Vừa nắm tay Cẩn Ngọc ra ngoài, đứng trước chiếc ô tô sang trọng có tài xế chờ sẵn, trong đầu Tử Lăng chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị.
Anh khựng người lại, làm Cẩn Ngọc giật hết cả mình.
“Có chuyện gì vậy? Anh thấy không ổn ở đâu à?”
“Không phải.
Tôi đang nghĩ… cô có biết lái ô tô không?”
Cẩn Ngọc cười cho có, người biết lái mô tô len lách từng con hẻm như cô sao có thể không biết lái những loại xe di chuyển kiểu phổ thông thế này được.
“Cũng… biết một chút.”
“Được thôi.
Vâỵ cô lái xe, hai chúng ta đi dạo là đủ, tôi không thích có thêm người khác.” - Tử Lăng vừa gật đầu vừa nói.
Câu nói đó bất chợt làm hai gò má Cẩn Ngọc ửng hồng.
Cô lắp bắp hỏi lại: “Hai chúng ta?”
“Ừ.
Hai chúng ta thôi, coi như là tuần trăng mật cũng được.”
Cẩn Ngọc không nói nên lời.
Vốn định phản bác lại chuyện hôn nhân sắp đặt của hai người chỉ là chiều lòng người lớn hai bên, không nhất thiết phải cùng nhau dạo phố thế này.
Nhưng không hiểu sao, một thế lực nào đó lại không cho cô nói.
Có lẽ một phần nhỏ nào đó trong tâm trí Cẩn Ngọc cũng thật sự muốn đi hưởng tuần trăng mật một lần.
Nói rồi, Tử Lăng ra lệnh cho tài xế ở lại khách sạn, để Cẩn Ngọc lái xe, còn anh thì từ tốn ngồi bên ghế phụ.
Đây là lần đầu tiên có người khiến anh phải ngồi ghế này.
Vì theo nguyên tắc, nếu là người thân hay bạn bè lái xe, thì bản thân sẽ ngồi ở ghế phụ bên cạnh; nếu là tài xế lái xe, thì bản thân sẽ ngồi ghế sau thể hiện sự phân biệt chủ tớ.
Đương nhiên, bạn bè anh không có nhiều, cũng chưa để họ chở mình bao giờ, còn gia đình ư? Lại càng không.
Mà nói đúng hơn, nếu Cẩn Ngọc đã trở thành gia đình nhỏ của anh, thì có rồi.
Một cô gái tạo cho anh sự an tâm.
Cẩn Ngọc đặt tay lên vô lăng, cảm nhận được cả “mùi tiền” toát ra từ chiếc xe này.
Cô cởi giày cao gót ra, để chân trần lên chân thắng và chân ga, mím môi quay sang Tử Lăng:
“Trước khi đi, tôi muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Anh tin tôi thật sao? Người thừa kế của nhà họ Tư Không lại sẵn sàng giao tính mạng cho một người mình vừa quen biết mấy ngày?”
Tử lăng không nhìn cô, chỉ dựa vào cảm giác, cốc nhẹ vào đầu cô một cái: “Cái gì mà vừa quen biết mấy ngày? Nếu cô có mất trí nhớ thì cũng phải biết chúng ta kết hôn rồi chứ?”
“Nhưng…”Tử Lăng đeo kính râm vào, khoanh hai tay trước ngực, đầu ngả về sau làm điệu bộ thư giãn, cũng như muốn lờ đi Cẩn Ngọc:
“Nếu cô muốn ý kiến về chuyện giấy tờ, thì tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Kết thúc chuyến công tác này, chúng ta mỗi người ký một bên rồi nộp cho công chứng là được.
Dù sao cũng ăn ở với nhau cả đời, làm sớm một chút cho đảm bảo cũng tốt.”
Cẩn Ngọc nheo mắt khó hiểu, sau đó vì “hết thuốc chữa” với người đàn ông trước mặt nên đành ngậm miệng và lái xe đi.
Cái gì mà ăn ở với nhau cả đời? Tuy Cẩn Ngọc chưa có ý định tìm hạnh phúc mới, nhưng nghe câu nói này cứ cảm giác là lạ thế nào ấy.
—----------
Chiếc ô tô đơn chỉ có hai người chạy được một đoạn thì đã đến gần bãi biển.
Cẩn Ngọc theo sự chỉ dẫn của Tử Lăng, mở mái vòm của chiếc xe ra, đồng thời giảm tốc độ lại, chạy dọc theo tiểu lộ để tận hưởng cảnh biển ở xa xa.
Dù bây giờ là buổi trưa, nhưng dường như ông trời đang chiều lòng hai người.
Trời dịu dịu mát nhưng không âm u, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Từ biển lại thổi vào những hơi mát lạnh, đúng là không khí mà một tín đồ mùa đông như Cẩn Ngọc hằng ao ước.
Cẩn Ngọc ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu rồi cười thoải mái.
Tử Lăng bên cạnh thì vẫn đeo kính râm, gương mặt điển trai nay còn thêm bí ẩn đậm chất tổng tài trong truyền thuyết:
“Thấy thích à?”
“Sao anh biết?”
“Không rõ nữa, nhưng tôi nghĩ em đang cười.”
Cẩn Ngọc giật mình: “Em? Anh gọi tôi là gì?”
Tử lăng cũng có chút bất ngờ với từ mình vừa dùng.
Anh đưa tay sờ miệng, chính bản thân cũng không rõ vì sao lại gọi Cẩn Ngọc là em.
Sau đó, rất nhanh tổng tài họ Tư Không đã tìm cách lấy lại phong độ:
“Tôi thấy gọi như vậy cũng hay.
Dù sao em cũng nhỏ tuổi hơn tôi mà?”
Cẩn Ngọc bĩu môi: “Gì chứ? Tôi gọi anh là anh chỉ cho lịch sự thôi, chứ tôi năm nay đã tuổi rồi đấy.” - Trong đầu cô thầm nghĩ, mẹ của Tử Lăng trẻ đẹp như vậy, anh lại là con trai một, nên anh cùng lắm cũng chỉ ngang tuổi cô thôi.
Tử Lăng đột nhiên bật cười, tiếp tục xoa đầu Cẩn Ngọc như chăm một đứa bé: “Xin lỗi cô bé, khi em vừa chào đời thì tôi đã biết đi rồi.
Nếu không gọi bằng em, tôi cũng có thể gọi em bằng bé, nhỉ?”
“Anh…” - Cẩn Ngọc ngượng chín mặt, trong chốc lát từ ngữ kéo nhau chạy đi đâu hết.“Được rồi cô bé, tập trung lái xe đi.”
Tử Lăng cười khì, lại khoanh tay trước ngực rồi nhìn ra biển, vờ làm lơ Cẩn Ngọc.
Lúc xoay mặt qua bên kia, khóe môi anh chợt nở nụ cười hài lòng, lại có mấy phần nham hiểm.
P/s: Tử Lăng nhà mình tuổi rồi nhé..