“Như đang làm nũng với cậu.”
Bùi Thầm nghe thấy lời cô nói, lúc nhìn cô thì có chút cảm xúc lướt qua đôi mắt. Cậu tỏ vẻ một lời khó nói hết, rất nhanh thì đã rút tay về, ngồi thẳng người lên.
Lương Chi Ý thấy cậu cúi đầu lật trang sách, cằm bạnh ra, dáng vẻ hoàn toàn không muốn để ý tới cô thì không nhịn được bật cười.
Sao mới trêu một cái mà cái người này đã phản ứng mạnh như thế rồi…
Thấy Bùi Thầm đang đọc sách, cô cũng không muốn quấy rầy cậu nữa, lấy tai nghe ra nghe nhạc một mình.
Ở chếch phía trước, Tang Tầm Lăng thấy sự tương tác giữa Lương Chi Ý và Bùi Thầm thì im lặng không nói gì. Cô bạn Đồng Tư Tư ở bên cạnh cũng nhìn sang, nhíu mày lại:
“Sao cái bạn Lương Chi Ý mới chuyển tới đó lại cứ muốn ngồi cạnh Bùi Thầm thế? Trên xe rõ ràng có nhiều chỗ trống thế mà, đúng là cạn lời.”
Đồng Tư Tư bỗng đoán ra được điều gì đó: “Lăng Lăng à, cậu nói xem, Lương Chi Ý và Bùi Thầm gần gũi như thế, cậu ta sẽ không có ý gì với Bùi Thầm đấy chứ?”
Cái tay đang cầm cặp của Tang Tầm Lăng siết chặt lại.
“Nhưng lớp trưởng kiêu ngạo lạnh lùng như thế thì chắc chắn sẽ không phản ứng cậu ta đâu.” Đồng Tư Tư nói.
Điểm ấy thì tất nhiên là Tang Tầm Lăng biết.
Thế nên dù Lương Chi Ý có chủ động tới gần Bùi Thầm, thì cô ta cũng có thể đoán được thái độ của chàng trai sẽ lạnh lùng đến mức nào.
Cô ta mỉm cười: “Đừng đoán mò nữa, không liên quan gì tới bọn mình cả.”
…
Một lát sau, xe buýt khởi động, quay về trường THPT Số .
Đang buổi ban trưa, rất nhiều học sinh đều đang ngủ, trong xe rất yên tĩnh.
Lương Chi Ý nhắm mắt nghe nhạc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Bùi Thầm cúi đầu nhìn sách từ vựng, bỗng nhiên cảm giác được cánh tay thoáng bị cọ xát, xúc cảm mềm mại ngưa ngứa truyền tới.
Cậu quay đầu thì nhìn thấy Lương Chi Ý tựa lưng vào ghế, đã ngủ thiếp đi.
Dưới ánh nắng, làn da của cô gái như ánh sáng từ ngọc trai chảy xuống, trắng sáng long lanh lạ thường. Hàng mi mảnh và dài tinh tế như hai cái bàn chải nhỏ, đường nét khuôn mặt mang đến cảm giác trẻ trung trong sáng.
Đầu cô nghiêng sang phía cậu, suýt nữa thì tựa vào đầu vai cậu. Đuôi tóc thường xuyên vô tình sượt nhẹ qua cánh tay cậu.
Cùng với mùi thơm ngọt ngào của con gái lay động trong không khí, cảm giác ngứa ngáy tê dại không ngừng truyền tới.
Cậu nhanh chóng dịch tay.
Ai ngờ ngay sau đó, Lương Chi Ý giật người, nhíu mày lại, nhắm mắt lẩm bẩm: “Bùi Thầm à, cậu có thể kéo rèm vào giúp mình không, chói quá…”
Giọng cô rất khẽ, nhưng Bùi Thầm lại nghe thấy một cách rõ ràng.
Cô như đang làm nũng.
Suy nghĩ không thể hiểu nổi này lại chợt xuất hiện.
Bùi Thầm nhanh chóng quay đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, rồi chợt nghe tiếng cô khẽ lẩm bẩm, “Bùi Thầm à…”
Mấy giây sau, cậu giơ tay lên kéo rèm.
Cậu cúi xuống, vứt những suy nghĩ thừa thãi ra sau đầu, đôi mắt đen nhìn trang sách, ép bản thân tiếp tục học thuộc từ vựng.
Khi về tới trường thì kì quân sự này cũng hoàn toàn kết thúc.
Sau kì nghỉ cuối tuần, cuối cùng đám học sinh cũng đón chào ngày đi học chính thức đầu tiên.
Sáng thứ hai, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi gặp nhau trước cổng trường như thường lệ.
Một lát sau, hai người tới lớp chín. Lương Chi Ý đi về phía tổ bốn, thấy Bùi Thầm đã tới rồi. Lúc này cậu đang đọc sách, ánh mặt trời dừng trên chiếc áo sơ mi trắng bị giặt đến sờn cả ra của cậu, khí chất sạch sẽ xa cách.
Cô đi qua ngồi xuống, Tuyên Hạ đang ăn sáng quay đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng! Cậu đến rồi đó hả!”
Phàn Cao cũng quay qua chào hỏi cô.
Lương Chi Ý cười với bọn họ. Cô để cặp xuống, sau đó nhìn về phía chàng trai bên cạnh trong giây lát: “Chào buổi sáng nhé.”
Bùi Thầm đảo tròng mắt, đối diện với đôi mắt tràn ngập nét cười của cô, đáy mắt chỉ phản chiếu khuôn mặt của cậu.
Cậu cúi đầu đáp lại, rồi lại đọc sách tiếp.
Tuyên Hạ cắn miếng xíu mại, tiện miệng hỏi: “Chi Ý à, nhà cậu ở đâu thế? Có xa trường không?”
Lương Chi Ý nói địa chỉ, Tuyên Hạ biết nơi đó là khu dân cư dành cho nhà giàu, cậu ta thán phục: “Đệt, nhà cậu cũng giàu thật đấy!”
Phàn Cao ngạc nhiên: “Chi Ý à, thế buổi sáng cậu tới trường bằng cách nào? Từ bên đó tới đây mà đi xe buýt thì cũng phải mất - phút đấy nhỉ?”
“Mình không rõ lắm, tài xế trong nhà đưa mình tới.”
Tuyên Hạ mỉm cười mắng Phàn Cao: “Mẹ nó chứ cậu bị ngu à, người ta ở chỗ đó mà còn đi xe buýt ư?”
“Cũng phải ha, ha ha ha…”
Ba người trò chuyện. Lúc bảy giờ, sau khi tiết đọc đầu giờ bắt đầu, trong lớp vẫn còn vài bạn đang thì thầm với nhau, cho đến khi đột nhiên có người hô một câu: “Phương trượng tới rồi!”
Tiếng đọc sách trong lớp chợt trở nên vang dội đều đều.
Mấy giây sau, chủ nhiệm lớp lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Lương Chi Ý thấy khó hiểu, nhân lúc chủ nhiệm lớp không chú ý tới cô thì nhỏ giọng hỏi hai người ở hàng trước: “Tại sao lại gọi thầy chủ nhiệm lớp là ‘Phương trượng’ vậy?”
Tuyên Hạ giải thích, thì ra tên đầy đủ của thầy chủ nhiệm lớp là Phương Hà An. Tuy chỉ mới hơn ba mươi, nhưng lại thích lải nhải như bà già vậy. Nói chuyện mà như đang tụng kinh, khiến da đầu người ta tê dại, vì thế nên có người đùa giỡn gọi anh ta là Phương trượng. Do thường xuyên chơi với nhau nên mọi người đã lén gọi anh ta như thế.
Lương Chi Ý nghe xong thì nhìn về phía Bùi Thầm trong giây lát, cười tươi rói: “Nếu chủ nhiệm lớp là Phương trượng, thì Bùi Thầm làm lớp trưởng chắc sẽ là đại sư huynh nhỉ?”
Tuyên Hạ và Phàn Cao nghe thế thì phá lên cười: “Đúng thế, Bùi Thầm à cậu là đại sư huynh đó ha ha ha…”
“…”
Vị ‘đại sư huynh’ đang đọc sách ngữ văn ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, mặt hiện vạch đen.
Lương Chi Ý cười vui ơi là vui.
Phương trượng nhìn lướt qua từng dãy bàn trong lớp, cuối cùng anh ta tới cạnh bàn của Lương Chi Ý, cúi người hỏi: “Chi Ý à, vào nghi thức chào cờ thứ hai tuần tuần sau, em đại diện lớp chín lên diễn thuyết trước cờ có được không?”
Lương Chi Ý giật mình, “Em diễn thuyết ấy ạ?”
“Ừ, tuy em mới tới cơ sở chính, nhưng không sao cả.” Thật ra ban đầu anh ta có hỏi đám nhóc có thành tích xuất sắc trong lớp, bọn họ đều từ chối khéo vì ngại ngùng, nhưng cần có người thực hiện nhiệm vụ này, cuối cùng anh ta đã nghĩ tới Lương Chi Ý.
Dưới sự khuyên nhủ của Phương trượng, Lương Chi Ý đã đồng ý.
Trước đây cô cũng đã từng tham gia diễn thuyết rất nhiều lần, nên với cô mà nói việc này cũng không khó.
“Thế thì tuần này em hãy chuẩn bị bản nháp, nội dung là về văn hóa trường học…”
Cuối cùng anh ta dặn dò xong thì rời khỏi lớp.
Hồi nãy Lương Chi Ý vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui khi trêu chọc Bùi Thầm, không ngờ ngay sau đó thì quả báo đã tới rồi…
Cô nằm bò ra bàn, nhìn về phía chàng trai bên cạnh trong giây lát, có chút buồn rầu: “Bùi Thầm à, trước đây cậu đã phát biểu trước cờ bao giờ chưa?”
Cánh tay của chàng trai bị chọc nhẹ.
Tiếng lật sách của cậu ngừng lại, “Rồi.”
Trước mắt cô sáng ngời: “Thế cậu có thể truyền cho mình một ít kinh nghiệm không, trước đây cậu đã nói như thế nào vậy?”
Cậu nói thản nhiên: “Cầm bản nháp, nói bằng miệng.”
“…”
Nói thế mà cũng nói à!
Cô tức giận đến mức không để ý tới cậu nữa.
Thứ hai trôi qua, Lương Chi Ý quay về chuẩn bị một bản nháp phát biểu về văn hóa trường học, rồi học thuộc lòng.
Vào thứ hai của tuần thứ hai, tới tiết thể dục giữa giờ, mọi người tập hợp ở sân thể dục. Sau khi kéo cờ xong, giáo viên nói kế tiếp là thời gian diễn thuyết, mời học sinh lên bục.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một cô gái bước lên lên bục chủ tịch, bước chân vững vàng nhẹ nhàng, dáng vẻ rất có kinh nghiệm.
Cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi và váy đồng phục, da trắng hơn tuyết, sức sống căng tràn.
Đám học sinh đang phơi nắng dưới ánh mặt trời vốn đang bơ phờ cúi đầu, nhưng Lương Chi Ý vừa lên bục thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, trong âm thanh thán phục “Cô nàng này xinh đẹp quá”, mọi người ngẩng đầu lên hết.
Nhất là những cậu con trai chưa từng thấy Lương Chi Ý, cả đám nhìn chằm chằm.
Trên bục chủ tịch, Lương Chi Ý đi tới trước micro, mở miệng tự giới thiệu bản thân.
Giọng của cô gái trong trẻo rõ ràng, có chút ngọt ngào. Trong thoáng chốc tiếng kinh ngạc tán thán sôi nổi vang lên trong đám học sinh, có vài người biết về cô thì bắt đầu phổ cập khoa học cho người khác, trong chốc lát những cụm từ như ‘Thiên kim nhà giàu’, ‘Hoa khôi cơ sở phụ’ truyền ra từ trong những hàng ngũ đang thì thầm với nhau.
Trong hàng ngũ lớp chín, Tuyên Hạ quay đầu cảm thán với Bùi Thầm: “Lương Chi Ý xinh thật đấy, hơn nữa không ngờ cậu ấy còn diễn thuyết hay như vậy nữa, đỉnh thật.”
Bùi Thầm ngước mắt nhìn cô gái toả sáng trên bục, môi mỏng mím lại, không nói gì.
Buổi diễn thuyết bình thường này kết thúc, Lương Chi Ý không ngờ rằng mình lại lọt vào tầm mắt của mọi người một cách khoa trương như thế, có rất nhiều người đã biết đến cô.
Sau hôm thứ hai, mấy ngày này bất kể là cô đi tới chỗ nào trong trường thì cũng sẽ thu hút ánh nhìn của những người khác. Thậm chí có lẽ Wechat của cô đã bị người bạn nào đó trong lớp để lộ ra, có rất nhiều người kết bạn với cô.
Bình thường vào giờ nghỉ giải lao thì sẽ có học sinh lớp khác đến bên ngoài lớp chín để ngắm cô, nhưng bên cạnh đó thì cũng sẽ có các em gái lớp vì ngưỡng mộ tiếng tăm mà tới ngắm hot boy số một của trường là Bùi Thầm.
Vào giờ nghỉ giải lao sáng thứ sáu, Lương Chi Ý đi WC xong rồi về lớp. Khi về chỗ ngồi thì cô nhìn thấy ở chính giữa mặt bàn đặt một lá thư màu hồng phấn và một hộp quà nhỏ, trên lá thư có đề: Gửi Bùi Thầm.
Thế mà lại có người viết thư tình cho Bùi Thầm!
Đã là bức thứ mấy trong học kì này rồi ấy nhỉ!
Cô ngồi xuống, hung hăng đẩy lá thư và hộp quà nhỏ tới trước mặt cậu, rồi nhìn về phía chàng trai đang cực kì tập trung làm bài tập: “Bùi Thầm này, cậu có thể quản cho tốt đám ong bướm lả lơi của cậu không thế!”
Bùi Thầm quay đầu liếc cô một cái, sau đó cầm mấy hộp quà to tướng và túi quà dưới đất lên, đặt trước mặt cô, nói lạnh lùng: “Như nhau cả thôi.”
Lương Chi Ý: “…”
Đệt mợ, chuyện gì thế này?
Tuyên Hạ ở dãy trước quay qua, tấm tắc lấy làm kì lạ: “Hai nhân vật nổi tiếng của trường đều tụ họp ở lớp chín của chúng ta, lại còn là bạn cùng bàn nữa chứ.”
Thấy quà của cô nhiều hơn cậu rất nhiều, cô gái xấu hổ gãi đầu: “Ngại quá, mình vẫn luôn có sức hút như vậy đấy.”
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý cũng chẳng biết tại sao lại có nhiều cậu chàng tặng quà cho cô như thế, bình thường mà tặng trực tiếp cho cô thì cô đều sẽ từ chối, nhưng cô cảm thấy nếu vứt mấy thứ này đi thì lại có chút không tôn trọng người ta, thế nên cô để ở bên cạnh, cũng không dùng tới.
Cô quay đầu thấy Bùi Thầm để bừa bức thư tình vào ngăn kéo, cô ghé lại gần, tò mò hỏi: “Bùi Thầm à, người ta viết thư tình cho cậu, cậu có đọc không?”
Cậu không ngước lên, “Không.”
“Cậu cũng không muốn biết là ai thích cậu à?”
“Không muốn.”
“Lỡ may…là người mà cậu có thiện cảm thì sao?” Cô thử cậu, “Hay là cậu căn bản không thích cô gái nào?”
“Có vấn đề gì sao?” Cậu thản nhiên trả lời, nghiêng đầu nhìn cô, “Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?”
Lương Chi Ý hài lòng nở nụ cười, “Không có, mình hỏi vu vơ thôi.”
Cậu không có người mình thích thì cô có thể yên tâm tiếp tục quyến rũ cậu rồi.
…
Buổi sáng trôi qua. Đến chiều, tiết cuối cùng là tiết thể dục, học xong tiết hai, mọi người xuống dưới tầng đi về phía sân thể dục.
Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi xuống dưới, cô nàng cười nói: “Chi Chi à, mình vừa nghe được một chuyện.”
“Hử?”
“Vì cậu mà hai ngày nay diễn đàn trường tưng bừng lắm đấy.”
Thì ra mấy ngày trước sau khi cô phát biểu trước cờ xong thì diễn đàn lại bắt đầu bàn tán về cô. Không biết người ta lấy đâu ra ảnh cô tham gia các hoạt động ở cơ sở phụ năm lớp rồi đăng lên, trong thoáng chốc bình luận đã kéo thành hàng dài.
Trong bài đăng, có rất nhiều người nói rằng nhan sắc của Lương Chi Ý đè bẹp Tang Tầm Lăng, cái danh hiệu ‘khoa khôi của trường’ này có lẽ sắp phải đổi chủ rồi. Nhưng một vài người thích Tang Tầm Lăng thấy thế thì lại khó chịu, cãi nhau ỏm tỏi ngay trong phần bình luận, làm ầm ĩ hết cả lên.
Sau khi Lương Chi Ý biết được thì tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Tất cả mọi người nhàm chán đến thế à, sao mà giống như fan hâm mộ thế.
Quý Phỉ Nhi nhớ tới một chuyện: “Hơn nữa chẳng phải Bùi Thầm là người đẹp trai nhất trường sao?! Vào buổi biểu diễn tết Nguyên đán năm ngoái, Tang Tầm Lăng và cậu ấy từng biểu diễn một tiết mục đọc diễn cảm, lúc đó có người truyền ra tai tiếng của bọn họ. Khi đó trên diễn đàn trường còn có người nói Tang Tầm Lăng và cậu ấy là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao nhất của trường THPT Số , đứng cạnh nhau đẹp đôi cực kì.”
Lương Chi Ý nhếch khoé môi.
Hờ, nói vớ va vớ vẩn.
Sau khi xuống dưới, mọi người xếp thành một đội ngũ.
Lúc vào học, mọi người bắt đầu chạy chậm. Sau khi khởi động xong thì có thể hoạt động tự do.
Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi định đánh cầu lông. Quý Phỉ Nhi đi chiếm sân trước, Lương Chi Ý bèn tới phòng dụng cụ lấy vợt cầu lông.
Cô ngâm nga một bài hát, khi tới trước cửa phòng dụng cụ, vừa định đi vào thì bất chợt nghe thấy một giọng nữ nho nhỏ truyền ra từ bên trong:
“Cái bạn Lương Chi Ý đó có ác quá không vậy?”
Người trong cuộc:?
Ở bên trong, giọng điệu mỉa mai của Đồng Tư Tư vẫn tiếp tục vang lên: “Cậu ta vừa mới chuyển tới trường mà đã cố ý phô trương đến mức khiến tất cả mọi người biết tới, tưởng rằng mình từng đóng phim thì là ngôi sao nổi tiếng nào đó thật đấy à?”
Một giọng nữ khác vang lên: “Đúng thế, cậu ta nhìn cũng bình thường thôi, chẳng phải là gia đình có tý tiền thôi sao? Lúc đi quân sự mình có nghe nói cậu ta mời mấy bạn nữ trong lớp tụi mình uống nước, suốt ngày muốn lôi kéo người khác, đúng là con đĩ xảo trá.”
Đồng Tư Tư: “Tầm Lăng à, biết đâu bài đăng trên diễn đàn chính là do Lương Chi Ý tự đăng đấy, nói cái gì mà cậu ta xinh hơn cậu, muốn thay thế vị trí hoa khôi trường của cậu. Nói không chừng là cậu ta tự biên tự diễn đấy, nếu điều tra thì chắc chắn có thể…”
Cô gái còn chưa dứt lời thì một giọng nữ vang lên ở cửa:
“Muốn điều tra cái gì?”
Đồng Tư Tư, Tang Tầm Lăng, còn có một cô gái khác nữa ở bên trong quay đầu, khi nhìn thấy Lương Chi Ý không biết đã xuất hiện từ lúc nào thì đực mặt ra.
Lương Chi Ý tiện tay nhặt một quả bóng rổ ở trước cửa lên, ném về phía ba người họ.
Quả bóng nện “Bốp” một tiếng ở bên chân Đồng Tư Tư, cô ta sợ tới mức ôm đầu la hét.
Lương Chi Ý khoanh hai tay vào nhau, thản nhiên dựa vào mép cửa, đôi môi đỏ nhếch lên:
“Nhát gan như thế mà cũng dám bàn tán sau lưng người khác à?”
Tác giả có lời muốn nói: Xem Chi Chi xử người khác ở chương sau nhé!
PS: Chi Chi sẽ không để bị bắt nạt, cô ấy là kiểu người sẽ khiến người ta khó chịu nhưng không thể làm gì được ha ha ha, bình thường chỉ có cô ấy bắt nạt người khác thôi. (Không phải đâu)
Hết chương .