Vừa thấy người đàn ông đó, Tử Lăng liền trở lại trạng thái “đui mù”, vểnh tai hỏi:
“Tà Dương? Em vào đây có chuyện gì?”
Người đàn ông bí ẩn, tên Tà Dương - Tư Không Tà Dương chính là con trai dộc nhất của Tư Không Tam, nói cách khác cũng chính là em họ của Tư Lăng.
Lần trước anh ta không có mặt trong ngày Cẩn Ngọc ra mắt gia đình, nghe đâu là do vướng lùm xùm vài chuyện liên quan đến pháp luật.
Anh ta bỏ một tay vào túi quần, kiêu ngạo đi đến gần giường Cẩn Ngọc, tay kia đặt lên vai Tử Lăng:
“Bà nội có việc muốn tìm anh.
Chúng ta mau chóng đi thôi.”
Tử Lăng cười khẩy, bỏ tay Tà Dương khỏi vai mình: “Chuyện cỏn con này để cho người hầu đến báo là được.
Đúng là phiền em rồi.”
“Phiền gì chứ? Dù sao em cũng cần đến hỏi thăm sức khỏe chị dâu mà.” - Tà Dương cười gian, tuy đang nói chuyện với Tử Lăng nhưng lại liếc mắt sang Cẩn Ngọc.
Cẩn Ngọc bị ánh mắt sát nhân đó dọa sợ chết khiếp.
Cô cúi mặt nhìn xuống, tay bóp chặt chăn, cố không để cho đối phương có cơ hội nắm lấy cảm xúc của mình.
Nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng, dù là Tử Lăng hay Tà Dương đều có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Mấy trò giả vờ này, e là Cẩn Ngọc không thể áp dụng được với người nhà Tư Không rồi.
Tử Lăng biết Cẩn Ngọc không muốn nhìn thấy Tà Dương, vội đổi chủ đề: “Vợ của anh rất khỏe, may mà lúc đó có em.
Được rồi, bây giờ chúng ta mau đến chỗ bà nội đi.”
Tử Lăng nói xong, liền đứng dậy mò mẫm cây gậy dò đường đặt cạnh đầu giường, cố tình đi trước để thúc giục Tà Dương.
Nhưng Tư Không Tà Dương đến tận đây quả nhiên là để gây sự nhiều hơn:
“Chị dâu khỏe thật sao? Vậy mà chị ấy còn không buồn chào em một tiếng.
Có phải em không xứng đáng để được chào hỏi không?”
Bước chân của Tử Lăng bỗng khựng lại.
Tà Dương ngừng nói, Cẩn Ngọc im lặng, Tử Lăng lại không lên tiếng.
Căn phòng bây giờ im lặng như tờ, dường như còn thoáng vào chút không khí lạnh.
“Chuyện gì cũng có giới hạn thôi.”
Tử Lăng lạnh nhạt đáp, lại tiếp tục dùng gậy dò đường đi trước một bước.
Tà Dương không những không có chút cảm xúc lo lắng gì, ngược lại còn vô cùng khoái chí.
Anh ta bỡn cợt đi theo, khi đến cửa phòng chợt quay đầu lại, cười với Cẩn Ngọc một cái:
“Tập làm quen đi cô gái.
Sau này tôi sẽ còn đem đến nhiều bất ngờ hơn cho cô!”
Cẩn Ngọc giật mình ngẩng đầu, đối phương đã đi mất hút.
Cẩn Ngọc nuốt nước bọt, mồ hôi tuôn như suối.
Đến tận bây giờ, trong đầu cô vẫn còn hiện lên rất rõ hình ảnh Bạch Mộ Chỉ chết tức tưởi chỉ bằng một phát súng của người đàn ông tàn ác kia.
Vài phút sau, trên con đường đi từ biệt thự của Tử Lăng đến nhà chính.
Tử Lăng và Tà Dương đi cạnh nhau, tuyệt nhiên không ai nói với ai tiếng nào.
Vì quy định của nhà Tư Không là không được di chuyển bằng xe trong khuôn viên, nếu không Tử Lăng đã nhanh chân lên xe phóng một phát đến ngay nhà chính, hạn chế thời gian ở cạnh người mình không có cảm tình.
Quả nhiên, đôi môi nguy hiểm của Tà Dương không thể yên lặng quá lâu, chưa gì đã tìm chuyện gây sự:
“Anh cả, em vừa cứu chị dâu thoát chết trong gang tấc, vậy mà anh đến một lời cảm ơn cũng không có?”
“Cảm ơn.”
“Hời hợt quá!”
Tử Lăng dừng bước, quay đầu lại, sắc mặt lạnh lẽo như băng:
“Em muốn gì? Nói thẳng đi?”
“Haha!”
Tà Dương chợt cười phá lên.
Tử Lăng và anh ta từ nhỏ đến lớn đã như nước với lửa, nhưng anh ta cũng không thể phủ nhận rằng trên đời này không có ai hiểu Tử Lăng như anh ta, cũng như không có ai hiểu bản thân anh ta bằng người anh họ lạnh lùng này.
“Nếu anh đã lên tiếng, vậy em nói thẳng nhé? % cổ phần mà vợ anh còn chưa kịp hoàn thành thủ tục xác nhận, giao cho em đi.”
Tử Lăng nhếch mép khinh bỉ: “Em muốn nó sao? Anh còn tưởng em sẽ nhờ anh giải quyết chuyện xả súng của em.
% cổ phần đó là em chủ động muốn lấy, hay còn người nào sau lưng?”
“Là em chủ động.
Dù sao em cũng bằng tuổi anh, cũng nên biết xây dựng sự nghiệp rồi.” - Tà Dương trả lời tỉnh bơ.
“Muốn xây dựng sự nghiệp, tự đi xin ba của con đi.”
Một giọng nói của phụ nữ chen ngang vào câu chuyện.
Tử Lăng và Tà Dương không cần nhìn mặt cũng biết ngay là cô tư của bọn họ.
Cô tư sang trọng đi đến trước mặt Tà Dương, bĩu môi: “Tà Dương của chúng ta lớn thật rồi.
Mới vừa cứu chị dâu thoát chết, bây giờ lại muốn gầy dựng sự nghiệp.
Có cần cô tư nói với ba của con một tiếng không?”
“Những chuyện như vậy, con sẽ tự nói với ba.
Cô tư có thể để hai anh em chúng con có không gian riêng một chút được không?” - Tà Dương đuổi khéo.
Tư Không Tình cười khẩy, chuyển sang cặp tay Tử Lăng: “Không được! Bà đã nói là cần gặp Tử Lăng gấp.
Hai con cũng không có chuyện gì quan trọng đến mức phải dành thời gian của bà đâu nhỉ?”
Tư Không Tình không đợi Tà Dương trả lời, đã nhanh chóng kéo Tử Lăng đi trước.
Tà Dương đứng lại phía sau, kì lạ là không hề tỏ ra hụt hẫng chút nào, ngược lại quay đầu nhìn về phòng ngủ của Cẩn Ngọc, cười đắc ý:
“Các người nghĩ tôi thật sự muốn % cổ phần bé cỏn con của cô ta? Tà Dương ơi Tà Dương! Mày thật hỏi đánh lừa người khác.”.