cậu những tia sáng vàng, trên khuôn mặt là vẻ trẻ trung ngây ngô.
Vừa thấy cậu thì tâm trạng lại trở nên tốt hơn.
Bùi Thầm đang quét dưới đất thì bên cạnh lại truyền tới giọng nói vờ nghiêm túc của cô gái: “Bạn à, cậu ở lớp nào vậy, khu vực cậu phụ trách quét dọn không sạch sẽ, tôi muốn ghi tên cậu vào sổ.”
“…”
Bùi Thầm không quay đầu thì cũng biết được là ai.
Thấy cậu không phản ứng, Lương Chi Ý đeo cặp trên lưng, nhảy hai ba bước tới trước mặt cậu, đuôi ngựa hơi vung lên: “Bùi Thầm à, sao cậu chẳng có phản ứng gì cả thế?”
Chàng trai ngước mắt lên liếc cô một cái, “Cậu cho rằng tôi nghe không ra là giọng ai à?”
“Thì ra cậu hiểu mình thế hở?”
“Đứng sang bên cạnh một chút đi.”
Cô đang cản trở việc quét dọn của cậu.
“Ồ.”
Nhưng giọng điệu của Bùi Thầm cũng không lạnh lùng, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hai tay chống cái bàn đánh bóng bàn, cười khanh khách nhìn cậu.
Mấy giây sau Bùi Thầm quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô, giọng thấp xuống: “Cậu đứng đây làm gì?”
“Giám sát cậu quét dọn đó.” Vẻ mặt cô thản nhiên.
“…”
“Cậu yên tâm, lần sau khi mình quét dọn thì cũng sẽ mời cậu tới giám sát mình.”
Bùi Thầm không nói gì, tiếp tục làm việc, coi cô như không khí.
Nhưng cũng không đuổi cô đi.
Mấy phút sau, cậu quét dọn xong, rồi nhìn chăm chú Lương Chi Ý vẫn còn đang đứng chờ. Cô gái lập tức hiểu ý, ôm cặp đuổi theo, “Đi thôi.”
Hai người tới lớp, lúc này đã gần tới tiết đọc đầu giờ, các bạn học sinh trong lớp đã tới rất đông. Lương Chi Ý và Bùi Thầm nối đuôi nhau vào lớp, mọi người thấy cảnh này thì sững cả ra, thấp giọng lẩm bẩm bàn tán cái gì đó.
Khi ngồi vào chỗ, Lương Chi Ý phát hiện có rất nhiều bạn quay đầu nhìn về phía cô với vẻ mặt hóng hớt.
Đây…là chuyện gì vậy?
Bùi Thầm cất chổi xong thì rửa tay rồi đi về, cô ngạc nhiên thấp giọng hỏi cậu: “Sao mà có cảm giác có rất nhiều người đang nhìn bọn mình vậy nhỉ?”
Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn cả lớp, Lương Chi Ý lắc đầu thở dài, nặng nề cảm thán một tiếng: “Toi rồi, A Bùi à, chẳng lẽ cuối cùng mối quan hệ của hai ta đã không thể giấu nổi nữa rồi sao?”
“…”
A Bùi là cái quái gì vậy?
Vả lại hai người họ còn có thể có quan hệ gì nữa chứ?
Bùi Thầm không quan tâm, lấy sách vở ra khỏi cặp. Chưa được bao lâu thì mấy cậu con trai khá thân với Bùi Thầm đi vào lớp.
Khi tới bên cạnh Bùi Thầm, bọn họ vỗ vai cậu rồi cười:
“Ái chà lớp trưởng à, không ngờ đấy nhé.”
“Biết ngay mà, bọn mình đã đoán được từ lâu rồi, chuyện này đã sớm có hint rồi.”
Bùi Thầm không hiểu nên nhìn về phía bọn họ thì thấy mấy cậu chàng đang nhướng mày liếc Lương Chi Ý ở bên cạnh cậu: “Hiểu rồi, tụi này hiểu hết.”
“…”
Sau khi mấy chàng trai đi mất, Phàn Cao ở dãy phía trước quay ra sau, vừa ăn sáng vừa kích động nói nhỏ:
“Mình nói mấy cậu này, sáng nay cả lớp đang bàn tán chuyện của hai người đó.”
Lương Chi Ý:???
Thì ra là vào tối hôm thứ sáu tuần trước, cái cậu học sinh thuộc lớp chín bọn họ mà hai người các cô tình cờ gặp đấy đã nói chuyện Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi cùng nhau cho mấy người bạn, ai ngờ tin này lại nhanh chóng bị lan truyền.
Mọi người cũng không phải đứa ngốc, rất nhiều người đã sớm nhận ra là Lương Chi Ý đối xử với Bùi Thầm khác hẳn những người khác. Hơn nữa việc sáng nay thấy hai người cùng nhau đi vào lớp lại càng chứng thực suy đoán của mọi người, bây giờ tất cả mọi người đều đáng suy đoán mối quan hệ của bọn họ.
Khi hết tiết đầu tiên của buổi sáng, Lương Chi Ý đi tìm Quý Phỉ Nhi, Quý Phỉ Nhi mang theo một hộp bánh cupcake, đưa cô nếm thử.
Quý Phỉ Nhi còn chia bánh cho những người bạn khác nữa. Lúc này có mấy người ở xung quanh xúm lại, đúng lúc tụ tập thành một đám trò chuyện.
Một lát sau, có người bỗng cười hỏi: “Chi Ý à, sáng nay cậu và lớp trưởng tới trường cùng nhau hả?”
Bên cạnh cũng có người không nén nổi sự tò mò, hỏi cô gái:
“Chi Ý à, không phải là cậu thích Bùi Thầm đấy chứ?”
“Đúng vậy, hôm thứ sáu tuần trước Trương Thiên bảo là nhìn thấy cậu và Bùi Thầm đi riêng với nhau, có phải là cậu và lớp trưởng đang yêu đương không thế?”
“Hai cậu ở bên nhau khi nào vậy, bọn mình chẳng hề biết gì cả!”
Mọi người như đang muốn nghe được thông tin động trời nào đó, ánh mắt nhìn Lương Chi Ý sáng như bóng đèn, mùi hóng hớt nồng nặc dâng trào trong nháy mắt.
Sau khi các bạn trong lớp biết bọn họ đang nói chuyện gì thì cũng lần lượt nhìn qua, mấy người bạn cười nói ầm ĩ.
Kể từ khi tới trường THPT Số thì Lương Chi Ý đã là trung tâm của sự chú ý, ngoại hình xinh đẹp, gia thế giàu có, tính cách thẳng thắn, hơn nữa người bị đồn ra tai tiếng với cô lại là Bùi Thầm, hot boy số một của trường kiêm thánh học kiêu ngạo lạnh lùng không ai có thể tiếp cận.
Cặp đôi này thì ai mà không thích chèo thuyền chứ!!
()
Trong thoáng chốc, một đống vấn đề hóng chuyện vọt tới như tổ ong vò vẽ.
Những âm thanh đó lọt vào tai Bùi Thầm đang làm bài tập. Chàng trai cụp mắt cầm bút, sắc mặt thoáng cứng đờ.
Lương Chi Ý nâng má ngồi trước bàn, cuối cùng cô nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, cắn một miếng bánh ngọt, rồi nhẹ nhàng hỏi lại: “Chẳng phải các cậu đã biết hết rồi sao?”
Mọi người:!!!
Áaaa hoá ra là thật kìa!
Có được câu trả lời của người trong cuộc, mọi người kích động, “Thế cậu và lớp trưởng đang yêu nhau à!”
Lương Chi Ý khẽ than. Cô nằm bò ra bàn, cảm thán:
“Mình vốn một lòng hướng trăng sáng, cớ sao trăng sáng lại chiếu mương máng.”
Mọi người ở xung quanh:??!
Cô gái vừa nói ra lời này, mọi người phản ứng mấy giây. Thế nên lời này có nghĩa là Lương Chi Ý đơn phương cảm nắng Bùi Thầm sao!
Lời này lan ra như vũ bão, Trần Tư Hàng ngồi ở hàng phía sau đang cười nói với cậu bạn thì chợt nghe thấy một người anh em chạy tới nói chuyện này.
Trần Tư Hàng nghe xong thì cả khuôn mặt đen thui.
Đệt mợ, hoá ra Lương Chi Ý thích Bùi Thầm thật!
Con mọt sách chỉ biết học hành đấy thì có gì tốt chứ, thế mà cô lại để ý đến được?!
“Nhưng mà anh Trần này, Lương Chi Ý nói câu trăng sáng chiếu mương máng gì đấy, dù sao thì em nghe có bạn nói ý là Bùi Thầm không thích cậu ấy. Lớp trưởng đúng là chỉ một lòng ‘chung thủy’ với học hành, anh Trần à anh vẫn còn hi vọng đấy.”
Hử??
Trần Tư Hàng cười nhạo một tiếng. Được đấy, xem như cái người này còn biết điều.
Mà ở hàng phía trước, mấy cô bạn nhóm Tang Tầm Lăng biết được chuyện này, Đồng Tư Tư và mấy chị em nhìn nhau:
“Cái câu thơ cổ mà Lương Chi Ý nói đó có nghĩa là gì vậy?”
“Cậu bị ngốc à, mấy lời này mà cũng không biết.”
“Chậc, mình lấy di động tra thử xem…”
Tang Tầm Lăng ở bên cạnh thì im lặng nhìn sách, khóe môi lại lặng lẽ cong lên.
Biết ngay mà, dù Lương Chi Ý có chủ động như nào đi nữa, thì cô ta cũng biết là Bùi Thầm sẽ không thích cô.
Cũng không biết là Lương Chi Ý lấy đâu ra can đảm đi nói Bùi Thầm không thích cô ngay trước mặt mọi người, không thấy xấu hổ sao? Còn lâu cô ta mới bị bẽ mặt như thế, thà rằng cứ thầm mến Bùi Thầm như thế này còn hơn.
Nhưng mà…
Có phải lời này của Lương Chí Ý còn có ý nghĩa nào khác không? Nếu trăng sáng chiếu mương máng, thì có phải trái tim Bùi Thầm đã thuộc về một người khác không?
Chẳng lẽ Bùi Thầm cũng vẫn luôn thầm thích một cô gái hay sao?
Liệu có phải Bùi Thầm thích cô ta không…
Cô ta cảm thấy trong lớp cũng chỉ có cô ta là thân với Bùi Thầm nhất. Tuy rằng bình thường Bùi Thầm kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cũng xem như thân thiện với cô ta.
Suy đoán tới đây, trái tim Tang Tầm Lăng rung động mà đập thình thịch, hai má hơi đỏ lên, có phần không giấu nổi nụ cười nơi khóe môi.
Cô ta đang chìm đắm trong niềm ảo tưởng ngọt ngào, Đồng Tư Tư ở bên cạnh thì nhìn di động, rồi chậm rãi đọc tài liệu mà mình tra được: ” ‘Tôi vốn một lòng hướng trăng sáng, cớ sao trăng sáng lại chiếu mương máng’ có nghĩa là tôi vốn một lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại cứ muốn chiếu cái mương bốc mùi…”
Tang Tầm Lăng nghe thế thì sắc mặt cứng đờ.
….Áaa sao cô ta lại là cái mương bốc mùi được cơ chứ!
Một lát sau, khi sắp vào học, Lương Chi Ý ăn xong bánh ngọt rồi về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc Tuyên Hạ và Phàn Cao ở hàng trước không biết nói tới chuyện gì mà cười đau cả bụng, rồi quay ra sau khẽ hát bài cho Bùi Thầm nghe: “Vầng trăng sáng có từ bao giờ, quay đầu lại nhìn Bùi Thầm…”
()
Bùi Thầm: “…”
Cậu tức giận đến mức hít một hơi sâu, rồi ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Quay lên đi.”
Hai cậu chàng đang đứng trên bờ vực của việc bị ăn đòn dừng tay đúng lúc. Lương Chi Ý che miệng cười rồi quay sang thì chỉ thấy Bùi Thầm đang đọc sách, đường cong góc cạnh nơi sườn mặt căng chặt, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nhìn cái là biết hồi nãy cậu cũng đã biết lời cô nói trước mặt các bạn trong lớp.
Cô nâng má nhìn cậu, rồi kéo nhẹ tay áo cậu, mỉm cười: “Bùi Thầm à, cậu xấu hổ hả?”
Cô hừ một tiếng, vẫn cười khanh khách. Bùi Thầm im lặng mấy giây rồi thấp giọng nói: “Tại sao cậu lại nói thế với bọn họ?”
Cô có thể chọn không trả lời, nhưng tại sao lại muốn thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy chứ
Lương Chi Ý hiểu ra ý của cậu, đôi mắt cô cong lên, âm thanh lọt vào tai cậu: “Nhưng mình thích cậu mà.”
Cô không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.
Cho dù người khác có nghĩ như nào thì cô cũng thích cậu một cách công khai.
Bùi Thầm nghe thấy lời cô nói thì cụp mắt, cây bút dừng trên trang giấy, mực từ từ loang ra, không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, chuông vào học vang lên, sau khi Phương trượng cầm sách toán đi vào thì thông tin bùng nổ trong tiết học cũng tạm thời lắng xuống.
Sau khi tiết học phút kết thúc, Phương trượng giao bài tập của ngày hôm nay xong thì lại thông báo: “Sau khi hết tiết thì hai bạn nhận học bổng dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn tới văn phòng của thầy lấy bản kê khai nhé.”
Bùi Thầm hơi ngước mắt lên, nhìn về phía bục giảng.
Trong lớp có mấy người nhìn về phía Bùi Thầm.
Thông báo xong, mọi người tan học, Bùi Thầm thu dọn bàn học, Lương Chi Ý hỏi cậu: “Bùi Thầm à, cậu có muốn cùng nhau tới quầy bán quà vặt không?”
“Không đi.”
“Thôi được.”
Thấy cậu đứng lên, cô đưa cái cốc hình bí ngô cho cậu: “Thế cậu muốn đi lấy nước hả? Có thể lấy một cốc hộ mình không? Xin cậu đó xin cậu đó.”
Bùi Thầm cụp mắt, rồi nhận cốc nước từ tay cô, khi nói giọng hơi khàn: “Tôi tới văn phòng đã.”
Cậu xoay người ra khỏi lớp. Lương Chi Ý chớp mắt vẻ ngờ vực, khi nhớ tới lời Phương trượng nói thì sực hiểu ra chút gì đó.
Có lẽ cậu là một trong số những người nhận học bổng nhỉ…
Lương Chi Ý thở dài, rồi tiếp tục làm bài tập.
Bởi vì tiết này không tập thể dục giữa giờ, nên vào nửa tiếng nghỉ giải lao giữa tiết này, mọi người đùa giỡn cười vui, lớp học ầm ĩ.
Mấy bạn nữ tới phòng lấy nước để rót nước, thấy cô gái được nhận học bổng trong lớp ra khỏi văn phòng thì hỏi: “Cậu tìm thầy chủ nhiệm rồi à?”
“Đúng vậy, điền bản kê khai là được.”
Nhóm người vừa lấy nước vừa trò chuyện: “Khi nào thì cậu nhận được học bổng thế?”
“Có lẽ là phải sang tháng sau.” Tuy rằng gia cảnh của cô gái bần hàn, nhưng rất cởi mở, không e dè khi nói tới vấn đề này.
“Ấy, người còn lại được nhận học bổng của lớp mình vẫn là lớp trưởng sao?”
“Ừ.”
“Mình nghe nói bố của lớp trưởng bị liệt phải ngồi xe lăn, nhà rất nghèo, cậu ấy và bố sống nương tựa lẫn nhau.”
“Mẹ cậu ấy thì sao?”
“Không biết nữa, mình chỉ nghe bạn học cùng trường trước đây của cậu ấy nói là mẹ cậu ấy khăng khăng muốn ly hôn để lấy kẻ giàu có, ngay cả Bùi Thầm cũng không cần nữa.”
“Hầy, đáng thương quá.”
Bỗng nhiên có người thấp giọng hỏi một câu: “Thật ra mình vẫn thấy rất khó hiểu…Mấy cậu nói xem, tình hình kinh tế của nhà lớp trưởng không tốt, mà nhà Lương Chi Ý lại giàu như thế, sao lại thích cậu ấy được cơ chứ?”
“Có thể là Lương Chi Ý không để ý. Lớp trưởng học hành giỏi giang, vả lại cậu ấy cũng đẹp trai, điều này chẳng phải bình thường lắm ư?”
“Mình vốn còn tưởng rằng Lương Chi Ý sẽ thích cái kiểu cậu ấm nhà giàu cơ đấy.”
()
“Mình cũng thấy vậy…”
Mấy cô bạn lấy nước xong thì rời đi. Ở cửa WC nam bên cạnh phòng lấy nước, Bùi Thầm đứng trước bồn, lặng lẽ rửa tay.
Cậu nhìn dòng nước đang chảy ào ào, một lúc sau thì cậu xoay vòi nước, đôi mắt khó phân biệt sáng tối.
Cậu về lớp, ngồi vào chỗ, rồi đặt cái cốc đã lấy nước hộ cô lên bàn.
Cô gái nằm bò ra bàn lấy cốc nước qua, rồi quay đầu nhìn cậu, lúm đồng tiền nơi khóe môi lộ ra, tươi cười ấm áp: “Cảm ơn Bùi Thầm nhé, Bùi Thầm tốt quá.”
Bùi Thầm nhìn cô chăm chú mấy giây, sau đó nhanh chóng quay đi, cổ họng hơi khô khốc.
Tiếng bàn luận mà cậu nghe thấy ở WC hồi nãy vẫn không ngừng quanh quẩn trong tai.
Từng âm thanh kéo cậu quay trở về thực tại trần trụi.
Đúng vậy, có rất nhiều người biết rằng bọn họ không xứng đôi.
Cậu cầm học bổng dành cho học sinh nghèo, sống trong một gia đình như thế. Dù thành tích có tốt hơn nữa thì trong mắt người khác, cậu vẫn là một người khiến người ta thương hại.
Liệu Lương Chi Ý có biết, có lẽ trong mắt người khác, việc cô thích cậu giống như một đứa ngốc không?
Cậu biết bản thân không nên nảy sinh tình cảm gì với cô cả.
Nhưng sáng nay, vào khoảnh khắc khi cậu thấy cô gái cười cong cả mắt nói “Nhưng mình thích cậu mà.” đó, cậu vẫn cảm thấy có thứ cảm xúc nào đó sắp không khống chế nổi mà bộc phát.
Bùi Thầm chật vật cụp mắt xuống, sự tự giễu dâng trào trong tim, cảm thấy xấu hổ bởi vì khoảnh khắc trái tim không thể khống chế mà đập điên cuồng vì cô đó.
Hết chương .